Phù Ảnh Ám Hương

Chương 54:




Khi tới lập hạ, ban đêm cuối cùng chẳng còn rét lạnh tận xương tủy. Mặc dù có vài cơn mưa lất phất, ngẫu nhiên có gió thổi qua, nhưng vẫn mang theo hơi ấm.
Bỗng nhiên, một bồ câu đưa thư toàn thân tuyết trắng đập cánh phành phạch bay vào, đậu trên đất, “cô cô” kêu, đi vòng quanh tại chỗ.
Chiến Minh bước lên, bắt lấy bồ câu, gở xuống thư, lại thả nó bay đi. Bóng dáng bạch tuyết nho nhỏ lóe lên trong màn đêm, một lát liền không thấy bóng dáng. Mở thư ra, mới nhìn một dòng, liền chau mày.
“Vì sao lại lộ ra vẻ mặt thế này? Xảy ra chuyện gì?” Lăng Tiêu Thần chuẩn bị xong mọi chuyện, vừa vào cửa liền thấy Chiến Minh nhíu chặt mi, mở miệng hỏi.
Chiến Minh không nói, chi đưa bức thư trong tay cho hắn.
Tiêu Thần vẻ mặt nghi hoặc nhận lấy, liếc nhìn một cái, liền trừng lớn hai mắt: “Trời ạ! Thế nhưng. . . . . .”
“Kinh ngạc như thế làm gì, không phải đã sớm đoán được sao?”Chiến Minh trầm mặt nói.
Tiêu Thần nhìn Chiến Minh mấy ngày nay tâm trạng không vui, lại nhìn bức thư trên tay, nảy ra chút do dự nói: “Việc này. . . . . . Nên bẩm báo chủ nhân mới đúng.”
“Ngay cả ngươi ta đều có thể nhìn ra, chủ nhân sao lại không biết?”Chiến Minh lắc đầu, “Tốt nhất không cần quấy rầy chủ nhân mới thỏa đáng.”
Tiêu Thần nghe vậy gật đầu. Mấy ngày nay Diệp Thiên Hàn hành động thế nào mọi người đều thấy. Dĩ vãng cơ hồ một tấc không rời thiếu niên kia, mà hiện giờ lại như có như không cự tuyệt thiếu niên đến gần. Sự lãnh đạm cùng xa cách kia lệnh những người không hiểu rõ thấy kinh ngạc vô cùng, chỉ có Chiến Minh cùng Lăng Tiêu Thần thân là phụ tá đắc lực của Diệp Thiên Hàn, lại là vô cùng thấu hiểu Diệp Tư Ngâm mới hơi hiểu được nguyên do trong đó.
Chiến Minh cùng Tiêu Thần tự ngồi xuống, trầm mặc không nói.
Ánh nến lay động, không biết qua bao lâu, “Ba” một tiếng vang nhỏ, nến tắt, trong phòng lập tức lâm vào hắc ám. Mà hai người không nhúc nhích vẫn đang suy nghĩ: vì sao linh hồn vốn dĩ đã mất kia bây giờ lại trở về thân thể đã không còn thuộc về mình? Là có tâm nguyện chưa hoàn thành hay . . . . . Vì báo thù?
Bên này hai vị thuộc hạ trung tâm đang lo lắng nên làm thế nào để giúp chủ nhân phân ưu, bên kia trong phòng Diệp Tư Ngâm, Diệp Thiên Hàn vốn đã đi giờ lại xuất hiện.
Bạch y trong ánh trăng thanh lạnh đặc biệt hiện rõ, nhưng người trên giường lại chẳng hề hay biết –
Thiếu niên bị điểm thụy huyệt, như bình thường cuộn mình trong ổ chăn. Hình như thấy lạnh, thiếu niên chau mày, giật giật thân thể, kéo cẩm bị lại gần hơn.
Diệp Thiên Hàn ngồi xuống bên giường nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của ái nhân, trong đôi mắt tím thâm thúy xuất hiện một mạt nhu tình đã lâu không thấy, giây lát lại biến mất. Nhìn thiếu niên sợ lạnh quấn chặt lấy chăn, Diệp Thiên Hàn tựa như dĩ vãng, ôm lấy thân thể vì trọng thương mà càng thêm mảnh khảnh của y, kéo vào lòng giúp y sưởi ấm. Thiếu niên đang ngủ trong lòng hắn không tự giác nhích lại gần nơi ấm áp đó, thoải mái cọ cọ trong ngực hắn.
Diệp Thiên Hàn ôm người trong lòng, phượng mâu tím sẫm chậm rãi nhắm lại. Trong đầu thoáng hiện lên những bộ dáng của thiếu niên: trong dược phòng cẩn thận tỉ mỉ; ở thư phòng lẳng lặng đọc sách, ngẩng đầu nhìn mình cười nhẹ; nghe nói độc cung đột kích mà lo lắng cho hắn; khi hai người hoan ái hai má ửng đỏ, ngượng ngùng rồi lại nhiệt tình chủ động. . . . . .
Mắt tím bỗng mở to, nhìn về người trong lòng. Sau một lúc, chậm rãi buông tay, xuống giường.
Cùng một thân thể, nhưng linh hồn lại hoàn toàn bất đồng. . . . . .
Diệp Thiên Hàn quay đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ — ánh trăng lại che đi quần tinh, khiến hắn không thể nhìn thấy đôi song tinh kia. . . . . .
Ngâm nhi, là ngươi làm bổn tọa không thể không tin cái gọi là vận mệnh, như vậy, cũng đừng làm bổn tọa hoài nghi cái vận mệnh đó. . . . . . Tam thế tình duyên, bổn tọa khắc trong tâm khảm, cũng tuyệt không cho phép ngươi dễ dàng thoát đi như vậy!
Mắt tím thâm thúy hiện lên đau đớn khó thể nhận ra, Diệp Thiên Hàn không quay đầu lại bước ra khỏi phòng.
Thiếu niên trên giường, như trước chìm trong giấc ngủ say. Giống như cảm nhận được ấm áp đã rời đi, không kiên nhẫn cọ cọ cẩm bị, một lát liền không còn động tĩnh gì. . . . . .
Hôm sau.
“Chủ nhân, thuyền qua sông đã chuẩn bị tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể khởi hành.”Tiêu Thần cung kính nói.
Diệp Thiên Hàn gật đầu, ý bảo hắn ngồi xuống. Tiêu Thần ngồi cạnh Chiến Minh, ăn bữa sáng.
“Có chuyện gì?”Thấy hai thuộc hạ thường liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút không đúng, Diệp Thiên Hàn lạnh lùng hỏi.
“Chủ nhân, đêm qua thu được thư Túy Nguyệt dùng bồ câu đưa tới.”Hai người do dự một lúc lâu, cuối cùng Chiến Minh mở miệng trả lời.
Tử mâu run nhẹ, im lặng nhìn hai người. Ánh mắt như hàn băng lệnh hai người ứa mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, Diệp Tư Ngâm từ trên lầu đi xuống, thong thả bước tới ngồi xuống trước mặt chủ tớ ba người.
“Hàn, sớm.”Diệp Tư Ngâm mỉm cười nói. Tựa hồ cảm giác không khí giữa ba người rất cổ quái, liền lại hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không có, dùng bữa.”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói.
Diệp Tư Ngâm không quá rõ, nhưng cũng vì thái độ Diệp Thiên Hàn mà không dám hỏi lại, cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng phong phú.
Chiến Minh cùng Tiêu Thần cũng cúi đầu, không dám chạm vào nghịch lân của Diệp Thiên Hàn nữa. Không nghĩ cũng biết hơn mười ngày nhẫn nại cùng thống khổ, cho dù nam nhân này có là thiên hạ vô địch, cũng sắp duy trì không được. Đôi mắt tím kia chứa đựng hàn ý một ngày hơn một ngày lệnh tất cả ám vệ cùng hai người nọ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cũng chỉ có “Diệp Tư Ngâm” này, lại không phát hiện ra hàn ý đó. . . . . . đáng lý nên là người mẫn cảm nhất mới đúng a. . . . . .
Hoài Thủy, xưa nay là một trong những con sông quan trọng nhất ở Trung Nguyên. Từ Nghĩa Dương thành ngồi thuyền sang sông, mau thì ba ngày, chậm thì năm ngày, là có thể sang bờ bắc Hoài Thĩu, chân chính vào tới bắc bộ Trung Nguyên, dưới chân thiên tử.
Nước sông cuồn cuộn, hàng năm đều dâng lũ một hai lần, không biết cướp lấy sinh mệnh bao người. Ngân lượng triều đình phát ra cứu nạn thiên nan ít lại càng thêm ít, cái gọi là nhạn quá bạt mao ( chim nhạn mỗi lần bay đều phải tự bỏ vài chiếc lông, so sánh với phàm làm chuyện gì truyền tay nhau thì đều phải có chỗ tốt hơn (cho người hoặc chuyện đó)), không biết lại làm mập bao nhiêu hà bao của quan viên phụ trách áp giải cùng quan viên địa phương dọc theo đường đi.
Thuyền mà Tiêu Thần chuẩn bị chính là sản nghiệp của Phù Ảnh Các ở ven bờ Hoài Thủy. Đây là sản nghiệp của thương thuyền vận chuyển mà năm đó Tiêu Thần tự mình ở đây kinh doanh lớn mạnh. S9ội thương thuyền mang thương hiệu”Tiêu” ở Nghĩa Dương thành cùng ngàn dậm chung quanh, không ai không biết, không ai không nghe.
“Lăng tổng quản.”Nam tử một bộ thương nhân cung kính vái chào Tiêu Thần, “Thuyền đã chuẩn bị tốt, thỉnh khách quý đi theo ta.”
Bốn người một hàng liền theo người nọ lên thương thuyền đủ để chở hơn trăm người.

Trên thuyền có thủy thủ, cũng có tiểu nhị, thấy lão Đại nhà mình lại tất cung tất kính dẫn bốn người chưa từng gặp mặt lên thuyền, cực kỳ tò mò, nhìn theo đoàn người vào khoang thuyền.


Trong khoang thuyền phi thường xa hoa, điêu long họa phượng, hệt như một thuyền hoa, mà không phải thương thuyền.
“Thuộc hạ Tào Nghĩa Thành kiến quá chủ tử.”Vào phòng, nam tử mộ bộ thương nhân cung kính hành lễ với Diệp Thiên Hàn.
“Miễn lễ.”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói, trong mắt đã có chút tán dương.
Tào Nghĩa Thành nghe vậy đứng lên, trên mặt là thần sắc kích động. Phù Ảnh Các Các chủ trong lời đồn a, thế nhưng rõ ràng đứng trước mặt mình như vậy a — hắn vốn chỉ là một thương nhân tơ lụa nho nhỏ, có một cửa hàng ven bờ Hoài Thủy, chỉ qua lại Nghĩa Dương cùng Tô Hàng, kiếm một ít tiễn nuôi gia đình sống tạm. Nhưng lại được Lăng Tiêu Thần liếc mắt nhìn trúng, làm chưởng quầy đội thương thuyền “Tiêu”này. Mãi đến nữa năm trước, đội thương thuyền “Tiêu” quả nhiên có khởi sắc, thanh danh đại chấn ở Hoài Thủy. Mà lúc này, Lăng Tiêu Thần lại nói cho hắn, mục tiêu của đội thương thuyền “Tiêu”, không phải chỉ là làm một thương nhân qua lại, không phải là mua bán linh tinh, mà là một bút mua bán lớn — mua bán quan hệ đến thiên hạ dân chúng. Hắn lúc này mới hiểu, nguyên lai nam tử nhìn như ôn nhuận này, không phải là thương nhân có tiền bình thường, mà là tổng quản Phù Ảnh Các đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ. Mà hắn, nguyên bản chỉ là một thương nhân tơ lụa nho nhỏ, lại có vinh hạnh được người nọ nhìn trúng, trở thành một thành viên của Phù Ảnh Các.
Tào Nghĩa Thành áp chế tâm tình hưng phấn của mình, tự trong lòng ngực lấy ra một quyển sổ. Bìa màu xám, không có chữ, cung kính đưa cho Diệp Thiên Hàn: “Chủ tử, đây là những chuyện cùng chứng cớ đội thương thuyền ‘ Tiêu’ tra được trong hai năm nay.”
Diệp Thiên Hàn nhận lấy, lật xem vài tờ, phía trên rõ ràng là tuyệt mật tư liệu của tất cả quan viên trong đạo đài lưu vực sông Hoài Thủy. Mà toàn bộ mọi chuyện lớn nhỏ cùng đám quan viên này có quan hệ, từ Tể tướng, cho tới tri huyện, đều được ghi chép trong quyển sổ này.
“Tào Nghĩa Thành.”Diệp Thiên Hàn bỗng nhiên lên tiếng.
Tào Nghĩa Thành lập tức khẩn trương — chẳng lẽ có chỗ nào sai sót ? ! Không ngờ, lời Diệp Thiên Hàn nói tiếp, lại làm hắn hồi lâu chưa thể hồi phục tinh thần.
“Bổn tọa muốn ngươi lấy danh nghĩa của mình, thu mua toàn bộ đội thương thuyền ‘ Tiêu’, từ nay về sau, trên đời không có đội thương thuyền ‘Tiêu ‘, chỉ có Tào gia thương đội. Ngươi nghe hiểu chưa ?”Nếu những thứ cần có đã tới tay, thì không cần phải lưu lại sản nghiệp ở đây nữa. Lưu lại cũng chỉ thành trói buộc.
Tào Nghĩa Thành là người thông minh, tự nhiên hiểu Diệp Thiên Hàn nói có ý gì. Ba năm nay mặc dù vất vả, vừa phải chiếu cố sinh ý, vừa phải âm thầm điều tra việc chủ tử phân phó, nhưng không ngờ, chủ tử lại ban cả thương đội cho hắn? ! Hảo, nếu chủ tử ngại phiền toái, như vậy hắn sẽ toàn quyền tiếp quản thương đội, tiếp tục thay chủ tử bán mạng là được.
Tào Nghĩa Thành quỳ một gối xuống đất, cung kính nói: “Thuộc hạ đã hiểu.”Nói xong liền đứng đây lui xuống.
Thuyền chậm rãi trôi đi. Mặt sông cuồn cuộn làm thương thuyền nặng nề đong đưa. Diệp Thiên Hàn ra khoang thuyền, một mình đứng ở đầu thuyền. Thân thuyền dao động không chút ảnh hướng đến hắn, thân ảnh kiên nghị như thể đang đứng trên đất bằng, không hề nhúc nhích. Mắt tím thâm thúy nhìn lòng sông mờ mịt, không người dám tiến lên quấy rầy.
“Hàn, đang nhìn gì vậy?”
“. . . . . .”
“Hàn?”Diệp Tư Ngâm kéo tay áo Diệp Thiên Hàn. Gió trên sông rất lớn, thân mình mảnh khảnh sau một cơn sóng lớn vỗ vào thuyền liền ngả nghiêng, nhất thời mất trọng tâm, vừa nghĩ sẽ ngã xuống. Lại bỗng nhiên bị một đôi tay cường kiện giữ lại — là Diệp Thiên Hàn vươn tay, ôm người vào lòng.
“Vào khoang thuyền đi.”Diệp Thiên Hàn lạnh lùng nói, mắt tím chưa từng nhìn người trong lòng.
Diệp Tư Ngâm gật đầu, theo Diệp Thiên Hàn trở về phòng ngủ.
“Vô sự thì ở trong này nghỉ ngơi. Vết thương còn chưa khỏi hẳn, tĩnh dưỡng một chút mới được.”Tuy rằng người trước mặt không phải ái nhân của hắn, nhưng thân thể này lại thuộc về Ngâm nhi. Hắn hao hết tâm tư làm người nọ chịu đủ khổ cực luyện thànhHàn Liễm quyết, cải thiện lại thể chất của thân thể này, tuyệt không thể để cho người trước mắt lần nữa làm nó hư tổn Nghĩ đến đây Diệp Thiên Hàn lạnh lùng phân phó. Nói xong liền xoay người bỏ đi.
“Hàn?”
“. . . . . .”Một thân thể ấm áp từ sau ôm lấy hắn. Mắt tím thân thúy phút chốc lạnh như băng.
Nhìn không thấy thần sắc của Diệp Thiên Hàn, ‘ Diệp Tư Ngâm’ không biết người y đang ôm trong nháy mắt phát ra sát khí. Có chút bi ai nói: “Hàn, ở với ta thêm chốc nữa được không?”
“. . . . . .”Mắt tím lộ ra thần sắc khinh thường cùng chán ghét. Diệp Thiên Hàn xoay người, đẩy bàn tay y đang ôm mình ra, rét lạnh trong đôi mắt tím đó làm Diệp Tư Ngâm có chút khiếp đảm. Vừa định nói thêm gì, lại nghe hắn nói:
“Diệp Tư Ngâm, đừng bức bổn tọa giết ngươi.”

Hết chính văn đệ ngũ thập tứ chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.