Sau hồi trao Dương Tiêu Phong ánh mắt thù nghịch, Cửu Dương âm thầm vận nội công. Hít sâu một hơi tràn đầy khí quản, Gia Cát tái lai cố khôi phục
tinh thần để lúc giao tranh không bị tâm tình đả kích mà dẫn đến nhược
điểm bộc lộ hết cả ra.
Dương Tiêu Phong cũng trầm lặng thu nắm đấm, nhận định sắc mặt của Cửu
Dương rung động thì sực biết lúc nãy dùng phương cách công kích tình cảm mà Gia Cát tái lai dành cho Nữ Thần Y là không nên. Tuy nhiên Phủ Viễn tướng quân dầu muốn rút lời cũng chẳng còn kịp nữa, bởi dụng ý muốn
khuyên Cửu Dương gia nhập bè phái và tương kế tựu kế hòng phá hoại sự
nghiệp của tam mệnh đại thần nay có nguy cơ vỡ tan tành.
Thư phòng lúc bấy giờ trở nên yên ắng dị thường, im lìm đến mức có thể
nghe được tiếng vỗ cánh của loài bướm đêm bên ngoài khung cửa sổ. Ánh
nguyệt quang vàng hoe xuyên qua song gỗ, in từng ô vuông vức trên sàn
nhà.
Qua vài phút, khi tâm khảm đạt được vẻ trấn định nên có, Cửu Dương quyết tâm hạ gục kẻ nắm trong tay vận mệnh của sư muội chàng.
Phía đối diện, Dương Tiêu Phong lại không muốn làm người động thủ trước
tiên, đành bất động như núi chờ Cửu Dương xuất chiêu chủ động.
Ngặt nỗi Cửu Dương vận nội công rồi cứ đứng im thin thít, cố tình để
địch nhân phập phòng, xong chờ kẻ thù lộ nét bất an trên mặt thì bấu
mười đầu ngón tay chặt lấy mép bàn, hất một cái.
Rầm! Chiếc bàn tiệc liền lật ngược. Ba bình rượu nữ nhi hồng cùng mười mấy đĩa đồ ăn đổ kềnh ra đất.
Diện mạo thoắt biến sắc, Dương Tiêu Phong phát hiện Cửu Dương nhất trí
đem binh pháp ứng dụng vào quyền pháp, chưởng pháp và cước pháp khiến
những thứ đó hòa tan vào nhau, bổ trợ cho nhau mà thành hình. Vì Tôn Tử đã từng giáo huấn rằng người giỏi tiến công là người có thể làm cho
địch không biết nơi và giờ giấc phòng thủ, còn người giỏi phòng thủ là
người có thể làm cho địch không biết phải tấn công vào dịp nào.
Cửu Dương khởi đầu cuộc đọ tài cao thấp bằng bộ cước pháp nhị thập tứ
thế, xuất đòn đá đầu tiên là Tảo cước vì đó là thế đá trực diện mà Dương Tiêu Phong lại đứng trong khoảng cách rất gần.
Cớ nhưng trước khi phát huy, Cửu Dương tung đòn tay trái đánh giả một
quyền thẳng tới mặt Dương Tiêu Phong rồi mới phang đòn đá nhằm vào phần
cẳng chân phải của đối thủ. Gió xuân lồng vào ống quần rít lên lồng
lộng, ngỡ chạm vào băng thạch có thể vỡ tanh bành.
Dương Tiêu Phong chẳng phải tay mơ. Hơn thế, Phủ Viễn tướng quân cả đời chinh chiến sa trường, gần chục năm chiêu binh mãi võ thành thử không
hề trúng ngụy kế.
Dương Tiêu Phong tức tốc sử dụng chiêu thức Phương Dực Bạt Hổ để đối
phó, giơ chỏ phải gạt cánh tay cứng hơn thép sang một bên. Ngón đòn chỏ truy cản chiêu đánh hờ vừa chấm dứt, Phủ Viễn tướng quân nhác thấy cú
đá biến ảo mạc trắc, thực hư khó đoán tới mức nhanh như tốc độ bay của
chim mỏ nhát và đột ngột như sao xẹt, lại chấn động như sấm sét thì mang bát tuyệt môn quyền ra kháng cự.
Để thi triển Điểm Thủy Thủ quyền, Dương Tiêu Phong vận sức vào lòng bàn
tay, lấy cạnh tay chặt thẳng xuống mắt cá chân đối phương hầu ép Cửu
Dương thu hồi cước pháp.
Cửu Dương hết cách, buộc phải xoay lưng một vòng và thu chân về điểm xuất phát.
Chỉ với bốn chiêu ngắn gọn diễn ra chưa đầy năm giây mà cả hai bậc cao
nhân xếp hàng đầu Binh Khí Phổ sững sờ, thầm thán phục tài nghệ lẫn
nhau. Họ không ngờ nội công địch nhân thâm hậu tới chừng ấy.
Trăng vàng chợt len lỏi phía sau cụm mây. Thư phòng đang sáng trưng
bỗng bao trùm bởi bóng đêm đen kịt, may thay có ánh nến leo lét treo
trên bốn cây cột nhà.
Cuộc phân tranh tiếp tục diễn biến.
Lần thứ hai trong cùng một trận so tài, Cửu Dương không đóng vai thụ
động, thu hồi Tảo cước rồi tức khắc phóng Bình Phong Hạc quyền, dụng
lưng nắm tay đấm tới trước.
Dương Tiêu Phong hoàn toàn không tránh né cũng chưa vội chống đỡ. Điềm
tĩnh đợi quyền đến cách lòng ngực vài phân, Phủ Viễn tướng quân mới lợi
dụng sự uyển chuyển tuyệt vời của đôi tay mà phát chiêu Xà Hành Nhuyển
quyền. Một cánh tay uốn lượn như thân rắn hổ mang chúa quấn lấy cổ tay
đối phương. Tay còn lại quàng qua đầu định điểm vào chấn thủy.
Cửu Dương không ngờ Dương Tiêu Phong phản đòn mau như thế bèn co chân
trái lên, chân phải xà tấn thấp, lật úp bàn tay trái che ức và cung tay
phải tạt vô hạ bộ trước khi lùi ba bước để hộ huyệt tử vong.
Dương Tiêu Phong vội vàng lui chân trái, thôi sơn bán hạ hòng tránh đòn
tập kích vùng hạ bộ. Tâm can cũng cùng cảnh ngộ, tức là Phủ Viễn tướng
quân nhận thức Cửu Dương thuộc cao đồ của Cửu Nạn sư thái, mỗi lần lâm
trận là xuất toàn tuyệt chiêu mà chiêu nào chiêu nấy khó dò như lòng dạ
nữ nhi.
Nhoáng tấn rồi thoái, cả hai cao thủ tiếp tục xáp vào nhau hệt đôi mãnh hổ tranh mồi, chớp mắt đã trao đổi gần năm mươi chiêu.
Cửu Dương từ đầu tới cuối tuyệt nhiên chỉ công chứ không thủ, tung tả
chưởng Thôi Sơn xong tới Kim Sa rồi Thiết Sa chặt vào mạch môn trên cổ
tay phải và trái của địch thù. Chiêu này vừa dứt chiêu kia đã đến ngay, không hề chậm trễ. Dường như Gia Cát tái lai cứ theo lẽ tương sinh
tương khắc của kim mộc thủy hỏa thổ mà triển khai các chiêu thức. Cước
pháp, quyền pháp và chưởng pháp đa dạng, cả thảy đều biến hóa vô lường.