Edit:Hành
Cùng lúc đó, khách sạn Thanh Quả cũng không hề thái bình.
Trịnh Phi Loan dựa người vào cửa sổ sát đất của tiệm Cranberry nghe điện thoại. Người gọi điện thoại đến cho anh là anh trai Trịnh Phi Dịch, thông tin cho anh biết tháng sau Cửu Thịnh có một cuộc hội họp cổ đông, mà Trịnh Phi Loan hiện đang là cổ đông lớn nhất cần phải có mặt. Hai người đã lâu không gặp, cả hai đều vừa khéo không bận rộn nên có trò chuyện thêm vài câu. Lúc kết thúc cuộc gọi, Trịnh Phi Loan phát hiện khách sạn Thanh Quả bên kia gặp chuyện.
Cửa lớn tập hợp không ít người, lúc đầu chỉ có ba bốn người cầm điện thoại di động đi xung quanh, rồi chụp bảng hiệu của khách sạn Thanh Quả giống như đang xác nhận địa điểm. Sau đó, một đoàn năm, sáu người khí thế cuồn cuộn kéo tới.
Không đúng!
Lưu lượng khách của Thanh Quả thường không tới hai mươi người, cửa chính khách sạn bình thường chỉ lưa thưa vài người mới hợp lý.
“Xin lỗi, em có việc gấp bên này, lát sau trò chuyện tiếp.”
Trịnh Phi Loan nhanh chóng gác điện thoại, đẩy cửa đi về phía bên khách sạn. Quả nhiên, xa xa bên kia cầu liền nghe thấy âm thanh nhóm người này chửi rủa. Anh nhanh chân chạy tới, chỉ thấy sắc mắt Đới Tiêu và Trình Tu tối đen, bị đám người này vây quanh chửi bới. Các cô gái tâm tình kích động, quơ quơ điện thoại nói: “Thời đại internet bây giờ đều có, các anh nói người của khách sạn này gây ra chuyện mà các anh còn giả bộ cái gì cũng không biết sao?!”
“Đúng vậy, còn giả bộ liêm khiết trong sạch!” – Bên cạnh liền có thiếu niên phụ hoa.
Trình Tu tức giận mà bóp khớp ngón tay kêu răng rắc, nghiến răng nói: “Này các cô các cậu bạn nhỏ, làm phiền các bạn ra ngoài gây sự mang theo đầu óc, trước khi đi cũng nên làm rõ chân tướng rồi hãy lại đây gây sự…”
“Có bằng chứng video, làm sao là không mang theo đầu óc? Các anh như vậy là đang bao che cho kẻ thứ ba, có cảm thụ qua cảm giác của người bị hại hay chưa?” – Cô gái sắc thái đầy trọng nghĩa, lời nói sáng như sao xoẹt qua hệt như một mũi đao.
“Lôi hắn ra đây!”
“Đúng vậy, bảo hắn ta ra đây nhận tội!”
Liên tiếp có những tiếng hô hào, còn có một cô gái tự nhận mình có lý trí, tận tâm mềm mỏng giọng nói khuyên nhủ: “Bạn bè của các anh làm kẻ thứ ba không phải lỗi của các anh, không phải bọn tôi không có nhận thức đúng người đúng thời điểm đâu? Chúng tôi đều là những người hiểu đạo lý, không muốn thương tổn người vô tội, nhưng các anh nếu một mực bao che cho tên thứ ba kia chính là các anh sai, cấu kết với người xấu, việc xấu, toàn bộ khách sạn cũng sẽ bị lôi xuống nước! Tôi hi vọng các anh sớm tỉnh táo lại, quay đầu là bờ!”
“Oăn oẳn cái gì vậy hả?”
Đới Tiêu không nhịn được “chậc” một âm, xắn ống tay áo chuẩn bị đuổi người.
Trịnh Phi Loan thấy sự việc như vậy, cao giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Trình Tu nhanh miệng nói: “Các cô gái này không hiểu tại sao chạy tới đây, nói khách sạn chứa chấp kẻ thứ ba phá gia đình người khác, muốn chúng ta giao người ra…”
“Ông chủ khách sạn này đã ngủ với Alpha của Tạ Nghiễn!!” – Cô bé kia chỉ sợ người người không biết – “Tạ Nghiễn nổi tiếng như vậy, các anh chắc chắn phải biết đúng chứ?”
Tạ Nghiễn?!
Nghe thấy cái tên như vong hồn bất tán, sau lưng Trịnh Phi Loan đổ mồ hôi lạnh. Cô bé phô bày hình ảnh trước mặt bọn anh: “Nhìn xem, chính là tên Omega này!”
Trên màn hình là một bài post về cuộc tình trong giới giải trí, trang chủ này đang một bài post thế này:
#Chồng của Tạ Nghiễn vượt quá bổn phận#
Những ngày gần đây, Tạ Nghiễn đang tham gia một phim điện ảnh mới《Linh hồn trong gương》 và địa điểm quay chính là tại thị trấn Lạc Đàm. Người chồng Alpha Giang Bách của Tạ Nghiễn cũng đến đây tham ban không lại bị bắt gian cùng với một Omega xa lạ, đêm khuya mướn phòng hẹn hò, hư hư thực thực vượt quá bổn phận. Đối phương là một ông chủ khách sạn, phóng viên đương liên hệ với đương sự để làm rõ sự thật giữa hai bên.
Dưới đây là hình ảnh bằng chứng.
Trịnh Phi Loan mở ra trang thứ nhất, liếc mắt nhìn, sắc mặt đều tái nhợt —— đây chính là dùng máy ghi hình ban đêm chụp lại. Hà Ngạn bị đè nằm dưới thân một Alpha cường tráng. Bức ảnh có chất lượng cực cao, còn thể thấy rõ hình ảnh gò má đỏ rõ rõ ràng ràng.
Trịnh Phi Loan nhìn chằm chằm bức hình, tay run rẩy.
“Hà Ngạn đâu?!”
Anh lớn tiếng quát, âm thanh lớn đinh tai nhức óc, dọa cho vài tâm hồn dơ bẩn giật bắn.
Trình Tu không nhìn thấy bức hình, chưa hiểu nguyên do nhưng cũng bị tiếng quát của Trịnh Phi Loan làm khẩn trương: “Cậu ấy…Cậu ấy bế Linh Lan đi dạo chợ…”
Vừa dứt lời, Trịnh Phi Loan đẩy đám người, xông ra ngoài.
–
Ánh tà dương đã khuất hơn phân nửa, phản chiếu lên bức tường trắng như son. Tại quảng trường khu chợ, người người nhốn nháo, so với phiên họp chợ năm vừa rồi náo nhiệt hơn nhiều —— trên đời nay có mấy người không muốn xem mấy kẻ thứ ba diễn chứ?
Hà Ngạn và Linh Lan bị vây ở trung tâm, những người xung quanh cử chỉ lỗ mãng, bọn họ chụp hình chen lấn, không ngừng xô đẩy. Khiến Hà Ngạn lảo đảo khó có thể giữ thăng bằng, chỉ có thể nương theo sóng người bị đẩy nghiêng trái ngã phải.
Ngay tại thời điểm nguy nan trước mặt, Linh Lan ngửi thấy một hương khí tín tức tố đặc biệt, đôi mắt đỏ hoen đột nhiên sáng ngời.
“Cha ơi ——!!!”
Bé con thê lương gào góc, vươn tay hướng về phía tín tức tố đang truyền tới. Trịnh Phi Loan lửa giận ngút trời mà tách đoàn người, đúng lúc ôm bé con vào lòng, bọc luôn đôi vai nhỏ của Hà Ngạn, vững vàng bảo vệ hai người.
Linh Lan được bọc bên trong cánh tay của Trịnh Phi Loan, một loại cảm giác an toàn xa lạ mà bé chưa từng biết bao phủ khắp người bé. An toàn, trầm ổn, mạnh mẽ như một chiếc ô dù mạnh mẽ. Linh Lan dưới sự che chở sinh ra một niềm tin vững chắc rằng không gì có thể phá vỡ: chắc chắn mình sẽ bị thương tổn nữa, dù cho đối mặt với kẻ hung ác nhất thì hiện tại cũng không ai có thể chạm được một sợi tóc của mình.
Vì vậy mà bé con có khí thế, ngẩng đầu nhỏ, nước mắt lưng chừng, tức giận mà trừng mắt đám người xấu kia đã giẫm đạp làm hư chong chóng giấy của nó, liếc nhìn từng người một.
Hà Ngạn cũng theo bản năng mà tựa sát vào người của Trịnh Phi Loan, bên vai như có dòng nước ấm chảy qua, một cảm giác an tâm hay như cảm giác bản thân như đang ngồi bên cửa sổ mặc kệ mưa sa bão táp ở bên ngoài cũng không thể thương tổn, vẩy bẩn nước mưa lên người cậu.
Đới Tiêu cũng đuổi theo sát phía sau, chen chân vào.
Trước khi Đới Tiêu tới đây đã vứt bỏ áo khoác ngoài, lộ ra bắp tay rắn chắc chạm trổ hình xăm bánh răng hơi nước, hơn nữa vóc người anh cao to, uy mãnh nhìn qua đã biết người này không phải dạng dễ chọc. Trịnh Phi Loan ánh mắt thâm trầm, muốn đem những người này ăn tươi nuốt sống.
Hai alpha uy mãnh giống như Tả Hữu hộ pháp, bao bọc Hà Ngạn và Linh Lan ở giữa.
Toàn thể người đứng xem đều kiêng kỵ bọn họ, giống như thủy triều mà rút về sau.
Cô gái đầu lĩnh ban nãy thấy tư thế không đúng, vất vả cả một ngày mới lập được công trạng mà lại sắp bị hủy đi, vội vã tiến lên phía trước mạnh miệng nói: “Các anh định làm gì, đem tên thứ ba này đi sao?”
Cô gái vang dội nói, tâm lý lại có chút chột da. Vừa nhìn lại thấy đám người của cô có ít nhất hơn hai mươi chiếc điện thoại nhắm thẳng chính mình. Không cần phải sợ, các cô chính là đại diện chính nghĩa, mượn cơ hội này xây dựng hình tượng cho xã hội dũng cảm hơn với những tên xấu xa phá hoại gia đình người khác. Được tiếp thêm tinh thần, cô nổi lên lá gan, chất vấn Trịnh Phi Loan: “Anh là ai, cùng hắn ta quan hệ gì?”
Có người thầm thì: “Ban nãy đứa bé vừa mới gọi anh ta là cha…”
“Cha?”
Dê đầu đàn cười khinh miệt.
Cô gái thấy tướng mạo của Trịnh Phi Loan cũng rất xuất chúng, lại mặc một dạng quần áo may ô, kiểu đồ của một nhân viên phục vụ, vừa khéo cũng xứng đôi vừa lứa với ông chủ khách sạn nghèo bần cực kì. Càng nhìn càng thêm châm chọc nói: “Anh còn ở đây che chở cho hắn ta, cũng không biết trên đầu đều đã xanh biếc thành thảo nguyên* rồi hay sao?”
*Ở bên Trung Quốc người ta thường ám chỉ bị phản bội trong tình yêu là đội nón xanh, nên cô gái này ý nói đầu anh Loan xanh thành thảo nguyên tức là bị lừa tình từ lâu/bị đối phương bắt cá nhiều tay. Giống như bên mình hay nói bị cắm sừng và sừng cao mấy tấc hay bao nhiêu cái sừng.
Nhóm người đứng vây xem cũng bật cười.
Cô gái kia còn nói: “Hai ngày trước, hắn ta còn ngủ với Alpha khác, anh tốt nhất là nên dẫn con mình đi làm kiểm tra DNA đi, vạn nhất không phải ruột thịt, còn có tính toán đòi chút chi phí nuôi nấng đấy.”
Những trò đùa về huyết thống thường có thể đẩy người xuống để giẫm dưới chân, đoàn đội vây xem không còn ý sợ hãi, liền dồn dập tập hợp lại, bắt đầu hướng phía trước chen lấy, muốn chặn đường vây Alpha.
Trịnh Phi Loan giận tím mặt, anh muốn vươn tay đem miếng dán cách ly tín tức tố sau cổ, gỡ xuống —— anh đã rất lâu không dùng đến uy áp của tín tức tố đứng đầu, đây chính là vũ khí cường đại của anh, chỉ cần phát ra nguồn uy áp thì đại bộ phận những người ở đây cũng không thể cười nổi, sẽ chỉ biết run rẩy nhường đường cho bọn họ.
Thế nhưng…Thế nhưng anh không thể làm như vậy.
Hà Ngạn đang ở bên cạnh anh, anh không thể tùy tiện làm việc nguy hại đến Hà Ngạn, khiến em ấy xuất hiện phản ứng hỗn loạn.
“Không sao.”
Ngay khi anh đang do dự, một âm thanh nho nhỏ, nhẹ nhàng của Hà Ngạn từ phía trong lòng anh phát ra. Trịnh Phi Loan cúi đầu nhìn thấy Hà Ngạn nắm một chiếc túi thơm màu hồng, quơ quơ trước mắt anh, rồi dùng nó bưng kín chính miệng mũi của mình, đưa mắt khẳng định với anh ——
Ra tay, uy phong với bọn họ.
Thực sự là tâm ý tương thông, ánh mắt biểu đạt vạn ý, không cần mở lời.
Trịnh Phi Loan được Hà Ngạn cho phép, không khỏi cười lạnh. Anh ôm thật chắc Linh Lan, xé mở miếng dán cách ly tín tức tố sau gáy.
“Anh tưởng làm…”
Lập tức cảm nhận được, là một người tiên phong đứng đầu, cô là người chịu ảnh hưởng đầu tiên, chưa kịp phản ứng có gì không đúng đã bị áp bức đến cứng người, giống như con rối mà biểu cảm sợ hãi, khụy chân.
Quảng trường rộng lớn giống như xảy ra một sự bùng nổ thần kinh vậy, mỗi người vây xem không chuẩn bị tâm lý, gần như chân tay đều mềm nhũn.
Thể lực trong nháy mắt đã tụt xuống âm, đầu lưỡi tê cứng, hàm răng run bật, trong đầu choáng váng, cảm giác như có một luồng sóng não mạnh mẽ đánh vào màng tai. Ngay cả điện thoại di động cũng không cầm nổi, trượt khỏi bàn tay, mồ hôi lạnh tỏa ra trên trán, môi trắng bệch như thạch cao, thậm chí có một số omega yếu đuối còn trực tiếp nôn ói.
“Về nhà trước.”
Trịnh Phi Loan dán lại miếng cách ly tín tức tố, sau đó nhấc chân bước ra khỏi đám người xiểng niểng. Đới Tiêu nhìn cảnh tượng này mà thầm than thở, ‘trâu bò trâu bò quá a’, cũng theo Trịnh Phi Loan che chở cho Hà Ngạn cấp tốc rời khỏi quảng trường của khu chợ.
–
Trình Tu là người ở lại bảo vệ quê hương, trấn thủ ở chiến tuyến khách sạn.
Nhóm người làm ồn ở khách sạn chưa kịp nhận được tin tức thông tri từ cô gái đầu lĩnh, luôn luôn ở khách sạn làm khó dễ người. Lửa giận chiếm lĩnh, không phân trước mắt là Omega hay Beta, xem Trình Tu như là Hà Ngạn mà tiến lên.
Ngay đúng lúc bốn người quay về khách sạn Thanh Quả, một tiếng vang lanh lảnh. Người kia chính là giáng cho Trình Tu một cái bạt tai.
Tiếng vang còn chưa kịp tan trong không khí, người nọ đã bị Đới Tiêu túm chặt cổ áo, nhấc khỏi không trung, tặng cho hắn một cái tát trời giáng gấp bội.
“Cút!”
Đới Tiêu ném người ra khỏi cửa, người nọ văng ra ngoài nhưng chân lại bị ngưỡng của ngáng lại nên thành ra lộn hai ba vòng.
“Đồ ngu, tôi đây là có người chống lưng!”
Trình Tu nhất thời muốn xông lên, cáo mượn vai gấu, muốn lao tới cho vài đường quyền thì bị Đới Tiêu quàng cổ kéo quay trở về, anh dán vào lỗ tai dạy dỗ cậu “Đừng gây chuyện nữa”. Sau đó ‘ầm’ đóng sập cửa lại.
–
Tình hình nghiêm trọng đến mức nào cũng không ai rõ ràng.
Bọn họ mới thoát thân khỏi nhóm hỗn loạn, còn chưa kịp định thần thì lục tục có vài khách hàng thu dọn hành lý, lại quầy lễ tân trả phòng. Đa phần là khách du lịch phổ thông, không chịu được ồn ào từ đám nhóc tức giận chửi rủa như cha mẹ bị hại chết, họ muốn thay một địa phương thanh tịnh để trụ lại. Còn lại là các khách hàng thuộc nhóm fan hâm mộ, tuy rằng không phải fan của Tạ Nghiễn nhưng nghe ngôn ngữ internet phỉ nhổ cũng đối với ông chủ khách sạn này có ấn tượng khá xấu, cũng mong muốn trả phòng.
Đới Tiêu hoàn toàn không níu kéo, cũng đơn giản trực tiếp thu tiền phòng ngày hôm nay, thanh toán xong, họ liền kéo vali giỏ xách rời đi.
Cũng không lâu lắm, phòng của khách sạn Thanh Quả liền bỏ không.
Trình Tu nhìn khoảng sân trống rỗng, thở dài một tiếng: “…Thật sự là rất thanh tịnh a.”
–
Hoàng hôn qua đi, màn đêm buông xuống, những người hâm mộ Tạ Nghiễn bất khuất, tự chuẩn bị ghế, cơm hộp ngồi chật bên ngoài khách sạn Thanh Quả.
Khách sạn tuy rằng không còn khách hàng nhưng Hà Ngạn cũng vẫn như thường ngày, châm đốt từng chiếc đèn lồng đỏ trên hành lang, vẫn xuống bếp làm ừng bàn đồ ăn, vẫn trò chuyện ở ghế sofa với Trình Tu đang mắng mấy cái “blog lá cải”.
“Không được, Hà Ngạn. Hình của cậu đều đang được đăng tải khắp mạng xã hội rồi, cậu không lo lắng sao?”
Trình Tu gấp đến độ bản thân sắp tức muốn nổ phổi rồi, cảm thấy cảnh giới của Hà Ngạn quá cao, quả thức khó có thể đoán được.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính |||||
“Gấp chứ, làm sao mà không lo lắng được chứ? Tôi cũng đâu có phải thánh thần, ngược lại tôi còn rất mẫn cảm nữa đó.” – Hà Ngạn bưng thức ăn ra bàn, vừa nói vừa cười – “Lúc nấu ăn còn run run tay mà rải rất nhiều muối, cậu ăn một miếng chắc chắn là có thể cảm nhận được…mà tổng thể thì cơm tối vẫn phải ăn, không phải sao?”
“… Anh giúp em.”
Trịnh Phi Loan gấp lại sổ ghi chép, đứng dậy đi tới bàn ăn, thay Hà Ngạn bày biện chén đũa.
Trong mắt Hà Ngạn vẫn lộ ra vài sợi tơ máu, tuy cử chỉ bình thản nhưng Trịnh Phi Loan vẫn lưu ý tới, đau lòng đến độ chỉ muốn đem mấy ký ức này xóa đi khỏi đầu của Hà Ngạn.
Anh tiến vào nhà bếp, ngay lúc Hà Ngạn chuẩn bị bưng thức ăn, anh nhẹ nhàng vòng lấy eo của cậu.
“Đừng lo lắng, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi, bọn họ đều để lại quá nhiều kẽ hở, không khó giải quyết.” – Trịnh Phi Loan hôn lên mái tóc của Hà Ngạn, nhẹ giọng an ủi – “Phải tin tưởng anh, được không?”
“Ừm.”
Hà Ngạn gật gật đầu, hai mắt nhắm lại nghiêng đầu ra phía sau, tựa gương mặt mệt mỏi lên bả vai của Trịnh Phi Loan.