Tờ mờ sáng hôm sau, Tân Nguyên cách cách cùng Dương Tiêu Phong vào cung
Khôn Ninh. Các vị quan văn võ từ tam phẩm trở lên, ngoại trừ phe cánh
của nhóm tam mệnh đại thần cũng được lệnh tiến nhập hậu cung gặp thái
hoàng thái hậu. Khi Dung ma ma gõ cửa thỉnh mời, thái hoàng thái hậu
lập tức biết có đại sự phát sinh.
Mọi người tụ tập tại thượng thư phòng.
Bên ngoài gió sớm mát dịu, cành liễu lao xao.
Hàng vạn ánh bình minh xuyên qua rèm cửa, chiếu vào hậu cung.
Nhìn cách cách quay trở lại, thái hoàng thái hậu tỏ vẻ vui mừng khôn xiết, niềm nở thí tọa cạnh bên.
Dương Tiêu Phong hướng về phía thái hoàng thái hậu, Khang thân vương và
cách cách đang ngồi, ngắn gọn thông báo tình thế hiện tại. Bất kể là
tâm ý hay chiến thuật đều được không ngừng phân tích, thái hoàng thái
hậu nghe xong nhìn quanh hỏi:
- Không biết các vị có người nào phản đối?
Chúng nhân câm lặng không nói gì, trong bụng trù trừ suy nghĩ “Phủ Viễn
tướng quân vốn chủ chiến, ngặt nỗi có nghĩ tới hậu quả của việc mượn đỡ
binh lực của Trịnh Thành Công ở đảo Đài Loan và Anh quốc để tiêu trừ
Ngao Bái sẽ dẫn đến một kết cục như thế nào…? Đã đành các con tàu vận
chuyển nha phiến sẽ bị hủy, dân chúng thoát khỏi tình cảnh nghiện ngập,
cớ nhưng mà Anh quốc đương nhiên cũng có thể lấy lý do đó để xâm chiếm
đất đai Trung Nguyên. Tới chừng Ngao Bái thất thủ, đại Thanh lại phải
đối đầu với số tàu chiến và các loại súng ống hiện đại…”
Thành thử sau khi Dương Tiêu Phong chấm dứt phân tích tình hình, họ không lên tiếng nói gì.
Thấy vậy, Dương Tiêu Phong biết rằng nhất đẳng đại thần đã biểu thị thái độ không ra mặt ủng hộ cuộc chiến tranh mà Cửu Dương đề nghị, bèn nói:
- Nếu chúng ta không lợi dụng cơ hội này đánh một ván cờ lớn, làm sao có thể hoàn thành đại nghiệp tranh bá?
Tai nghe hỏi vậy, mọi người lại một lần nữa làm thinh.
Dương Tiêu Phong lâm cảnh vô kế khả thi, dứt lời đột nhiên nhớ tới Mộc
Đình Quý. Người này ở trong cung đức uy đều thịnh, ngang bằng với Khang thân vương, Mã Tề, Dương Diệm và Ngạch Nhĩ Thái. Dương Tiêu Phong tức
thời lia mắt tìm. Lúc này, Mộc Đình Quý đứng cạnh Tô Khất, khóe miệng
chỉ cười nhẹ không nói, trông thần tình cao thâm khó dò khiến cho người
ta không biết y đang nghĩ gì.
Thật ra thì Mộc Đình Quý trong đầu chợt lóe lên một ý, biết rằng Phủ
Viễn tướng quân thường để mọi người nhìn thấy những khó khăn trước, sau
đó mới nhất nhất giải quyết, như vậy mới khiến ba quân tâm phục khẩu
phục và không thắc mắc được nhiều.
Mộc Đình Quý sau hồi trầm tư, bước ra vài bước vòng tay nói:
- Bẩm lão phật bà! Hạ thần nghĩ ngoài ý kiến này thì chúng ta không còn một cao kiến nào nữa.
- Ý của khanh là…? – Thái hoàng thái hậu hỏi.
Trong phòng ngay lập tức không một tiếng động, yên lặng lắng nghe vị
quan tam phẩm giải bày chiến thuật của binh pháp gia nổi danh thiên hạ,
xem đại Thanh làm sao có thể gỡ bỏ khó khăn, xoay chuyển thế cục.
Mộc Đình Quý thưa:
- Khi Trịnh Thành Công mang quân sang đây, Ngao Bái binh lực trấn thủ
của y sẽ không có sự lựa chọn khác mà buộc phải phản công để bảo tồn
kinh thành. Lúc đó, hai toán binh đang trông coi kho thuốc phiện là
Tương Hồng Kỳ và Tương Bạch Kỳ cũng phải rời đi tham chiến. Chúng ta
mới nhân cơ hội này ra tay với số thuốc phiện. Quân đội Bát Kỳ của Ngao Bái hà tất phải thừa sức đánh bại Trịnh Thành Công, tuy nhiên lúc trở
về lại thấy một tổn thất rất lớn, lòng cứ mang máng lo sợ Anh hoàng
trách cứ. Đúng lúc đó, chúng ta mới tung binh. Ngao Bái liền rơi vào
hiểm cảnh, cảm giác như đang bị vây ở hai phía, tâm thần bấn loạn, rất
dễ bị tiêu triệt…
Chư thần vẫn cứ phân vân nhìn nhau:
- Cơ mà nếu như sau khi Ngao đại thần thất thủ, đế quốc Anh nổi trận lôi đình, quyết định đem binh đến đây thì chúng ta tất yếu sẽ bại trận, vậy chẳng phải chính tay đem dâng đất đai cho chúng hay sao?
Mộc Đình Quý ung dung đáp:
- Các vị đại nhân nói rất có lý, song theo những gì hạ thần tích lũy khi du hành phương Tây vào mùa xuân năm ngoái thì Anh quốc từ lâu đã lăm le dòm ngó đất đai Trung Nguyên, trong một sớm một chiều sẽ xua quân sang
đây đó thôi. Như vậy thì chẳng thà bọn chúng xua binh trong lúc bá tánh hết thảy chưa trở thành con nghiện, còn hơn chúng ta chờ vài năm nữa,
khi số lượng nha phiến khuếch tán khắp bốn miền đại giang nam bắc thì sẽ không còn một người dân nào có sức cầm giáo chống giặc ngoại xâm nữa…
Sau vài khắc tranh luận sôi nổi, chư thần biết tình hình hiện nay đã bị
nhóm tam mệnh đại thần dồn tới bước cùng ngõ cụt, lại nghe Mộc Đình Quý
tiết lộ về đám ngoại nhân, mặc dù họ không muốn đánh cược một ván cũng
phải chậm rãi gật gù.
Dương Tiêu Phong nghe vị quan tam phẩm nói vậy cũng chậm rãi nhẹ cười cảm khái…
Sau khi đồng lòng với kế hoạch và sách lược tảo trừ tệ nạn nha phiến,
Dương Tiêu Phong tinh thần đại tiến, quay lại phủ, định ngay lập tức
thay y phục để nhập cung vào ban trưa. Vì lúc cuộc đàm thoại vừa chấm
dứt, thái hoàng thái hậu mỉm cười ý nhị bảo là rất đỗi vui mừng, muốn
cặp phu thê tương lai vào Dưỡng Tâm điện gặp bà một chuyến.
Trưa hôm đó…
Tân Nguyên cách cách tha thướt cất bước phía trước, theo sau là hai cung nữ thân thuộc. Đầu tóc của công chúa được vấn lên cao, giữ chặt bằng
cây trâm cẩm thạch. Có một lọn tóc nhỏ được thả xuống ở bên thái dương. Chính là trang phục giản đơn như vậy nhưng lại phụ trợ cho nữ nhân này một phong thái cực kỳ duyên dáng.
Đang thong thả đi thì bên cạnh, Tân Nguyên cách cách nghe tiếng chào.
Nàng không quay đầu nhưng đã biết người vừa đến đó là ai. Bằng thanh âm thanh nhã, nàng cho miễn lễ, xong chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn người mà
thái hoàng thái hậu chỉ phúc vi hôn, trên gương mặt không lộ nét biểu
tình.
Hai cung nữ thấy cách cách tỏ vẻ lạnh lùng với Dương Tiêu Phong thì lấy
làm lạ, trố mắt nhìn nhau như thầm hỏi “vì lẽ nào...?” Bởi vì bất kì ai ai cũng biết rằng vị tướng quân tài ba đó có thể ví như ánh Sao Mai
trên bầu trời đêm. Là nam nhân trong mộng của tất cả các thiếu nữ chưa
chồng. Không những y sở hữu vẻ ngoài xuất chúng, khí chất hơn người,
gia thế cao quý và lại còn có năng lực nhất nhì thiên hạ, rất có khả
năng trở thành một võ lâm minh chủ tài hoa.
Lúc ban đầu, Tân Nguyên cách cách đối với nam nhân đó có lòng hứng thú cũng chính là vì điểm này. Vì trong mắt mọi người, y cứ như một miếng ngọc
hoàn mỹ không vướng chút tỳ vết, không có bất kỳ một khuyết điểm nào.
Một đấng trượng phu hoàn mỹ. Đó là quan điểm gieo tú cầu bất di bất
dịch của nàng. Nên năm xưa nàng đã không từ chối lệnh phối hôn của thái hoàng thái hậu. Sau đó, nàng đến phủ đệ, lần đầu tiên xem thử nam nhân mà thiên hạ ưu ái đến tột cùng có diện mạo và tài cán ra sao? Kết quả
rất rõ ràng, y vô cùng xuất sắc!
Nhưng xuất sắc thì sao chứ? Mãi cho đến bây giờ nàng vẫn chưa có cảm
tình gì với y, hoặc với bất kỳ nam nhân nào giống y, song duy chỉ Cửu
Dương là ngoại lệ.
Tuy vậy, cũng không phải vì ngũ quan tinh xảo của Cửu Dương khiến nàng
say mê, mà chính là khí chất. Một loại khí chất mà hễ ai ai đã gặp một
lần thì sẽ không bao giờ quên được.
Lại nói về đối tượng cất bước song hành bên cạnh...
Không những chỉ có cách cách tâm tình trôi dạt, hôn phu của nàng cũng
cảm giác giống hệt, tâm trạng thẫn thờ nghĩ tới người con gái khác.
Người mà chàng có rất nhiều lời muốn nói nhưng lại nói không nên những
cảm giác ở trong lòng, ngũ vị tạp trần, mặn ngọt đắng chua cay đều đủ
cả.
Thành thử chàng lẳng lặng đối với thiếu nữ kề bên, một thiếu nữ phảng
phất như ánh hào quang, đẹp tựa hư vô. Hôm cả hai người tương tụ, chàng vẫn y như cũ, vân đạm phong thanh, khóe miệng nhẹ nhàng cười nhưng ánh
mắt hững hờ nhìn vào khoảng không phía trước.
Dương Tiêu Phong cảm giác Tân Nguyên cách cách không giống nữ nhân kia,
người con gái chàng nhất mực thương yêu mặc dù dung nhan của nàng sánh
với cách cách không thanh lệ thoát tục động lòng nhân thế. Lại nữa,
cách cách còn có sự thanh quý khí phái mà trước kia chàng chưa từng thấy qua. Kể cả làn da trắng mịn màn như đồ sứ hay những ngón tay ngọc nhỏ
thon dài, ấn tượng giống hệt tiên nữ hạ giáng phàm trần vậy.
Người con gái chàng yêu cặp ngài thanh tú, dáng dấp mỏng mảnh như sương, đôi môi anh đào mềm mại, đôi bàn chân không nhỏ vì không theo tục bó
chân nhưng cặp mắt linh động trong veo như nước kia cũng đã rót vào tim
chàng một nét xinh đẹp duyên dáng làm cho chàng mê muội. Và đối với nữ
tử thường dân mà nói, nàng đã là báu vật hiếm có trong thế gian này rồi.
Kể từ lúc biết nàng, chàng mới chân chính cảm nhận được chữ yêu, hiểu
thế nào là yêu một người dầu không được người đó chấp nhận.
Thế nhưng chàng luôn muốn bảo vệ nàng, muốn mang tất cả mọi thứ đặt dưới chân nàng để nàng hạnh phúc bước qua.
Ngặt nỗi hiện thời quốc gia chi loạn, đế vương chi tranh, âm mưu cung
đình cũng dần dà tăng tiến. Còn đâu những tháng ngày bình bình yên yên?
Hơn nữa, nàng đã từng thẳng thắn lạnh lùng chí cực, trực tiếp cự tuyệt
tình yêu của chàng. Nàng là nữ nhân duy nhất có thể khiến chàng chìm
đắm trong cơn gió xuân, cũng như đứng giữa đêm đông gió lạnh, lại có thể khiến chàng trong chốc lát từ vui vẻ chuyển thành bi thương, đẩy chàng
tới gần cánh cửa địa ngục...
Cặp phu thê tương lai cứ im lìm như thế đi bên nhau hướng về phía cung Khôn Ninh.
Lúc này, yến tiệc long trọng đã được chuẩn bị ở điện Giao Thái. Cung
điện này có vị trí nằm ở giữa khoảng cách của cung Càn Thanh và cung
Khôn Ninh. Điện hình vuông, đuợc trang trí hoa văn rồng phụng. Và vì
quy mô không lớn nên điện chỉ đành dùng cho việc tiếp đón hoàng thân
quốc thích vào những buổi lễ trong hệ như ngày Tết, ngày Đông Chí, hoặc
ngày mừng thọ của thái hoàng thái hậu Hiếu Trang. Lẽ ra, thái hoàng
thái hậu an cư ở điện Dưỡng Tâm nhưng bà vì tình vì lý muốn đích tay
chăm nom hoàng đế nên dời di cư đến cung Khôn Ninh. Điện Dưỡng Tâm vốn
không nằm ở trục chính của Tử Cấm Thành mà hướng về phía Tây phần hậu
tẩm...
Dung ma ma xuất hiện ở cổng chính, nhún nhân thỉnh an xong mời cả hai đến xem một màn biểu diễn đẹp mắt.
Tân Nguyên cách cách nhận lời, khẽ mỉm cười khi nghe thanh âm đều đặn
nhu hòa phát ra cách đó một bức tường hoa giăng. Thanh âm thật giống
như xuân phong thổi phớt phơ, làm cho tâm thần người ta an bình.
Cả ba chủ tử đến gần sân khấu.
Bấy giờ các đào hát đang diễn tuồng Mộc Quế Anh đại phá trận Thiên Môn. Hai đào hát gay cấn so thương pháp, gương mặt lấm tấm mồ hôi tuông ra
như tắm, tay này cầm thương tung đòn nhưng tay kia phải dùng thêm quyền
thuật mới hóa giải được.
- Tuyệt quá! - Có tiếng cung nữ trầm trồ xen lẫn tiếng vỗ tay ầm ĩ và
những lời khen ngợi liên tiếp được phát xuất. Ai cũng say sưa xem pha
hát bội sống động.
Thái hoàng thái hậu cũng chưa thấy khách viếng thăm. Bà đang chăm chú
dán mắt vào hai cây thương trên tay Mộc Quế Anh. Một cây có tua đỏ gọi
là Huyết đương thương, một cây tên Tố anh thương dùng chỉ đen.
Đương khi tuồng hát diễn đến màn cao trào, một trong hai vũ nhân sư đang múa sư tử ở bên hông sân khấu đột ngột đứng không vững. Thân mình sư
tử chấn động, hạt trân châu mà sư tử ngậm trong miệng để cầu sự vinh hoa phú quý cho hoàng gia rơi xuống đất.
Sắc mặt của mọi người bỗng nhiên hóa trắng bệch.
Lực đạo của hạt châu này cực nhanh, sợ là rơi xuống sẽ vỡ tan tành.
May mắn thay đúng lúc nguy kịch, Dương Tiêu Phong thi triển Phi Hành Di
Thiên, thuật khinh công nhanh hơn tốc độ bay của loài chim mỏ nhát đến
giơ tay đón lấy viên ngọc quý.
Mọi người thở phào, coi như là đại Thanh tránh được kiếp nạn xui xẻo
nhưng tội trạng của mấy vũ nhân sư này cũng chẳng ai thoát nổi.
- Tham kiến thái hoàng thái hậu, cung thân vương!
Cứu nguy rồi, Dương Tiêu Phong quay trở lại cạnh Tân Nguyên cách cách,
quỳ trước mặt thái hoàng thái hậu và vương gia, đồng thanh thỉnh an.
- Hãy bình thân – Thái hoàng thái hậu thở một hơi, gật đầu cho miễn lễ.
Đoạn, bà vẫy tay gọi đám nô tì:
- Người đâu? Thí tọa!
Trong lúc hai cung nữ mang hai chiếc ghế lại thì Khang thân vương mỉm
cười đôn hậu nhìn công chúa. Bấy lâu ngài không gặp Tân Nguyên cách
cách vì thông thường nàng cải trang làm kẻ thứ dân, ra khỏi cung cấm để
chính mình thanh sát cảnh sinh hoạt của dân chúng.
Ngự bên cạnh ngài, thái hoàng thái hậu kín đáo liếc Dung ma ma, như thầm bảo nam nhân ở trước mặt ta có vẻ ngoài điềm đạm lạnh lùng nhưng bên
trong nung nấu một đại nghiệp lớn, rất nhiều tâm cơ.Riêng Khang thân vương lại không nghĩ như vậy, mà thầm đánh giá kẻ nam nhân
đó tính tình phóng túng đào hoa, không màng vương vị mặc dù tên tuổi y
lẫy lừng trên giang hồ. Thành thử ngài nhìn Tân Nguyên cách cách, cười
bảo:
- Ngoài hoàng thượng thì đây chính là nam nhân tôn quý nhất hoàng triều. Hơn nữa, nam nhân vừa có quyền thế vừa có phẩm chất, uy hùng bậc nhất
của triều đình Mãn Thanh ta, tay nắm vài ngàn dũng sĩ và mấy trăm vạn
hùng binh dưới trướng thì đảm lược ấy không phải tầm thường. Cho nên
cách cách phải biết quý trọng…
Nói đoạn, ngài quay sang thái hoàng thái hậu Hiếu Trang, nhận biết bà khe khẽ gật đầu.
Các cung nữ đứng xung quanh đó cũng nhìn cách cách bằng ánh mắt ngưỡng
mộ, trượng phu nàng một thân đầy mưu lược, cơ trí anh minh. Thử hỏi là
nữ tử lại có ai không kỳ vọng bản thân có thể gả cho người như vậy?
Hoặc trở thành công chúa, thành một đôi long phụng trong loài người,
nàng không thể nào mà không khẩn trương? Thế nhưng, Tân Nguyên cách
cách lắng nghe Khang thân vương xuất ngôn đầy tin cậy vẫn dửng dưng
không cảm xúc.
Lúc này, màn hát bội đã đến phần kết thúc. Đoàn vũ sư êm ái rút lui
khỏi điện. Trong phút chốc chỉ còn lại vài vị công công và toán nữ tì.
Và sau cú gật đầu khẳng định, thái hoàng thái hậu ra hiệu cho Dung ma ma dâng lên ba món quà.
Tay chỉ ba chiếc mâm bạc, thái hoàng thái hậu nhìn tâm phúc đầy tài hoa của bà, dịu giọng:
- Tướng quân bấy nhiêu năm làm quan thanh liêm, đức cao trọng vọng, lập
được không ít công lao hãn mã. Hơn nữa, khanh lại có công với hoàng
thượng vì đã mời được nữ tử thần y, có nghĩa với quốc gia khi triệt hạ
bang phái phản Thanh phục quốc. Đấy là chút lòng thành của ai gia,
khanh hãy nhận lấy, hay còn khẩn cầu điều gì nữa ta cũng sẽ chuẩn tâu.
Gương mặt vẫn vô cảm, lãnh tĩnh như thường lệ nhưng lòng dạ chất đầy
những phiền loạn lo lắng không bút mực nào có thể hình dung nổi, Dương
Tiêu Phong tựa hồ không nghe thái hoàng thái hậu nói gì.
Thái hoàng thái hậu bèn gọi đích danh.
Một tiếng gió mạnh chợt rít lên, thức tỉnh Dương Tiêu Phong, làm cho tâm tình đang chìm đắm trong nỗi sầu tư vô tận bỗng nhiên bừng tỉnh.
Thái hoàng thái hậu lại gọi tên.
Dương Tiêu Phong nghe gọi đến lần thứ hai mới hoàn toàn tỉnh ngộ, giật
nẩy người, tự biết ở mọi lúc mọi nơi, trái tim mình bị một dân nữ làm
cho quấy nhiễu khiến lòng nổi phong ba, xem chừng mai này chưa ra chiến
trường đối đầu Ngao Bái thì sẽ bị thất cơ trước rồi.
Dương Tiêu Phong liền vội vàng khôi phục hộ tâm, vừa mới an tọa lại lập
tức đứng trở lên, giở từng tấm khăn nhung đỏ phủ lên ba chiếc mâm bạc,
thấy trên chiếc mâm thứ nhất chứa nào là Nam Hải trân châu, phỉ thúy thủ xuyến, mã não thủ xuyến, san hô hướng châu, kim phách hướng châu các
loại, ngọc như ý một đôi và ba thanh bạch ngọc.
Mâm quà thứ hai lại có trầm hương mộc nạm ngọc như ý và tụ ngọc như ý mỗi thứ một thanh, cắm trong hai bình sứ tứ đối.
Mâm quà thứ ba có ba bức họa được cuộn tròn. Dương Tiêu Phong mở ra
xem, là ba bức vạn đạo sơn thủy, mạnh hi sơn thủy và triệu khoan sơn
thủy.
Đến khi xem xong ba mâm quà cả rồi biết đó là những món đồ dành riêng
cho ngày thành thân, Dương Tiêu Phong đứng đó trù trừ không muốn nhận.
Khang thân vương không thông hiểu ẩn tình, lại ngỡ nam nhân này chinh
chiến khắp sông ngòi, vốn coi tiền bạc là vật ngoài thân bèn tức khắc
liên tưởng tới cách hậu tạ khác. Ngài lấy từ trong tay áo ra một vật,
nói đùa là món quà thứ tư mà riêng ngài đã chuẩn bị riêng, một lá bài
miễn tử.
Khang thân vương cười nói:
- Tướng quân thật sự rất trung thành và tận tâm, nếu không muốn vàng bạc châu báo thì hãy cầm lệnh bài này, mai sau nhỡ có mệnh hệ gì thì dùng
đến nó.
Nói rồi e Dương Tiêu Phong ái ngại từ chối, Khang thân vương cao giọng:
- Tướng quân còn không nhận là không nể mặt thái hoàng thái hậu và ta.
Tai nghe hoàng gia phán vậy, Dương Tiêu Phong trọng đại thể, không muốn
làm trái thánh ý thành ra bất đắc dĩ mà nhận lấy rồi vòng tay tạ ơn.
Khang thân vương thấy thế không khỏi cao hứng nói:
- Còn nữa, bản tánh ngươi thích dạng nữ nhân gì? Có thể nói cho ta. Ta lập tức vì ngươi phái người tổ chức tuyển lựa tú nữ tiến cung. Trong
triều phàm là nhị phẩm đại quan trở lên, trong nhà nữ nhi chưa gả tất cả đều tranh nhau đưa đến để cho ngươi xem mặt.
Thái hoàng thái hậu khẽ lườm vương gia. Ngài bắt gặp cặp nhãn quan toát đầy tia khiển trách đó liền so vai nói:
- Thì đã sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp tự cổ chí kim là chuyện thường tình…
Cơ mà Khang thân vương chưa nói hết, Dương Tiêu Phong đã xúc phạm thánh uy, to gan quỳ xuống chen lời:
- Xin thái hoàng thái hậu và cung thân vương thu hồi mệnh lệnh đã ban
ra. Hạ thần cả gan cô phụ thánh ân, vì thế nhân đều biết việc tuyển tú
nữ là chỉ dành riêng cho hoàng thượng, thần sao lại to gan lớn mật mà đi chạm đến các vị mỹ nữ đó? Hơn nữa, hoàng thượng tuổi còn nhỏ, nếu như
vương gia dùng danh phận của ấu chúa mà tuyển chọn giai nhân chỉ để ban
cho hạ thần thì chỉ sợ nhục mạ đến thánh giá của hoàng thượng...
Chờ cho tâm phúc của bà thao thao bất tuyệt rồi, thái hoàng thái hậu tuy nghe câu chối từ vẫn gật gù hài lòng đáp:
- Vậy cũng được...
Song ngưng một vài giây, bà thủng thỉnh tiếp lời:
- Thôi thì thế này đi, ai gia đã suy nghĩ kỹ, ta muốn tác phối Tân
Nguyên cách cách cho khanh. Cả hai một người thì võ công tài trí, một
người thì tuyệt thế giai nhân, vả lại đã từng quen biết, lại rất xứng
đôi. Hơn nữa, đứa cháu gái này của ai gia rất cần người quán xuyến…
Thái hoàng thái hậu vừa nói vừa kín đáo quan sát thái độ của Tân Nguyên
cách cách đối với người bên cạnh nàng, tự hỏi “không biết nàng có phát
hiện trang anh hào trước mặt nhiệt huyết sôi trào ra sao, và tâm tình
nàng có bao nhiêu phần kích động?”
Ngặt một nỗi dò tìm mãi cũng không đoán được tình ý của công chúa, thái hoàng thái hậu đành nói thêm:
- Thế nhân đều biết Phủ Viễn tướng quân là một người cơ trí khôn khéo
hiếm thấy, hơn nữa cách cách càng là một quốc sắc thiên hương, lòng nhân ái xa gần ai cũng tỏ, hai người có thể nói là một đôi do trời đất tạo
thành...