*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hành Lá
Kinh doanh một cửa hàng đồ ngọt nhỏ xíu như Cranberry thì không hề làm khó được Trịnh Phi Loan.
Hắn am hiểu sâu rộng về thương trường, quy mô quản lý Cửu Thịnh còn lớn hơn gấp trăm lần mà hắn vẫn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay. Thì đối với tiệm bánh ngọt Cranberry có số lượng nhân viên còn chưa tới mười người là điều càng dễ dàng.
Huống hồ, cửa hàng nằm ở vị trí vô cùng đắc lợi, đất tổ ‘Rock and Roll’ đã chuyển dời sang nơi khác, trình độ văn hóa nghệ thuật đều nhảy vọt sang bước tiến mới. Cộng thêm kinh nghiệm phong phú dày dạn của đầu bếp mechelin David, mọi sản phẩm đều dưới sự giám sát của ông ấy nên chất lượng đảm bảo cực cao —— Mọi thứ đều thiên thời địa lợi, mưa thuận gió hòa như vậy, dần dần tiệm Cranberry đã có danh tiếng. Dưới năng lực dẫn dắt hoàn mỹ của Trịnh Phi Loan, một lượng khách của khách sạn Thanh Quả cũng đã thành đầu nguồn thu cho Cranberry, mà lượng khách này vừa đủ không chiếm đa số.
Điều duy nhất mà Trịnh Phi Loan không khống chế được chính là hắn rất được chào đón hoan nghênh.
Bàn về vấn đề này, hắn thực sự nghĩ không ra.
Vì tính khí của Alpha sẽ rất hiếm khi chịu làm phục vụ, đặc biệt Trịnh Phi Loan là loại mẫu Alpha cường thế, lạnh lùng. Nên khi hắn mắc áo sơ mi cùng áo may ô, dù có vẻ ngoài nghiêm túc cẩn trọng, cúi đầu rang cà phê, thì cũng có thể kì diệu hấp dẫn một nhóm Omega. Trong đáy lòng bọn họ liên tục khen ngợi anh chàng pha chế Alpha của tiệm bánh ngọt Cranberry quá đẹp trai. Để có thể được ngắm nhìn cảnh đẹp nên luôn kéo nhau đến tiệm, còn ngồi vây quanh trực tiếp bên quầy bar, chuyên tâm xem hắn pha chế cà phê, biểu tình lúng túng, câu được câu không muốn cùng trò chuyện với hắn.
Dù Trịnh Phi Loan đã nén tín tức tố xuống thấp nhất, thậm chí còn dán miếng cách ly tín tức tố phía sau gáy vẫn không thay đổi được điều gì.
Nghề pha chế cà phê – Barista là một nghề phục vụ, dù khuôn mặt không được tươi tắn nhưng cũng không thể giữ khuôn mặt lạnh lẽo của một giám đốc. Trịnh Phi Loan chỉ cố gắng nén xuống cảm giác không thoải mái, bầy ra mặt mũi cứng đơ.
Hắn cũng nghĩ tới việc tạm thời tránh đi nhưng hắn lại không có chỗ để đi —— Ở lâu dài trong khách sạn Thanh Quả cũng không thể được, việc này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của Hà Ngạn. Rời đi một nơi quá xa thì sợ khi Linh Lan bé bỏng chạy đến đây đòi bánh ngọt sẽ không có mặt mình. Trịnh Phi Loan nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tiếp tục ở lại cửa hàng này, chịu đựng nhóm Omega này quấy rầy tập thể.
Hắn đã cố gắng dùng thái độ lãnh đạm để đả kích nhiệt tình của bọn họ, ai ngờ đâu, hắn càng bày thái độ xa cách, nhóm Omega lại càng thích lao tới đùa giỡn hắn.
Thăm dò số điện thoại, lén chụp hình, còn thẹn thùng hỏi tình trạng độc thân, thậm chí còn có một vài người không quan tâm là có độc thân hay không, chỉ muốn hẹn hắn 419.*
*For One Night / 419 / Hẹn ước pháo: Đây là từ chỉ “tình một đêm” nhé.
“Đối diện cửa tiệm vừa khéo là khách sạn, việc thuê phòng rất thuận tiện —— nếu anh không muốn bỏ tiền, tôi có thể bỏ tiền nha.”
Là một Omega tay chống cằm, đôi mắt hẹp dài đáng yêu mềm mại câu dẫn hắn.
Trịnh Phi Loan lần đầu tiên được cảm thụ đãi ngộ như Ngưu Lang, ánh mặt lãnh đạm nhìn về đối phương, đè nén tức giận, đẩy tách cà phê vừa pha chế xong: “Không có hứng thú.”
Omega nở một nụ cười: “Anh trai không thật sự suy nghĩ thêm một chút sao? Đến đó anh chỉ cần nằm im, tôi có thể tự mình động.”
Trịnh Phi Loan hận không thể đem khăn giấy lấp kín miệng của người này.
Rất may mắn rằng Hà Ngạn hình như không có nghe thấy những điều này, cậu chỉ cầm một khay plastic, đi đến tủ bánh gắp bánh vào khay.
Sợ dẫm vào vết xe đổ, Trịnh Phi Loan rất lo lắng Hà Ngạn sẽ lưu lại ấn tượng hắn “trêu hoa ghẹo nguyệt”, lập tức lạnh mặt kết thúc, khi Omega lại đến, hắn đều một mực trả lời: “Tôi kết hôn rồi.”
Nhóm Omega đều nửa tin nửa ngờ, dồn dập đi tìm nhân viên cửa hàng để xác nhận sự thật.
Nhân viên cửa hàng cũng góp sức xây dựng hình tượng cho hắn nên trả lời: “Biết tại sao cửa tiệm này gọi là ‘Ngôi nhà bánh ngọt Cranberry’ không? Đó là vì sở thích con gái đầu lòng của anh ấy đấy.”
Một Alpha có chiều cao xấp xỉ một mét chín, đeo tạp dề còn treo theo một quả dâu tây đỏ hồng đáng yêu, hai loại khí chất hoàn toàn đối nghịch thế cũng chỉ có thể giải thích bằng tình thân. Nhóm Omega thấy Trịnh Phi Loan đã yên bề gia thất, còn có trưởng nữ, nghĩ theo đuổi sẽ vô vọng nên nhiệt tình dần nhạt phai, cuối cùng cũng trả sự thanh tịnh cho quầy bar.
Tuy nhiên đây cũng không phải phiền phức duy nhất.
Bởi vì bề ngoài xuất chúng nên trong giới doanh nhân, hắn vẫn luôn là người nổi tiếng nhất.
Sau khi đến Lạc Đàm, Trịnh Phi Loan không vuốt chải đầu nghiêm cẩn cũng không sử dụng tên thật, vậy mà vẫn có một vài người tình cờ nhận ra. Cũng may “một pha chế đã kết hôn” và “một tổng giám đốc tập đoàn Cửu Thịnh” là hai thân phận quá khác biệt, dù có vẻ ngoài giống nhau, đa số cũng không ai dám vội vàng kết luận. Phần lớn bọn họ đều nghĩ người giống người, quá đa nghi mà thôi.
Người đầu tiên nhận ra hắn là phóng viên thực tập của một tạp chí ẩm thực.
Phóng viên tập sự này rất nhiệt tình với công việc, chạy đến Cranberry làm phóng sự phỏng vấn. “Tách tách tách” – cô phóng viên tập sự chụp một loạt bức hình về cửa hàng, từ cửa sổ, bàn, kệ tủ, cây kiểng, thực đơn viết tay và những món ăn đặc sắc. Sau đó, cô nàng xin phỏng vấn David, nỗ lực dùng tiếng anh “sứt sẹo” của mình để nói chuyện suốt bốn mươi phút. Gần đến phút chót, cô nàng này cầm theo điện thoại di động, vừa thấp thỏm vừa hưng phấn đi đến một bên quầy bar, giọng run run hỏi Trịnh Phi Loan: “Anh…Anh là giám đốc tập đoàn Cửu Thịnh, Trịnh tổng đúng không?”
Dáng dấp kích động một ngàn phần trăm như thế như thể đang nói tuyên bố: Tôi đây có nguồn tin tức siêu lớn rồi!
Trịnh Phi Loan sắc mặt chìm xuất, cho cô gái này một ánh nhìn sắc bén nhắc nhở: “Không nên viết, không cần viết loạn.”
Cô phóng viên sợ hãi, điện thoại xém chút nữa rơi đập xuống đất.
“Không viết loạn, nhất…nhất định không viết loạn…” – Cô gái gật đầu như giã tỏi, nhấc tay bảo đảm là mình nghiêm túc.
Mà Trịnh Phi Loan không hề biết rằng sau khi cô phóng viên tập sự này trở về đã biết một bài phóng sự liên quan đến tiệm đồ ngọt Cranberry, đồng thời cũng tuân thủ lời hứa, không phô bày thân phận thật sự của Trịnh Phi Loan. Mà một bài đưa tin này đã giúp đỡ rất lớn cho hắn trong tương lai.
–
Cuối tháng ba, ban ngày dần kéo dài*, tiếng ve kêu râm ran, mấy chú vịt con bé xíu buổi nào này đều đã tròn quay mập mạp
*Ban ngày dần kéo dài: đây là hiện tượng ngày dài, đêm ngắn trong địa lý nhé. Do sự chuyển động tịnh tiến của mặt trời đối với Trái Đất, tháng năm ở nước ta xảy ra đúng vào khi nửa cầu Đông nghiêng về phía mặt trời được chiếu sáng nhiều nên xảy ra hiện tượng ngày dài đêm ngắn,do đó mới có câu: đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối.
Mùa hè đã đến với Lạc Đàm.
Trấn nhỏ phía nam này nằm ở vĩ độ thấp, nên vào hè sớm hơn. So với Uyên Giang ở phương bắc vẫn đang chờ đợi độ ấm của đầu xuân tới thì hoa mẫu đơn ở Lạc Đàm đã nở rực rỡ không biết bao nhiêu tầng hoa sắc màu.
Địa phương nơi đây là nắng ấm bao phủ, mưa thuận gió hòa nên cỏ dại dễ sinh sôi. Vì vậy, ban ngày Đới Tiêu thường xuyên phải nhổ cỏ dại, Linh Lan hôm nay mặc một bộ yếm nhỏ, đầu đội mũ rơm xinh xinh. Bé ngồi bên cạnh một bồn hoa, một tay cầm nhánh cây, một tay đùa nghịch mấy con bọ cuốn chiếu trong bãi cỏ.
Lục Bá Lục ngồi phịch ở góc tường, dùng lưỡi liếm láp lớp da lông sát dưới mặt đất, lộ ra mấy lớp mỡ sắp bị mặt trời nướng chín.
Trình Tu đi dọn dẹp phòng, ôm từng chồng da giường đã sử dụng đi xuống cầu thang, đem bỏ vào máy giặt, rót dung dịch bột giặt quần áo, rồi nhấn nút cho máy khởi động.
Hà Ngạn thể trạng ốm yếu, thời điểm nắng nóng cũng không tránh được mệt mỏi. Hành lang khách sạn dưới bóng cây mát mẻ đặt một chiếc ghế tựa dài, Hà Ngạn ôm một tấm chăn, thiếp ngủ trên ghế.
Buổi chiều mỗi ngày, khi Trịnh Phi Loan quay về khách sạn nghỉ ngơi, bước chân vào cửa sẽ luôn nhìn thấy một bức tranh như vậy. Hắn đều sẽ chào hỏi với Đới Tiêu và Trình Tu trước tiên, sau đó sẽ đưa một phần bánh ngọt cho Linh Lan, rồi sẽ giúp Hà Ngạn đang ngủ say đắp kín chăn, cuối cùng mới về phòng của mình nghỉ ngơi.
Hắn đã ở khách sạn Thanh Quả được ba tháng, tất cả mọi người đã quen với sự tồn tại của hắn.
Ba tháng, gần một trăm ngày, biểu hiện của hắn cũng không có gì để chỉ trích.
Khi khách sạn gặp vấn đề, chỉ cần có ý muốn nhờ vả hắn, vô luận quy mô vấn đề to hay nhỏ thì hắn cũng không từ chối. Hắn sẽ chỉ là người bày mưu, vạch ra kế hoạch, còn lại Đới Tiêu sẽ là người giải quyết, nếu sự tình có chút khó thì sẽ tự mình đứng ra. Hơn nữa, năng lực của Trịnh Phi Loan cao đến đáng sợ, vấn đề rắc rối chỉ vừa mới thò đầu thì hắn đã hoàn toàn diệt trừ tận gốc rễ, có thể quyết ngày đầu thì không bao giờ kéo qua ngày thứ hai. Cứ giống như trong bàn tay của hắn chính là một đồng hồ bấm giây báo tử.
Loại phong cách này, nói khó nghe là tàn nhẫn, nói dễ nghe là xử lý gọn gàng, thời gian xử lý đều được hắn kiểm soát rất tốt.
Từ lúc Trịnh Phi Loan đến ở đây, khách sạn đã không còn vấn đề phiền phức nào mà khó giải quyết, bởi vì hết thảy mọi tình huống chỉ cần có nguy cơ xuất hiện đều bị bóp chết. Tín nhiệm cứ như vậy dần được tích lũy, có thêm nhiều kinh nghiệm hơn khiến ngay cả Đới Tiêu cũng thay đổi thái với hắn. Ngày thường gặp mặt cũng gật đầu chào hỏi, bắt chuyện, hòa thuận hơn rất nhiều, cứ tính như đã là kết giao thành bạn bè.
Đới Tiêu còn như vậy, đừng nói chi đến bé con Linh Lan.
Con bé trong thời điểm còn trong bụng mẹ đã khiếp sợ tín tức tố của Trịnh Phi Loan, nỗi sợ ám ảnh về mùi hương tín tức tố nên chỉ sợ mối quan hệ cha con giữa hai người sẽ rất khó để hàn gắn. Để sớm có thể ôm được con gái, Trịnh Phi Loan không thể không sử dụng một phương pháp khác để thay đi nỗi sợ về mùi hương tín tức tố: Mỗi buổi chiều, hắn sẽ đều kiên trì mang đến cho Linh Lan một phần bánh ngọt mới ra lò. Dần dần, Linh Lan có một phản xạ có điều kiện về mùi hương tín tức tố của Trịnh Phi Loan —— chỉ cần nhận thấy tín tức tố này lập tức sẽ có thêm hương thơm ngọt ngào nức mũi của bánh ngọt, đương nhiên bé con sẽ không còn quay đầu chạy mất nữa.
Phương pháp này có lẽ có chút đê tiện mà hiệu quả lại vô cùng tốt.
–
Đêm hè khô nóng, bầu trời đầy sao sáng.
Người một nhà của khách sạn Thanh Quả mỗi đêm đều sẽ tập hợp xuống sảnh khách để giải trí. Xem tivi về show thực tế của thần tượng, bàn trà bày những lát dưa hấu ướp lạnh ngọt thơm, ghế sofa cũng được phủ những lót đệm trúc*, còn Lục Bá Lục rất lười biếng, nó nằm nhoài trong chiếc võng* của nó kêu meo meo.
*Lót đệm trúc: là những tấm lót trúc được làm riêng lẻ, mùa hè nóng, sẽ mua những tấm lót này về phủ lên ghế sofa sẽ dễ chịu hơn. (Hình ảnh minh họa phải)
*Võng mèo (hình ảnh minh họa trái)
Biểu hiện xuất sắc của Trịnh Phi Loan gần đây cũng được cho phép tham dự cùng.
Phần lớn thời gian đều là không khí hòa thuận ấm áp, ăn dưa hấu, uống ly trà chanh, trò chuyện với Linh Lan về những từ ngữ mà mới học được. Thế nhưng, sẽ có những lúc những tội trạng nghiệt ngã của hắn sẽ bất thình lình nhảy ra, tàn nhẫn mà ngáng chân hắn.
Ví như đêm nay, giống như thường lệ, Trịnh Phi Loan bước vào phòng khách, đều đang có mặt Đới Tiêu, Trình Tu, cả hai đều đang ăn gà rán, vùi đầu vào điện thoại đi động. Bên ghế sofa bên kia là hai cô gái tóc ngắn xa lạ, hứng thú quan sát tin tức giới giải trí, đại khái là về một ca sĩ trẻ ra mắt album mới, lượng tiêu thụ qua một đêm đã đạt đỉnh điểm.
Hà Ngạn đang ở chơi cùng với Linh Lan dưới thảm, trước mặt có đủ các loại hũ bình, có mâm thức ăn bé bé, có nồi, có chảo, còn có cà rốt bằng nhựa, chuối tiêu, đùi gà, đậu hũ, súp lơ,… Linh Lan đem nắp nồi mở ra, bỏ vào trong mấy củ cà rốt, đậy nắp lại, bé ôm nồi dùng sức quơ quơ, rồi mở nắp đổ ra, chơi nấu ăn vui đến quên trời quên đất.
Trịnh Phi Loan đi tới bên hai ba con, ngồi xổm xuống, định nói gì đó nhưng thấy Linh Lan nắm khối “súp lơ”, không chút nghĩ ngợi mà nhét vào miệng.
Hắn nhanh chóng vươn tay muốn lấy khối “súp lơ” kia, lại bị Hà Ngạn ngăn cản.
“Không sao, tôi đã khử trùng tiêu độc rồi, mấy món đồ chơi đều sạch sẽ.” – Hà Ngạn cười cười – “Con bé đang trong giai đoạn mọc răng sữa nên cứ để con bé gặm chút.”
“…Ừm.”
Kiến thức nuôi dạy con cái không bằng nên không nói được gì, đành phải kéo một tấm đệm lại đây, ngồi xuống, cánh tay chống xuống thảm nhìn Hà Ngạn và Linh Lan cùng nhau chơi bán đồ hàng.
Cho dù lẫn nhau không giao tiếp, chỉ cần không gian bình yên như vậy, hắn cũng cảm thấy hết sức hạnh phúc.
Không lâu sau, Hà Ngạn khát nước, định lấy ly trà chanh bên cạnh, lại phát hiện đã thấy đáy cốc, Trịnh Phi Loan săn sóc nói: “Em ngồi đây đi, anh lấy cho em.”
“…Ừm, cảm ơn anh.”
Người có ý cũng không thể từ chối, Hà Ngạn đưa ly không cho hắn.
Thời điểm tiếp nhận ly nước, mắt chạm mắt, tay chạm tay, mọi thứ đều vừa vặn như thế. Thành ly thủy tinh giống như truyền hơi ấm từ da dẻ qua nhau.
Trịnh Phi Loan không có lập tức thu tay về, Hà Ngạn cũng không có.
Vậy mà cố tình ngay khoảnh khắc vi diệu ấy, nữ MC trong chương trình tin tức giới giải trí xoáy như giao cắt nói về một đề tài: “Tiếp theo, là tin tức một tài tử minh tinh Omega đang rất hot gần đây, Tạ Nghiễn.”
Trên màn ảnh, những bức ảnh của Tạ Nghiện xuất hiện, là những nhân vật mà cậu ta thủ vai.
Động tác của Trịnh Phi Loan cứng đờ.
Chỉ nghe nữ MC: “Trong giới giải trí gần đây, Tạ Nghiễn vẫn luôn được công nhận là một người may mắn, ngoại trừ vẻ đẹp tuyệt trần cùng với kỹ năng diễn xuất tinh xảo, sự nghiệp diễn viên của cậu đều thuận buồm xuôi gió, cuộc sống hôn nhân cũng hạnh phúc mỹ mãn. Có thể nói rất nhiều người trong nghề đều ao ước được làm người thắng cuộc trong con đường đời nhân sinh của mình.”
Nói tới chỗ này, chuyển đề tài: “Thế nhưng, thời điểm gần nhất, sự nghiệp cùng tình cảm của Tạ Nghiễn xuất hiện một ít scandal. Nửa năm trước, cậu ấy công bố sẽ tham gia vào bộ phim viễn tưởng《Linh hồn trong gương》nhưng nay đang có nguy cơ sẽ có sự thay đổi trong dàn diễn viên, vai chính có thể sẽ bị ép dâng cho người khác. Chuyện tình cảm cũng không được suôn sẻ, khi có người bắt gặp cậu cùng Alpha của mình đang cãi nhau trong một nhà hàng, sắc mặt Alpha bạn đời của cậu ấy cũng không được tốt. Kế hoạch sinh con cũng bị hoãn lại nhiều lần, điều này khiến cộng đồng dư luận xôn xao việc cặp đôi đang không hòa thuận.”
“Theo một nguồn tin ghi nhận được, mọi scandal của Tạ Nghiễn từ trước đến nay đều thật sự có liên quan đến một nhân vật. Bởi vì sau khi Rạ Nghiễn công khai giải thích về scandal liên quan đến nhân vật ấy thì sự nghiệp của Tạ Nghiễn dần có dấu hiệu của sự tuột dốc. Không biết có phải do theo đuổi không thành công nên đã thẹn quá hóa giận liền dùng chức quyền trong bóng tối trả thù cậu ấy hay không?”
“Nhân vật ấy chính là cựu giám đốc tập đoàn Cửu Thịnh, Trịnh Phi Loan.”
“Cái gì?!!”
Nghe được cái tên này, Đới Tiêu và Trình dù đang chơi game đến tận vòng chung kết vẫn đột nhiên ngẩng đầu lên.
Bọn họ ngoảnh nhìn về màn hình TV, rồi lại nhìn về Trịnh Phi Loan, sau đó đồng thời biểu lộ biểu tình há hốc trố mắt.
Trịnh Phi Loan cảm thấy toàn thân cứng ngắc, ánh mắt nhìn chăm chú Hà Ngạn, muốn khẩn cấp giải thích thì thấy Hà Ngạn hơi nhíu mày. Sau chút do dự ngắn ngủi, cậu thu lại bàn tay thon dài đang nâng ly thủy tinh.
Trịnh Phi Loan: “…”
Làm sao bây giờ?! Hắn có trăm miệng cũng không thể bào chữa nổi.