Phù Cừ

Chương 12:




Lâm Nhi dần dần quen với sự tồn tại của Bạch ca ca, trải qua toàn bộ xuân hạ thu đông.
Có đôi khi một, hai tháng mới tới một lần, lưu lại mười ngày hoặc nửa tháng mới đi, có đôi khi cách mấy tháng mới đến một hai ngày. Đến gương mặt thật có khi cũng không dùng, chỉ có ban đêm hắn mới khôi phục nguyên dạng.
Nhưng chỉ cần là hắn, Lâm Nhi liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, cười tươi như hoa.
Vốn lo lắng sư phụ tức giận, nhưng sư phụ không biết vì sao chỉ là có vẻ buồn bực, cẩn thận hỏi xem bọn họ thường làm gì, cũng điểm một dấu thủ cung sa trên tay nàng, mỗi lần học y đều bảo nàng bỏ ra cho y xem... nhưng lại không nói với cha mẹ, thay nàng giữ bí mật.
Nàng chỉ nghĩ sư phụ rất thương nàng, hoặc là Bạch ca ca giải thích với sư phụ rồi, hoàn toàn không hề nghĩ được Bạch ca ca lại phái người đi uy hiếp lợi dụ...
Lâm Nhi luôn nghĩ (kì thật là bị Bạch công tử dẫn lầm đường), Bạch ca ca là người làm chức 'võ lâm minh chủ', trên cơ bản chính là làm người hòa giải trong võ lâm, chuyên môn điều giải phân tranh. Bởi vì là trọng tài khuyên can hai bên, cho nên người giang hồ thực kính trọng bọn họ, chỉ là khó tránh khỏi vẫn cần dùng tới vũ lực.
Nàng thực lo lắng, đưa rất nhiều kim sang dược cùng dược hoàn cho Bạch ca ca. Tuy rằng nàng biết Bạch ca ca võ công không kém (? ), nhưng nhìn thân ảnh hắn tú nhã như vậy, vẫn có ý sinh thương tiếc.
Dù sao, từ lúc nàng sinh ra tới nay, vẫn luôn sinh hoạt cùng ca ca. Cha mẹ ân ái quá độ, thành một loại kiểu mẫu, nàng cùng ca ca cũng là phi thường thân ái, ca ca đột nhiên đi An Huy học tập, ba năm mới có thể về, nàng phi thường mất mát cùng không quen, vừa vặn Bạch ca ca lấp đi chỗ khuyết này, bất tri bất giác, tính ỷ lại của nàng vào ca ca, đều chuyển lên Bạch ca ca văn nhược (?) xinh đẹp tuyệt trần này.
Hơn nữa Bạch ca ca đối với nàng thật sự phi thường phi thường tốt.
Những mong muốn nàng chưa bao giờ dám nói với người khác, Bạch ca ca đều chuyên tâm nghe, chưa bao giờ cười nàng. Cho dù nàng nói năm mười sáu tuổi muốn ra ngoài du lịch làm nghề y, chờ kinh nghiệm đủ, muốn mở một bệnh viện nữ, dạy các nữ tử khác y thuật, hơn nữa chuyên môn trị liệu cho con gái... Bạch ca ca cũng đều thật sự gật đầu, nói, "Chờ muội mười sáu, ta thay muội vung roi đuổi ngựa, bảo hộ muội đi khắp nơi hành nghề y." Nháy mắt kia, nàng cơ hồ muốn khóc.
Nàng cũng hiểu được, Bạch ca ca không có khả năng bỏ xuống tất cả mọi thứ để đi đuổi ngựa giúp nàng, giúp nàng làm nghề y. Nhưng hắn nói chân thành như thế, coi lời nói của nàng là chuyện nghiêm túc, mà không cười nàng nói lời trẻ con...Nàng thật sự phi thường cảm kích, phi thường khoái hoạt.
Khi đó bọn họ ngồi dưới tàng cây phong, lá đỏ phiêu phiêu. Thừa dịp ra ngoài đi dâng hương cùng nhị thẩm thẩm, bọn họ vụng trộm gặp mặt. Trong thời gian này khó gặp được nhau, Lâm Nhi dán mặt trên cánh tay Bạch Trọng Mưu, nước mắt thấm qua tay áo của hắn.
Bạch ca ca rất nhẹ rất nhẹ nghiêng mặt dựa vào đầu nàng, "Còn hai năm nữa... Yên tâm, Phù Cừ. Ta nhớ rõ ta đã nói gì." Nàng khẽ gật đầu, lại không mở mắt. Cho dù Bạch ca ca không làm được cũng không sao, không oán. Tâm ý của hắn hiện tại, đã là rất tốt rồi.
Cuối cùng cũng có biện pháp tốt lại hợp lý để đưa nàng ra khỏi nhà a! Đáy lòng Bạch Trọng Mưu không ngừng hoan hô. Phù Cừ mười sáu tuổi, dáng vẻ sẽ thế nào? Đúng là thời điểm trái ngọt có thể hái a! Vung roi đuổi ngựa thì đã tính gì? Cõng nàng chạy khắp từ nam tới bắc cũng chẳng là gì a !
Hắn lộ ra nụ cười xinh đẹp, quả thực tuấn mỹ vô song.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.