Phù Ảnh Ám Hương

Chương 17:




Lâm An. Phù Ảnh Các. Hàn Viên.

Nghe ám vệ bẩm báo, trong đôi mắt tím thâm thúy bão táp như đang tụ lại. Mái tóc dài đen như mực dưới tác động của nội lực sớm đã cuồng vũ, một cảm giác áp bách to lớn khiến ám vệ nguyên bản đang quỳ trước bàn, buộc phải dùng tay chống xuống đất để thân thể mình không ngã xuống đất.
Một tiếng nổ, làm kinh động vô số phi điểu, kỉ tra trách trát từ trong bụi cỏ bay ra, rời khỏi chốn thị phi, tìm kiếm một nơi cư trú khác.
Trong phòng, cái bàn được làm bằng gỗ giáng hương trăm năm cuối cùng dưới cơn thịnh nộ của chủ nhân mà hóa thành một đống mảnh vụn; ám vệ rốt cục duy trì không nổi nữa, hai chân đều quỳ xuống đất, trên thân, trên mặt đều bị những mảnh vụn bắn ra cắt vào, lộ ra từng đường, từng đường máu.
Nhìn thấy thư phòng cùng thuộc hạ vô cùng chật vật, lý trí rốt cục trở về, lạnh giọng phân phó nói: “Tùy bổn tọa đi Tinh Châu.”
Tinh Châu. Trần Sương Các. Đông sương.
Tình lại từ mê man, thoáng giật giật tay chân. Hoàn hảo, không bị xích lại.
Mắt tím mở, phát giác bản thân đang nằm trên một cái giường hoa lệ, trong phòng một người cũng không có.
Thử vận khí, phát hiện nội lực cũng không bị phong tỏa, nhưng toàn bộ dược vật cùng ngân châm trên người thì không thấy đâu.
Đầu như trước có một chút chóng mặt, hồi tưởng lại chuyện trước khi hôn mê, tựa hồ là bởi vì lão già kia vẩy “Nhất bộ túy” vào y, một loại mê dược cực mạnh. Trán khẽ lay động, bạc thần lộ ra một tia cười khẽ. Cư nhiên dùng mê dược với y? ! Trần Sương Các này rốt cuộc yên ổn tồn tại trên giang hồ như thế nào nhỉ?
Năm đó khi Tiệm Nguyệt điều dưỡng thân thể cho y, cố ý chọn trăm ngàn loại dược liệu trân quý cho y ngày ngày ngâm mình trong đó, ba năm trở lại đây mặc dù không đến mức bách độc bất xâm, cũng đã có khoảng tám chín phần. Loại Nhất bộ túy này, có thể làm cho người ta mê man suốt ba ngày, mà sau khi tỉnh lại cả người mệt mỏi, ước chừng một tháng mới có thể hoàn toàn phục hồi như cũ, nhưng đối với Diệp Tư Ngâm mà nói, chỉ cần ngủ một giấc đã có thể giải trừ. Mà cho dù không có người nào biết chuyện này, thì Cố Thanh Giác kia cũng không nên dùng mê dược do “Thánh thủ độc y” sở chế để đối phó y a (Ngâm nhi, thông cảm thằng đó bị thiếu iot =)) ). . . . . .
Dẩn chân khí trong cơ thể vận hành một vòng quanh cơ thể, đem dư độc còn sót lại tống ra khỏi cơ thể, còn không chờ y thả lỏng, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân.
“Còn chưa tỉnh?” Thanh âm trầm thấp, nhưng vẫn là có thể nghe ra là Cố Thanh Giác của ngày đó.
“Vâng, Các chủ. Theo Viên Bùi nói, cần ba ngày mới có thể tỉnh lại.” Thanh âm của một người xa lạ, đại khái hẳn là thuộc hạ của gã, “Các chủ, nghe nói Phù Ảnh Các Thiếu chủ có dung mạo không thua gì Diệp Thiên Hàn, thiếu niên này thật là Diệp Tư Ngâm sao?”
Cố Thanh Giác vẫn chưa trả lời, Diệp Tư Ngâm cảm giác có người đến gần bên giường, ngón tay lạnh lẽo xoa hai má của y, khiến y có chút khó chịu, trong dạ dày một trận khuấy động nổi lên.(ý là em ấy sắp ói a~~)
“Theo Viên Bùi nói, ngọc giác (một loại ngọc được ghép từ hai mảnh) là tín vật của Phù Ảnh Các Các chủ, gặp ngọc giác như gặp Các chủ. Nguyên bản là một khối hoàn chỉnh được Diệp Thiên Hàn mang theo bên người. Hiện tại cho hài tử này một nửa.” Diệp Tư Ngâm nghe Cố Thanh Giác nói vậy, trong lòng hơi sửng sốt.
Ngón tay vẫn như cũ sờ soạng trên gương mặt, rất nhanh tìm được cạnh của nhân bì diện cụ, nhẹ nhàng kéo một cái liền hiện ra dung nhan tuyệt sắc vốn có. Chỉ nghe được tên thị vệ kia hít một lãnh khí.
Cố Thanh Giác ngược lại không sợ hãi hay kinh ngạc: “A, quả thật là tuyệt sắc a. Cũng đúng, nghĩ xem Huyên Huyên mỹ mạo như thế, sinh ra hài tử sao có thể tầm thường như vậy được. Chỉ tiếc, ngươi là hài tử của Diệp Thiên Hàn!” Thanh âm trầm thấp lộ ra âm ngoan, khi nói đến ba chữ Diệp Thiên Hàn hệt như thống hận đến mức muốn người nọ thiên đao vạn quả (ngàn đao lóc thịt), “Nguyên bản giữ lại bên người làm noãn sàng (kiểu như nam sủng luyến đồng a~) cũng không tệ, nề hà ngươi lại là hài tử của Huyên Huyên. . . . . . Chờ sau khi giết Diệp Thiên Hàn, ta sẽ đưa ngươi xuống dưới bồi mẫu thân ngươi.” Cố Thanh Giác một bên nói xong một bên vuốt ve khuôn mặt y, ngữ khí ngả ngớn hệt như khi gặp nhau trong rừng, Diệp Tư Ngâm chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân ngăn cản mong muốn nôn mửa của mình.
“Tứ, Chiến Minh sao rồi?” Nhìn hồi lâu, Cố Thanh Giác rốt cục rời khỏi giường. Còn chưa chờ Diệp Tư Ngâm trầm tĩnh lại, bỗng nhiên nghe được gã nói đến Chiến Minh, tâm lại nẩy lên.
“Hồi Các chủ, nhốt tại ám lao, còn chưa tỉnh. Bất quá Tam cùng Ngũ đã hảo hảo tiếp đón hắn .” Tên thuộc hạ gọi là Tứ trả lời.
“Ân. Không cần hao tốn quá nhiều tâm tư với hắn. Trước đừng giết chết, cũng đừng phế đi võ công của hắn, bằng không trong tay chúng ta tự nhiên sẽ ít đi một lợi thế để đối phó với Diệp Thiên Hàn đích lợi thế.”
“Vâng!”
Cửa bị đóng lại, tiếng bước chân dần dần đi xa cho đến khi không còn nghe thấy nữa, Diệp Tư Ngâm lúc này mới mở hai mắt ra—— mắt tím trong suốt tràn ngập lo lắng. Cố Thanh Giác cư nhiên còn bắt Chiến Minh. . . . . .
Diệp Tư Ngâm sớm phát giác có ám vệ từ lúc ra khỏi Lâm An thành vẫn luôn đi theo y. Dọc dường dù y đến khách *** nào thì nơi đó cũng dị thường sạch sẽ, trong phòng đều đầy đủ mọi vật dụng, mà toàn bộ lại mới tinh. Liền ngay cả khi ngủ lại ngoài trời, thì trước đó cũng có người đến quét dọn ngôi miếu đổ nát ven đường. Chính là y thật không ngờ người này cư nhiên là Chiến Minh. Chiến Minh thân là tả hộ pháp, không phải hẳn là một tấc cũng không rời khỏi xung quanh người nọ sao? Hắn đi theo mình, vậy người nọ làm sao . . . . . Mà nửa khối ngọc giác này —— mắt tím lấp lánh —— là ngày thứ hai trở về Phù Ảnh Các, Diệp Thiên Hàn tặng cho y. Nói là noãn ngọc, mang ở trên người, có thể ức chế hàn khí nhập thể. Nguyên lai lại là một vật trân quý đến thế sao?
Trần Sương Các đến tột cùng có oán cừu gì với Phù Ảnh Các, mà khiến Cố Thanh Giác vừa nhắc đến ba chữ Diệp Thiên Hàn là toàn thân tràn ngập sát khí? Mười năm trước phụ thân của Huyền Du Nhiên là Huyền Tự Cẩm đã cấu kết với Trần Sương Các, phản bội Phù Ảnh Các sao? Hơn nữa, vừa rồi Cố Thanh Giác còn nhắc tới Âu Dương Huyên Huyên. . . . . . Chẳng lẽ gã có quan hệ gì với mẫu thân của thân thể này? Nghe lúc gã nhắc đến Huyên Huyên thì trong nháy mắt ẩn chứa vô hạn nhu tình, tựa như gã yêu Âu Dương Huyên Huyên, nhưng nề hà người ấy lại yêu một kẻ khác. . . . . .
“Phu nhân, Các chủ phân phó, bất luận kẻ nào không được đi vào.”
Còn chưa đợi Diệp Tư Ngâm yên lặng suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên lại truyền đến ồn ào.
Thanh âm của một nữ tử vang lên: “Sao lại thế này, rốt cuộc là người phương nào, phải để ngươi tự mình canh phòng, ngay cả ta cũng không thể đi vào nhìn một cái sao?” Trong lời nói mang theo uy nghiêm, ngữ khí thoáng bất mãn.
“Phu nhân bớt giận đây là mệnh lệnh của Các chủ, thuộc hạ không dám vi phạm.” Diệp Tư Ngâm nhận ra thanh âm đó, là thị vệ tên “Tứ” vừa rồi đi theo bên cạnh Cố Thanh Giác.
Người tới tựa hồ có chút tức giận, tiếng nói lạnh xuống: “Nói như vậy, hôm nay ngươi là nhất định không để ta vào?”
“Này. . . . . . Phu nhân!” Thanh âm của Tứ bỗng nhiên có chút kinh hoảng, mơ hồ cảm giác được nội lực đích trong viện dao động —— nữ tử được xưng “Phu nhân” thế nhưng lại cùng thị vệ động thủ ngay bên ngoài.”Phu nhân không thể! Thuộc hạ không dám cùng phu nhân động thủ, thỉnh phu nhân mau dừng tay!”
Không nghĩ cũng biết là thiên kim của võ lâm thế gia, ít nhất cũng phải có công phu căn bản. Mà thị vệ kia dù sao cũng không dám động thủ với chủ tử, đành mặc cho nàng ta tung chiêu đến gần, cuối cùng bị nàng một chưởng đánh văng ra —— cửa phòng theo tiếng động mà mở ra.
Tứ vừa thấy đã không ngăn cản nổi, liền cũng không nói gì nữa, chỉ cẩn thận đứng một bên, để ngừa vị phu nhân này đột nhiên làm khó dễ.
Diệp Tư Ngâm cảm giác được có người chậm rãi đến gần bên giường rồi đứng yên.
“Phù Ảnh Các Thiếu chủ?” Câu nghi vấn, nhưng dùng ngữ khí khẳng định.
Tứ trong lòng phi thường rõ ràng quan hệ của phu nhân cùng vị thiếu niên này, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ phải đáp: “Vâng, phu nhân. Các chủ phân phó người này thập phần trọng yếu. . . . . .”
“Không cần nói nữa.” Nàng kia ngắt ngang lời Tứ, cũng không nói thêm gì. Diệp Tư Ngâm chỉ cảm nhận được ánh mắt đang nhìn chăm chú trên người mình kia hàm chứa ý vị bất minh, trong lòng âm thầm đối với thái độ của phu nhân Cố Thanh Giác cảm thấy kỳ quái.
“Phu nhân?”
“. . . . . .”
Đang lúc Tứ nơm nớp lo sợ phiền não làm cách nào thỉnh vị tôn đại phật này rời khỏi, lo lắng có nên thông tri Các chủ đến hay không, thì nàng kia thế nhưng cứ như vậy xoay người rời đi.
Tứ có chút mạc danh kỳ diệu, lại chỉ phải đi theo rời khỏi cửa phòng.
Diệp Tư Ngâm nhẹ nhàng thở ra, lập tức biểu tình ngưng trọng lại.
Vào đêm.
Một bóng trắng phút chốc lướt qua, trên hành lang gấp khúc hai thị nữ đang bưng trái cây cả kinh:
“Người nào?”
“Không có ai, chắc là gió. Đi thôi, nếu chậm phu nhân lại tức giận đó.”
“Ân.”
Đến chỗ rẽ, Diệp Tư Ngâm nghe thấy hai người đã đi xa, lúc này mới tiếp tục đi.
Bố cục của Trần Sương Các không phức tạp, quy mô không bằng Phù Ảnh Các, chẳng qua nơi nơi đều có thân ảnh của hộ viện thị vệ, khác xa Phù Ảnh Các.
Đi đại khái được một khắc, lúc này mới phát hiện cái Trần Sương Các gọi là”Ám lao” .Vốn định xác nhận nơi thủ vệ canh chừng kiêm mật, nhưng trước cửa một người trong nom cũng không có. Mắt tím ảm ảm, ngón tay thon dài tháo xuống trên tóc một vật trang sức duy nhất —— một cây lưu vân vũ nguyệt trâm tinh xảo. Đây là ngày đó lúc rời đi Khuynh Nguyệt cốc Tiệm Nguyệt tặng cho y. Bên trong trâm là khoảng không, có thể đặt vào ngân châm hoặc dược vật. Mở ra cây trâm ra, bên trong rõ ràng có một ống ngân châm. Mặc dù tu tập Hàn Liễm bí quyết, hoàn toàn có thể không cần đến vũ khí, nhưng Diệp Tư Ngâm vẫn có thói quen dùng ngân châm làm vũ khí.
Trong ám lao một mảnh u ám, chỉ có ánh nến lúc sáng lúc tối. Trong bóng đêm có thể cảm giác được sự ẩm ướt cùng mùi hôi trong không khí, làm Diệp Tư Ngâm mặt nhăn mày nhíu.
Tiếp tục đi vào bên trong, đột nhiên nghe được thanh âm quất roi——”Ba!” “Ba!”
Đó là thanh âm của cứng cỏi khi roi da không chút lưu tình đánh lên làn da của của—— kỳ quái chính là người bị quất lại không có một chút phản ứng nào, cho dù là một tiếng nức nở cố nén.
“Được rồi, Ngũ, ngươi muốn đánh chết hắn sao, Các chủ đã nói, không thể giết chết hắn.” Trong đó một thanh âm nói.
Kẻ chấp hành tiên hình (hình phạt quất roi) mới ngừng tay: “Hừ, tiện nghi hắn , chờ chủ tử hắn vừa chết, ta sẽ giết. . . . . . Ai! ? Ai ở đàng kia? !”
Đột nhiên người nọ kêu to, hung hăng trừng mắt hướng về phương vị của Diệp Tư Ngâm, nhưng khi nhìn rõ được người đến lại vô cùng sửng sốt.
Mắt tím trong suốt đã sớm tràn ngập u sầu, nhìn thấy Chiến Minh hai tay bị trói trên giá hình, huyền y trên người sớm đã rách nát, lộ ra những đường roi dữ tợn, Diệp Tư Ngâm lạnh lùng nhìn hai người trước mặt.
“Ngươi là ai! ?” Kẻ tên Ngũ phản ứng lại đầu tiên, hướng Diệp Tư Ngâm quát. Trong lòng có chút kinh cụ. Người kia là ai? Như thế nào có thể xuất hiện trong ám lao, còn ở một khoảng cách gần như vậy mới bị bọn họ phát hiện. . . . . .
Diệp Tư Ngâm không trả lời, nhưng ngân châm trong tay đã xuất ra, nháy mắt sẽ châm vào yếu huyệt của hai người kia! Hai người hoảng hốt, muốn ngăn, lại ngăn không kịp.
Bỗng nhiên, một thanh ngọc tiêu màu đỏ không biết từ đâu bay đến, chặn những ngân châm đang phóng về phía hai người kia. Diệp Tư Ngâm sắc mặt trầm xuống, nhíu mi nhìn người tới.
“Diệp Thiếu chủ quả thật là thâm tàng bất lộ a, tại hạ bội phục!” Ngọc tiêu ở không trung xoay tròn vài vòng, lại trở về trong tay chủ nhân, thanh âm ngả ngớn vang lên trong ám lao.


Hết chính văn đệ thập thất chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.