Phù Hợp Nhất

Chương 75:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hành Lá
Nhắn nhủ nhỏ xíu xiu đầu chương: Chương này có thể sẽ khuấy lên một vài bức xúc, nhưng mọi người cũng nên kiềm chế, bình luận văn minh nha.
Vào giữa tháng mười một hàng năm chính là kì thi giữa kỳ của đại học Uyên Giang.
Buổi trưa, lớp vang lên tiếng chuông tan học, nhóm sinh viên nối đuôi nhau tan lớp, hoặc bước hoặc chạy, tụm năm tụm ba kết bè nhóm đi ăn. Chưa thi xong thì tâm tình căng thẳng mà ngồi ở cửa hàng tiện lợi sống chết ôn bài, nhóm thi xong thì thoải mái, chạy ào về phía cửa trường, tại mấy gian hàng bán gà rán, bánh bao thịt xếp thành một hàng dài.
Hà Ngạn từ phòng thi đi ra, chào tạm biệt với bạn cùng khoa rồi ôm theo sách tham khảo đi xuống lầu.
Đầu mùa đông, nhiệt độ lạnh giá, cậu mặc quần áo lông ấm, đeo một chiếc túi đơn giản, trên cổ choàng khăn sọc vuông màu vàng nhạt, kết hợp với gương mặt trắng trẻo tuấn tú, dáng dấp nhỏ bé như học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi, tản ra luồng sinh khí tươi mới.
Quẹo qua một đoạn hành lang, cậu đi dọc theo thảm cỏ dưới ánh trời ấm áp về phía cổng đông của trường học.
Buổi sáng Yến Ninh có khoa chuyên ngành dành cho các nghiên cứu sinh nên ông cũng không có ở nhà, bây giờ chỉ có dì, Bahrton cùng chơi với Linh Lan ở nhà. Con gái nhỏ vẫn chưa quen cảm giác trống vắng khi không gặp ba ba suốt cả nửa ngày, khẳng định bây giờ chắc hẳn đang khóc nháo ủy khuất. Hôm nay là thứ sáu, đã thi xong nên cậu còn có cuối tuần để có thể ở bên với con gái.
Nghĩ tới đây, Hà Ngạn bước nhanh hơn.
Cậu đã nhập học được một tháng, cậu chọn khoa tài chính, các bạn học cũng đều rất tốt. Lúc mới nhập học cũng gây nên cơn sốt náo động vì dù sao cậu cũng vừa lượn một vòng trên mấy topic giải trí. Huyên náo một thời gian dù muốn nói không ai biết cậu thì cậu cũng không tin.
Nhận ra bạn học của mình tổng thể chia làm hai phe, một bên là hừng hực tò mò muốn hóng chút kịch vui, lân la làm quen để biết chút chuyện vặt. Còn một phía khác là dã tâm sự nghiệp mà muốn cùng cậu gắn kết để hưởng chút danh tiếng Trịnh Phi Loan. Đối với nhóm người đầu thì Hà Ngạn đơn giản kể vài chuyện không đau khổ, xem như là thỏa mãn chút lòng hiếu kỳ mà đối với nhóm người sau thì cậu hoàn toàn uyển chuyển từ chối.
Khoảng chừng một tuần trôi qua thì mọi người dẫn đã quen, cũng không còn chú ý nhiều về cậu nữa.
Cuộc sống yên tĩnh đến nhanh còn hơn dự đoán ban đầu của cậu.
Sau sự kiện rùm beng, bộ phim đang quay《Linh hồn trong gương》cũng quyết định đổi diễn viên, một số chương trình thực tế hoặc gameshow đã ký hợp đồng với Tạ Nghiễn, cũng công bố việc thay đổi khách mời khác. Dù thế nào thì sau một scandal lớn thì cũng cần phải vài tuần mới có thể lắng xuống hoàn toàn, trong khoảng thời gian đó cũng không tránh được việc vài bình luận, bài đăng vẫn kéo theo tên của Hà Ngạn. Mà cứ một lần được nhắc tới, thì cuộc sống Hà Ngạn lại được rung chuyển một chút.
Lần này có chút khác biệt.
Tạ Nghiễn hoàn toàn biến mất, không hề xuất hiện trên bất kỳ tin tức nào, không có bi thương than tiếc, giống như một viên đá ném xuống giếng nước, một tin tức cũng không hề có.
Hà Ngạn biết điều này là do Trịnh Phi Loan muốn bảo vệ cậu.
Trịnh Phi Loan thậm chí còn phái một vài bảo an để theo sát cậu, ngoài trừ khi vào lớp, thư viện thì những nơi nào cậu tới, các vị bảo an kìa đều kè kè theo cậu, cải trang thành bộ dáng sinh viên, trong phạm vi một 100 mét luôn cố gắng hạ thấp sự tồn tại để có thể bảo vệ tốt Hà Ngạn mà cũng không gây sự khó xử cho cậu.
“Thật sự nguy hiểm như vậy sao?” – Hà Ngạn có một lần từng hỏi như vậy với Trịnh Phi Loan.
“Mỗi người đều có lối suy nghĩ, tư duy khác nhau, vẫn nên cần thận một chút.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
Vẫn là Trịnh Phi Loan đúng.
Khi vừa mới khai giảng năm học, Hà Ngạn chính là tiêu điểm mọi sự chú ý, trên đường đi tới sảnh trường chỉ có 500-600m nhưng đều có thể nghe đủ mọi loại bàn tán, nên không thể biết đâu đó xen lẫn nhưng ánh nhìn căm thù —— Bây giờ thì đã yên bình hơn nhiều rồi, dọc theo hoa viên của trường cũng không có ai quấy nhiễu cậu.

Hà Ngạn đang đi bộ, thì từ phía sau có một chiếc xe chạy đến gần cậu rồi lại giảm tốc độ.
Cậu liếc nhìn quan sát vài lần.
Chậc, huy hiệu xe hình ngôi sao ba cánh và cái biển hiệu số xe không thể quen thuộc hơn.
Hà Ngạn giả vờ không thấy, ôm sách vở, lạnh nhạt vẫn bước về phía trước. Chủ xe kiên nhẫn dừng lại một phút chốc, thấy cậu vẫn không hề phản ứng mới bất đắc dĩ mà chạy xe chậm lên phía trước, hạ xuống cửa sổ xe: “Bạn sinh viên này, xin hỏi cậu là sinh viên hệ tài chính đúng không?”
“Phải.” – Hà Ngạn nhịn cười, vừa đi tiếp lên trước, vừa gật đầu nói.
“Có phải cậu vừa thi xong đúng không vậy?” – Đối phương lại hỏi.
“Ừm.”
“Vậy…Cậu thi thế nào rồi?”
“Cũng được, chắc khoảng chín mươi mấy điểm.” 
Đối phương nở nụ cười: “Nghe cậu nói vậy liền biết cậu là sinh viên xuất sắc rồi, không biết tôi có thể vinh hạnh mời cậu đi hẹn hò được không?”
Hà Ngạn dừng bước, quay đầu lại, chiếc xe kia cũng theo Hà Ngạn dừng lại.
“Vị tiên sinh này, tôi cảm thấy ngài có chút dễ dãi, tuỳ tiện, không có bộ dáng thành tâm chút nào.” – Hà Ngạn nhìn Trịnh Phi Loan đang ngồi bên trong xe, cậu liền nương theo mà diễn một gương mặt lạnh lùng – “Hơn nữa, tôi chưa có tốt nghiệp nên vẫn muốn chuyên tâm học hành, tạm thời không cân nhắc đến chuyện yêu đương hẹn hò.”
Trịnh Phi Loan nhún vai một cái: “Nếu như anh là doanh nhân thành đạt cũng không cân nhắc lại sao?”
Doanh nhân thành đạt?
Cái người này tự khoe khoang bản thân mà cũng không hề có chút xấu hổ.
Hà Ngàn sắp không thể nhịn cười nổi, cậu ôm sách nghiêng đầu hỏi: “Tôi đối với ngài cũng không biết gì cả, có thể nói ngài thành công đến thế nào không?”
Trịnh Phi Loan nghe tới đây, một tay gác lên vô lăng, nghiêng nghiêng mặt lộ góc đẹp trai của mình: “Anh có một doanh nghiệp gia đình trị giá mấy trăm ngàn triệu.”
Hà Ngạn lắc đầu, tỏ vẻ không vừa lòng.
“Anh còn là cổ phần đầu tư cho hơn hai mươi hãng công ty khác nhau.” – Trịnh Phi Loan bổ sung.
Hà Ngạn vẫn lắc đầu.
Trịnh Phi Loan nghĩ một chút vẫn diễn một bộ dáng “tổng tài bá đạo” vô cùng ngứa đòn nói: “Vậy thì anh giàu có nứt vách, vô luận em muốn gì, anh cũng thể mua cho em.”
“Nhưng mà cuộc sống của tôi đã đầy đủ rồi, tôi không có muốn thứ gì cả.”
Trịnh Phi Loan nhìn cậu lộ ra thần sắc sáng sủa, ngạo khí mang chút trẻ con đột nhiên không nhịn được mà bật cười, hạ xuống cửa sổ ở ghế sau —— cửa xe hạ xuống thấy một bé gái nhỏ ngồi ở ghế dành cho trẻ em ở đằng sau, bé con đang kéo kéo dây an toàn, khi ngước đầu nhìn thấy người ngoài xe liền ngọt ngào gọi: “Ba ba!”
“Anh đây có một đứa con gái bảo bối có thể khiến thế giới của em thành màu hồng nha, này cũng được tính là một người đàn ông thành công đúng không?”
Trịnh Phi Loan tung chiêu cuối.
Hà Ngạn bị một chiêu này hạ gục, không thể làm gì khác ngoài việc treo cờ nhận thua, rất vui vẻ mở cửa xe ngồi xuống. Cậu vui vẻ xoa xoa đầu Linh Lan: “Con gái có nhớ ba không nè?”
“Có nhớ ạ.”
Linh Lan chớp mắt cười trả lời.
Động cơ xe khởi động lần nữa, chạm rãi rời khỏi khuôn viên trường đại học. Trịnh Phi Loan nhìn cảnh tượng hai cha con đang đùa giỡn qua gương chiếu hậu, anh mở miệng ghẹo cậu: “Này là đồng ý hẹn hò cùng anh rồi đúng chứ?”
Hà Ngạn có điểm xấu hổ: “Mỗi ngày anh đều chơi trò này, anh không thấy chán sao?”
“Không chán.” – Trịnh Phi Loan cười nói – “Anh đã luôn nghĩ nếu như anh gặp em lần đầu tiên ở trường học mà không phải ở trước cửa Cẩm Nguyên thì anh sẽ phải làm sao để theo đuổi em. Hà Ngạn, hay là chúng ta cứ thử một loại khả năng một lần, nếu như em thích loại gặp gỡ nào thì cứ xem nó trở thành sự thật được hay không?”
Hà Ngạn thấy sống mũi hơi cay cay.
Cậu cúi đầu, tránh né ánh mắt từ gương chiếu hậu, theo bản năng mà ôm cặp sách.
Đối mặt với câu hỏi như thể, cậu thật không biết phải trả lời thế nào.
“Cái kia… cảm ơn anh đã giúp em ôn tập. Thật nhiều câu hỏi hôm nay đều đã được ôn qua, hơn nữa anh giảng so với thầy tương đối dễ hiểu hơn, cho nên…cho nên em làm bài thi rất tốt.” – Cậu cứng ngắc nói lái sang chủ đề khác.
Trịnh Phi Loan sững sờ sau đó như hiểu ra liền thản nhiên trả lời: “Không có gì, giữa anh và em còn khách sáo gì nữa. Mấy ngày nay em ôn thi mệt rồi, để anh dẫn hai cha con đi ăn một bữa ngon.”

Anh đã đặt chỗ ở một nhà hàng Thổ Nhĩ Kỳ nổi tiếng từ sớm rồi, nhưng cuối cùng “buổi ăn mừng trá hình hẹn hò” này cũng diễn ra ở một nhà hàng bình dân ở Uyên Giang.
Nhà hàng có tên là “Cày cuốc khoai lang”*, một cái tên rất nông dã. Hà Ngạn luôn nghe các bạn học của mình nói về món đậu hũ gạch cua và bánh bao nhân mướp. Bọn họ nói rằng hai món này có thể càn quét qua tất cả bảng xếp hạng món ngon nổi tiếng nên mới lôi kéo Trịnh Phi Loan đến đây.
*Cày cuốc khoai lang: Hành không nghĩ ra được cái tên nào hay hơn, bản QT “Lê mà khoai lang” – Hành thử để tiếng anh như Cranberry nhưng mà tiếng anh còn dị dị thế nào ấy:v “Plowing small sweet potatoes”. Mọi người có đề xuất nào hay hơn không? Tên tiếng trung của nó “犁地小番薯”, hán việt cũng không khá hơn bao nhiêu.
Không ngờ rằng vừa vào cửa đã gặp được một người quen.
Chính xác là người quen của Hà Ngạn.
Ông chủ của “Cày cuốc khoai lang” là một omega, tên người này là Hàn Tiểu Lê, trời sinh một gương mặt tròn trĩnh đáng yêu. Vừa trông thấy Hà Ngạn, đôi lông mày Hàn Tiểu Lê nhíu lại, vuốt cằm của chính bản thân mà lục lọi lại ký ức.
“Cậu…cậu cậu cậu…”
Hà Ngạn cũng cảm thấy người trước mặt cũng có chút quen quen, hai người đều trừng qua trừng lại, trăm miệng một lời đồng thanh: “Anh/Cậu là người vào hai năm trước…”
“Bệnh viện Uyên tây!”
Hàn Tiểu Lê lời nói nhanh nhẹn, giành lời nói trước.
Hà Ngạn nghe xong liền nở nụ cười: “Đúng là anh rồi, thật sự là trùng hợp mà.”
“Chúng tôi ở đây đã khai trương nhà hàng hơn một năm rồi, ấy vậy mà hôm nay gặp được cậu ở đây, quả nhiên là duyên phận!”
“Tôi vừa mới quay về đại học uyên giang để hoàn thành khoá học.” – Hà Ngạn nói tiếp – “Thường nghe bạn bè đều nhắc tới “Khoai lang nhỏ” vẫn luôn chưa có cơ hội để tới thưởng thức, nếu như có thể đến sớm thì đã có thể họp mặt sớm hơn rồi!”
Trịnh Phi Loan không quen biết Hàn Tiểu Lê, thấy người này vừa gặp đã nhiệt tình phấn khởi chuyện xưa, quan hệ tưởng chừng như cực kì thân thiết, không tránh được tâm trí anh mù mịt. Anh cũng chưa có mở miệng mở lời đã bị Hàn Tiểu Lê trước sau quét một vòng, nở một nụ cười rực rỡ: “Anh là alpha của Hà Ngạn à?”
“Phải.”
Trịnh Phi Loan thẳng lưng, đáp lời tao nhã lịch sự.
Suy đoán hợp lý thì người này chắc hẳn là bạn học trước đây của Hà Ngạn, vậy nên anh cũng nên lưu lại hình tượng thật tốt đẹp.
Ai ngờ câu tiếp theo của Hàn Tiểu Lê: “Vậy anh phải bảo vệ Hà Ngạn cho thật tốt đấy! Alpha trước đây của cậu ấy đặc biệt đặc biệt đặc biệt cặn bã, con gái mình được sinh ra thì không hề đến xem, tiền thuốc men cũng không chuẩn bị, để một mình Hà Ngạn khổ cực một mình ở bệnh viện, đúng là tên khốn giàu có, rác rưởi! Trông anh cũng rất tốt, rất, rất có gì nhỉ…phong thái phong độ, anh phải có trách nhiệm đến cùng đấy, đừng có lại bắt nạt Hà Ngạn!”
Vừa nói còn vừa ra sức vỗ bập bập vào vai Trịnh Phi Loan, bộ dáng giống hệt trưởng bối giao trách nhiệm cao cả.
“…Được.” – Trịnh Phi Loan trả lời.
Thì ra hai người quen biết từ việc chung phòng bệnh năm đó.
Thật mất mặt.
Thế là “buổi ăn mừng trá hình hẹn hò” này cứ vậy biến thành “buổi họp mặt tâm sự của các omega”, Hàn Tiểu Lê nhiệt tình như lửa nóng, lôi kéo Hà Ngạn vào một khu vực phòng riêng, còn gọi alpha của mình đến.
Vẫn là vị alpha cao to vạm vỡ, bộ dáng cười hàm hậu, anh ta đã nghỉ việc ở cửa hàng sửa chữa, bây giờ chuyên tâm phụ Hàn Tiểu Lê kinh doanh quán ăn. Mỗi ngày đều được người yêu đầy yêu thương nấu một bàn lớn đồ ăn ngon.
Trên vai còn đang cõng một cậu con trai lớn tầm chừng hai tuổi.
“Bánh Trứng à.” – Hàn Tiểu Lê gọi – “Giới thiệu với cậu, thằng nhóc này chính là đứa nhỏ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Linh Lan nè.”
“Lần trước vẫn là một bộ dáng đỏ hon hỏn vậy mà giờ đã lớn như vậy rồi, so với Linh Lan còn khoẻ mạnh hơn.” – Hà Ngạn nói.
Linh Lan nhìn chằm chằm Bánh Trứng, rất lanh lợi mà chớp mắt với người ta một cái, tên nhóc kia cũng kháu khỉnh mà cười khúc khích, trèo khỏi người cha mình chạy đến rủ Linh Lan đi chơi.
Hàn Tiểu Lê nhanh tay cầm di động tiến lên kéo ra bộ sưu tập cho Hà Ngạn xem vài tấm hình: “Còn đây là Cơm Nắm và Tảo Biển nè, hai đứa là sinh đôi, vừa mới tròn sáu mươi ngày thôi.”
Trong hình là hai đứa nhỏ cuộn vào nhau say ngủ.
“Woa…Hai anh thật sự là rất nhanh a…”
Hà Ngạn cực kỳ kinh ngạc.
Hàn Tiểu Lê thẹn thùng, gãi đầu: “Ây dô, cậu nhìn cũng thấy đó, Bánh Trứng đáng yêu như vậy nên cũng nhìn không được mà nặn thêm một cục Cơm Nắm. Ai ngờ đâu, ông trời thương ban, tặng kèm thêm một cuộn Tảo Biển cơ chứ… Hai người cũng nhanh nhanh tranh thủ, thêm một Tú Cầu, Đinh Hương hay Măng Cụt nữa nè…” 
“Tú Cầu hay Đinh Hương cũng được nhưng Măng Cụt hình như không ổn lắm.” – Hà Ngạn bật cười.*
*Tú cầu, đinh hương là hoa nè còn Măng Cụt là quả không có cùng dòng họ hoa như Linh Lan nên anh Ngạn mới bảo không ổn lắm ó.:v
Hai omega vừa dùng bữa, vừa ôn chuyện nên cũng ôn lại chút chuyện năm xưa từng trải ở bệnh viện Uyên tây. Sự việc đã trôi qua hai năm nên cảm xúc người trong cuộc cũng phai nhạt ít nhiều nhưng đối với Trịnh Phi Loan thì mỗi một chi tiết đều là lần đầu tiên nghe được ——
Lần đầu tiên nghe được Hà Ngạn lần đó đã mất nhiều máu thế nào, biết được rằng em ấy đã hôn mê suốt năm ngày, Linh Lan cũng là nằm cô đơn lẻ loi ở phòng giám hộ suốt từ giáng sinh cho đến tết nguyên đán.
Lần đầu tiên nghe được khi Hà Ngạn tỉnh dậy suy yếu đến mức độ không thể ngồi dậy nổi, chỉ có mỗi Trình Tu ngày đêm không ngủ chăm sóc bên cạnh.
Lần đầu tiên nghe được chuyện về quản lý mới của mình đã đem quà lễ đến gặp “lễ phép mời” Hà Ngạn chuyển phòng bệnh thế nào, Hà Ngạn đã vô lực phản kháng ra sao, đã luồn cúi thế nào.
Trịnh Phi Loan không đành lòng nghe hết nhưng anh biết đây chính là những lỗi lầm mình gây ra cần phải can đảm đối diện và sửa lỗi.
Sau đó Hàn Tiểu Lê bận rộn chuyện kinh doanh, trong phòng chỉ còn mỗi ba người bọn họ.
“Chà, bây giờ cũng đến thời gian của chúng ta.”
Hà Ngạn cười cười với anh, cắn nhỏ phần bắp cải cuộn* , cúi đầu thổi nguội, cẩn thận đút cho Linh Lan. Biểu tình của cậu rất tự nhiên, thoải mái, giống như ban nãy chỉ là ôn chút chuyện vui vẻ năm xưa.
*Hình minh hoạ món ăn Bắp cải cuộn
Trịnh Phi Loan rất cảm động với sự khoan dung của cậu, gật đầu nói: “Buổi chiều anh được nghỉ, muốn ở cùng với em. Chúng ta đưa Linh Lan đi sở thú chơi, em thấy được không?”
“Được chứ, nhưng mà… Trước khi đi thì cho em ghé qua thư viện một chút.”
“Thư viện?” – Trịnh Phi Loan kinh ngạc – “Không phải em đã thi xong rồi sao?”
Hà Ngạn uống hết canh trong chén, ăn miếng nấm cuối cùng rồi đặt muỗng xuống: “Em định mượn một vài quyển sách để cuối tuần có thể ở nhà đọc, cũng nhanh thôi à. Anh ở bãi đậu xe dưới lầu đợi em một chút, em mượn xong sẽ xuống liền.”
“Được, em cứ từ từ, không vội.”
Trịnh Phi Loan cầm lấy vá canh súp giúp cậu múc thêm một chén nữa, nhẹ nhàng đặt trước mặt cho cậu.

Thật ra, Hà Ngạn cũng không phải mượn sách về chuyên ngành.
Cậu đeo thẻ sinh viên vào thư viện, không có lên lầu bốn của chuyên ngành kinh tế mà lại dừng ở tầng ba, bước vào khu vực tâm lý học.
Cậu cần phải giải toả một vài tâm lý stress của mình.
Khoảng một tháng trước, cậu để ý thấy chất lỏng tín tức tố ở bên cổ Trịnh Phi Loan ngày càng một ít hơn, tới ngày hôm qua, nó chỉ còn màng mỏng dính như cánh ve. E rằng chưa qua được một tuần, chắc hẳn sẽ hết.
Sau khi tín tức tố biến mất, Trịnh Phi Loan làm sao có thể sinh hoạt như bình thường đây?
Đáp án quá rõ ràng khiến cậu sợ hãi, có thể Trịnh Phi Loan sẽ lại giống như người “mù” – dù trước mặt cậu nhưng cũng không thấy, như một người “câm” – dù trước mặt cậu nhưng cũng không nói một câu.
Hà Ngạn cũng biết bây giờ Trịnh Phi Loan đã đem toàn bộ quyền quyết định tương lai giao cho cậu toàn quyền, mà cậu lại vẫn luôn chần chừ, cứ như vậy ngày qua ngày, trước sau cũng không dám tiến hay lùi.
Bởi vì cậu rất sợ.
Cậu sợ đổi về tuyến thể nguyên bản, những điều tốt đẹp bây giờ đều sẽ thay đổi.
Cậu không ghét Trịnh Phi Loan, ngược lại, cậu rất thích cùng Trịnh Phi Loan quan hệ như bây giờ – có thể thoải mái mà vui đùa, cũng có quan tâm nương tựa nhau, không tồn tại sự giàu sang cao quý, cũng không so đo sự thấp kém, so với một cuộc tình mà cậu mong đợi còn hạnh phúc ngọt ngào hơn rất nhiều lần. Độ khớp cực thấp cũng không hề ảnh hưởng đến việc Trịnh Phi Loan yêu cậu và cũng không thể ngăn cản cậu sinh ra cảm tình lần nữa với Trịnh Phi Loan.
Đây là một chuyện đáng mừng cỡ nào.
Còn sau khi đổi về tuyến thể gốc thì sẽ làm sao đây?
Cậu sẽ giống như trước thuần phục trước tình ái, tôn nghiêm cũng không gồng gánh nổi?
Khi ấy cậu nhu nhược thế nào, hạ thấp bản thân thế nào, luôn nơm nớp lo sợ, luôn cung phụng Trịnh Phi Loan như trung tâm vũ trụ. Thời khắc ấy ngoại trừ yêu Trịnh Phi Loan, linh hồn của cậu lại không hề có một niềm khát khao theo đuổi nào khác.
Hà Ngạn sợ sẽ biến thành bộ dáng đê tiện năm xưa —— dù cho điều đó chỉ có một phần trăm khả thi.
Cậu đã từng xin ý kiến từ Yến Ninh, hi vọng từ sự cơ trí từ phía người đi trước có thể dẫn lối cho cậu, cậu cũng nghĩ Yến Ninh là ba ruột của Trịnh Phi Loan sẽ sốt ruột cho con trai mà nhắc nhở cậu mau mau làm giải phẫu, nhanh nhảy qua bước lựa chọn thống khổ này.
Vậy mà Yến Ninh không có khuyên cậu như vậy.
Yến Ninh nói, cậu là một người tự chủ được bản thân, đối với việc quan trọng như vầy thì bản thân không nên tồn tại những khúc mắc. Muốn quan hệ sau này an ổn lâu dài thì chính cậu cần phải giải đáp những khúc mắc ấy.
Chất lỏng không còn nhiều, thời gian mỗi lúc gấp gáp hơn.
Cậu cần nhanh chóng tìm được đáp án mà mình cần.
Hà Ngạn đứng ở trước kệ sách, lật tìm những tài liệu của người đi trước. Cậu biết mình không phải là omega duy nhất mất đi phương hướng, mấy chục năm qua thậm chí mấy trăm năm qua, còn có rất nhiều omega rơi vào đường cùng khổ cực. Bọn họ bị vây trong tín tức tố, bị một mê cung của tình yêu và tôn nghiêm làm cho khốn khổ. Hắc ám, đe dọa, tổn thương, chỉ vì mong muốn tìm đến một đáp án từ sâu trong tâm.
Có người thoát khỏi mê cung ấy nhưng cũng có người không thoát được.
Hà Ngạn muốn được lắng nghe tiếng lòng của họ, có lẽ cậu sẽ tìm được sự cộng hưởng đồng cảm, tìm được tri âm.

Hà Ngạn không có chú ý tới khi cậu vừa bước vào phòng thì có một nữ sinh đang tự học đột nhiên thay đổi sắc mặt. Cô gái nhìn chằm chằm Hà Ngạn, ánh mắt âm trầm, tràn đầy sự tàn nhẫn giống như kịch độc.
Lúc Hà Ngạn đang chuyên tâm đọc sách, cô nàng cầm một vật lấy từ trong túi bút viết, sau đó đứng dậy đi đến gần Hà Ngạn.
“Cậu cũng là sinh viên khoa tâm lý học à? Sao mình chưa bao giờ gặp qua cậu nhỉ?”
Cô nàng có giọng nói rất ôn nhu, tràn đầy ý cười.
Hà Ngạn ngẩng đầu nhìn thấy đang nói chuyện với mình là một cô nàng Beta cột tóc đuôi ngựa, quần áo đơn giản mộc mạc, tướng mạo hiền hậu, cười nói: “Tôi học bên khoa tài chính, đến tìm một vài quyển sách về tâm lý.”
“Đúng nhỉ, Omega các cậu hình như tương đối dễ nghi hoặc.” – Nữ sinh này suy nghĩ một chút lại hỏi – “Cậu cũng vậy à? Bị rơi vào thế khó sao?”
“Có một chút.” – Hà Ngạn gật đầu.
Nữ sinh nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói gì nữa.
Hà Ngạn chỉ nghĩ đây là một cuộc hội ngộ ngẫu nhiên, nên cũng quay trở lại việc đọc qua mục lục của quyển sách trong tay.
Bất thình lình cô gái bỗng nhiên lên tiếng: “…Nhưng mà cậu có cái gì để nghi hoặc chứ? Trên toàn thế giới này, không phải cậu là người cười đắc ý nhất sao?”
Cô nàng bước lướt nhẹ nhàng tới, nụ cười làm người ta sởn tóc gáy.
Ngay lúc Hà Ngạn thấy có gì đó không ổn định xoay người rời đi thì phía sau gáy đột nhiên đau đớn, một vật nhọn sắc bén trực tiếp đâm vào tuyến thể. Đau đớn giống như một cây thương bén xuyên thủng đầu cậu, mồ hôi lạnh chảy xuống, ngũ quan vặn vẹo co quắp.
Tuyến thể sau gáy của omega chính là nơi yếu ớt nhất.
Cậu không thể thốt lên tiếng, ánh mắt tan rã, ngón tay bấu chặt víu vào kệ sách, cả người đổ khuỵu xuống.
Nữ sinh kia tay cầm một cây trâm dính máu, từ trên cao nhìn cậu, nhẹ giọng nói: “Mày biết không, tôi đã hai mươi ba ngày không nghe được tin tức của anh ấy, một chút cũng không. Anh ấy giống như biến mất khỏi thế giới này vậy. Ngày trước mày mượn gió bẻ măng, tranh giành cướp giật quấy rối cuộc sống riêng tư của anh ấy, hiện tại các người khi anh ấy mất tích lại…”
“Mày có biết trước đây anh ấy yêu thương chúng tôi đến thế nào ư? Anh ấy thường xuyên gửi ảnh chụp cho các fan, gửi lời chào buổi sáng, gửi lời chúc ngủ ngon, vào ngày lễ ngày tết còn đáp lễ cho chúng tôi. Một người tốt như vậy, cũng chỉ bởi vì đắc tội với mày, một câu thuận miệng của mày mà chúng tôi vĩnh viễn mất đi anh ấy, mày chắc đang vui vẻ đắc ý lắm đúng không?”
Cô nói đến đây thì cây trâm trong tay chuyển động đè lại vào tuyến thể đang chảy máu sau gáy của Hà Ngạn.
“Mày đoán xem nếu như tuyến thể bị phá huỷ, mày không còn 100% độ khớp tín tức tố với Trịnh Phi Loan nữa thì hắn ta liệu có còn yêu mày sao? Sẽ còn vì mày mà không phân biệt tốt xấu, mà diệt trừ người ta?”
Cô nàng ghé sát vào tai Hà Ngạn, thủ thỉ nói: “Mày sẽ phải nhìn hắn hết tình cạn nhiệt, nhìn hắn chán ghét mày, không muốn mày sinh con cho hắn nữa, nhìn hắn vì yêu người khác mà đạp mày dưới chân —— mày phải chậm rãi trải qua từng loại thống khổ mà Tiểu Nghiễn phải chịu, có được hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.