“Chuyện gì?” Diệp Tư Ngâm vẫn chưa hiện chút thần sắc không kiên nhẫn hay không vui, buông dụng cụ trong tay quay đầu hỏi.
Đại phu nọ hơi khom người, nói: “Bẩm Thiếu chủ, tín ưng của người vừa mới đến đây, trên chân hình như có buộc thư.”
Tín ưng này chính là sủng vật Diệp Tư Ngâm một tay đào tạo. Năm đó khi ở Khuynh Nguyệt cốc cứu nó, nó chỉ mới là một con chim non chưa biết bay. Đại khái là từ trên vách núi rơi xuống, may mà cánh vung vung được vài cái, nên không rơi quá nặng, nhưng cũng bị thương không nhẹ. Diệp Tư Ngâm liền mang ưng vào nhà. Con ưng nọ vốn là vương giả trong các loài chim, rất có linh tính, vsau khi vết thương lành nó không muốn rời đi, Diệp Tư Ngâm liền lưu nó lại, dạy thành tín ưng. Tín ưng này cực thông minh, mùi trong dược phòng ở đây cùng mùi trong dược phòng của Khuynh Nguyệt cốc tương tự, nó liền biết đây là nơi không nên đi vào, bởi vậy liền ngoan ngoãn đứng trên cây bên ngoài đợi chủ nhân đi ra.
Diệp Tư Ngâm đi đến dưới tàng cây, vẫy lui vài tên dược đồng kia, khẽ quát một tiếng, tín ưng tao nhã lại rất nhanh lao xuống, khi sắp va vào ngực chủ nhân, liền mở cánh ra, giảm tốc độ xuống, chậm rãi đậu lên cánh tay Diệp Tư Ngâm vươn ra, còn kêu nhỏ một tiếng, lấy làm thân thiết.
Cười khẽ một chút, Diệp Tư Ngâm vuốt vuốt lông trên lưng nó, lấy thư xuống, mở ra nhìn, mắt tím nhanh chóng ảm đạm.
“Nói cho Hàn, cẩn thận Hoa Vô Phong.” Suy tư một lát, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu, mắt tím nhìn thẳng phía trước, nhìn trong viện không một bóng người cất tiếng nói. Một bên dược đồng hai mặt nhìn nhau, không biết vị Thiếu chủ này đang cùng ai nói. Trong dược uyển lại thiếu đi một hơi thở.
Diệp Tư Ngâm xiết chặt thư trong tay, đứng tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng nói: ” Phối dược ta đặt trong phòng chưa hoàn thành, đừng cho bất luận kẻ nào đụng vào.” Cũng chỉ lưu lại một câu làm người ta khó hiểu, Diệp Tư Ngâm liền mang theo tín ưng ly khai dược uyển.
Không để ý tôi tớ thị nữ dọc theo đường đi hành lễ, Diệp Tư Ngâm bước nhanh vào đại môn Phù Ảnh Các.
“Làm gì đi gấp đến vậy?” Thình lình bị người ôm lấy thắt lưng kéo lại, tín ưng trên tay “Đằng” một tiếng bay lên, đang muốn lấy móng vuốt cứng rắn làm vũ khí công kích địch nhân, lại bị người nọ băng lãnh liếc nhìn dọa sợ, sải cánh bay vào Hàn Viên.
“Hàn.” Quay người lại, Diệp Tư Ngâm cũng không kinh ngạc, từ lúc tình nhân mới vừa tiếp cận mình y đã phát hiện. Thật cũng không phải công phu nội lực của y đã cao đến mức có thể phát hiện động tĩnh của Diệp Thiên Hàn, mà đây là trực giác giữa tình nhân. Bất quá người này sáng sớm nói hôm nay phải đi ra ngoài xem sản nghiệp các nơi một chút, y vừa rồi mới muốn tự mình đi ra cửa tìm còn đang định ra ngoài tìm hắn, sao chưa đến trưa đã về rồi?
Người trong long hơi thở hơi bất ổn, đại khái là do vừa rồi đi quá vội. Bất quá mạt lo lắng nhẹ nhẹ toát ra từ đôi mắt tím trong suốt kia làm hắn không dám xem nhẹ.
Lúc nãy ám vệ đã nói cho hắn lời của người này, bất quá hắn còn không rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, liền hỏi: “Hoa Vô Phong làm sao vậy?”
Diệp Tư Ngâm cầm thư trong tay giao cho Diệp Thiên Hàn, mắt tím thâm thúy nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên thư viết sáu chữ: độc cung hành động, cẩn thận. Ngón tay thon dài xiết lại, khẽ bóp một cái, liền chỉ thấy bột phấn màu trắng theo gió bay lên, rất nhanh đã không còn tung tích.
“Sư bá dùng độc thuật không dưới Tiệm Nguyệt Tiệm Tuyết, thậm chí bí hiểm hơn. Ta chỉ sợ. . . . . .” Diệp Tư Ngâm cúi đầu, trong lòng lo lắng không thôi. Chuyện duy nhất y có thể làm, đó là chữa cùng độc. Nhưng nếu đối thủ là Hoa Vô Phong, y lại không có phần thắng nào. Như Lưu sương chi độc lần trước, nếu không phải Diệp Thiên Hàn nhạy bén cẩn thận cùng tên thị vệ làm kẻ chết thay kia, y sợ cùng đành bó tay vô lực. Nghĩ đến chuyện Diệp Thiên Hàn có thể trúng độc, mà y lại chẳng làm được gì. . . . . . mắt tím trong suốt tràn đầy ảo não với bản thân.
Diệp Thiên Hàn tất nhiên hiểu được ý tưởng của Diệp Tư Ngâm, trong lòng vui thích với thâm tình người này dành cho mình, nhưng cũng đau lòng không thôi.
Đã nhiều ngày, trừ bỏ thay Túy Nguyệt phối dược giải độc, Diệp Tư Ngâm còn ngày ngày đi hàn đàm tu tập Hàn Liễm quyết, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá tầng thứ bảy! Thống khổ trong đó không cần nói cũng biết. Hẳn là y không muốn thành trói buộc của Diệp Thiên Hàn, muốn cùng người mình yêu đứng trên cùng một độ cao, mới có thể liều mạng như vậy. Nhưng Diệp Thiên Hàn chỉ cần y bình yên đứng bên cạnh hắn, không bị thương, không thống khổ, cho dù tay trói gà không chặt, hắn Diệp Thiên Hàn sao lại để ý? Đường đường Phù Ảnh Các Các chủ tất nhiên là có đủ tự tin bảo vệ tốt cho người mình yêu, hy vọng ban đầu khi muốn Diệp Tư Ngâm tu tập Hàn Liễm quyết ưchỉ là để y cường thân kiện thể thôi. Bất quá nếu Diệp Tư Ngâm muốn cùng hắn tiến lên phía trước, Diệp Thiên Hàn cũng sẽ không ngăn trở, chỉ biết đem hết toàn lực trợ giúp y. Dù sao, chỉ cần ái nhân vui vẻ, hắn Diệp Thiên Hàn như thế nào cũng được.
“Ngâm nhi, không tin bổn tọa?” Biết rõ tính tình Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn thật cũng không mở miệng an ủi, chỉ hỏi như thế. Quả nhiên, người trong lòng lắc đầu, thần sắc trên mặt thoáng xanh.
Hai người cùng đi đến Hàn Viên, Diệp Tư Ngâm bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Hàn, ngươi không phải xuất môn sao? Trở về sớm như vậy a ?”
Mày kiếm nhếch lên, Diệp Thiên Hàn nắm chặt tay nói: “Bổn tọa nếu không trở lại, chỉ sợ lại đứng cả ngày ở hiệu thuốc, buổi trưa cũng không biết cho người truyền lệnh?”
Diệp Tư Ngâm ngày thường rất vô tâm với chuyện ăn uống, đặc biệt là tảo thiển, không ăn là chuyện thường.
Ở kiếp trước, bởi vì tâm bệnh, Diệp Tư Ngâm luôn sợ hãi một khi ngủ sẽ vô pháp tỉnh lại, vậy nên trước nay đều ngủ rất thiển. Hơn nữa thân phận bác sỹ ngoại khoa cao nhất cũng làm y bận rộn vô cùng, với thức ăn vẫn không quá để tâm, có thời gian thì ăn, không có thời gian không ăn thì thôi. Nhưng mà từ khi đi vào thời không này, sinh mệnh trở nên dài lâu lại nhàn nhã, làm thành thói quen lười biếng. Nhất là mấy ngày gần đây, vì tình nhân ban đêm yêu cầu làm y sáng sớm rời giường không nổi, lúc tỉnh lại cũng đã qua giờ dung tảo thiện, y thấy thế nên cũng không ăn. Hơn nữa còn đang giúp Túy Nguyệt làm giải dược, nên cả ngày phải ngâm mình trong dược phòng, vô tâm dùng bữa.
Diệp Thiên Hàn tự nhiên là đối thói quen này của y bất mãn đến cực điểm. Canh vừa đến giờ là đến cùng ái nhân dùng bữa.
Nghe ra trong lời tình nhân nói có ý trách cứ, Diệp Tư Ngâm không nói, trên mặt lại lộ ra nét cười——một người kiêu căng như vậy a, đối chính mình lại quan tâm đầy đủ. Sự ôn nhu lơ đãng ấy, luôn có thể làm y cảm nhận được cảm giác được quan tâm, được yêu. Bởi vậy đối với những trỉ trích này, y cũng là vui vẻ nhận.
Trở lại Hàn Viên, ngọ thiện phong phú sớm được tốt lắm.
Hiện giờ đầu bếp chuẩn bị thức ăn cho hai vị này, chính là người trước đó vài ngày mang từ Vạn Diệp Lâu nhà mình về tới. Nói ra cũng thật sự là vô xảo bất thành thư (vô cùng tình cờ). Trước khi vào Phù Ảnh Các, Diệp Thiên Hàn liền phái người tra xét đầu bếp này. Không ngờ người này dĩ nhiên là ngự trù năm đó ở trong cung vì mẫu thân Diệp Thiên Hàn—— Huệ An công chúa chuẩn bị thiện! Trước khi Huệ An công chúa theo Tể tướng ra cung, sợ hoàng huynh của mình thành hoàng đế rồi sẽ báo thù, liền đem tất cả mọi người trong công chúa điện từng phụng dưỡng nàng ban thưởng, rồi phái ra cung. Không ngờ, ngự trù này thế nhưng luân chuyển đến tận Lâm An, thành đại trù của Vạn Diệp Lâu, lại bị Diệp Thiên Hàn nhìn trúng mang về Phù Ảnh Các.
Tuy nói là đánh bậy đánh bạ thỉnh trở về, nhưng cũng không nhìn nhầm người. Dù sao cũng là ngự trù trong cung, không chỉ có làm thức ăn mỹ vị, mà đối với y dược cũng có chút nghiên cứu. Biết Thiếu chủ thân thể từ nhỏ không tốt, nên thức ăn tuy nhìn qua bình thường này, lại chân chính là dược thiện hữu ích cho Diệp Tư Ngâm. Mấy ngày nay, quả thật khiến thân thể Diệp Tư Ngâm thêm mập lên một chút.
Dùng thiện xong, Diệp Tư Ngâm tự mình pha trà, Diệp Thiên Hàn sai người chuẩn bị trà quả, hai người nằm nghỉ trong tiểu đình gần hồ sen. Diệp Tư Ngâm hỏi việc trong các cửa hàng, Diệp Thiên Hàn thấy y có hưng trí, cũng kiên nhẫn nói cho nghe. Diệp Tư Ngâm tất nhiên là biết sản nghiệp Phù Ảnh Các đại khái có bao nhiêu lớn, thế nhưng khi nghe được vẫn có chút sững sờ. Từ các cửa hàng ở trong Lâm An, từ các tửu lâu khách *** đến ngọc khí tơ lụa, thậm chí là thiết diêm triều đình nắm trong tay linh tinh, Phù Ảnh Các cùng chiếm hơn bảy phần. . . . . . Không khỏi lấy ánh mắt khác thường nhìn tình nhân —— thực lực như thế, vì sao không rõ ràng đăng cơ làm chí tôn luôn cho rồi? Y tin tưởng, nếu Diệp Thiên Hàn muốn vị trí nọ, năm đó cũng không tới phiên cửu hoàng tử thành đương kim thiên tử. Trong đầu nghĩ vậy, ngoài miệng cũng đã buộc ra câu hỏi.
Diệp Thiên Hàn chỉ lạnh lùng cười: “Vị trí Thiên tử hi chức, nhìn như phong quang, kì thực vô cùng buồn cười. Bổn tọa muốn thứ bỏ đi đó làm gì? Huống chi. . . . . .” Mắt tím thâm thúy nhìn Diệp Tư Ngâm, “Nếu là như thế, ngươi ta còn có thể có những ngày bình thường như hiện giờ?”
Diệp Tư Ngâm nghe vậy hơi sửng sốt, nhưng cũng hiểu rõ. Đích xác, cổ nhân nhìn không thấu triệt, người đến từ thời trong khác như y mà cũng đâm ra hồ đồ. Cái gọi là thiên tử, xử cao bất thắng hàn, kì thực vừa cô tịch vừa bất lực, quả thật thật đáng buồn đáng tiếc. Y thế nhưng quên, lấy tính tình nam nhân này, sao có thể ngu xuẩn như thế mà giam mình trọn đời trong cái cái ***g giam hoa lệ đó.
“Là ta nghĩ sai rồi.” Diệp Tư Ngâm mỉm cười nói.
Diệp Thiên Hàn vươn tay kéo người nọ ngồi vào lòng mình, nhếch mi nói: “Nếu sai rồi, vậy đêm nay phải bị phạt, đồng ý?”
Bàn tay đang vuốt ve bên hông làm Diệp Tư Ngâm đại khái hiểu cái gọi là “Trừng phạt” là ý gì, có chút khó xử, lại vẫn gật gật đầu. Trí tuệ như Diệp Tư Ngâm, mặc dù trước đây không có kinh nghiệm gì, nhưng cũng hiểu được giữa tình nhân ngẫu nhiên làm một chút khuê phòng thú sự cũng có ích với cảm tình của hai người. Mà Diệp Thiên Hàn mặc dù lạnh như hàn băng, nhưng nam nhân ngồi trên địa vị cao như thế, sao có thể không biết những tình thú này, chỉ là trước kia chung quanh chỉ toàn người hắn không để ý, nên không có tính nhẫn nại mà thôi.
Bạc thần nong nóng dán lên cổ, Diệp Tư Ngâm có chút kinh hoảng: “Hàn. . . . . . Đây là ở bên ngoài. . . . . .” Tuy rằng Hàn Viên không có người, nhưng trong tối vẫn không hề ít ám vệ.
Diệp Thiên Hàn thật cũng không phải muốn được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ tại cổ y lưu lại một ấn ký, thanh âm khàn khàn, nói: “Coi như là tiền đặt cọc đêm nay.” Phượng mâu xuất ra vài tia tà mị, lệnh Diệp Tư Ngâm trầm mê trong đó.
Nề hà có người thật sự không hiểu xem xét thời thế, khi Chiến Minh bước vào Hàn Viên, liền nhìn thấy cảnh tượng hai vị chủ tử ôm nhau ngồi, vội vàng cúi đầu. Thầm nghĩ: thảm thảm, vì sao mỗi lần đều là ta. . . . . . Nhìn mặt Thiếu chủ đều đỏ như thế rồi. . . . . . Lần này nhất định sẽ bị chủ nhân trách phạt —— còn không bằng sớm đi tự mình đi hình đường lĩnh tội cho rồi. . . . . .
Trên mặt cũng lại vô cùng trấn tĩnh, cung kính nói: “Chủ tử, Thiếu chủ. . . . . . Độc cung cung chủ đến bái phỏng.”
Hết chính văn đệ tấp tam chương