Phù Hợp Nhất

Chương 54:




Edit: Hành Lá
Tháng bốn, trấn nhỏ nhiều mưa.
Mây đen giăng kín bầu trời như mạng nhện, vừa dày vừa dính, gió thổi không tiêu tan. Mấy ngày liên tiếp đều không thấy được mặt trời, ngược lại hở một tí là trời đổ cơn mưa.
Ngày mưa, cửa hàng vắng vẻ, Trịnh Phi Loan đứng sau quầy bar, buồn bực, ngán ngẩm mà nhìn phố xá đến ngẩn người. Cửa khách sạn Thanh Quả vẫn đóng, mãi lâu vẫn chưa có ai ra vào. Bức tường phủ rêu xanh, phía dưới chân tường, hàng loạt khóm cúc chập chờn đong đưa, bị mưa dội cho ủ rũ cúi đầu.
Từ lần nói chuyện cuối tháng ba, Hà Ngạn không ẵm Linh Lan đến Cranberry nữa.
Trịnh Phi Loan rất nhớ hai người họ.
Hắn đã vô số lần tự kiểm điểm, xem xét lại bản thân hôm đó đã hồ đồ nói câu chữ gì, từng câu từng chữ có tật xấu gì không, muốn tìm ra mình đã làm sai điều gì nhưng rồi cũng không thu hoạch được kết quả gì. Thậm chí, hắn vững tin rằng lúc Hà Ngạn rời đi, cảm xúc không phải là không vui.
Cho nên, sau đó đã xảy ra chuyện gì sao?
Trịnh Phi Loan nghĩ muốn đau đầu, bỗng nhiên, cửa khách sạn xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ.
Là Linh Lan.
Con bé nhấc cái váy nhỏ, ở bậc thềm cửa xê dịch sang phải hai bước, xem chừng là muốn rời nhà. Bậc thềm cửa cao nửa thước, bé con thấp bé, làm sao chân cũng không nhấc qua được. Biểu tình lại như có chuyện gì đó gấp gáp, quyết tâm muốn ra ngoài, vậy nên bé con cúi gập người ôm lấy thềm cửa, đùi phải nỗ lực với lên, bàn chân trái kiễng gót, nâng một bên mông lên, cả người đèo treo trên thềm cửa.
Tư thế này, nếu trọng tâm mất thăng bằng sẽ té ngã.
Trịnh Phi Loan sợ con gái xảy ra chuyện, vội vàng bỏ đồ trong tay, chạy đến giúp con bé. Không nghĩ tới, con gái vậy mà anh dũng không sợ, nói trèo liền trèo ngay, một giây cũng không chần chừ. Trịnh Phi Loan mới bước đến cầu đá, bé con ở phía đối diện đã “bịch bịch” té ngã, vụng về lăn một vòng.
“Linh Lan!” 
Tâm Trịnh Phi Loan đều như bị đánh trói, ba chân bốn cẳng chạy tới, đỡ lấy con gái.
Bộ dáng con bé dường như không có chuyện gì, còn vỗ vỗ làn váy vẩn, lúc bước đi ra ngoài còn không có đứng vững. Nhưng mà mưa đổ như thác nước, mái hiên chỉ có một chút không che chắn được bao nhiêu, hắn biết bé con thể trạng khi sinh có chút kém, giống Hà Ngạn đều rất dễ bị bệnh, nào dám để cho bé ra ngoài mắc mưa. Hắn bế Linh Lan lên, hỏi con gái: “Con muốn đi đâu vậy?”
“Tìm… ba ba…”
Linh Lan nỗ lực múa tay.
Trịnh Phi Loan ôm bé đi vào tìm Hà Ngạn, nhưng sân trước là khoảng trống không nguội lạnh, phòng ngủ cũng khóa cửa. Chỉ có Trình Tu ở phòng khách, đang trực quầy tiếp tân, cậu ta ôm notebook, viết tuyên truyền quảng cáo cho khách sạn đến sứt đầu mẻ trán.
Trịnh Phi Loan hỏi: “Hà Ngạn đâu rồi? Linh Lan đang tìm em ấy.”
Trình Tu rời mắt khỏi bàn phím, ngẩng đầu lên, choáng váng nói: “Chắc là…đang ngủ trưa?”
“Phòng ngủ khóa cửa rồi.”
“Khóa rồi?” – Trịnh Tu ngẩn ngơ vò tóc, rồi ngẩn ngơ mơ màng suy nghĩ một chút mới đột nhiên há miệng nói – “A! Tôi nhớ ra rồi, cậu ấy đi ra phố mua hoa!”
Vừa dứt lời, cậu ta vỗ đầu nhảy cẫng lên: “Xong xong, trời đổ mưa rồi, mà cậu ấy không có mang dù!”
Không mang dù?
Trịnh Phi Loan lông mày nhíu lại, tính toán nhẩm chừng mưa cũng phải kéo dài nửa giờ, vậy là Hà Ngạn bị kẹt ngoài phố rồi?
Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi dần dày đặc, Trình Tu vội bỏ notebook xuống, lấy ô dù ở phòng khách, muốn chạy đi đón người. Cậu ta chạy vọt vào trong làn mưa, chưa chạy đến bao xa, cậu ta đột nhiên thắng gấp, vỗ đầu thêm một cái: “Đới Tiêu đi mua đèn cùng sơn, cũng không mang dù!”
Trình Phi Loan: “…”
Trình Tu khẩn cấp quay đầu, chạy gấp rút lấy hai cây dù sau đó liền rơi vào cục diện bế tắc trước ngã rẽ trước mặt ‘Cần phải đưa dù cho ai trước đây’.
“Chia nhau ra làm.” 
Trịnh Phi Loan từ trong tay cậu ta lấy một cái, bung dù ra ngoài, ôm Linh Lan nhanh chân bước vào làn mưa.
“Chờ đã, chờ đã!” – Trình Tu phía sau ở phía sau làm một cái múa tay múa chân diễn tả – “Anh đi đón ai?”
Trịnh Phi Loan đầu cũng không ngoảnh lại, bước ra khỏi cửa.
Trình Tu duy trì tư thế buồn cười ấy trong ba giây, rồi trong đầu lóe qua hình ảnh Trịnh Phi Loan cầm dù bước trong mưa đến đón Đới Tiêu. Não giống như bị điện giật, lập tức cậu rút bắn người lại, cảm thấy bản thân vừa hỏi một câu hỏi mang tính “thông minh đột phá chân trời”.

Cửa hàng hoa trong phố có một sân vườn nhỏ, Hà Ngạn vẫn thường đến đây mua hoa.
Trịnh Phi Loan có biết chỗ này.
Omega của hắn tính cách lãng mạn, còn có chút kén chọn, không thích những loại hoa được cắm sẵn, cảm giác đóa hoa đó nồng nặc hương vị thương mại buôn bán. Cậu chỉ thích tự mình ở bên trong vườn hoa cắt những cành hoa vừa ý nhất. Quả nhiên, chỉ vừa mới quẹo qua góc đường, đã thấy Hà Ngạn đang ôm một bó hoa cúc trắng và vàng đan xen lẫn nhau ở trước cửa hàng hoa. Cậu đứng một bên chờ mưa tạnh, một bên chơi đùa với một chú vẹt trong lồng.
“Hà Ngạn!”
Trịnh Phi Loan từ đằng xa gọi tên cậu.
Hà Ngạn quay đầu lại, thấy Trịnh Phi Loan đang ôm Linh Lan, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền cười vẫy tay với bọn họ. Khi cách nhau chỉ còn năm, sau bước chân, cậu không để ý mưa vẫn còn rơi, tay ôm bó hoa chạy bước ngắn tới, cúi đầu chui vào tán ô dù.
Linh Lan mặt mũi hớn hở, mở hai tay đòi Hà Ngạn bế, thế nên bó hoa cúc vàng trắng liền phải chuyển sang Trịnh Phi Loan.
Trịnh Phi Loan ôm bó hoa, cười nói: “Con gái không chờ được em trở về, vừa nãy chút xíu nữa đã tự mình chạy ra khỏi cửa đi tìm em, may mắn anh đuổi tới kịp.”
“Có thật không?” – Hà Ngạn vui mừng hỏi Linh Lan – “Linh Lan nhớ ba ba lắm đúng không?”
Linh Lan cười khanh khách, lộ ra mấy chiếc răng sữa bé xinh, cô bé “chụt”, hôn lên mặt Hà Ngạn một cái.

Mây phủ núi non, mưa khiến những con phố ngập mấy vũng nước và những thứ bên dưới chiếc ô giống như trở thành một thế giới riêng biệt của ba người.
Ba người sóng vai đi chầm chậm dọc theo con đường đá, tình cờ có một cơn gió nổi lên, thổi phất nước mưa tới. Trịnh Phi Loan hạ dù xuống thấp, đem dù hướng về Hà Ngạn, chắn hết lại cho cậu. Đoạn đường quay về khách sạn quanh quanh co co, cũng đặc biệt yên tĩnh. Chỉ có Linh Lan a a ô ô, ôm cổ Hà Ngạn nói linh tinh một chút.
Hà Ngạn nghĩ khi dựa gần Trịnh Phi Loan, thân thể sẽ cảm thấy khó chịu, không thoải mái. May mắn sao, mùi hương của Trịnh Phi Loan đã bị hơi ẩm thấp của tiết trời mưa gội rửa. Bên người chỉ có hương hoa  thớm dịu nên tuyến thể lại yên ổn ngủ say không khiến chủ nhân của nó lại khó chịu.
“Lần đầu chúng ta gặp nhau, chính là một ngày mưa như thế này.” – Trịnh Phi Loan bỗng nhiên nói – “Anh cũng giống như vầy, che dù cùng em đi một đoạn đường.”
Hà Ngạn có chút giật mình: “Anh nhớ ra rồi?”
Trịnh Phi Loan cười cười: “Anh đã nói rằng mỗi một chuyện phát sinh trước đây chỉ cần cùng em có liên hệ, anh đều nhớ ra rồi. Ngày hôm đó ngày 9 tháng 5 của ba năm trước, ngay tại tháp đôi Cẩm Nguyên, đúng không?”
“…Đúng.” – Hà Ngạn nhẹ nhàng gật đầu.
Vậy là…
Trịnh Phi Loan vui mừng nghĩ, vậy là em ấy cũng không có quên ngày hôm ấy.
Ngày 9 tháng năm 5 năm ấy, Uyên Giang vẫn đang trong cái gió lạnh của cuối mùa xuân, nhiệt độ tương đối thấp. Trịnh Phi Loan lúc đó muốn đi xem xét kinh tế vùng phía bắc. Nên lúc ra khỏi cửa Cẩm Nguyên, hắn đứng cầm một ô chờ tài xế lái xe đến.
Sau đó, hắn nhìn thấy một thanh niên ôm hoa chạy gấp rút lên các bậc thang, cậu ta chạy lướt qua hắn. Một thoáng nháy mắt, có một khí tức Omega trong veo bao phủ lấy thế giới của hắn.
Một hương thơm thật khó để hình dung.
Không, “Hương thơm” cái từ này vẫn còn quá dung tục, vẫn không đủ để miêu tả một giây sung sướng của Trịnh Phi Loan. Tín tức tố của Omega có loại nhiệt độ, loại nguội lạnh, loại băng mát, giống như một buổi trưa nắng nóng, đổ mồ hôi đầm đìa lại có thể trốn vào một cửa hàng kem, thổi vào mặt một làn lạnh buốt từ máy điều hòa, còn thoảng theo những hương vị ngọt ngào.
Trịnh Phi Loan lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị tươi đẹp như vậy.
Trên vạt áo rơi xuống một cánh hoa, nó được bọc một lớp sương ướt óng ánh. Hắn dùng tay cầm lấy cánh hoa ấy, khi ấy hắn ngửi được một chút e lẹ yêu thương. Nhìn quanh nhìn lại, hắn không thấy thanh niên kia nữa.
Rất nhanh, tài xế vội vã chạy xe tới, kéo mở cửa, mời hắn lên xe mà có một nội lực nào đó đem hắn như đóng đinh tại đó, dĩ nhiên một bước rời đi cũng khó. Hắn không nhịn được nâng nâng cây dù, chỉ về bên cạnh, ra hiệu cho tài xế lái xe rời đi.
Mưa rơi dần dần lớn hơn, lục tục có những bước chân dính nước bước qua bên cạnh, cũng không biết đợi bao lâu, Trịnh Phi Loan lần thứ hai cảm nhận được mùi hương ấy.
Omega giao hoa ấy đang đứng trú mưa ở một tiệm rượu, mưa quá lớn nên lại bị mắc kẹt tại đó.
Trịnh Phi Loan dùng một cặp mặt lặng yên quan sát đánh giá cậu, cách cậu ấy chỉ khoảng hai, ba bước. Hắn thấy thanh niên ấy chần trừ không tiến lên, liên tiếp ló đầu nhìn xung quanh hắn, một bộ dáng muốn lại mà lại không dám.
Là muốn mượn dù sao?
Hắn cười, chủ động tiến lên, mở lời: “Muốn đi đâu? Tôi đưa cậu đi.”
“Trạm…trạm xe buýt.”
Thanh niên giống như bị kinh hãi khủng khiếp, vai đều dựng thẳng, lời nói lắp ba lắp bắp.
Trịnh Phi Loan lúc này mới nhìn rõ gương mặt của thanh niên này, mi thanh mục tú, so với tưởng tượng cậu ấy còn xinh đẹp hơn.
Hắn từ trước đến nay không hề yêu thích loại Omega giống như thỏ trắng, vậy mà thanh niên này lại không có lý do nào mà khiến hắn yêu từ tận xương tủy. Hắn thậm chí còn không che giấu ánh mắt của chính mình, đầy dục vọng chiếm hữu trần trụi mạnh mẽ tràn ra ngoài, dù cho điều ấy làm đối phương cảm thấy rất căng thẳng.
Vậy thì có liên quan gì đến hắn?
Nhất kiến chung tình từ trước đến nay đều là thô bạo, không ai ngăn nổi. Huống hồ, hắn đọc được trong ánh mắt Omega này là nồng nặc tình yêu thương.
Bọn họ sớm muộn cũng sẽ quấn lấy cùng một chỗ, e rằng có thể nói ngay tại đêm nay luôn.
Trịnh Phi Loan bị ái tình trỗi dậy nuốt sống lý trí, hắn thật muốn hôn Omega xa lạ này, ngay tại đây, ngay lúc này. Giữa chốn đông đảo người qua lại, hắn muốn trước mặt mọi người ôm cậu ta lên khách sạn. Cẩm Nguyên có biết bao nhiêu căn phòng, hắn chỉ cần tùy tiện đẩy một cửa phòng liền có thể dằn vặt cậu ta cả một đêm không ngủ. Hắn muốn dốc hết thảy mọi thứ dành cho Omega này, nếu như đối phương mở miệng yêu cầu, hắn thậm chí cũng cũng cam tâm tình nguyện mang gông xiềng xích của hôn nhân.
Dù cho Trịnh Phi Loan hoàn toàn không biết có hợp tính tình Omega này hay không nhưng hắn không hề vì vậy mà lo lắng. Hắn có thể khẳng định một trăm phần trăm, chỉ cần ở chung, tất cả bộ dáng của Omega này đều sẽ vừa vặn ý hắn.
Bởi vì tín tức không nói dối.
Nhưng mà dòng suy nghĩ cháy bỏng ấy chỉ giằng co trong vài giây phút ngắn ngủi trong tiềm thức của hắn, liền bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Không thể.
Vào lần kích động trước đó, đã cho ngươi một kết cục có biết bao nhiêu đau đớn thê thảm mà ngươi còn quên mất sao? Omega kia, gọi là Tạ Nghiễn, vậy mà ngươi cũng đã quên mất rồi sao? Những chiếc bẫy của tín tức tố quá nguy hiểm, một lần trải nghiệm là đã quá đủ. Rồi.
Tuyệt đối không được phép bản thân có lần thứ hai.
Tuyệt đối!
Trịnh Phi Loan ánh mắt rất nghiêm túc.
Hắn “tiếp cận” lại lý giải thành “hỗ trợ”, liên tục đóng vai vai một người hiệp nghĩa khách sáo, hắn đồng ý lời nhờ giúp của Hà Ngạn. Bung dù đưa cậu đi đến trạm xe buýt ở cuối quảng trường. Một đoạn đường dài như vậy, bọn họ sóng vai đi với nhau, lại không có một câu trò chuyện.
Xe công cộng đã tới, Hà Ngạn lên xe buýt, Trịnh Phi Loan cũng về lại xe của mình.
Nước mưa xối lên cửa kính xe, dần xóa mờ đi hình ảnh khuôn mặt của Hà Ngạn. Sâu trong tâm trí của Trịnh Phi Loan, ký ức về mười phút ngắn ngủi này cũng đang bị xóa đi. Hắn siết chặt lấy tay vịn, bỗng nhiên một trận bất an bủa vây lấy hắn, hắn chưa bao giờ có cảm giác như thế: Hắn giống như… Đi nhầm vào một ngã rẽ cực kì quan trọng của sinh mệnh.
Ngày qua ngày, bất an trong hắn dần tăng.
Một ngọn lửa tuy yếu ớt nhưng càng cháy lại càng lớn. Bốn mươi ngày sau đó, tâm trạng của hắn đã bùng cháy thành một ngọn lửa rợp trời, thiêu đốt mọi lý trí của Trịnh Phi Loan.
Tháng sáu, đêm hè sấm vang chớp giật, chiếc hộp đen thứ nhất vốn được khóa kín nay hé mở.
Vì quá lo lắng, hắn đã tìm bảo vệ khách sạn vào ngày 9 tháng 5, hắn muốn điều tra số phòng mà Hà Ngạn đã giao hoa. Hắn đã liên hệ với vị khách hàng kia, hỏi bạn trai cô gái ấy đã đặt hoa ở cửa tiệm nào, rồi tự mình đi đến nơi đó. Trước tiên uy hiếp, lại dụ dỗ, rồi lại chi một khoản tiền không ít để tra được họ tên cùng địa chỉ.
Một chuỗi sợi dây xích dài của sự logic đã tiêu hao hết năng lượng suy tính của Trịnh Phi Loan.
Hắn cực kỳ mệt mỏi, mờ mịt, hốt hoảng, hắn bôn ba khắp nơi dưới bầu trời mưa xối xả, toàn thân ướt đẫm. Cuối cùng, hắn tìm thấy địa chỉ nhà của Hà Ngạn, hắn gõ cửa phòng của cậu.
Đó là lần đầu tiên phát bệnh hội chứng rối loạn ngẫu phối, cũng chính là điểm bắt đầu những chuỗi ngày khổ cực của Hà Ngạn.
Sau đó, Trịnh Phi Loan luôn luôn suy nghĩ, nếu như lúc hắn lần đầu gặp Hà Ngạn, hắn có thể cởi mở hơn một chút, hắn có thể yêu Hà Ngạn hơn một chút. Dù chỉ một chút thôi, để hắn có thể phá tan tầng lớp rào cản quỷ quyệt kia thì có phải tất cả thống khổ đều sẽ không xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.