Phù Cừ

Chương 1:




Con ngựa nàng cưỡi phi nhanh, khiến nàng cảm thấy hoa mắt váng đầu, đã hoàn toàn không nhận ra hướng nào là hướng bắc.
Không ngã xuống thật sự đã là ngàn hạnh vạn hạnh vui mừng khôn xiết... Nếu không phải cha nàng muốn nàng học một chút võ công cho khỏe người, nàng đã không thể ngồi được ngựa.
Nhưng nếu nàng nghe lời cha, luyện cưỡi ngựa tốt một chút... thì đã không đến nỗi chật vật như vậy.
Nói đi nói lại, giống như cha đã nói, "Cha nói vĩnh viễn là đúng. Con nên nghe theo, mà không muốn cũng phải nghe theo. Người duy nhất có thể không nghe, chỉ có mẫu thân. Nhưng mẫu thân là chuyện của ta, không tới phiên các con quản." Nghe cả đời, hiện tại không thể không thừa nhận là cha nàng nói đúng.
Hiện tại, ta đang ở đâu đây?
Nàng xác định mình đang ở nơi nào đó của Hoàng Sơn. Nhưng Hoàng Sơn rất lớn, rất lớn a... Thực không nên đồng ý đi dâng hương cùng nhị thẩm thẩm. Tiểu đường đệ sinh bệnh, cũng không phải chỉ dâng hương là sẽ khỏe lại được.
Tri thức chính là sức mạnh a. Nàng cảm thán. Nương nói một chút cũng không sai...Nàng đang cảm thán hết sức, lại nhìn thấy cách đó không xa có suối nước róc rách, nàng giục ngựa tới gần, lại hư hư thực thực nhìn thấy một tiên tử hạ phàm.
Đó là một người đàn ông vô cùng đẹp. Lông mày đen như mực, tựa như đao tước, phi thường oai hùng, ánh mắt xinh đẹp duyên dáng lại mang sát khí, ngũ quan tổ hợp hoàn mỹ, thỏa đáng, đoan trang tú lệ, lại oai hùng phi phàm.
Đoan trang tú lệ là dung nhan, oai hùng phi phàm là khí chất.
Cha nàng cũng coi như khí chất hơn người. Nhưng cha nàng ôn nhuận như ngọc, còn người này giống như một bảo kiếm tuyệt đẹp lại sắc bén, chưa ra khỏi vỏ hàn khí đã bức người.
Thái độ của hắn nhàn nhã thản nhiên, làm cho nàng sinh ra cảm giác thân thiết. Có lẽ là do bề ngoài có điểm giống với cha nàng.... Đều là thái độ lạnh nhạt không chút bận lòng. Bất quá nương nàng nói, đây chỉ là vẻ bề ngoài, bề ngoài càng lạnh lùng, trong lòng càng ôn nhu, chỉ cần gặp được đúng người, vẻ lạnh lùng kia liền tan chảy không còn một mảnh, cực kỳ bi thảm...Người nọ nhìn lại, ánh mắt bình thản lại sắc bén, như là kiếm quang chợt lóe.
Nàng chần chừ một lát, cột ngựa lại một chỗ cách bờ suối không xa, cho ngựa uống nước nghỉ ngơi. Nhân cơ hội đi qua nhìn. Không phải nàng bị mê hoặc vì dung mạo, nương nàng đã sớm dạy, nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, phải xem vẻ đẹp nội tâm. Nói lại, nàng từ nhỏ lạnh nhạt, cũng không quá chú trọng dung mạo...Có lẽ nàng sùng bái phụ thân, cũng hy vọng phu quân tương lai là người bề ngoài bình thường nhưng quân tử chính trực.
Chỉ là nàng phát hiện người nọ giống như nhàn nhã ngồi trên phiến đá lớn giữa dòng suối, áo trắng nhẹ bay, suối nước lại uốn lượn đỏ tươi.
Hắn bị thương.
Vén áo thi lễ, "Công tử, tiểu nữ có lễ." Nàng nói, mang theo tính trẻ con. Người nọ chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, lại thu hồi ánh mắt.
Cẩn thận đợi trong chốc lát, người nọ vẫn không nhúc nhích. Tuy rằng áo bào trắng che lấp, nàng cũng nhìn ra có chút không đúng.
Cha mẹ nàng thân thể đều gầy yếu, nàng cùng ca ca từ rất nhỏ đã học y cùng thầy thuốc trong nhà, nàng học rất nhanh, có thể nói là do có hứng thú. Liếc mắt một cái liền nhìn ra các đốt ngón tay của vị công tử kia bị trật, hẳn là đại huyệt cũng bị phong bế, ngồi ở đó không thể động đậy.
Bị như vậy ngồi chờ chết, tử tù cũng không đến nỗi như thế.
Nàng nhanh nhẹn nhảy qua mấy tảng đá, lại cúi người chào vị công tử kia, "Công tử, ta là con gái nhà họ Vương, không biết tôn tính đại danh?"
Ánh mắt hắn cuối cùng cũng dừng trên người nàng, "...Con gái khuê các có thể nói khuê danh với người khác sao?" Thanh âm phi thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại dễ nghe.
Đáng tiếc nàng có thiên tài cha, giọng nói nghe như Thiên âm, cho nên thanh âm này chỉ tính là trung bình mà thôi.
"Không thể." Nàng nghiêm túc nói, "Cho nên ta chỉ xưng họ. Mọi người đều có thể kêu. Nhưng mẹ ta nói, như thế sẽ mang tới rất nhiều phiền phức."
Gương mặt hắn khẽ nhúc nhích, nhưng lại có chút ý cười, "Ngươi là phiền phức?"
"Chờ ta giúp huynh tiếp cốt đốt ngón tay xong, huynh sẽ đau đến cảm thấy ta là phiền phức."
Chần chừ một lát, tuy rằng nương nói không được, nhưng mỗi lần nếu nàng nở nụ cười, cho dù đang khóc ầm ĩ, các tiểu biểu đệ cũng đều ngừng lại, ngơ ngẩn nhìn nàng.
Cho nên nàng nở nụ cười.
Chỉ thấy gương mặt bình thường của nàng lập tức toả sáng ngọt ngào, tựa như đóa phù dung chậm rãi bung nở, tản ra hương thơm tươi mát.
Làm người ta thần hồn điên đảo. Ngay cả hắn cũng nháy mắt thất thần.
Nàng nhân cơ hội nhảy lên tảng đá mà vị công tử kia ngồi, nhanh nhẹn tiếp các đốt ngón tay trên hai bàn tay hắn. Thủ pháp gọn gàng, tuy rằng còn có chút lóng ngóng, nhưng nàng còn nhỏ tuổi mà làm được như vậy đã là rất giỏi.
"Ta biết huynh rất đau." Nàng lộ ra ánh mắt đồng tình, "Nhưng ta hiện không có dược an thần...Ta gọi huynh là Bạch công tử nhé? Bởi vì huynh mặc đồ trắng. Ta không biết giải huyệt...Huynh có thể tự giải không?"
Chăm chú nhìn nàng trong chốc lát, "Vài canh giờ sau sẽ tự giải." Hắn thản nhiên nói.
Khuôn mặt nho nhỏ của nàng tiến lại, quan sát thần sắc của hắn, "Bạch công tử, huynh đã rất lâu rồi không uống nước đi? Hình như cũng không ăn gì...Chờ ta a."
Nàng giống như con mèo nhỏ nhanh nhẹn, nhảy qua những tảng đá trên suối, đi tới chỗ ngựa uống nước, lấy nước cùng bánh ngọt từ trong túi trên lưng ngựa ra, lại nhảy về bên cạnh Bạch công tử, đưa túi nước đến bên miệng hắn.
Liếc nàng một cái thật sâu, hắn ngửa đầu uống, tư thế phi thường tao nhã.
Là do tuổi còn quá nhỏ sao? Cư nhiên không động dung dù chỉ một chút. Đáy lòng hắn không khỏi có chút buồn cười. Hắn sao vậy? Bình thường bị nữ nhân phiền nhiễu, còn chưa cảm thấy đủ sao... Cư nhiên còn có thể vì một tiểu cô nương thiên chân mà cảm thấy...có chút tư vị mất mát.
Nhịn không được hỏi, "Ngươi mấy tuổi?"
"Mười ba." Nàng hơi mỉm cười, không phải là nụ cười xán lạn kinh tâm động phách như trước nữa, lột một khối bánh ngọt, "Bạch công tử, ngượng ngùng, mời huynh há miệng. Ta uy huynh ăn một chút"
Một hồi lâu, hắn mới há miệng, tiểu cô nương cầm bánh, nhẹ nhàng đưa vào. Lực đạo dùng vừa phải, thân thủ dường như có luyện tập, nhưng thực thô thiển.
Không phải cao đồ danh môn chính phái gì.
"Ngươi là con gái nhà họ Vương nào?" Hắn lơ đãng hỏi.
"Không thể nói cho huynh." Nàng có chút áy náy nói, "Nương nói, không thể nói cho người lạ gia môn ở đâu." A. Tiểu cô nương theo khuôn phép cũ... Nhưng lại không theo đủ khuôn phép cũ.
Hắn thản nhiên cười ôn hòa, kiên nhẫn nói chuyện cùng tiểu cô nương, có chút thông minh, nhưng còn non nớt... Đương nhiên, nàng mới mười ba tuổi.
Chính là một nụ hoa đang chúm chím chờ nở rộ.
Tới khi ăn xong khối bánh ngọt kia, hắn đã bất động thanh sắc tìm hiểu được về nàng.
Cư nhiên là nữ nhi của Vương đại học sĩ ở Giang Tô. Con nhà quan, khoảng cách với hắn quả thực là xa...Nhưng nụ cười của nàng...thật sự là xinh đẹp, tuy rằng vô cùng khắc chế, chắc hẳn nàng cũng biết nụ cười đó đoạt phách cỡ nào. Đóa hoa nhỏ này lại cực lực thu liễm vẻ tuyệt mỹ của mình, chỉ dùng vẻ ôn nhuận để thu hút người khác.
"Vì sao lại cứu ta? Nói không chừng ta là người xấu." Hắn ôn hòa hỏi.
"Nếu huynh có thể cử động, ta không dám cứu." Nàng thực thẳng thắn, nghiêng đầu cười sáng lạn, "Nhưng huynh không thể cử động. Nếu ta cứ mặc kệ mà bỏ đi, buổi tối nhất định sẽ không thể ngủ ngon."
Nàng phủi phủi bụi trên quần áo, hơi cúi người với Bạch công tử, "Bạch công tử, như vậy được rồi."
Nàng đang muốn nhảy xuống khỏi tảng đá, lại quay đầu hỏi, "Các ngón tay của huynh cử động được rồi chứ? Chân của huynh...Ta không tiện động vào."
"Vì sao?" Hắn đột nhiên muốn trêu nàng, "Thẹn thùng?"
"Không phải thẹn thùng gì." Nàng ngây thơ nói, "Đó là nơi nương tử của huynh mới có thể chạm vào."
Hắn cất tiếng cười to, đã lâu rồi chưa từng cảm thấy vui như thế. Hắn cuối cùng thừa nhận, cũng có nữ nhân đáng yêu. Cho dù là một nữ nhân nhỏ như vậy.
"Ta không nói cho người khác, ngươi cũng đừng nói cho ai biết." Trong lòng hắn dâng lên ý đùa dai phi thường hiếm có. Đùa với nàng, "Ngươi giúp ta tiếp, được không?"
Nàng gãi gãi đầu, vén áo choàng của hắn lên xem."Hai đầu gối chỉ là bị trật khớp...Nhưng nhất định là cũng đau muốn chết..." Nàng lo lắng ngẩng đầu, "Nắn lại sẽ càng đau."
"Ngươi có thể làm được không?" Hắn nhướng mi.
"Này không khó a." Nàng hoang mang nói, "Thầy thuốc đều nói tay nghề của ta rất ổn, ta tiếp được."
Nàng thản nhiên đặt ngón tay lên đầu gối hắn, thoáng cảm giác, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn gật gật đầu, thủ pháp thuần thục nắn xương lại.
"...Rất đau đi?" Nàng có điểm lo lắng hỏi.
"Ta có thể chịu đau." Hắn khẽ cười.
Nàng lại tiếp đùi phải, búi tóc mềm mại ở sát trước mặt hắn, phía trên cài một cây trâm mộc. Không hiểu vì sao, hắn há miệng cắn vào chiếc trâm mộc của nàng, chờ tới khi nàng tiếp cốt xong đứng lên, chiếc trâm đã bị kéo ra.
Nàng khẽ a một tiếng, tóc rối tung xõa xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng mềm mại, vẻ mặt kinh hoảng.
"Quả nhiên là vẫn đau đi?" Nàng cau mày, "Lẽ ra ta nên đưa cho huynh một cái khăn tay để cắn vào. Đỡ khiến huynh phải cắn vào trâm."
Hắn nhả ra, để chiếc trâm mộc rơi xuống trong lòng mình."...Tặng ta đi."
"Nhưng trâm này không đáng bao nhiêu tiền a."
Nàng khoát tay, "Huynh thích thì giữ lấy, ta còn hai hộp lớn kia. Được rồi, xong hết rồi." Nàng tiêu sái tùy tay lấy ra một chiếc khăn, túm mái tóc lại cùng một chỗ, "Bạch công tử, bảo trọng a."
Nhìn nàng một cái, "Phù Cừ, bảo trọng."
"Ta không phải tên đó." Nàng cười khẽ.
"Cái tên này chỉ ta mới có thể gọi. Đây là tên tự của muội." Thanh âm của hắn mịn như tơ, "Có ngày gặp lại."
"Chỉ sợ có hơi khó." Nàng cười sáng lạn như sao, "Cáo từ." Nàng lại như con mèo nhỏ nhanh nhẹn nhảy lên trên bờ, dắt con ngựa đã uống đủ nước, ăn no cỏ, vẫy vẫy tay về phía Bạch công tử, dưới ánh mặt trời, thật là cánh tay phấn nộn hồng tô.
Nàng rất nhanh đem chuyện này quăng ra sau đầu, người nhà cuối cùng cũng tìm được nàng, vội vàng đưa nàng trở về.
Nàng không kể lại chuyện này với ai, tuy rằng cha mẹ đều thực cưng chiều bọn họ, nhưng nàng cũng biết nữ hài tử làm như vậy không được đúng lắm.
Nhưng vì sao không đúng, kỳ thật nàng còn quá nhỏ, cũng không rõ ràng lắm.
Đến nỗi khi Bạch công tử tìm đến, thật sự là bất ngờ.
Thậm chí ngay cả bản thân Bạch công tử, cũng phi thường buồn bực. Một canh giờ sau, huyệt đạo của hắn cuối cùng cũng giải khai, vận công trong chốc lát, huyết mạch đã lưu thông.
Nếu chiếu theo tính tình của hắn, hẳn là phải đi giết nữ nhân đã biến hắn thành như vậy. Nhưng hắn lại không làm như thế. Mà lặng lẽ đuổi theo dấu vết Phù Cừ, lặng lẽ bảo hộ nàng, cho tới khi người nhà của nàng tìm đến.
Thế cũng coi như là xong.
Nhưng trong lòng hắn còn có một chiếc trâm mộc, bị nhiệt độ cơ thể của hắn làm ấm áp.
Tiểu cô nương có ân đối với hắn. Bạch Trọng Mưu hắn có ân tất báo. Nhưng nữ nhi của Vương đại học sĩ cần gì hắn báo ân? Nàng cả đời phú quý vinh hoa, có quan hệ gì với một lãng tử giang hồ như hắn đây?
Nhưng mỗi ngày trôi qua, hắn càng thêm phiền chán. Kỳ thật có rất nhiều chuyện chờ hắn giải quyết, rất nhiều rất nhiều. Nhưng hắn tổng cảm thấy dường như luôn thiếu thiếu cái gì. Thậm chí thường thường cầm chiếc trâm mộc kia mà nhìn ngắm.
Có lẽ vì nụ cười ấy đi, nụ cười giống như có thể chiếu sáng cả đêm đen âm u.
Một đứa nhỏ mới mười ba tuổi a, Bạch Trọng Mưu, ngươi đang nghĩ cái gì? Kiên nhẫn chờ bao lâu a...Một đóa phù dung mềm mại như vậy, sao có thể cuốn vào vòng đao quang kiếm ảnh của giang hồ?
Nhưng hắn vẫn xuất hiện ở thành Giang Tô, lặng lẽ lẻn vào Vương gia, cũng thấy được Phù Cừ đang chong đèn ngồi đọc y thư, ngáp dài không coi ai ra gì, khóe mắt mang theo nước mắt.
Nha đầu của nàng tiến vào, cho nên chỉ nhìn thấy sườn mặt của nàng, lúm đồng tiền sáng lạn như sao.
Nếu đã quyết định, sẽ không hối hận. Hắn liếc nhìn, đóa phù cừ này hắn muốn. Sẽ có ngày, bàn tay nàng sẽ nắm chặt bàn tay hắn, không rời khỏi hắn.
Đối với chuyện này, hắn tràn ngập tin tưởng.
Những người biết Vương Lâm, đều nói Vương gia nhị cô nương luôn luôn giống như ánh mặt trời.
Cuộc sống của nàng không có mưa gió, có lẽ là vì sinh hoạt tại một gia đình thực hạnh phúc, tuy rằng trong trí nhớ của nàng thì phụ mẫu là uyên ương chứ không phải người...lão cha tuy rằng 'quái', nhưng cha thương bọn họ, tuy rằng còn lâu mới bằng thương mẫu thân.
Nàng cùng ca ca là song bào thai, sinh ra không bao lâu, Đại bá, Nhị bá cũng có hỉ. Tuy rằng từ sau khi sinh đường đệ tới giờ cũng không có tin vui nữa, nhưng cũng đã đủ để bọn họ kiêu ngạo báo cáo với tổ tông. Từ lúc nàng còn nhỏ tới nay, chính là bảo bối của cả nhà. Dù sao cũng là nữ hài tử duy nhất. Từ sau khi lớn lên, quen biết một vài gia đình khác, trở về luôn cảm ơn tích phúc. Cảm tạ đã đầu thai đến một gia đình tốt như vậy.
Cha mẹ đối với bọn họ rất gần gũi, giống như đối với bằng hữu, có thương có lượng, muốn học cái gì thì học...Ca ca đã sớm lập chí muốn trở thành cử nhân, có chỗ dựa là nhà họ Vương, từ rất nhỏ đã tỏ vẻ cương nghị người lớn, thường bị cười là bắt chước cha.
Nàng đây, say mê học y, cha mẹ cũng không ngăn cản, còn chính thức cho bái thầy thuốc trong nhà làm sư phụ, chạy loạn bên ngoài cũng không sao cả, luôn sủng nịch nói nàng còn nhỏ.
Nhưng nàng thật sự rất nói cho cha mẹ biết, nàng cũng không thích chạy loạn bên ngoài. Muốn nói, nàng hâm mộ nhất là y cô Lý Thược Thần.
Mới lớn hơn nàng ba tuổi, đã vang danh khắp thiên hạ. Nàng cũng không phải muốn vang danh khắp thiên hạ, chỉ là nếu có thể chính thức làm thầy thuốc, nghiên cứu y thuật, đó là hạnh phúc tới cỡ nào a...Tuy sư phụ khen ngợi nàng bắt mạch, kê đơn cùng nối xương tốt, nhưng nàng vẫn không thể học được châm cứu. Châm cứu phải nhận biết huyệt đạo, phải là thao tác trực tiếp. Sư phụ nói nam nữ có khác biệt, không thể dạy cho nàng. Nhưng nàng không phục, nhắc tới Lý Thược Thần, sư phụ cười khổ nói, Lí thị lập gia đình mới được phu quân dạy cho, làm cho nàng phi thường chán nản.
Thẳng thắn mà nói, nàng cũng không muốn gả cho người ta. Nhưng lòng ham học hỏi giống như móng vuốt cào trong lòng, vô cùng khó chịu.
Nàng biết rõ rất nhiều yếu quyết hạ châm, nàng cũng đã nói, nhưng ngay cả một huyệt đạo, sư phụ cũng không dạy nàng, nói nữ tử chưa kết hôn không được nhìn, làm cho nàng vô cùng, vô cùng buồn bã.
Vì thế, nàng đành phải đặc biệt chuyên chú vào việc bắt mạch kê đơn cùng nối xương. Chỉ là luôn cảm thấy đã mất đi một phần rất quan trọng.
Nàng mê y thuật như vậy, cha mẹ không vội, Đại bá, Nhị bá lại rất nóng nảy. Trong nhà chỉ có một thiên kim, cha mẹ lại buông tay để mặc nàng cả ngày ở chung với đám bệnh nhân, còn ra thể thống gì...Nhưng cha mẹ nàng là hai kẻ đầu bò, đánh không được, mắng không nghe. Đành phải dỗ dành cháu gái, an bài người dạy nàng cầm, kì, thi, họa, thêu thùa, may vá.
Nàng cũng học, chỉ là học không yên, thường xuyên trốn học, bỏ giờ.
Có đôi khi là theo sư phụ ra ngoài chẩn bệnh, có đôi khi cũng là vì Nhị thẩm kéo nàng đi dâng hương.
Lại nói tiếp, Nhị thẩm là một người đáng thương, nàng cũng khó có thể nhẫn tâm cự tuyệt. Nhị thẩm chính là một tài nữ, nhưng Nhị thúc ngay đến lời nói bình thường cũng dùng rất buồn cười, gặp mặt ít nói chuyện, Nhị thúc cũng không sủng ái thẩm ấy, ngay cả đứa nhỏ cũng đều là thiếp sinh.
Nhị thẩm ở nhà cực buồn, cho nên dùng đủ loại kiểu dáng danh mục đi dâng hương, kéo Lâm Nhi đi, nàng cũng yên lặng đi. Dù sao Nhị thẩm cũng đều để kệ nàng cưỡi ngựa, chính mình ngồi trong xe ngựa nhắm mắt niệm Phật.
Nàng đây, luôn phải cưỡi ngựa theo cùng, du sơn ngoạn thủy. Ai bảo Nhị thẩm chẳng thân thiết với ai, chỉ có thể kéo nàng đi cùng?
Lâm Nhi là một cô gái tính tình hoạt bát. Tuy nàng hoạt bát vui vẻ, nhưng cũng rất giống cha nàng ở chỗ cứng đầu, cũng vô cùng kiên cường. Cũng may cha mẹ đều biết tính nàng, không bắt ép nàng như những nữ tử khác.
Ngoại trừ việc không được học châm cứu, cuộc sống của nàng cũng không hề có khó khăn gì.
Ngày hôm nay, mười sáu tháng ba, hoa đào ở chùa Đại Bi nở đẹp nhất. Nhị thẩm rủ nàng tới Đại Bi tự, nàng yên lặng cưỡi con ngựa của mình đi theo. Cho tới bây giờ, nàng vẫn không thích ngồi xe ngựa. Nương cười nói là khi hoài thai bọn họ bị xe ngựa dọa sợ muốn điên. Nàng thật sự thích cưỡi ngựa... Nhưng nếu lớn hơn thì không được, phải mang theo mũ sa gì đó... Lớn lên thật sự là một chuyện phiền toái a.
Đến Đại Bi Tự, Nhị thẩm cùng phương trượng thi lễ với nhau, không nói chuyện. Một lát sau lại thản nhiên nói vài câu, Nhị thẩm vào trong phòng nghỉ ngơi, nàng thì sao, nhẹ thở dài một hơi, chậm rãi đi ra.
Hàng năm đều như vậy, cũng mệt hai người bọn họ không phiền lụy.
Sắc trời dần dần tối, sao trời tỏa sáng. Tiểu viện các nàng ở độc lập, chỉ có một cửa, không có người ra vào. Nhị thẩm sợ có người lạ tiến vào cho nên khóa cửa.
Khóa được cửa, sao khóa được tâm ma? Nàng cảm thán, nhưng cũng chỉ ngồi nhìn hoa đào trong tiểu viện nở đỏ diễm lệ.
"Ngắm hoa dưới trăng, vì sao thở dài?" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, nàng hơi hơi lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói.
Dưới ánh trăng, áo trắng thắng tuyết, phần phật bay giữa gió lạnh, một vị công tử đoan trang tuấn nhã, đứng trên tường, nhìn nàng khẽ cười.
Này thật đúng là giống một bức họa.
"Bạch công tử?" Nàng hơi sửng sốt, "Vốn là người đẹp..."
"Trèo tường thật là chuyện của phường trộm cắp." Hắn khẽ cười một tiếng, phiêu nhiên dừng trước mặt nàng, "Ta xác thực họ Bạch, Bạch Trọng Mưu, tự Tử Vũ."
"Ta đây không gọi sai, Bạch công tử." Khóe môi nàng nở rộ một nụ cười sáng lạn đầy sức sống.
Hắn hơi ngẩn người nhìn nàng trong chốc lát, "Phù Cừ. Đã lâu không gặp."
"Không quá lâu chứ? Tháng trước mới gặp qua." Nàng che miệng cười, phi thường ngây thơ, "Sao huynh lại ở chỗ này?"
"Đi qua." Hắn đạm cười, "Nghe được Phù Cừ than thở, cho nên làm trộm một lần."
"Bạch công tử, công phu của huynh tốt lắm a."
Bạch Trọng Mưu lại không trả lời, vòng sang chuyện khác, "Sao lại thở dài? Vì ý trung nhân?"
Nàng cười phù một tiếng, "Ta mới mấy tuổi, ý trung nhân? Ta cả đời cũng không cần có ý trung nhân..."
"Ngốc quá." Hắn ôn hòa nói, "Sang năm có khi sẽ có người tới cửa bàn chuyện hôn nhân, chẳng mấy chốc sẽ gả đi thôi."
"Mẹ ta nói sẽ không sớm như vậy, xem tâm ý của ta." Nàng lắc lắc đầu, chần chờ một chút, người trước mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, ngược lại, lại dễ dàng thổ lộ tâm sự, nàng thực có vẻ người lớn thở dài một tiếng, "Vô nhân bất oan, hữu tình giai nghiệt." (ai cũng mắc oan khiên, có tình đều nghiệt chướng)
Bạch Trọng Mưu kinh ngạc nhìn nàng, "Muội vẫn chỉ là một đứa nhỏ... Những lời này không tốt không nên nói."
"Lời nói thật nghe qua vốn không may mắn." Nàng ngẩng đầu, "Cha ta cùng nương ta... tựa như chim liền cánh, nhưng ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn, nghĩ lại, lại cảm thấy sợ hãi. Tâm của chính mình lại không vì bản thân, mà hoàn toàn phụ thuộc vào người khác... Vạn nhất người kia phụ mình, như vậy chẳng phải còn đáng sợ hơn cả chết sao?"
"Vương đại học sĩ tất nhiên sẽ không phụ bạc. Đưa thê tử dạo phố, không nhìn thế nhân, duy thê tuyệt thiếp..." Hắn than nhẹ, tấm gương như vậy thật sự là làm người ta cảm thấy xấu hổ.
"Cha ta đương nhiên không phụ bạc, ông ấy còn sợ nương ta chạy ấy chứ." Nàng nhìn Bạch Trọng Mưu, "Bạch công tử, huynh đã hỏi thăm về nhà ta?"
"Ta ít nhất cũng phải biết tên tuổi của người có ân với ta chứ." Hắn bình tĩnh nói.
Trong mắt Lâm Nhi xuất hiện vẻ tò mò, "Bạch công tử, huynh là người trong giang hồ đi? Nhưng huynh thật sự không cần để ý, chỉ là nhấc tay chi lao."
"Vì là người trong giang hồ, mới đặc biệt cần báo đáp từng chút tri ân." Hắn thản nhiên nói.
Nàng cười khẽ lắc đầu, "Nhưng ta không cần huynh báo đáp gì."
"Ít nhất cũng là hàng năm tới nói chuyện với muội." Hắn rũ mắt nhìn xuống, càng thêm tuấn tú, "Ta biết ngày mười sáu tháng ba hàng năm, muội đều tới đây tá túc một đêm."
Nàng hơi cau mày, nhìn giai công tử tuấn lãng trước mắt. Người giang hồ thật sự là kỳ quái, một chút việc nhỏ cũng tích cực như vậy.
Bất quá thoạt nhìn thật sự là thưởng tâm duyệt mục, ngôn ngữ thú vị.
(thưởng tâm duyệt mục: ấm lòng, đẹp mắt)
"Bạch mỗ cũng không có ý gì khác." Giọng nói của hắn mềm mại.
Nàng nở nụ cười, "Bạch ca ca, huynh đẹp như vậy... Ta cũng không phải sợ huynh." Lâm Nhi gãi gãi đầu, "Ý ta là, huynh không có ý gì khác với ta, ta biết." Hắn rũ mắt nhìn xuống, khóe miệng ẩn giấu ý cười.
Nói là đứa nhỏ, lại sắc bén hơn người. Nói là cô gái, lại còn vô cùng ngây thơ. Vừa nói chuyện với nàng vừa nghĩ, Vương đại học sĩ thực nuông chiều nàng...Thậm chí so với những đứa nhỏ cùng tuổi còn ngây thơ hơn rất nhiều.
Gắt gao cuốn nụ hoa, gió xuân không dám thổi mạnh. Chẳng lẽ có thể cứng rắn đoạt lấy, thương tổn đóa hoa mềm mại? Không thể.
Đứa nhỏ ngây thơ như vậy, lại nói nàng phải làm thầy thuốc, dị thường khát khao khi nhắc tới Lý Thược Thần, trong mắt xán tinh quang, khóe miệng mỉm cười, ôn nhu như rượu mật.
Nếu chỉ nhìn qua thì thật tốt. Càng nhận thức càng khó buông tay...
Trăng đã tới giữa trời.
"Muội nên đi ngủ đi." Hắn ngắt một cành hoa đào đưa cho nàng, "Ngày khác ta lại đến, có hoan nghênh không?"
"Bạch ca ca, ta thật cao hứng khi quen biết được một bằng hữu như huynh." Nàng vui vẻ nói.
Bạch Trọng Mưu liếc nhìn nàng một cái thật sâu, lắc mình rời đi. Đã đi xa, khỏe miệng hắn vẫn đạm cười, thở dài một hơi, lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.