Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 36: Lầu mỹ tửu




Vầng trăng lưỡi liềm treo chông chênh. Sao trời đang lấp lánh.
- Chào nhị vị công tử!
- Mời hai chàng vào trong!
Bên ngoài lầu Mỹ Tửu náo nhiệt người qua kẻ lại.
Đa số khách nhân đến nơi này mua vui là các thanh niên con nhà phú hộ độ tuổi mười tám cho tới hai mươi lăm, nhưng cũng không thiếu những trung niên giàu sang quyền quý. Họ ăn vận sang trọng, tác phong hào phóng.
Lầu Mỹ Tửu là kỹ viện trứ danh nhất Thiên Tân.
Ở đằng trước chiếc cổng hoa giăng xây hình bán nguyệt của kỹ viện có năm cô gái đứng vẫy tay chào khách qua đường. Các cô vận xiêm y màu trắng được may bằng vải lụa mềm. Mái tóc dài óng ả của họ đều được búi cao, vừa đơn giản vừa tự nhiên, trên đấy có cài một thanh thoa dương chi bạch ngọc. Phong tư của các nàng thướt tha yểu điệu.
Các nàng đang cười nói rôm rả thì bỗng im bặt.
Vì cách chỗ họ đứng khoảng vài chục bước chân, có một thanh niên mặt mũi thanh tú, dáng vẻ đàng hoàng, tay trái phe phẩy chiếc quạt màu trắng đang thong thả tiến lại gần.
Là kỹ nữ, hiển nhiên họ đã từng gặp không ít khách nhân mặt mày tiêu sái tuấn tú, nhưng nơi long xà hỗn tạp này rất hiếm khi thấy nhân vật nào tướng mạo trí thức như thế đến mua vui. Cho nên các nàng không khỏi nhìn lâu hơn. Chàng thanh niên đó cũng nhìn họ và mỉm cười một cái.
Nụ cười của chàng như hàm chứa những gì tươi đẹp nhất của tinh hoa nhật nguyệt, vừa thanh nhã vừa gần gũi, lại vô cùng giãn đơn.
- Chào công tử! – Một trong năm cô gái nhanh nhẹn nói.
Vị công tử - vốn là Cửu Dương - bản tính phóng túng, thời còn tung hoành tại Giang Nam đã từng ngụp lặn trong đám quần thoa thành ra không thiếu gì kinh nghiệm. Chàng gật đầu đáp lễ, tay trái vẫn phe phẩy chiếc quạt màu trắng, tay phải choàng qua vai một cô.
Đôi nam nữ tình tứ bước vào trong sảnh.
Đại sảnh của lầu Mỹ Tửu tưng bừng tiếng nhạc.
Trong sảnh đặt năm mươi bộ bàn tròn. Mỗi một chiếc bàn có mười cái ghế. Mặt bàn chạm trổ công phu. Chân bàn mạ vàng. Năm trăm chiếc ghế cũng đều thuộc hành cực phẩm, có khắc hoa văn trên thành ghế. Cả thảy bộ bàn ghế được đóng bằng loại gỗ trân quý gọi là gỗ tử đàn. Bên cạnh mỗi chiếc bàn có một nha đầu mặt đẹp như ngọc đứng hầu.
Năm mươi bộ bàn đó đồng loạt hướng về sân khấu lúc này đã được khép màn. Hai bên hông sân khấu có đoàn nhạc công gồm toàn mỹ nữ.
Tiếng đàn cầm tính tang pha lẫn tiếng sáo vi vút.
Hoa đại tỷ tuổi xấp xỉ tứ tuần, là chủ nhân của lầu Mỹ Tửu này. Mụ biết các vị khách vào đây mua vui đều có thanh thế cao ngất ngưởng và muốn phô trương gia cảnh, cho nên đã nêu giá rượu đắt hơn gấp mười lần so với giá của các kỹ viện bình thường.
Lại nói về Cửu Dương...
Khi chàng bước vào đại sảnh liền thấy ba bức vách chứa đầy tranh ảnh của các thiếu nữ khỏa thân. Họ đứng, quỳ, ngồi và nằm, trong tư thế vô cùng khêu gợi khiến chàng không khỏi trố mắt nhìn ngắm.
- Mời công tử tới đằng kia!- Nàng kỹ nữ lúc nãy dịu dàng kéo tay Cửu Dương đến ngồi ở một chiếc bàn đặt hướng bên phải sân khấu, gần cửa thông vào hậu viên.
“Thật là tiện lợi!” Cửu Dương vừa vui mừng thầm nhủ vừa bước theo cô gái, tuy nhiên đôi mắt hãy còn dán vào bức họa của một kỹ nữ có đôi gò bồng đảo to như hai quả bưởi đào.
Chưa đầy một khắc sau, năm mươi chiếc bàn đã chật kín khách.
Chợt có tiếng huyên náo từ ngoài cửa vọng vào.
Cửu Dương không nhìn cũng biết người đó là ai. Chàng bèn xếp chiếc quạt lại, cất vô tay áo và chuẩn bị thi hành kế hoạch.
Kẻ mà khiến người ta chú ý là một nam tử trẻ tuổi vận áo gấm bạc, lưng thắt đai đen, vẻ mặt đường bệ, tướng mạo anh tuấn, khí chất hiên ngang. Đi phía sau lưng y là... phó tướng Mai Lặc Chương Kinh Tô Khất.
- Tham kiến đại nhân! – Tất cả mọi người trong sảnh khom mình chào.
Cửu Dương và nàng kỹ nữ bên cạnh chàng cũng không ngoại lệ, cùng đứng lên hành lễ.
Hoa đại tỷ bấy giờ mới xuất hiện. Mụ vén rèm, tất tả từ trên sân khấu bước xuống nhún chân thỉnh an.
Vị quan nhất phẩm – nay là Dương Tiêu Phong – nét mặt nhàn nhạt, bảo mọi người miễn lễ rồi chắp tay sau lưng ung dung đến an tọa nơi chiếc bàn đặt đằng trước sân khấu. Tô Khất cất bước theo sau, khẽ đánh mắt về hướng Cửu Dương.
Lầu Mỹ Tửu vốn đã khét tiếng khắp Thiên Tân, nay dậy lên một bầu không khí nhộn nhịp hơn thế nữa.
Cái tin Phủ Viễn tướng quân thân chinh kỹ viện khiến cho các cô gái bán hoa từ trong hậu viên hối hả tô điểm thêm phấn son. Họ thay đổi y phục ưng ý nhất trước khi soi gương ba bốn lượt rồi ùa vào đại sảnh.
Đây quả là thời cơ tốt nhất để các nàng thể hiện nhan sắc và tài mạo của mình hòng thu hút sự chú ý của vị quan tay nắm binh quyền. Chỉ cần có thể nắm chắc lấy cơ hội, gây được sự chú ý của y thì tiếng tăm các nàng sẽ nổi lên rất nhanh, chẳng mấy chốc là có thể xếp tên lên tấm bảng vàng treo ngoài cổng. Cái tấm bảng mà chỉ dành để vinh danh ba vị hoa khôi nào được khách làng chơi ưng ý nhất trong tháng.
Thế nên các nàng vừa chen chân vừa liếc mắt đưa tình. Và cũng có nàng kín đáo xem xét dáng vẻ của những kỹ nữ xung quanh coi có ả nào nổi trội hơn so với mình hay không, trong lòng toan tính trăm phương ngàn kế để lát nữa đây áp đảo đối phương, câu kéo cho bằng được vị khách nhân quyền lực cao ngất triều đình.
Nhân lúc các nàng kỹ nữ cùng cả thảy a hoàn ùa vào đại sảnh ngắm nghía dung mạo của Dương Tiêu Phong, Cửu Dương muốn tách ra khỏi đám đông để đi tìm Trương Khánh.
- Úi! - Cửu Dương vờ ôm bụng nói - Ta phải đi nhà xí!
Nàng kỹ nữ ngồi cạnh Cửu Dương đang gối đầu lên vai chàng, nghe vậy thì hối hả đứng dậy:
- Để thiếp đi với chàng.
- Nàng cũng... mắc à?
- Dạ không, thiếp chỉ đi với chàng thôi!
Nghe nữ nhân đối đáp hết sức nhiệt tình, Cửu Dương trợn mắt kinh ngạc, nhất thời không biết phải từ chối thế nào.
Sau một hồi ú ớ thốt không nên lời, chàng kéo tay nàng ngồi xuống:
- À… à… đợi tí đã… cũng không gấp gáp lắm đâu.
Rồi phớt lờ ánh mắt thoáng ngạc nhiên của giai nhân, Cửu Dương tự dưng hỏi:
- Tiểu… miêu à...
- Dạ.
- Nàng tên là gì vậy?
- Thiếp tên là Lan Hiên – Nàng kỹ nữ “bị” gọi bằng “tiểu miêu” hiền khô đáp.
- Lan Hiên à? – Cái đầu của Cửu Dương gật gật.
- Dạ.
- Cái tên nghe hay lắm!
Nàng kỹ nữ - nay là Lan Hiên – được khen liền mỉm cười cám ơn. Cửu Dương lại gọi:
- Lan Hiên nè…
- Dạ.
- Để ta nói nàng nghe một bí mật nha?
- Bí mật à?
- Phải! – Cửu Dương nháy mắt.
- Bí mật gì thế? – Lan Hiên mở to cặp mắt, tò mò hỏi.
Cửu Dương hạ giọng nói:
- Ta muốn nàng biết rằng, bản tánh của ta không thích lúc đi giải quyết vấn đề nước chảy về cội thì có kẻ nhìn ngắm.
- Xí! - Lan Hiên nghe xong “bí mật,” tức tốc đỏ mặt - Ai mà thèm nhìn ngắm chàng chứ! Là thiếp nói sẽ dẫn chàng đi thôi, vì chàng đâu có biết nhà xí nằm ở nơi nào trong hậu viên?
- Nàng có thể chỉ phương hướng cho ta – Cửu Dương nhún vai.
- Hậu viên đang được sửa sang, chằng chịt ngõ ngạch – Lan Hiên lắc đầu quả quyết - Chàng tìm không ra đâu!
Cửu Dương so vai lần nữa:
- Ta có miệng, có thể hỏi đám a hoàn. Trong hậu viên thiếu gì người hầu kẻ hạ...
Lan Hiên bĩu môi cắt lời:
- Xì! Chàng không thấy bọn họ đang ở hết trong sảnh này à?
“Ta thấy chớ!” Cửu Dương nhủ lòng, “bởi thế nên ta muốn đánh cắp xâu chìa khóa của tên khốn Trương Khánh!” Chàng tự nhủ rồi chán nản quay đầu nhìn Dương Tiêu Phong.
Lan Hiên nói phải, lúc này đây tất cả các cô nương đều có mặt trong sảnh, trừ Vạn Xuân Liên. Mà lầu Mỹ Tửu lại chẳng sử dụng nam nhân làm đầy tớ, nghĩa là hết thảy đám người ăn kẻ ở lẫn các cô gái bán hương đều ra đây để hy vọng trong một đêm sẽ bỗng chốc từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng.
Thế là, mưu kế đi nhà xí bị phá sản. “Haizz!” Cửu Dương len lén thở dài một hơi, lòng cứ thấp thỏm lo tên Trương Khánh ái ân với Vạn Xuân Liên xong thì bỏ về nhà.
Sở dĩ Cửu Dương biết Trương Khánh tối nay có mặt tại nơi này là vì mấy canh giờ trước đó, chàng nghe đám thuộc hạ của Dương Tiêu Phong bẩm báo rằng viên bút toán của Tô Khắc Táp Cáp đang trên đường tới lầu Mỹ Tửu mua vui.
Cho nên, Cửu Dương nghĩ ra ý định tìm Trương Khánh với mục đích một là nghe ngóng tin tức của chuyến tàu vận chuyển nha phiến, hai là đánh cắp chiếc chìa khóa dùng để mở cửa kho, nơi mà Tô Khắc Táp Cáp và đám thương nhân Âu Châu tàng trữ nha phiến.
Trương Khánh là viên bút toán của Tô Khắc Táp Cáp. Thành ra lúc nào y cũng ở khư khư trong phủ đệ, tới lúc ra ngoài phủ lại có mười mấy tên hậu vệ lực lưỡng bám đuôi. Vì vậy cho nên Cửu Dương không thể ra tay với Trương Khánh ngoài đường được. Chàng đành chọn địa điểm lầu xanh này để mà thực hành nhiệm vụ đạo tặc bất khả thi kia.
Trương Khánh giống hệt chủ nhân của y, ăn xài hoang phí. Y có thói quen hễ mà an nghỉ trong căn phòng nào là y như rằng bao hết các căn phòng xung quanh để khi hành lạc sẽ không bị ai quấy nhiễu.
“Haizz!” Cửu Dương tiếp thục than thầm, bất đắc dĩ đành bấm bụng ngồi yên đấy và chờ đợi thời cơ, nhưng cái mông chàng nó cứ nóng như ngồi phải lò than hồng.
Phía đằng kia, Dương Tiêu Phong cũng phát hiện tình cảnh trớ trêu mà không biết làm sao giúp Cửu Dương đánh tháo. Phủ Viễn tướng quân lặng lẽ nâng chung rượu bồ đào lên uống, mắt hướng phía sân khấu tuy nhiên tâm trạng cũng không hơn Cửu Dương là bao, cứ như lửa thiêu đốt vậy. Thành thử bấy nhiêu mỹ nữ vừa ca múa vừa liếc mắt đưa tình đến sắp sửa trẹo con ngươi, Dương Tiêu Phong hầu như không cảm thấy... rạo rực gì.
Lại nói về Cửu Dương và Lan Hiên cô nương…
Lan Hiên thấy vị công tử có dung mạo tuấn mỹ này cứ khăng khăng không chịu để nàng đưa đi tìm nhà xí thì hơi là lạ. Nhưng bản tính vốn vô tư, nàng không mảy may nghi ngờ.
Nửa khắc trôi qua.
Cửu Dương đang than thầm trong dạ thì chợt há hốc miệng, cặp mắt trợn tròn khiến đôi con ngươi thiếu điều chút nữa là rớt ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.