Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 40: Tình ngang trái




Sau khi chẩn mạch và đắp thuốc lên đôi mắt của Khang Hi, Nữ Thần Y trở về thái y viện. Ung công công phải ở lại thượng thư phòng hầu ấu chúa, ông không về cùng.
Trên con đường trở về thư phòng nghỉ ngơi, nàng trông thấy một thủy hồ nhân tạo. Chính giữa hồ có một thủy đình. Khung cảnh xinh đẹp an lành khiến nàng dừng chân.
Nữ Thần Y đứng trong gian thủy tạ nhìn ra tứ bề, thấy bốn hòn non bộ. Mỗi một hòn non bộ có một thác nước nhỏ đổ xuống, rung động mặt hồ tạo thành những đám bọt trắng xóa, lăn tăn sáng tỏ dưới ánh trăng. Sóng trên mặt nước dao động dồn dập khiến từng vòng tròn gờn gợn lan ra.
Đêm nay Nữ Thần Y vận y phục màu hoàng yến, mái tóc dài óng ả xỏa qua một bên vai.
Nàng lặng lẽ ngắm thủy hồ một hồi rồi rời thủy đình, tiếp tục cất bước về viện thái y.
Đi được vài chục bước chân, mắt nhác thấy bộ quan phục màu trùng dương thấp thoáng đằng kia, nàng vội rẽ ngõ, lẫn vào hàng dương liễu, chọn đường khác mà đi.
Phủ Viễn tướng quân lúc này đang chắp tay sau lưng bước đi thong thả, mắt ngắm vườn cúc vàng. Chàng thấy các cánh hoa bị làn gió đêm thổi qua, rơi lả tả trên mặt đất. Có vài cung nữ khom lưng nhặt lên.
Đằng này, Nữ Thần Y muốn tránh sang một bên nhưng bởi chiếc váy quá dài thành thử một chân nàng dẫm lên váy, không giữ được trọng tâm liền ngã nhào xuống đất.
Dương Tiêu Phong nhanh nhẹn tiến đến nâng đôi vai nàng dậy, nhẹ nhàng cầm tay nàng. Bàn tay của nữ tử thật mềm mại khiến chàng nắm giữ không muốn buông.
- Nàng gần đây khỏe không? – Chàng dịu giọng hỏi.
Nghe câu hỏi thăm, Nữ Thần Y vừa nhún chân thỉnh an vừa lẹ làng thưa vâng. Nàng đang trú ngụ dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, huống chi đối mặt chính là võ lâm đệ nhất cao thủ tay nắm giữ một số lượng quân đội nhất định. Đấng nam trang này danh phận xem ra còn oai vệ hơn cả thiên tử đại Thanh. Nói không chừng y mà có một chút gì không vui liền giáng cho nàng cái tội, làm cho cuộc sống về sau nơi chốn cung đình sẽ khó khăn vô cùng. Lại nữa, lần trước bị nàng “tặng” một tát tai, nếu không phải y vì lưu tình thì sợ rằng đêm đó nàng đã lên đoạn đầu đài... thưởng ngoạn phong cảnh.
Không biết người đối diện có xem thấu những điều nàng suy nghĩ hay chăng mà cứ đứng đó khẽ mỉm cười, đáy mắt lóe tia sáng thâm thuý như ánh sao sáng soi bầu trời âm u.
- Nàng định trở về thư phòng? – Dương Tiêu Phong lại hỏi.
- Vâng!
Nữ Thần Y gật đầu xong ngẩng mặt lên, bắt gặp tia nhìn si mê thì tức thời run bụng, lật đật xoay cổ tay muốn ly khai. Nàng đối với nam nhân này quả thực không có hứng thú.
Dương Tiêu Phong nói xong thì giơ bàn tay kia dịu dàng vuốt ve những sợi tóc bị gió thổi rối của nàng, động tác rất ôn nhu.
Nữ Thần Y giật mình nói:
- Tiểu nữ phải trở về thái y viện, xin phép đại nhân... cáo từ!
Nữ Thần Y nói rồi rất muốn cáo lui, tuy nhiên cổ tay vẫn bị níu giữ. Bàn tay cứng như sắt ấy nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của nàng y hệt buổi tối hôm nọ, lặng lẽ ấp ủ tay nàng một lúc, không muốn buông cho nàng đi.
Nữ Thần Y nhè nhẹ thở ra, mắt láo liên tìm cách thoái.
Xét đến cùng, người trước mặt vẫn thuộc hàng chủ nhân, mà nàng chẳng qua chỉ là phận nô tỳ. Song vốn dĩ đã đứt gan đứt ruột, mấy hôm liền đều phải gắng gượng che giấu tâm tư... phẫn nộ, bây giờ lại vừa giận vừa thẹn thành ra nàng không nín nhịn nổi nữa bèn trừng mắt, gằn giọng:
- Buông tay, buông tay ra!
Dương Tiêu Phong nghe giai nhân to tiếng lập tức buông tay.
Nữ Thần Y thở phào, tức tốc lách mình sang bên phải định bỏ đi.
Dương Tiêu Phong nhích sang bên trái một bước.
Binh!
Thình lình bị cản lối, Nữ Thần Y đâm sầm vào lòng ngực săn chắc.
Lúc chạm phải thân thể dương cương bền chắc tràn đầy khí chất nam tính, nàng cảm tưởng bản thân dường như tựa vào thân cây đại thụ, cảm nhận đằng sau lớp quan phục là những cơ bắp lực lưỡng, mang tới cho nàng cảm giác rằng nàng thân phận là một nữ nhân, hết sức mềm yếu.
Và theo bản năng, Nữ Thần Y thối lui một bước, hoảng hồn hỏi:
- Đại nhân làm gì?
Dương Tiêu Phong đương nhiên nghe hỏi mà cố tình giả vờ như không nghe, lại tạo cho mình một bộ dáng vô tình lạnh lẽo, nhưng thật ra thì trong lòng đang tức cười muốn chết.
Chàng sống tới chừng này, chưa từng nghĩ tới việc trêu chọc dân nữ lại thú vị như vậy!
Vì thế cho nên, Dương Tiêu Phong trong bụng muốn cười lắm nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ lãnh tĩnh, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, mắt nhìn đăm đăm nữ nhân đứng vẫn chưa tới cằm mình.
- Nàng đang trốn tránh ta sao? – Chàng trầm giọng tra hỏi.
Và không cho nàng cơ hội trả lời, Dương Tiêu Phong nhếch môi phán luôn:
- Giang Nam rộng như vậy, ta còn tìm được nàng, huống chi cố cung không mấy to lớn này!Nữ Thần Y đứng chôn chân ở đó mím môi làm thinh. Mặc dù nàng đi lại chốn giang hồ bao năm nhưng lúc xưa, hằng ngày chỉ thường tiếp xúc với dân chúng thiện lương, nào là chẩn mạch cho bệnh nhân, kê thuốc rồi sắc thuốc. Mãi cho tới bây giờ mới biết thế nào là quen phải cường hào ác sát, thành thử nàng cứ đứng im, đầu cúi xuống.
Dương Tiêu Phong đợi một hồi không nghe đáp lời bèn nâng cằm nàng lên, phát hiện trên gương mặt trắng mịn tựa hồ có ngấn lệ.
Chàng chớp mắt vài ba cái.
Quả nhiên, đập vào mắt chàng là khuôn mặt nhỏ nhắn với hai dòng nước mắt, khiến cho trong chớp nhoáng, tất cả lửa giận chất chứa tận đáy lòng chàng hoàn toàn dập tắt.
Bởi từ trước tới nay, nước mắt của nữ nhân đối với chàng dường như không có một chút cảm giác. Cho đến khi gặp nàng, mỗi một giọt lệ của nàng cứ như sáp nến thiêu đốt lòng chàng vậy.
Dương Tiêu Phong thấy nàng khóc thì tâm hoảng ý loạn nhưng cố đè nén tay chân luống cuống, trầm giọng hỏi:
- Tại sao nàng khóc?
- Người ta không nhịn được chứ sao... - Nữ Thần Y nghẹn ngào đáp lời. Lệ không khống chế được lại cuồn cuộn chảy xuống.
Dương Tiêu Phong khẽ chau mày, lòng bỗng trỗi dậy nỗi đau. Lạ thật!
Trước kia, cho dù nữ nhân có khóc chết trước mặt chàng, chàng cũng không có bất kỳ sự thương sót nào, vì chàng ghét nhất là nữ nhân khóc sướt mướt.
Nhưng dân nữ này tiếng khóc đứt quãng bên tai giống như một cây kim, từng mũi lại từng mũi đâm sâu vào tim chàng.
Một loại cảm giác áy náy khó nói lên lời đột ngột bùng dậy, Dương Tiêu Phong còn chưa kịp suy nghĩ đã giơ tay lau lệ cho nàng.
- Được rồi, đừng khóc – Chàng xuống giọng - Ta không... tra hỏi nàng, như vậy được chưa?
Phủ Viễn tướng quân thỏa hiệp xong thì tức thời kinh ngạc, lòng không ngờ có một ngày mình lại cúi đầu khuất phục nữ nhân.
Người đối diện vẫn thút tha thút thít.
Thấy vậy, Dương Tiêu Phong bấm bụng gắt:
- Không cho khóc, ta sẽ... hôn nàng!
Nữ Thần Y còn chưa hiểu người trước mặt đang nói gì, ngơ ngác hỏi lại:
- Cái gì?
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ ngập tràn lệ nhìn người đối diện, trong thoáng chốc sực hiểu câu hăm dọa đó, biết nàng sắp sửa đón nhận đôi môi ấm nóng nên lật đật bưng tay lên che miệng.
Dương Tiêu Phong thấy nàng bị dọa sợ thì muốn cười lắm mà vẫn trầm tĩnh hỏi:
- Nàng còn giận ta chuyện tối hôm nọ phải không?
Nữ Thần Y bỏ tay xuống, bĩu môi:
- Đại nhân thân phận cao quý, không giận tiểu nữ là mừng. Tiểu nữ nào dám để bụng, nào dám ăn gan hùm mật gấu đâu. Tuy nhiên suy cho cùng cũng tại tiểu nữ khiến ngài hiểu lầm.
Nghe lời mỉa mai, Dương Tiêu Phong nhìn thẳng vào mắt Nữ Thần Y, chậm rãi bảo:
- Có lẽ lúc ấy ta hiểu lầm ý nàng thật...
Nữ Thần Y nghe vậy vội gật đầu lia lịa, thầm nhủ “tên ác bá ngươi hiểu ra thì tốt rồi!”
Ngặt nỗi, nàng mới vừa kịp bình tâm, lại thấy người trước mặt vừa nhìn nàng say mê vừa mỉm cười. Tức thì gai ốc sởn hết cả lên, nàng rùng mình, toàn thể châu thân ớn lạnh.
Quả nhiên, Dương Tiêu Phong tủm tỉm tiếp lời:
- Nhưng ta không hối hận vì đã… hôn nàng.
Dương Tiêu Phong dứt lời thì nín thinh, nhìn thật sâu vào mắt Nữ Thần Y khiến trái tim vừa hơi trấn tĩnh của nàng trỗi lên thình thịch.
Rồi quên cả lễ nghi, Nữ Thần Y trừng mắt nhìn lại.
Dương Tiêu Phong thấy gương mặt diễm lệ không có bất kỳ nụ cười, chỉ có hiện ra sát khí mơ hồ.
Và đúng y những gì chàng dự định, Nữ Thần Y tức tối nói:
- Nếu như ngài muốn tìm người thỏa mãn thú tính thì có thể đi tìm đám kỹ nữ, còn tiểu nữ là...
Dương Tiêu Phong nhanh nhảu cướp lời:
- Là cái gì? – Một tay chàng ve vuốt má nàng, mắt dán vào đôi môi anh đào không ngừng bĩu ra dụ hoặc – Nàng muốn nói bản thân mình còn là xử nữ sao?
Nghe hỏi một câu hết sức trắng trợn, gương mặt Nữ Thần Y đỏ ơi là đỏ. Nàng hổm rày hãy còn giận chuyện hôm nọ, nay nhớ lại càng thêm tức tối, liền vung tay tát.
Bốp!
Hạ thủ rồi, nàng mới nhận thức đó là một hành động vô cùng ngu xuẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.