Tuy nhiên, Phù Dung chợt nhìn vào Minh Khanh, ánh mắt lạnh còn hơn cả băng ở Bắc Cực:
- Bất kỳ ai cũng có thể châm chọc tôi, nhưng anh, Diệp Minh Khanh, anh không có tư cách đó. Bởi vì..
Phù Dung gằn từng chữ:
- Tôi, chính, là, Phù, Dung.
Minh Khanh vẫn chưa hiểu ý của cô, nên vẫn thản nhiên:
- Tôi đương nhiên biết cô là Phù Dung..
- Tôi là người vợ đã mang thai con của anh hai tháng mà anh đã nhẫn tâm bán cho Quang Thịnh để đổi lấy danh vọng của ngày hôm nay.
Phù Dung cắt đứt lời Minh Khanh.
Minh Khanh không thể nào tin được, theo bản năng lùi lại một bước, khiếp sợ nhìn cô:
- Cô.. Cô nói gì.. sao.. sao có thể..
Phù Dung cười khẩy nói.
- Anh có còn nhớ lần đầu tiên anh gặp tôi anh đã nói gì không?
Cô tiến lên một bước:
- Anh hỏi tôi tên gì, tôi nói tôi tên Phù Dung, anh mới nói một câu là, phù dung sớm nở tối tàn.
Minh Khanh quả thật vô cùng khiếp sợ, lại lùi lại thêm một bước. Chuyện này đúng là chỉ có anh ta và Phù Dung biết, lúc đó, anh ta thấy Quang Thịnh để ý Phù Dung nên cố tình tiếp cận cô và đã buột miệng nói ra câu đó:
- Không.. không phải em đã.. chết.. rồi sao?
Phù Dung bình tĩnh gật đầu nói:
- Đúng là tôi đã chết, nhưng mà..
Cô nhìn xung quanh, xác định không có ai khác mới lại gần kề sát vào tai anh ta nói:
- Tôi mượn xác hoàn hồn đấy.
Minh Khanh lắc đầu:
- Không thể nào..
Phù Dung lập tức cách xa anh ta ra. Rồi lại nói:
- Tin hay không thì tùy anh. Nhưng mà tôi cũng phải nói cho anh biết. Hoàng Quân, hai năm trước cũng không phải là Hoàng Quân mà chính là Quang Thịnh nhập vào, cho nên hắn mới theo đuổi tôi sát sao như vậy. Nhưng bây giờ, có lẽ anh ta, đã thật sự đi rồi, trả lại Hoàng Quân chân chính cho anh.
Nói rồi, Phù Dung xoay người bỏ đi. Tuy nhiên, đi được vài bước thì cô lại dừng lại nói với Minh Khanh:
- À quên nữa, từ nay về sau tôi và anh em anh chính thức là kẻ lạ người xa. Cho dù sau này có tình cờ gặp nhau, cũng xin đừng chào nhau. Chào anh.
Dứt lời, Phù Dung mạnh mẽ bước đi, bỏ lại Minh Khanh đứng ở đó vẫn còn đang chết lặng.
Đúng lý Phù Dung cũng không muốn nói ra thân phận thật sự của mình cho Minh Khanh biết. Nhưng bởi vì cô không muốn dây dưa gì với hai anh em họ nữa. Tuy rằng Quang Thịnh đã trả lại thân xác cho Hoàng Quân nhưng với tính tình của Minh Khanh, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, bởi vì, cô chính là nguyên nhân gây ra tai nạn cho em anh ta mà. Vì thế, chi bằng nói rõ mọi chuyện để anh ta tự nguyện buông tha cho cô là tốt nhất. Bây giờ cô cũng đã xấu xí rồi, tất nhiên đã không còn giá trị để anh ta lợi dụng nữa.
Chỉ là Phù Dung lại không ngờ rằng, cô bình an chưa được một tháng thì Minh Khanh lại đến tận nhà tìm cô. Cũng may lúc đó cha mẹ cô và Thanh Nhàn không có nhà cho nên cô cũng không cần khách sáo với anh ta.
Phù Dung lạnh lùng hỏi:
- Anh đến đây làm gì?
Anh ta đáp:
- Anh có chuyện muốn nói với em.
Phù Dung lạnh lùng:
- Ồ! Hình như tôi nhớ là tôi và hai anh em anh đã không còn liên quan gì nữa rồi mà. Cho nên có gì phải nói chứ. Mời anh về cho.
Thế nhưng Minh Khanh lại nói:
- Anh chỉ muốn nói vài điều với em thôi. Nói xong, anh sẽ lập tức đi ngay.
Phù Dung mở cổng mời anh ta vào nhà rồi nói:
- Có gì nói mau đi.
Minh Khanh cũng không muốn làm phiền cô nhưng nếu anh ta không giải thích rõ mọi việc với cô thì anh ta sẽ cảm thấy không yên. Nói thật, từ khi biết cô là Phù Dung, vợ mình, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều. Lương tâm cũng cắn rứt nhiều hơn. Sau khi trả được thù anh ta đã quyết định ở vậy suốt đời để tưởng nhớ đến cô. Suy cho cùng cô cũng chỉ là một người vô tội bị liên lụy. Hơn nữa, dù sao cũng từng là vợ chồng có ân ái với nhau, còn có một đứa con, tuy rằng chỉ mới tượng hình trong bụng mẹ nhưng đó cũng là kết tinh của cô và anh ta. Cho nên, đời này anh ta chỉ sẽ xem cô là người vợ duy nhất.
Minh Khanh mới đem mới đem mọi chuyện kể lại cho cô nghe, giải thích rõ cặn kẽ việc anh ta tiếp cận cô, lợi dụng cô bức ép Quang Thịnh, đồng thời cũng nói rõ ý định của anh ta khi đem cô đưa cho Quang Thịnh. Anh ta biết Quang Thịnh yêu cô, cho nên ở chỗ của Quang Thịnh, cô mới là an toàn nhất. Sau khi trả thù xong anh ta nhất định sẽ đón cô về. Nhưng mà, không ngờ sự việc lại đi theo hướng khác.
Hôm nay anh ta nói với cô điều này, không phải vì muốn cô tha thứ cho anh ta. Hơn nữa anh ta cũng không có tư cách cầu xin cô tha thứ. Anh ta chỉ muốn nói rõ mọi chuyện cho cô biết để lương tâm khỏi ray rứt mà thôi. Quả thật, từ khi cô chết, đêm nào anh ta cũng nằm mơ thấy cô hiện về, cả người bê bết máu, nói chính anh ta đã hại cô. Thế cho nên, chẳng đêm nào anh ta ngủ yên giấc cả. Mãi cho đến khi biết được cô vẫn còn sống, anh ta mới không còn mơ nữa. Có điều trong lòng vẫn còn rất nặng nề. Vì thế, hôm nay mới mạnh dạn đến tìm cô để nói rõ mọi chuyện, cho lòng nhẹ đi một chút.
Phù Dung nghe xong những gì Minh Khanh nói, hoàn toàn không có một xúc động nào. Bởi vì, trong thâm tâm cô, vẫn không hề tin tưởng anh ta. Một lần bắt được, chín mười lần không mà. Ai bảo anh ta đã từng bán cô một lần mà chi.
Chỉ là khi nghĩ đến Quang Thịnh, trái tim Phù Dung lại đau nhói. Hóa ra tình yêu Quang Thịnh dành cho cô mới là chân thành nhất. Vậy mà cô luôn cho rằng anh ấy là một tên biến thái. Xem ra những gì Minh Trọng nói là đúng. Vì Quang Thịnh quá yêu cô, cho nên đối với cô, anh ấy mới trở nên biến thái. Chỉ tiếc là khi cô nhận ra, đã quá muộn màng rồi. Quang Thịnh, đã không còn. Anh ấy vì sự từ chối thẳng thừng của cô mà đau khổ, đã trả xác lại cho Hoàng Quân và đã ra đi vĩnh viễn rồi.
Phù Dung cố nén sự ân hận và đau xót trong lòng. Nói với Minh Khanh:
- Tất cả bây giờ với tôi đã là chuyện kiếp trước rồi. Giờ đây tôi đã là một người khác. Đối với anh, tôi chỉ là một người xa lạ mà thôi. Bây giờ, xin anh hãy về đi.
Minh Khanh biết, chỉ dựa vào mấy lời nói đơn giản của anh ta mà muốn được cô tha thứ thì đúng là mộng tưởng hảo huyền rồi. Cho nên, anh ta đành đứng lên quay người rời đi. Chỉ là đi được vài bước, anh ta lại quay lại nói:
- Sau này, nếu em cần anh giúp điều gì, cho dù có bỏ cả tính mạng này, anh cũng sẽ giúp cho em.
Đây cũng chính là lời chân thành phát ra từ đáy lòng của Minh Khanh. Có điều lúc này Phù Dung cũng không có đáp lại, cô chỉ thẫn thờ ngồi nhìn về một phương hướng nhất định nào đó. Ngay cả Minh Khanh ra cổng rời đi lúc nào cũng không hay.
Một hồi sau, Phù Dung mới lẩm bẩm:
- Quang Thịnh. Bây giờ anh ở đâu?
* * *
Bây giờ anh ở đâu?
Thế giới khác hay trên thiên đường?
Bây giờ anh ở đâu?
Liệu có còn trên thế giới này không?
Bây giờ anh ở đâu?
Sao không đến với em như thuở trước?
Anh ở đâu? Anh hỡi ở nơi đâu?
* * *
Bây giờ anh ở đâu?
Miền Bắc gió lạnh tuyết rơi
Bây giờ anh ở đâu?
Miền Trung mưa lũ bão bùng
Bây giờ anh ở đâu?
Miền Tây sông nước U Minh rừng
Anh ở đâu? Anh hỡi ở nơi đâu?
* * *
Bây giờ anh ở đâu?
Ngoài khơi gió bão sóng trào
Bây giờ anh ở đâu?
Sa mạc gió cát mịt mù
Bây giờ anh ở đâu?
Bầu trời đêm đầy sao lấp lánh
Đỉnh núi cao vươn đến tầng mây
Anh ở đâu? Anh hỡi anh ở đâu?
* * *
Dù rằng anh ở đâu
Em vẫn yêu anh
Yêu anh suốt đời
Vì lời yêu ngày nào anh trao
Đã nở thắm trên bờ môi
Để một tình yêu được lên ngôi
Kỷ niệm đầu tiên chợt sống lại trong em
Trên đường ta sẽ bước chung đôi
Em sẽ tìm dù rằng anh ở đâu.
Anh ở đâu - Tập thơ Tình Si - Mèo A Mao Huỳnh Mai.