Edit: Hành Lá
Beta: Hành Lá
P/s nhỏ: Chương này có chút tình tiết sản nhũ nhé, mọi người đọc cân nhắc nha >w<
Hà Ngạn tỉnh dậy, đã là ngày đầu tiên của năm mới. Truyện Việt Nam
Khi mở mắt ra, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một rèm che thuần trắng, ánh mắt vừa nhìn lên đỉnh đầu, liền là một chiếc đèn huỳnh quang làm đau nhói hai mắt.
Ngủ say một giấc dài, khi qua đi gặp lại được tia sáng, đại não liền từng cơn choáng váng. Hà Ngạn không biết bây giờ là thời gian nào, hay bản thân đang ở đâu, bản năng đầu tiên khi cậu có ý thức – cậu đưa tay sờ sờ bụng.
Nơi ấy thật bằng phẳng, bằng phẳng, đã không còn to tròn độ cong như trước.
Hoa linh lan?!
Trong lòng cậu liền hốt hoảng, nháy mắt tâm như trùng xuống, ngũ quan bị sợ hãi đánh thức, trong tai đột nhiên tràn vào tạp âm rất lớn: Âm thanh trò chuyện, tiếng bước chân, tiếng chén bát va chạm, tiếng trẻ con khóc nỉ non… La hét, hỗn loạn, có thể so với một thị trường nông sản cỡ lớn. Ngay sau đó, mũi cậu cũng liền lấy lại thính giác, ngửi được đủ loại dung hợp khí vị: Mùi sữa, mùi cơm nước, mùi gay mũi của nước khử trùng, mơ hồ còn cả khí vị ôn hòa của Omega khác.
Liên tiếp bóng người chợt lóe qua, Hà Ngạn không thấy rõ lắm, muốn ngồi dậy hỏi thăm chút tình huống, phần eo vừa dùng chút sức, bụng dưới lập tức truyền đến một cơn đau xé rách,
“A!”
Hà Ngạn thất thanh rên rỉ, ngã về trên gối.
“Hửm? cậu ấy đã tỉnh rồi?” – Bên cạnh có một giọng nói trong trẻo hoạt bát – “Trước tiên đừng nhúc nhích, cậu cứ nằm đây dưỡng sức, trên bụng cậu vẫn còn vết mổ đó, cẩn thận đừng để rách miệng vết thương.”
Hà Ngạn nhẫn nhịn cơn đau, gấp rút hít thở, một lúc lâu mới bình ổn lại.
Cậu thuận theo phương hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một Omega mặt tròn, mái tóc màu nâu hạt dẻ, đang ngồi cách vách giường với cậu, bên cạnh liền có một Alpha ngũ đại tam thô đầu* chăm sóc. Alpha mặc trên người đồng phục cách ly tín tức tố, phía sau gáy dán một khối ức chế tín tức tố không cho phóng thích, Alpha này thân hình vạm vỡ, hình tượng lỗ mạng phóng đãng. Cùng với hắn đối lập hình ảnh chính là bảo bối yêu kiều nhỏ trong lòng hắn đang ôm ấp, cánh tay rắn chắc hữu lực lay động hệt như một cái nôi sắt thép.
*Đại tam thô đầu: là một người đơn giản, cao lớn, nói chung là kiểu phát triển cơ tay cơ chân nhưng không phát triển cơ não ấy. Hành sẽ để ông bố này là Tráng hán nhé, vì về sau tác giả dùng tính từ này như danh từ luôn.
Lướt qua bọn họ, Hà Ngạn thấy rõ cảnh tượng trong phòng.
Đây là một phòng bệnh, có sáu gian giường, đều là những nam Omega mới hạ sinh. Ước chừng duyên họp tụ là theo giá cả phòng rẻ, phòng diện tích không lớn, Omega, Alpha rồi thêm đứa bé sơ sinh, thân thích bằng hữu đến đây thăm hỏi cùng dồn vào trong phòng, mười bảy mười tám người chen tràn, bầu không khí thật sự vô cùng náo nhiệt ồn ào, không có giờ khắc nào yên tĩnh.
Phòng bệnh giá rẻ thì không hề có không gian riêng tư, mỗi một giường ngủ đều có những thanh xà ngang treo rèm chia ngăn cách các giường thành các gian nhỏ.
Bên giường của Omega có gương mặt tròn, là một nôi của trẻ sơ sinh, Hà Ngạn cũng nhìn thấy bên mình có một cái, bày ra là đệm nệm màu lam bọt biển, chỉ là bên trong trống trơn, không có hoa linh lan. Cậu lo lắng cho an nguy đứa bé., không khỏi bồn chồn, muốn ngay lập tức tìm bác sĩ để hỏi thăm tình huống.
Đúng lúc này, Trình Tu bưng một phần cơm hộp, trong miệng còn ngậm cái đùi gà, lễnh thễnh bước vào.
“Hà Ngạn?”
Vừa nhìn thấy Hà Ngạn, Trình Tu hai mắt trừng lớn, vui mừng kêu reo: “Cậu tỉnh rồi?!”
Dứt lời xong, cái đùi gà cứ như cọng cỏ khô, một hơi một đoạn, nhanh chóng gấp rút, 3 giây sau liền không thấy tăm hơi đùi gà. Trình Tu hầu kết trên dưới hơi động, lau sạch sẽ miệng và tay, chạy đến bên giường Hà Ngạn, thân thiết đánh giá tình trạng của cậu: “Cậu sao rồi? Đau hay không đau? Có chóng mặt hay không? Có cần tôi chạy đi kêu bác sĩ không?”
Không đợi Hà Ngạn trả lời, Trình Tu đã chủ trương, nhấn nhấn chuông bấm.
Hà Ngạn toàn tâm đều đặt trên người đứa bé, chống đỡ bên giường muốn ngồi dậy: “Hoa linh lan đâu rồi? Hoa linh lan ở chỗ nào vậy?”
Trình Tu vội vàng nhấn cậu xuống nệm giường, giơ tay, thủ thế OK với cậu, nói: “Hoa linh lan không có chuyện gì, đang được chăm sóc ở phòng giám hộ trẻ sơ sinh, ăn ngon ngủ ngon, đều sắp tròn 6 cân rồi. Mấy nay cậu không tỉnh, tôi đều là đi nhìn Tiểu Linh Lan đến trăm lần, toàn bộ y tá ở phòng giám hộ đều nhận ra tôi a, mỗi người đều có thể đảm bảo với cậu rằng bé con tất cả đều rất khỏe mạnh.”
Hạ Ngạn lúc này mới an tâm, lại hỏi: “Vậy… hoa linh lan là…”
“Một nữ Omega nha, giống y cậu vậy, rất xinh đẹp!” – Trình Tu khen nức nở – “Mắt to, tóc đen nhánh, cánh tay cẳng chân đều mềm nhuyễn nộn nộn, làm tôi yêu thích muốn chết.”
Hà Ngạn nghe miêu tả sống động của Trình Tu, trước mắt hiện lên dáng vẻ con gái có bao nhiêu khả ái, khóe môi mỉm cười, viền mắt đỏ lên ươn ướt.
“Không có chuyện gì là tốt rồi, không có sao cả… không có sao…”
Hà Ngạn thật sự là vui vẻ, hạnh phúc, cười đến hai vai đều run lên, không cẩn thận đụng đến miệng vết thương liền đau đến hít khí lạnh, rồi lại nhìn không được mà cười vì vậy cảnh tượng phút chốc cau mày phút chốc nhướng mày, hồng hộc miệng nhỏ thở suyễn, nhìn thật buồn cười.
Gian giường cạnh bên là Omega mặt tròn bị Hà Ngạn chọc cười, liền đùa giỡn nói: “Bây giờ cậu còn có thể kiềm chế, vì lát nữa đừng để thấy đứa bé liền quá kích động, đem bản thân hở vết thương lại đẩy vào phòng phẫu thuật nhé.”
Bác sĩ trực được gọi đến, mang theo y tá đến làm một loạt các kiểm tra cho Hà Ngạn, nhìn thấy cậu thần thái sáng láng, tư duy linh hoạt, liền không giống bộ dáng một bệnh nhân ngủ mê man sáu ngày, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhưng mà biểu hiện tuy tốt, nhưng kết quả xét nghiệm máu, nước tiểu đều không thể lạc quan – thiếu máu, dinh dưỡng không đầy đủ, tín tức tố mất cân bằng nghiêm trọng, tốc độ khép lại của vết thương cũng rất đáng lo, tổng hợp lại mấy bệnh trạng, miễn cưỡng đạt cấp C, còn phải nằm viện quan sát thêm nửa tháng.
“Alpha của cậu không cạnh bên, sự mất cân bằng tín tức tố đều phải dựa hết vào thuốc men để duy trì. Mấy ngày nay, dùng trước dạng tiêm chất lỏng, chờ tình hình tốt hơn, tôi liền cho cậu sử dụng dạng phun sương, ít nhất phải dùng đến khi xuất viện mới thôi.” – Bác sĩ túc trực kiểm tra, cầm máy tính bảng, vừa nói ngón tay vừa nhấn trên màn hình – “Ba bữa ăn cũng phải chú ý, không thể tùy tiện ăn uống, y tá sẽ giúp cậu phối cơm dinh dưỡng, mùi vị có thể không bằng bên ngoài nhưng cậu vẫn phải cố gắng ăn xong, hiểu chưa?”
Hà Ngạn gật đầu: “Đã hiểu.”
Bác sĩ cẩn thận dặn dò và giao thuốc, nửa câu cũng không đề cập đến đứa bé. Hà Ngạn không thể chờ đợi được nữa, muốn gặp ngay Hoa Linh Lan, trong lòng gấp đến độ sắp thở ra lửa, hơi nghiêng người, ngửa đầu hỏi: “Tôi có thể gặp đứa bé trước có được không?”
Bác sĩ sững sờ, quay đầu nhìn sang nôi nhỏ kế bên không có đứa bé, lập tức tươi cười nói: “Đương nhiên có thể.”
Anh ta lấy cùi chỏ đụng vào y tá kế bên, thúc giục: “Đem đứa bé của giường 208 ôm đến đây đi, vị ba ba trẻ này sắp cuống lên rồi.”
Tráng hán bên cạnh đang dụ dỗ hài tử uống sữa nhất thời nở cụ cười, thần sắc sủng nịch, vươn tay xoa xoa tóc Omega của mình, hướng Hà Ngạn giải thích: “Vị này nhà tôi, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ một chút đau. Em ấy tại phòng sinh mắng tôi suốt hai giờ không ngừng nghỉ, bây giờ chúng tôi đã nổi danh toàn bộ khoa sản.”
“Em thật sự rất đau mà!”
Omega mặt tròn đẩy đẩy Alpha mấy cái, có điểm ủy khuất nói với Hà Ngạn: “Alpha bọn họ đâu phải sinh, căn bản là không hiểu!”
Tráng hãn đang đút sữa nhanh chóng cúi đầu nhận sai.
Hà Ngạn rất yêu thích một cặp đôi hoan hỉ oan gia này, cười nói: “Tôi vẫn rất ổn, chỉ đau như vậy một hai giờ, sau đó ngất đi rồi cũng không cảm giác được gì nữa.”
“Ngất đi rồi?!” – Omega mặt tròn biểu tình đầy sợ hãi, lôi kéo ống tay áo của Alpha – “Anh xem, ngày đó em nói em chóng mặt, anh còn đến trễ thêm chút nữa chắc chắn em cũng liền đau đến hôn mê!”
Cậu ấy lầm bầm xong liền có chút không hiểu hỏi Hà Ngạn: “Alpha của cậu, đến tới thời điểm hạ sinh cũng không ở bên bồi cậu, sinh xong rồi cũng chẳng tới xem, để cậu một mình nằm ở đây, anh ta…anh ta có phải bận rộn gì đúng không?”
“Anh ta…”
Nhớ tới Trịnh Phi Loan, ánh mắt liền trở nên ảm đạm. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: “Anh ấy chết rồi.”
“Không… Không không không thể nào!” – Omega mặt tròn nghĩ gì cũng không hề nghĩ đến đáp án này, túi chườm nóng trong lòng lập tức rơi xuống đất – “Tôi xin lỗi tôi không nên hỏi cái này.”
Hà Ngạn lắc lắc đầu, vân đạm phong khinh* cười nói: “Không có chuyện gì, tôi đã không còn khổ sở gì.”
*Vân đam phong khinh (mây gió điềm nhiên): là trạng thái an ổn, bình lặng
Hà Ngạn đang nói chuyện, cảm giác đồng phục bệnh nhân bị người kéo hai cái, quay đầu lại nhìn thì thấy Trình Tu đang há hốc miệng trợn to mắt mà nhìn chằm chằm hắn, giơ ngón tay cái lên, biểu tình cực kỳ kính nể khen ngợi.
“Sảng khoái, thẳng thắn, là điển hình của một người mất bạn đời!”
Hà Ngạn cúi đầu nở một nụ cười: “Sau khi… không còn bên Trình Phi Phi loan, tôi và Hoa Linh Lan đã sống rất tốt.”
Y tá đi một chốc đã trở lại, trở về trên tay ôm một tã lót bông vải.
Tiểu Linh Lan nằm ở bên trong tã lót, cắn cắn nắm đấm tay bé xíu, đôi môi hồng hồng kéo ra một tia dính nước miếng, nỉ non a a a a phát ra những âm đơn không có chút hàm nghĩa gì, trông thật ngây thơ khả ái. Một đôi con mắt đen láy sáng ngời, ngây thơ, trong vắt, không có một tia tạp chất, giống với hai hạt ngọc trai đen không chút tì vết, còn có thể phản chiếu hình bóng trong đó.
Hà Ngạn kích động triệu phần, tim run rẩy một trận, hai tay sốt sắng mà giơ hai tay ra giữa không trung, cũng không biết phải làm sao để ôm lấy thân thể nhỏ xíu nộn mềm không cộm kia. Y tá tay dắt tay, dạy cậu, cậu lọng cọng mà làm theo, vụng về giằng co hết mấy phút, cuối cùng cũng ôm ổn thỏa Tiểu Linh Lan vào trong lòng.
“Ô.”
Vừa mới vào lòng, Hoa Linh Lan liền phát ra một âm thanh manh* ngắn ngủn.
*Manh manh: là dễ thương, moe nhé.
Hà Ngạn không thể kìm được, liền “hì hì” bật cười cười, vết thương theo đó mà truyền đến một cơn đau. Nhưng mà con gái như là thuốc gây tê tốt nhất vậy, làm hắn dù có đau nhăn nhíu mày vẫn là chịu đựng được.
Cậu dùng ngón tay cái cọ cọ hai máu “Hoa Linh Lan của ba, ô ô một lần nữa cho ba nghe được không?”
Hai coi mắt tròn vo, đảo qua đảo lại, nhìn Hà Ngạn một lúc liền vểnh vểnh quai hàm nhỏ, rất có ý tứ phối hợp mà hộc ra một bong bóng nước.
“Bóc!”
Bong bóng nước tí hon nổ vỡ.
Lúc này, không chỉ có Hà Ngạn, ngay cả Trình Tu, nữ y tá cùng Omega mặt tròn cười đến không thu lại được, sau đó y tá có điểm than thở: “Quả nhiên là ba ba ruột cùng với tín tức tố nhân tạo không giống nhau. Công chúa nhỏ nhà cậu ở phòng giám hộ là khóc nháo, động một chút là gào cả cổ họng, cậu xem, lúc cậu ôm vào lòng liền cùng bộ dáng trước đó khác nhau hoàn toàn nha, ngoan đến nhường này.”
Hà Ngạn cúi đầu nhìn Hoa Linh Lan, nhìn sao cũng thấy yêu, thấy thích, tâm tràn đầy mật ngọt, khóe môi vẫn luôn không tự chủ được mà cong lên. Cậu nắn nắn tay bé con, hít một hơi liền cảm nhận được mùi sữa thơm từ con, giống như toàn bộ hương vị ngọt ngào, trong sáng của thế giới đều như cô đọng trong vòng tay cậu vậy.
Hà Ngạn đùa với bé con: “Hoa Linh Lan ơi?”
“Ô”
“Hoa Linh Lan à?”
“Ô!”
Ba ba và con gái cứ “một gọi một đáp”, đắm chìm trong vòng lặp cực kỳ ấu trĩ, vui đến độ không còn biết trời đâu đất đâu. Hà Ngạn đùa vui nửa ngày, ngẩng đầu thấy y tá đứng bên giường vẫn còn chưa đi, hai tay đút ở túi áo trắng, thoảng như đang đợi gì đó, cậu liền hỏi: “Ây…Tôi cần phải chú ý thêm gì nữa sao?”
Y tá cúi thấp người người xuống, đôi mắt cười đến híp lại: “Vị ba ba trẻ này có hay không cảm thấy nơi nào không thoải mái đúng không?”
“Không thoải mái?”
Hà Ngạn trong phút chốc chẳng hiểu gì.
Y tá cười càng thêm sáng lạn, ngữ khí rất bình tĩnh, ánh mắt tinh tường lóe sáng, tựa hồ không phải dò hỏi mà là chắc chắn có nơi nào không thoải mái.
Hà Ngạn tay ôm hoa linh lan, nghiêm nghiêm túc túc cảm thụ cơ thể một chút, cảm thấy tất cả đều rất bình thường, đang định trả lời không có, bỗng dưng mặt khẽ biến, cậu tự cảm thụ qua lần nữa liền cắn vào môi dưới, lộ vẻ mặt quẫn bách, lông mày cũng càng nhíu chặt, không nhịn được cúi xuống nhìn lồng ngực bản thân, hai má một chút đỏ lên đỏ lên.
“Tôi… tôi có chút…”
Cậu ấp a ấp úng, chết sống vẫn không nói ra được.
Y tá truy hỏi tới: “Có chút gì?”
“Có chút… căng phồng.” – Nội tâm Hà Ngạn bây giờ là cực kỳ xấu hổ, giọng nói mơ hồ bé xíu – “Là…là ngực có chút phồng ấy.”
Y tá cười sáng rực rỡ: “Cậu biết tại sao mà đúng không?”
Dù sao cũng làm Omega hơn hai mươi năm, làm sao không có khả năng không biết, bị hỏi như vậy hai má liền bừng nhiệt, một cỗ nhiệt thiêu đốt tận cổ, da dẻ đều đỏ như ruột thịt dưa hấu.
Y tá vỗ vỗ bờ vai cậu, cổ vũ: “Cậu chỉ mới làm ba ba lần đầu tiên thôi, đừng khẩn trương, trước bình ổn lại, tôi đến dạy cậu nha.”
Nàng đứng lên, đem ba mặt rèm treo kéo lại, tạo ra một chỗ không gian tư mật, nàng y tá thấy Trình Tu không chút thức thời, vẫn còn cầm cơm hộp đứng bên trong lập tức ho khan vài tiếng vang dội: “Vị Beta tiên sinh này, cậu có phải nên ngại một chút, tránh ra ngoài có được không?”
“A?” – Trình Tu miệng nhai thịt gà, mặt mày đều mờ mịt – “Tại sao vậy?”
“Cậu đoán xem.”
Trình Tu đoán không ra, liền rướn đầu qua hỏi Hà Ngạn: “Tại sao vậy?”
Cả người Hà Ngạn đều nóng phừng, cảm thấy bản thân cùng với tôm chín đỏ ửng không khác gì, dành chút kiên trì nói với Trình Tu: “Cậu…trước tiên cậu cứ ngoài một chút đi.”
Trình Tu như hòa thượng sờ không thấy tóc*, thì thầm vài tiếng, từ trong đầu tủ lấy ra bình nước vui vẻ mà ôm hộp cơm ra ngoài.
*Hòa thượng sờ không thấy tóc: một điều đã tỏ nhưng bản thân vẫn không hiểu.
Trình Tu ngồi xuống bên cạnh khu kéo rèm, tiếp tục nhai rau, thỉnh thoảng vểnh tai lên nghe chút động tĩnh bên trong mành treo. Bất đắc dĩ, phòng bệnh quá ồn nên không nghe được bên trong màn che là đang làm gì. Càng không hiểu càng hiếu kỳ, Trình Tu nhịn không được liều cầu cứu viện cặp đôi chồng chồng AO bên cạnh, vẻ mặt mờ mịt như ban nãy, hỏi: “Bọn họ là đang làm gì vậy?”
Mặt tròn cười hì hì, giữ bí mật không nói. Ngược lại với cậu ta, tráng hán tâm chí chất phát thiện tâm, đến sát bên cạnh Trình Tu, nói nhỏ vào tai một câu.
Cho bú sữa.
Vạn vạn không ngờ tới lại là đáp án này, Trình Tu liền ngẩn ngơ, chiếc đũa cũng lạch cạch rớt xuống.
Omega có khả năng sinh dục, vậy nên cũng phải có tuyến sữa, lúc này mới phù hợp với quy luật tiến hóa sinh vật.
Trình Tu không phải không biết thường thức, chỉ là đã quen với Hà Ngạn với bộ ngực thường thường, ngoại trừ lúc mang thai bụng có biến hóa, không cảm thấy cậu ấy có thể tự uy sữa. Thêm bận rộn mấy ngày nay, cậu cũng đã chuẩn bị xong hết các loại sữa bột nhập khẩu cho bé Linh Lan luôn rồi.
Điệu bộ này, bao nhiêu tiền mặt là đổ xuống sông xuống biển rồi.
Trình Tu len lén nhìn sang Omega mặt tròn một chút, thấy một chút “gò đất nhỏ” cũng không có, vùng đất bằng phẳng này cũng có thể dùng để uy sữa? Trình Tu đối với thể chất Omega tràn đầy nghi hoặc, nếu không phải có một Alpha cường tráng khôi ngô thủ trấn ở đây thì cậu đã mở miệng hỏi mấy điều tế nhị rồi.
Không sớm không muộn, một nửa canh giờ trôi qua, nữ y tá kéo rèm che, vui vẻ lẩm nhẩm ca hát rời đi phòng bệnh, Tiểu Linh Lan đã an ổn ngủ bên trong nôi, vô ý thức mà chẹp miệng hai cái. Hà Ngạn ngồi tựa đầu giường, bàn tay kéo vạt áo, hai gò má đỏ ửng, trên đồng phục bệnh nhân có một mảng nhỏ tình nghi là vệt sữa.
Cả hai ánh mắt vừa tiếp xúc, tránh không khỏi có chút mất tự nhiên.
Trình Tu vui vẻ.
Này cũng có gì xấu hổ đâu, uy cũng đã uy, trong phòng có Omega nào chưa từng uy, nhìn ai kia còn đang như cô dâu nhỏ xấu hổ.
“Chúc mừng cậu nha, tự mình hạ sinh, cảm giác sinh dưỡng quả là không tệ rồi, câu khen ngợi bé Linh Lan của tôi là đạt được 5 sao luôn đúng không?” – Trình Tu ngồi úp sấp bên giường, hai má tỳ vào tay, trêu trêu ghẹo ghẹo Hà Ngạn.
Hà Ngạn liếc mắt nhìn một cái: “Không trọc ghẹo cậu liền chết?”
Trình Tu vui vẻ cười, làm bộ dáng sắp chết, rồi đột nhiên đánh về phía ngực Hà Ngạn: “Cậu là hai lần trổ mã?”
“Cậu mới hai lần trổ mã!” – Hà Ngạn một tát vỗ bay cánh tay Trình Tu, ngón tay cái và ngón tạo ra một khoảng cách, đại khái khoảng một milimet – “Chỉ một chút thôi, không lớn, trước khi đến thời kỳ cho con bú thì đều là bằng phẳng.”
“Thời kỳ cho con bú…. Ha ha ha ha ha ha!”
Trình Tu úp mặt vào trong chăn, cười một trận đến xém ngộp, vai kịch liệt run rẩy, bị Hà Ngạn cho một quyền vào sau gáy.
Mãi mới cười xong, ngẩng đầu lên, trong mắt đều là ánh lên nét cười, xoa xoa gáy, nghiêm túc hỏi: “Cảm giác thế nào? Linh Lan còn sống, cậu cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, còn có thể tự mình uy sữa, có phải rất hạnh phúc đúng không?”
Hà Ngạn gật mạnh đầu: “Ừm”
Trình Tu nói: “Cho nên chuyện lúc trước, cứ xem như là một cơn ác mộng đi. Chúng ta hiện tại cái gì cũng tốt rồi, đừng khổ sở nữa được không?”
“Ừm, không khổ sở nữa.”
Hà Ngạn nhìn về nôi sơ sinh bên cạnh, Linh Lan là ngủ say bên trong, đáng yêu ngoan ngoãn, bình an. Cảm giác khi bé con nỗ lực mút sữa, ngực một trận ấm áp, ngứa ngáy, nội tâm cằn cỗi như xuân đến ra hoa, cây đâm chồi, ánh mặt trời chan hòa khắp mảnh đất, hòa tan mọi băng giá, dòng máu cũng ấm lên, xuôi chảy khắp cơ thể.
Bây giờ mọi thứ đều quá mức tốt đẹp, đứa bé là điều tốt đẹp nhất, đến nỗi cậu cũng không dám rời mắt đi dù chỉ một chút. Kể cả những điều ảm đạm cũng dần phai đi – Bao gồm cả người đàn ông mà cậu từng mơ ước.
“Ba có con là đủ rồi.” – Ha Ngạn vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên hàng rào của chiếc nôi nhỏ, ôn nhu cười – “Những thứ khác… ba đều không cần nữa.”