Phù Ảnh Ám Hương

Chương 19:




“Ấn quy củ, ngươi nên gọi ta một tiếng tiểu di.” Âu Dương Huyên Di thản nhiên cười.

Diệp Tư Ngâm hiểu ra, quả nhiên không sai ——nữ tử này là nhị tiểu thư của Âu Dương thế gia, thân sinh muội muội của Âu Dương Huyên Huyên, có huyết thống với khối thân thể này.
Trong lòng bỗng lướt qua một cảm giác khác thường, Diệp Tư Ngâm nhìn nữ tử đang cười đến ôn nhu kia, áp chế nỗi khác thường trong lòng, nâng khóe miệng, ảm đạm cười, nhanh nhẹn ngồi xuống bên bàn nói: “Tiểu di? Cố phu nhân chê cười. Lệnh tôn họ Âu Dương, ta họ Diệp, thân nhân cũng không nên loạn nhận đâu.”
“Ngươi. . . . . .” Phản ứng xuất hồ ý liêu như thế làm Âu Dương Huyên Di sửng sốt, nhất thời không nói được lời nào; ngay cả Cố Thanh Giác cũng dấu không được thần sắc kinh dị.
Diệp Tư Ngâm lạnh lùng nhìn họ, không khỏi thấy buồn cười —— chẳng lẽ đôi phu thê này còn kỳ vọng nhìn thấy một màn người thân gặp mặt cảm động, khiến người ta rơi lệ sao? Nếu không nhớ lầm, Cố Thanh Giác là muốn bắt y làm lợi thế để đối phó Diệp Thiên Hàn a, vậy cần gì đi giả mù sa mưa xem y như thượng khách mà đối đãi. Huống hồ Âu Dương Huyên Di kia, sợ cũng không phải là ôn nhu hiền thục như mặt ngoài a, nếu không hôm qua ở Đông Sương cũng sẽ không cùng thị vệ tranh chấp .
Trầm mặc một lúc lâu, Âu Dương Huyên Di từ kinh ngạc lấy lại tinh thần, rốt cục mở miệng. Thanh âm ôn nhu chứa đựng chút bi thương: “Cũng khó trách ngươi không chịu nhận ta. . . . . . Dù sao năm đó Âu Dương gia đối xử với tỷ tỷ cũng quá vô tình, hại mẫu thân ngươi. . . . . .”
“Đủ rồi.” Ngữ điệu lạnh lùng cắt ngang lời Âu Dương Huyên Di, nét đạm cười trên mặt dĩ nhiên biến mất, Diệp Tư Ngâm mặt không chút thay đổi nói, “Cố phu nhân, người xưa đã mất, chuyện cũ ngày xưa cũng không nên nhắc lại, để tránh bất kính với người chết.”
Liên tiếp bị Diệp Tư Ngâm trách, Âu Dương Huyên Di đã có chút không vui. Bởi đứa ‘Ngoại sanh’ này không hề biết cái gọi là ‘du diêm bất tiến’ (không nghe người khác khuyên bảo), mặt tái nhợt vẻ nan kham, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì thần sắc bình tĩnh: “Diệp Thiếu chủ nói cũng đúng, hiện giờ ngài đã là Phù Ảnh Các Thiếu chủ, tự nhiên khinh thường nhận một tiểu di danh bất chính ngôn bất thuận như ta. . . . . .” Âu Dương Huyên Di cắn môi dưới, một bộ lã chả chực khóc. Bộ dáng nhu nhược đó cũng đủ làm vô số nam nhân đau lòng—— Cố Thanh Giác ôm thê tử, an ủi nói: “Được rồi, Huyên Di, Diệp Thiếu chủ trong lòng có khúc mắc với Âu Dương gia không phải là chuyện lạ, ngươi cũng đừng quá cưỡng cầu .” Thấy Âu Dương Huyên Di mềm mại gật đầu, liền ngẩng đầu đối Diệp Tư Ngâm cười nói, “Tiếp đón không chu toàn, thật thất lễ với Diệp Thiếu chủ rồi. Hai ngày trước ngươi trúng Nhất bộ túy khẳng định có tổn hại thân mình, nhanh dùng tảo thiện thôi.” Thái độ hòa ái bây giờ, cùng thái độ trong lao tối qua thật là thiên địa cách biệt a, Diệp Tư Ngâm thật khó thăm dò Cố Thanh Giác rốt cuộc muốn thế nào.
Chìm trong suy nghĩ, thuận tiện nâng chén trà lên nhấp một ngụm, làn mi xinh đẹp nhíu lại ——Sư Phong Long Tĩnh hái trước tiết Vũ Cốc, đích thật là hảo trà, nhưng đã qua một năm, hương khí đã bị trộn lẫn với vài mùi lạ, đáng tiếc. Bỗng nhiên nhớ đến, nam nhân kia vốn không phải người yêu trà, chỉ vì y yêu thích, hắn liền sai người khắp nơi tìm kiếm các loại trà trân quý. . . . . . Cuối cùng ngay cả thư phòng tràn ngập mùi Long Tiên Hương hoa mỹ tĩnh mịch cũng vì vậy mà nhiễm mùi trà hương thoang thoảng.
Buông chén sứ trong tay, Diệp Tư Ngâm mắt khép hờ, dấu đi nét bối rối cùng sự tưởng niệm mà ngay cả bản thân y cũng không phát hiện.
“Cố Các chủ, ta có thể gặp Chiến Minh không?”
Thấy tảo thiên đã dùng xong , Diệp Tư Ngâm hỏi.
Cố Thanh Giác sửng sốt, lập tức bí hiểm nói: “Diệp Thiếu chủ không tin Cố mỗ sẽ phái người hảo hảo chiếu cố tả hộ pháp?”
“Ta không phải không tin Cố Các chủ, mà là hai thị vệ kia tựa hồ có oán hận thâm sâu với hắn, ta chỉ là sợ họ sẽ dựa vào cái danh chiếu cố, đi trả thù mà thôi.” Diệp Tư Ngâm nói xong ngừng một lúc, thoáng khiêu khích nhìn Cố Thanh Giác, “Ta chỉ là muốn nhìn hắn, thuận tiện viết vài phương thuốc, ít nhất có thể trị những vết thương chịu trong ám lao. Chẳng lẽ, ngay cả khi ở trong Trần Sương Các được phòng thủ kiên cố, Cố Các chủ còn sợ tại hạ có thể giở trò gì sao?”
Miệng lưỡi sắc bén của Diệp Tư Ngâm Cố Thanh Giác đã muốn kiến thức qua, nên chẳng hề mong cùng y phát sinh xung đột.
Vừa rồi Diệp Tư Ngâm cùng Âu Dương Huyên Di nói chuyện, gã thấy được thê tử đối với người”Ngoại sanh” này không giấu giấu diểm diếm như những kẻ khác trong Âu Dương gia, có lẽ là vì tưởng niệm thân tỷ mà yêu ai yêu cả đường đi. Mấy năm nay, đích thật là gã đã phụ một nữ tử ôn nhu hiền hậu rồi, nếu có thể lưu lại thiếu niên này, cũng không phải là chuyện xấu. Nghĩ đến đây, trong lòng Cố Thanh Giác bỗng nảy ra một chủ ý, thuận miệng nói: “Nếu Diệp Thiếu chủ đã muốn, vậy ăn xong để Tứ tùy ngươi đi Tây Sương nhìn một cái vậy. Nhưng, Cố mỗ vẫn có chút kiêng kị với y thuật cùng độc thuật của Diệp Thiếu chủ, mấy vết thương kia, Cố mỗ tự nhiên sẽ thỉnh đại phu trong các đến nhìn.”
Diệp Tư Ngâm nhíu mày: “Cố Các chủ thật đúng là cẩn thận a. Được thôi.” Nói xong liền quay đầu nhìn về phía cửa, hỏi, “Ngươi gọi Tứ?”
Tứ lập tức hành lễ nói: “Thuộc hạ Tứ, Diệp Thiếu chủ có chuyện gì cứ việc phân phó.”
“Tứ, cùng Diệp Thiếu chủ đi xem tả hộ pháp. Nhớ kỹ, không được xảy ra sơ xuất.” Cố Thanh Giác không chút vui vẻ phân phó, nhưng một câu”Không được xảy ra sơ xuất” rốt cuộc là chỉ không được để Diệp Tư Ngâm xảy ra sơ xuất, hay là không được để Diệp Tư Ngâm cùng Chiến Minh xảy ra chuyện gì khác thường ảnh hưởng đến đại kế thì không ai biết được.
Bàn ăn chỉ còn Cố Thanh Giác cùng Âu Dương Huyên Di.
Âu Dương Huyên Di tựa hồ vẫn chưa thoát khỏi khúc mắt với cuộc nói chuyện lãnh đạm lúc nãy, vẻ mặt ưu thương cùng bất đắc dĩ. Cố Thanh Giác trong lòng thương tiếc, đột nhiên trong đầu lại hiện lên một gương mặt ôn nhu tuyệt sắc khác, cắn chặt răng, ôm lấy thê tử: “Huyên Di, có thể thay vi phu làm một chuyện không?”
Âu Dương Huyên Di thấy kỳ quái: “Chuyện gì?”
“. . . . . . Có thể thay vi phu khuyên nhủ Diệp Tư Ngâm, để y giúp chúng ta một tay, hủy Phù Ảnh Các.”
“Cái gì? !” Âu Dương Huyên Di hoảng hốt, “Phu quân. . . . . . Điều này sao có thể được? . . . . . . Diệp Thiên Hàn sớm nhận tử tự này, ta. . . . . . Phu quân vừa rồi đã thấy y đối ta không có chút thân tình. . . . . . Ta phải thuyết phục y thế nào đây. . . . . .”
Cố Thanh Giác ôn nhu cười, mắt lại lạnh như băng: “Y mặc dù không hề có chút thân tình với nàng, nhưng dù sao có thể nhìn ra y vẫn còn tưởng niệm tỷ tỷ nàng. Không bằng, nói với y, năm đó tỷ tỷ nàng. . . . .”
Mộ Huyên lâu.
Âu Dương Huyên Di cước bộ nặng nề bước vào Mộ Huyên lâu, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, gương mặt đoan trang xinh đẹp nháy mắt trở nên u ám——”Cố Thanh Giác. . . . . . ngươi thật ngoan độc. . . . . . Ngươi thật sự là hảo ngoan độc. . . . . .” Trong miệng lẩm bẩm, Âu Dương Huyên Di đứng cạnh bàn, dần dần cả người bắt đầu phát run —— bỗng dưng, cầm chén nước trên bàn, ném thật mạnh xuống đất, “Ba” một tiếng, tiếng đồ sứ vỡ nát kinh động đến Thu nương ——nhũ mẫu đã nuôi nấng Âu Dương Huyên Di cùng Âu Dương Huyên Huyên, nhưng khi Âu Dương Huyên Di thành thân thì đi theo chiếu cố của nàng.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy đầy đất hỗn độn, Thu nương hoảng sợ: “Đại tiểu thư của ta, sao lại không cẩn thận như thế. . . . . . Đến, để nãi nương xem có nơi nào bị thương khọng?”
“Ta không sao, Thu nương.” Âu Dương Huyên Di dứt tay Thu nương ra, hít một hơi thật sâu, nề hà vẫn chưa trút hết cơn giận, vì thế lại cầm lấy một chén sứ tốt nhất, hung hăng ném xuống đất —— chén sứ vỡ nát thành từng mãnh nhỏ.
“Nha. . . . . . Huyên Di tiểu thư, tểu thư làm sao . . . . .” Thu nương hiển nhiên bị dọa, bà nguyên tưởng rằng Âu Dương Huyên Di chỉ là không cẩn thận mới làm rơi chén, lại không ngờ đây là do Đại tiểu thư tự tay ném xuống.
“Diệp Tư Ngâm. . . . . . Diệp Tư Ngâm. . . . . .” Đầu tiên là thì thầm, rồi sau đó dần dần lớn tiếng. Thu nương nghe thấy thế, hốc mắt nhanh chóng chuyển đỏ——”Tiểu thư nói. . . . . . Là Tư Ngâm thiếu gia sao?”
Âu Dương Huyên Di quay đầu trừng Thu nương: “Thiếu gia? Thu nương, chẳng lẽ bà già đến hồ đồ rồi sao ? Tên tiểu tạp chủng ấy mà là thiếu gia cái gì? ! Bất quá là một tên tiện nhân làm bại hoại nề nếp gia phong thôi.” Một câu cuối cùng kia, không biết là chỉ Diệp Tư Ngâm hay là Âu Dương Huyên Huyên.
Thu nương không thể tin nhìn Âu Dương Huyên Di đang trong cơn thịnh nộ —— bà nhớ rõ, nhị tiểu thư mà bà chăm sóc, trước nay luôn ôn nhu cao quý, hiền lương thục đức, hôm nay lại. . . . . .
“Huyên Di tiểu thư, tiểu thư sao có thể nói Tư Ngâm thiếu gia như thế. . . . . . y là ngoại sanh của người a. . . . . .” Nước mắt lăn khỏi hốc mắt, Thu nương hiển nhiên nhớ lại nữ tử còn xuất sắc hơn cả Âu Dương Huyên Di kia, hài tử đáng thương kia, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như thế chứ . . . . .
“Ha ha, ngoại sanh? Bà sao không hỏi y thử xem, y nguyện ý nhận không? ! Đúng vậy, có một người cha như thế, đương nhiên sẽ không nhận tiểu di như ta, nói không chừng ngay cả tiện nhân Âu Dương Huyên Huyên kia cũng không nhớ được a .” Âu Dương Huyên Di cười lạnh nói.
Lần này Thu nương nghe thật rõ ràng, trong đầu trống rỗng —— bà không thể tin nữ tử xinh đẹp trước mắt này lại có thể xuất ra những lời ác độc không thể nghe lọt tai như thế để chửi mắng thân sinh tỷ tỷ, thân sinh ngoại sanh của mình. . . . . . Thanh âm già nua chất vấn hỏi: “Huyên Huyên tiểu thư chính là thân tỷ tỷ thương yêu nhất của tiểu thư a! Người sao có thể nhục mạ người quá cố như thế?” Bà không hiểu, thật sự không hiểu, khi Huyên Huyên còn tại thế, cùng Huyên Di quan hệ rất thân thiết —— Huyên Huyên là do sườn phu nhân sở sinh, địa vị tự nhiên không thể so với Âu Dương Huyên Di do chính thất sở sinh, nhưng Huyên Di vẫn luôn cùng tỷ tỷ khắng khít, mãi đến sau này Âu Dương Huyên Huyên làm ra loại chuyện gièm pha nhục nhã môn phong, hai người bấy giờ mới cắt đứt quang hệ. Năm đó nghe được tin Âu Dương Huyên Huyên đã chết, làm muội muội Âu Dương Huyên Di đã nhốt mình trong phòng khóc lớn một hồi. Khi đó, nàng đã vào Trần Sương Các, làm chính phòng phu nhân của Cố Thanh Giác. Từ đó về sau, Âu Dương Huyên Di chưa bao giờ nhắc lại tỷ tỷ, ngay cả hàng năm đến ngày giỗ của Âu Dương Huyên Huyên, cũng không nhắc đến nữa chữ, thậm chí mỗi khi đến ngày đó, nàng sẽ mang theo thị nữ đi ra ngoại thành dạo chơi. Thu nương tuy có nghi hoặc, cũng chỉ nghĩ nàng quá thương tâm, mượn việc ấy để giảm bớt nỗi bi thương trong lòng, thế nên cũng chưa từng nhắc lại trước mặt nàng. Mà nay xem ra, Âu Dương Huyên Di quả thật —— là dùng thái độ này để đối xử với thân tỷ tỷ, thân ngoại sanh của mình. . . . . . mọi chuyện ruốt cuộc là vì sao a?
Âu Dương Huyên Di ngẩng đầu nhìn khung đỉnh hoa lệ cùng trang sức bài trí thượng đẳng bốn phía, châm chọc cười, đỡ Thu nương ngồi vào ghế: “Không nghĩ ra sao? Ha hả. . . . . . Thu nương, bà cho là, Mộ Huyên lâu này là vì ai mà xây? Chẳng lẽ bà cho rằng vì ta mà xây sao? ! Ha ha, đây là vì tiện nhân Âu Dương Huyên Huyên mà xây a. . . . . . Bất quá là một một kẻ địa vị thấp kém do thiên thiếp sở sinh, nàng dựa vào cái gì mà làm võ lâm đệ nhất mỹ nhân, dựa vào cái gì thành Âu Dương gia Đại tiểu thư. . . . . . càng quá đáng hơn là, nàng dựa vào cái gì cùng ta tranh Thanh Giác! ?” Âu Dương Huyên Di càng nói càng kích động, đến cuối cùng đã thành chất vấn.
Thu nương bị một chuỗi lên án này dọa sợ: “Chuyện này. . . . . . chuyện này sao có thể? Chuyện này sao có thể a . . . .”
“Cáp, sao lại không thể?” Âu Dương Huyên Di liếc nhìn Thu nương, dần dần trên mặt hiện ra vẻ ai khóc, “Nãi nương. . . . . . Ngươi vì sao lại không tin chứ. . . . . . người phu quân yêu. . . . . . Là Âu Dương Huyên Huyên a. . . . . .”
Hết chính văn đệ thập cửu chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.