“Thế tử điện hạ trăm triệu không thể. Thân vương điện hạ đang cùng Khuynh Tự cô nương. . . . . . Ngài lúc này đi vào hình như không ổn.” Quy công vội vàng ngăn y lại, xoa xoa tay hắc hắc cười nói.
“Tránh ra.” Diệp Tư Ngâm nhíu mi thấp giọng quát. Tuyệt sắc dung nhan trầm xuống, mắt tím trong suốt hiện lên một mạt giận giữ. Quy công chấn động, nhất thời quên ngăn trở —— ai yo, thế tử điện hạ này bộ dạng như hoa như ngọc tức giận lên thật không thể khinh thường, tức thì không dám tiếp tục ngăn đón.
“Cứ như vậy không chút tín nhiệm bổn tọa?” Long Tiên Hương quen thuộc truyền tới từ sau lòng ngực ấm áp đang ôm lấy y, thanh âm lạnh lùng mang theo chút hờn giận.
“Là ta sai rồi.” Xoay người lại, thấy trong đôi mắt tím thâm thúy của Diệp Thiên Hàn tản mát ra tức giận nhẹ nhẹ, Diệp Tư Ngâm mỉm cười, ngẩng đầu hôn khóe môi ái nhân, rõ ràng nhận sai.
Diệp Thiên Hàn nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn y khinh miêu tả đạm nhận sai như thế, cúi đầu hung hăng bắt đầu một nụ hôn sâu.
Môi lưỡi giao triền ấm áp gợi lên kích tình quen thuộc trong cơ thể, ai cũng không muốn thối lui trước.
“Hàn, ân. . . . . . Chờ, chờ một chút. . . . . .” y phục trên người đã bị trút đi một nửa, Diệp Tư Ngâm mới giật mình phát giác không đúng. Nơi này chính là thanh lâu a. . . . . . chuyện Phương Viễn Hàng, Tần Tự Dật, Khuynh Tự còn chưa giải quyết xong, nam nhân này sao còn tâm tư ở đây làm chuyện này chứ? !
“Ngâm nhi, không còn kịp rồi.” Thanh âm trầm thấp vì mang theo nồng đậm *** mà có chút khàn khàn, đại chưởng ấn lên thắt lưng Diệp Tư Ngâm, nhiệt hỏa giữa khố làm Diệp Tư Ngâm trong lòng không khỏi run lên.
Nhìn mặt người trong lòng ngực lộ ra dục vọng cùng giãy dụa, mắt tím thâm thúy ảm ảm, khóe mắt liếc qua bầu rượu trên bàn, khóe môi câu ra một nụ cười tà mị.
“Hoa quế nhưỡng?” Thấy Diệp Thiên Hàn ngã chén rượu, hương rượu quen thuộc nháy mắt tràn ra cả phòng, Diệp Tư Ngâm có chút khó hiểu. Vừa rồi bị kịch liệt hôn làm y toàn thân đều mệt mỏi, đầu óc mơ màng, căn bản không có rảnh đi suy đoán ý tưởng của ái nhân. Trong lúc đó Diệp Thiên Hàn ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, sau một khắc cuối người hôn lên lăng thần xinh đẹp kia, đổ toàn bộ rượu trong miệng qua. Hoa quế nhưỡng không kịp nuốt vào theo khóe môi chảy xuống, tỏa ra hương vị *** mĩ.
Vừa hôn xong, Diệp Thiên Hàn ôm ngang lấy người ngay cả đứng vững cũng đã khó khăn, đi đến chiếc giường sau lớp màn tím nhạt hoa lệ.
Cho đến khi y phục trên người đều bị cởi sạch, Diệp Tư Ngâm mới hồi phục tinh thần, nhìn ái nhân bất đồng ngày xưa ánh mắt như đang cường thủ hào đoạt, thấy có chút sợ hãi.
Chuyện ái ân của hai người đều vạn phần lưu luyến triền miên, nhưng Diệp Thiên Hàn mặc dù bá đạo, lại dùng chút ôn nhu săn sóc ít ỏi của mình đối xử với Diệp Tư Ngâm. Vẻ mặt tràn ngập chiếm đoạt bất đồng bình thường này lệnh lệnh Diệp Tư Ngâm có chút bất an, nhưng cũng chưa muốn phản kháng —— ái nhân tuyệt không làm bị thương mình, đây là là tín nhiệm chỉ thuộc về tình nhân.
Nghĩ vậy, Diệp Tư Ngâm yên lòng, nếu tránh không khỏi, hảo hảo hưởng thụ cũng được —— liền tùy ý ái nhân dùng môi lưỡi linh hoạt cùng ngón tay thon dài ở trên người mình khơi dây từng ngọn lửa một, mãi đến cả thân thể đều nóng lên.
Chỉ tiếc, lần này Diệp Thiên Hàn hình như quyết tâm không cho y dễ chịu —— môi lưỡi nóng ướt liếm hôn thù du phấn nộn trước ngực, lại không chịu chạm vào thứ trung tâm; ngón tay thon dài đùa bỡn thứ non mềm giữa hai chân, lại không chịu trực tiếp âu yếm. Dục vọng bị khơi dậy, lại không thể thỏa mãn. Lần nữa dục hỏa dâng lên trong cơ thể, thiêu đốt cao thấp toàn thân, cả u huyệt phía sau, cũng bắt đầu ướt át.
Diệp Tư Ngâm khẽ cắn môi, đứng dậy ngồi lên eo ái nhân, thanh âm khàn khàn có thể nghe được có bao nhiêu khó chịu, lại vẫn nghiến răng nghiến lợi hỏi: ” Hoa quế nhưỡng đó. . . . . . là ngươi cố ý. . . . . “
Trên mặt ái nhân hiện lên tà tiếu hiếm thấy Diệp Tư Ngâm càng thêm xác nhận, hoa quế nhưỡng kia đích xác có kỳ hoặc. Trách không được vừa rồi mạc danh kỳ diệu cho y uống. . . . . . Nhưng dược trong rượu quá mức tà môn, làm hậu huyệt y vạn phần tê dại ngứa ngáy, rất muốn có người hung hăng giày vò một phen mới mong giải trừ dục hỏa đó. Thanh lâu quả nhiên là một nơi vạn ác mà. . . . . .
“Cùng Tần Tự Dật đánh đàn nói chuyện phiếm, cao hứng?” Ôm vòng eo nhỏ nhắn của người trong lòng, Diệp Thiên Hàn ác liệt lấy thứ dâng trào của mình cọ xát hậu huyệt ướt át, đùa bỡn y. Trong giọng nói mang chút ghen tuông. Mấy ngày nay đều là hắn tự tay búi tóc cho người này, vậy mà y lại cho người khác chạm vào, bảo hắn làm sao không giận? Hơn nữa người này không tín nhiệm, lại làm lửa giận hắn càng thêm lớn hơn. Trong thanh lâu cái gì cũng không có, nhưng xuân dược khí cụ linh tinh, thì vô cùng đầy đủ, không hảo hảo lợi dụng chẳng phải đáng tiếc. Người nọ sau này hẳn sẽ không bao giờ muốn “Cuống thanh lâu” nữa. . . . . .
“Ngươi ghen?” Diệp Tư Ngâm liếm môi Diệp Thiên Hàn, muốn một nụ hôn khác, lại lay động thắt lưng cọ xát lửa nóng giữa khố, muốn ái nhân đầu hàng trước.
Diệp Thiên Hàn đâu phải dễ lừa gạt như vậy, cánh tay hữu lực như gông cùm chế trụ thắt lưng y, làm y không thể động đậy. Dâng trào vẫn không nhúc nhích để ở huyệt khẩu, làm Diệp Tư Ngâm cảm giác được áp lực nóng rực, nhưng cũng biểu thị vui thích kinh người. Song cứ đình trệ nửa vời như vậy, làm hậu huyệt lại như có hàng vạn hàng nghìn con kiến đang bò, khó chịu này lệnh Diệp Tư Ngâm không khỏi lắc đầu: “Hàn, không cần như vậy. . . . . .” Mái tóc dài đen như mực tán loạn phủ lên tấm lưng trắng noãn, theo động tác lắc đầu không ngừng lay động, đúng là hấp dẫn kinh người.
“Không cần như vậy? Vậy muốn thế nào? Nói ra.” Hôn lên thái dương, chóp mũi, cánh môi người trong lòng, Diệp Thiên Hàn vẫn ác liệt lấy ngón tay thon dài vuốt ve huyệt khẩu đã ướt át, lệnh người đang bị dục hỏa thiêu đốt run rẩy.
“A. . . . . . Hàn, không. . . . . .” Muốn bắt lấy bàn tay gây chuyện của ái nhân, lại vì vô lực mà không thể thực hiện được, một trận thiên toàn địa chuyển, khi phục hồi tinh thần, đã bị đặt trên giường, giữa thắt lưng và mông đệm một cái gối mềm, đôi chân thon dài có được đường cong xinh đẹp bị mở rộng ra, nơi bí ẩn nhất hiển nhiên bị nhìn không xót gì.
“Hàn. . . . . .” không phải sợ hãi, chỉ là tư thế như vậy làm y thấy thẹn thùng.
“Ngoan một chút.” Cúi người hôn lên đôi mắt lo lắng ngượng ngùng nọ, Diệp Thiên Hàn trầm giọng nói.
Biết vô luận làm thế nào cũng trốn không được trừng phạt, Diệp Tư Ngâm có chút nhận mệnh nằm trên giường, gật đầu.
Nhìn thấy Diệp Thiên Hàn từ ám quỹ trên đầu giường lấy ra một ít ngọc thế, lớn nhỏ bất đồng, trong lòng tuy ngượng ngùng, nhưng cũng có chút chờ mong cùng hiếu kỳ
Lúc còn ở Khuynh Nguyệt cốc, thường xuyên nghe thấy trong phòng Tiệm Nguyệt Tiệm Tuyết truyền ra mấy thanh âm làm kẻ khác mặt đỏ tim đập, thế mới biết bản tính hai người này cùng khí chất bề ngoài lạnh nhạt xuất trần của họ bất đồng đến cỡ nào —— cả mớ dược trợ hứng tùy tiện đặt trong dược phòng hay mớ khí cụ không cần nói cũng biết sử dụng thế nào đặt trong phòng họ, hắn từng vì tò mò mà lấy ra nghiên cứu qua. Kết quả tự nhiên là bị Hoa Tiệm Nguyệt đỏ mặt đoạt về.
Trong Phù Ảnh Các chưa bao giờ thấy mấy thứ này, hẳn là Diệp Thiên Hàn khinh thường mấy trò chơi như vậy.
“A. . . . . . lạnh quá!” xúc cảm lạnh lẽo lệnh Diệp Tư Ngâm thấp giọng kêu lên. Ngọc thế to bằng hai ngón tay chậm rãi tiến vào cơ thể, nội bích nóng rực vì lạnh lẻo thình lình xâm lấn mà không ngừng co rút, Diệp Tư Ngâm nức nở một tiếng, khóe mắt thấm ra nước mắt.
“A. . . . . . Ân ~ cáp a. . . . . . Không. . . . . .” ngón tay vì nắm chặt đệm chăn dưới thân mà trắng bệch, Diệp Tư Ngâm ngẩng đầu, có chút không chịu nổi tra tấn cùng khoái cảm mà thứ lạnh lẽo kia đang tứ ngược trong cơ thể mang đến. Ngọc thế qua lại trừu sáp làm giảm đi tê dại của hậu huyệt, nhưng lại làm tăng thêm bất mãn của y. Không đủ. . . . . .
“Không?” Diệp Thiên Hàn nghe vậy nhíu mày, dừng bàn tay đang tứ ngược lại, lấy ngọc thế ra.
“Hàn. . . . . . Hàn, không cần. . . . . .” muốn chết. . . . . . hoa quế nhưỡng có dược kia tựa hồ theo ngọc thế đang tứ ngược càng phát tác mãnh liệt hơn, hậu huyệt không ngừng run rẩy, cơ khát co rút. Diệp Tư Ngâm nhíu mi, liều mạng lắc đầu, trong miệng lung tung gọi tên ái nhân.
Sao có thể như vậy. . . . . .
“Muốn thế nào?” Xem người dưới thân vì khó chịu mà sắp khóc ra, Diệp Thiên Hàn lúc này mới lấy một ngọc thế khác to bằng ba ngón tay, chậm rãi đẩy vào. Hẳn là vì cơn giận cùng bất mãn còn sót lại lúc nãy, tuy rằng lửa nóng giữa khố rất muốn như bình thưòng xông vào hung hăng tứ ngược một phen, nhưng hắn lại càng muốn nhìn thấy bộ dáng thiếu niên dưới thân không khống chế được.
Ngọc thế thô to lạnh lẽo đột nhiên tiến vào lệnh Diệp Tư Ngâm mở to đôi mắt sương mù, chịu không được rên rỉ nức nở: “Ách a! Ân. . . . . . Không cần, lạnh quá. . . . . . Ân, a ~” trong giọng nói đã dẫn theo chút khóc âm.
Y không muốn như vậy. . . . . . Ái nhân như thể không còn yêu sủng y nữa, cứ từ tốn lấy khí cụ lạnh lẽo kia khi dễ y, không chịu gắt gao ôm y, thỏa mãn y. . . . . . y không cần như vậy. . . . . .
Nghĩ như thế, nước mắt ủy khuất dĩ nhiên lặng yên rơi xuống, đập vào mắt Diệp Thiên Hàn, làm hắn cả kinh.
Bị ôm vào vòng tay nóng bỏng quen thuộc, những nụ của hôn ái nhân như mưa hạ xuống, hai má, chóp mũi, cuối cùng dừng trên môi, ôn nhu mà kiên nhẫn, mang theo xin lỗi cùng đau lòng; ngọc thế trong hậu huyệt cũng bị lấy ra ngoài, để sang một bên cùng mớ khí cụ khác, thủ nhi đại chi chính là thứ dâng trào nóng rát quen thuộc nọ, chặt chẽ lấp đầy thân thể.
“Hàn. . . . . . A, ân ~ chậm, chậm một chút. . . . . .” Kịch liệt va chạm lệnh Diệp Tư Ngâm không thể không vươn tay ôm lấy cổ Diệp Thiên Hàn, mới không hoàn toàn bị lạc trong dục vọng.
Diệp Thiên Hàn nhìn thiếu niên dưới thân trong dục vọng đẹp đến kinh người, hạ phúc không khỏi nóng lên, càng thêm mãnh liệt va chạm thân thể hoàn mỹ kia. Bởi vì dược vật, hậu huyệt nguyên bản chật chội ướt át lại trở nên nóng bỏng, co rút phun ra nuốt vào, gây cho Diệp Thiên Hàn khoái cảm càng lớn hơn.
Trong dục vọng nặng nề di chuyển, Diệp Tư Ngâm sớm phân không rõ đang ở nơi nào, chỉ nhớ rõ kịch liệt cao trào đến, liền mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, đã qua canh ba. Người từ lâu ly khai Tùng Trúc quán, về tới phòng ngủ trong khách ***.
Diệp Thiên Hàn không ở bên người, hẳn là đi xử lý mọi chuyện rồi.
Nhớ đến hôm nay hắn mọi cách tra tấn mình, Diệp Tư Ngâm oán hận cắn chặt răng. Giữa mông cùng thắt lưng vẫn còn đau xót, làm y càng thêm uất ức.
“Tỉnh?” Mới vừa tức giận mắng trong lòng, liền thấy người bị mình oán thầm mang thức ăn tản mát mùi thơm vào cửa.
Diệp Tư Ngâm chịu đựng đau nhức ngồi dậy, thật cũng có chút đói bụng, không nói gì, tiếp nhận nước đối phương đưa cho uống vài ngụm, sau đó từng ngụm từng ngụm ăn cháo hắn đút.
“. . . . . .” Diệp Thiên Hàn thấy bộ dáng y tức giận, vươn tay ôm người không cam tâm kia vào lòng, “Là bổn tọa không phải, không có lần sau .”
Diệp Tư Ngâm nghe Phù Ảnh Các Các chủ cao cao tại thượng ăn nói khép nép nhận sai cùng cam đoan, trong lòng nguyên bản không quá tức giận cũng tiêu tán vô tung. Vô lực tựa vào trong lòng ái nhân một hồi lâu, lúc này mới nhớ tới đến chính sự: “Mọi chuyện xử lý thế nào rồi ?”
Mắt tím thâm thúy lộ ra tiếu ý hiếm thấy: “Hiện tại mới hỏi, có muộn quá không?” Thấy người trong lòng ngực lại lộ ra thần sắc bất mãn, lúc này mới nói, “Ngày mai sẽ biết, hôm nay mệt mỏi, ngủ đi.” Nói xong thổi tắt nến, lên giường, bàn tay to săn sóc vuốt ve thắt lưng cùng bắp đùi đau xót của y.
Thấy thế, Diệp Tư Ngâm cũng không gấp, dần dần mệt nhọc tràn đến, mắt tím trong suốt chậm rãi nhắm lại. Không biết, ngày hôm sau Giang Ninh thành, thậm chí cả Hoài Nam đều vây trong một mãnh hỗn loạn cùng ngoài ý muốn.
Hết chính văn đệ ngũ thập chương