Phù Lam

Chương 11:




Doãn Tiểu Đao không hiểu rõ về Lam thị, chỉ biết đó là một xí nghiệp nổi tiếng ở Thương thành.
Những điều cô chứng kiến thời gian qua cho thấy, Lam Diễm không có địa vị ở Lam thị. Hắn bị giáng chức đến nhà xưởng, cũng không thể quản hắn được. Đừng nói chi đến khóa tiền chi tiêu, lưu lạc đến mức phải dựa vào tiền đi lừa gạt để tiếp tục sống.
Một người đàn ông không có năng lực như vậy, còn bị nghiện. Nếu như không có bối cảnh Lam thị, vậy cũng chỉ có một con đường chết.
Cô thấy hắn co lại không động đậy, cũng không tắt đèn, liền giúp hắn ấn công tắc.
Sau khi cả phòng tối đen, mặt hắn bị che trong chăn, âm thanh rầu rĩ truyền đến, "Ngày mai mang một cái giường khác chuyển tới đây. Ngủ dưới đất rất dễ bị phong thấp." Âm lượng nói nửa câu sau càng ngày càng thấp, giống như rất không muốn nói ra.
Sắc mặt Doãn Tiểu Đao thay đổi khẽ lóe lên khác thường, lập tức trả lời, "Được."
Bản nhạc đệm này qua đi, một đêm gió êm sóng lặng.
Ngày hôm sau Lam Diễm ngủ thẳng tới hơn chín giờ.
Sự việc đánh lén tối qua không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn chút nào. Sau khi rời giường hắn liền đến tủ lạnh tìm đồ ăn, vừa tìm đồ vừa hỏi, "Đao thị vệ, cô có ăn rau hẹ không?"
"Có thể." Cô nói xong quay người đi tới ban công, nhìn ngó bốn phía.
Lam Diễm nhếch khóe miệng, thấp giọng chế nhạo một câu, "Không kén ăn giống như heo."
Thời điểm hắn vào bếp, cô đi vòng theo tới ban công phòng khách.
Xanh hóa của tiểu khu này khá tốt, còn có tiếng chim tước. Có điều vì ở Hâm thành có rất nhiều nhà xưởng, tất cả không trung đều mù mịt, không thấy một chút màu xanh nào. Chất lượng không khí tương đối kém.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, Doãn Tiểu Đao quay đầu lại nhìn về phía Lam Diễm.
Hắn đang thái rau hẹ thành từng phần. Lúc này khóe miệng hắn giương lên, có vẻ như tâm tình rất tốt.
Cô đã nhìn các loại vẻ mặt hắn, tức giận....thường xuyên nhất. Mỉm cười thật lòng như bây giờ rất ít. Cô không hiểu nổi hắn. Rõ ràng có thể mất mạng bất cứ lúc nào, sao lại còn bộ dáng nhàn tình nhã trí.
Lam Diễm cúi đầu đánh trứng gà vào bên trong bột mì. Làn gió êm dịu thổi tới, làm tóc hắn trên trán hắn chuyển động theo.
Doãn Tiểu Đao không khỏi nghĩ, có phải con cháu nhà có tiền đều đẹp mắt như vậy. Ví dụ như hắn, ví dụ như Lam Úc.
Lam Diễm nhận ra ánh mắt của cô, ngẩng đầu lên, "Đứng sang bên cạnh đi, đừng chắn gió." Nhà bếp không có điều hòa, hắn rất ngột ngạt.
Cô đồng ý đi đến góc.
Lần này Lam Diễm làm bánh trứng chiên rau hẹ, cùng với canh cà tím khoai tây.
Doãn Tiểu Đao nhìn bên trong nồi bánh, cảm thấy cần phải ăn thật ngon.
Sau khi vào bàn, cô yên lặng nếm thử mùi vị, lại một miếng. Cũng không biết tay nghề của hắn học từ đâu, vị đậm đà thơm hương, vị rất ngon.
"Đao thị vệ, thế kỷ hai mươi mốt rồi." Lam Diễm nghiêng đầu nhìn cô, nói chuyện.
"Ừ." Doãn Tiểu Đao gắp một miếng bánh trứng.
Hắn nhìn cô không khách khí chút nào ăn ăn ăn, liền nhanh chóng gắp một miếng vào bát của mình, chỉ lo cô ăn hết phần của hắn. "Hiện đại không thịnh hành vũ đao lộng thương nữa. Cô con gái một trong nhà, nên học nấu cơm một chút."
"Hoành quán có nhà ăn." Bánh trứng chiên rau hẹ ăn thật ngon, thơm phức. Khác với mùi vị của sư phụ Hoành quán làm.
Lam Diễm nhìn cô ăn xong một cái bánh trứng, ".....Ý của cô là, sau khi cô kết hôn cũng ăn đồ nhà à?" Sinh thời nếu như có thể đến Hoành quán một chuyến, hắn nhất định phải khinh thường trước mặt chủ nhân nơi đó một cái. Thời đại nào, còn làm kiểu sinh hoạt phong kiến.
"Ừ."
"Không phải tôi nói cô, đàn ông có mấy người sẽ nấu cơm, cô liền cả đời ăn ở nhà đi."
"Được." Doãn Tiểu Đao lại gắp một miếng bánh trứng.
Người đàn ông này tuy rằng dông dài, nhưng không tính là quá xấu. Hắn biết cô sức ăn lớn, rán năm cái bánh trứng, đều là cái rất to.
Hôm qua lúc tính tiền mua thức ăn, hắn ở đó tính toán chi li, "Đao thị vệ, tiền này là tôi hi sinh nhan sắc đổi lấy, cô cũng đừng ăn nhiều như vậy, sẽ làm tôi nghèo hơn." Nhưng đến lúc ăn cơm tối, hắn nấu một nồi cơm lớn, cùng số lượng các món ăn đầy đủ.
Doãn Tiểu Đao hiểu được một chút.
Người đàn ông này trong lòng không đồng nhất.
Sau bữa sáng, Doãn Tiểu Đao chủ động thu dọn bát đũa.
Lam Diễm vừa xem ti vi, vừa ợ no. Hắn híp mắt lại, có muốn ngủ hay không.
Hôm nay thời tiết có chút mát mẻ.
Hắn rất mệt.
Doãn Tiểu Đao rửa chén xong đi ra, Lam Diễm đã ngáy khò khò ngủ thiếp đi.
Cô không thấy bất ngờ, tắt ti vi đi, đến ngồi dựa vào ban công đọc sách.
Trong lúc Lam Diễm nửa mê nửa tỉnh, nhìn thấy bóng người phía trước.
Tư thế ngồi của cô rất thẳng, ngăn đi hơn nửa ánh mắt trời.
Hắn cũng không biết đang trong mộng hay là hiện thực, đột nhiên cười cợt, sau đó ngủ thiếp đi. Lần này hắn ngủ rất an ổn, chìm trong mộng còn hơn hồi nãy nữa. Lâu rồi chưa từng xuất hiện mộng đẹp đến lần thứ hai, đẹp đến làm hắn muốn ngủ chết rồi.
Cảm giác này vừa qua đi, đột nhiên Lam Diễm có cảm hứng đi làm.
Lúc gần ra tiểu khu, Doãn Tiểu Đao nhất định phải đến tòa nhà đối diện một chuyến.
Lam Diễm nhìn mặt trời treo cao, nhẹ lau mồ hôi trên trán.
Hắn không muốn điều tra lai lịch của những người tập kích kia. Nếu quả thực bị giết, chết thì chết thôi. Nguyện vọng của hắn là được chết thanh thảnh, tốt nhất không hề đau đớn. Nếu không chỉ đau một lát khi chết đi. Bị những tên kia đến bắt, dùng cách thức hành hạ đến một hơi thoi thóp, so với một đao mất mạng tàn nhẫn hơn nhiều.
Doãn Tiểu Đao bình thản thuật lại: "Đối phương muốn đưa ngài vào chỗ chết." Nỏ quân dụng có tầm bắn trong vòng khoảng năm mươi mét, cô đã xem qua, chỉ có gian phòng ở tầng trệt phía Bắc trong tòa nhà bốn tầng đó mới có góc độ phù hợp.
"Đao thị vệ, có một số việc không biết so với biết càng dễ chịu hơn. Lam Diễm không thay đổi phương hướng bước chân, hắn vẫn tiếp tục đi ra ngoài, "Cô điều tra rõ được ai làm thì có thể làm gì?"
"Có thể thông báo cho trưởng bối của ngài về chúng." Cô nghĩ, nội bộ Lam thị bất hòa thế nào, cũng sẽ không để Nhị thiếu gia thực sự gặp nạn.
Lam Diễm nở nụ cười, "Bọn họ giải thích nội dung nhiệm vụ với cô như thế nào?"
"Muốn tôi bảo vệ an toàn tính mạng cho ngài." Nội dung rất đơn giản. Có điều sau khi nhiệm vụ hoàn thành, Lam thị cần thực hiện quy định rất kỹ càng.
"Có cho cô điều tra không?"
Cô thành thật trả lời, "Không có."
Cho nên mới nói cô là ngây thơ ngu ngốc, "Vậy cũng đừng quản." Lam Diễm không muốn biết chân tướng một chút nào. Những người cấp cao ở Lam thị kia, già trẻ lớn bé đều là một dạng như nhau. Chân tướng cũng nên thay đổi dạng.
Doãn Tiểu Đao nghi hoặc, nhưng cuối cũng cũng không kiên trì tra rõ chuyện đột kích.
Không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy Lam Diễm ngoài mặt nhìn giậm chân gào thét, dễ giận, thực ra sâu trong nội tâm đã chìm như tro tàn. Hắn không quan tâm rất nhiều chuyện, ngay cả mạng sống của mình cũng vậy.
Doãn Tiểu Đao đi theo phía sau hắn, luôn luôn chú ý hướng đi của mọi người xung quanh.
Ngày hôm nay cũng không có đạo ánh mắt kia theo dõi.
------
Lam Diễm đi đến nhà máy không có chuyện gì làm. Công việc của hắn chính là thêm ở trên văn bản: ký tên, cùng với mở máy tính ra xem phim ảnh.
Sau khi hắn có tiền, tự mình kéo một đường giây.
Tốc độ lướt nhanh chóng, bổ sung dồi dào vào viêc học hỏi hội viên hoàng kim.
"Internet thực sự là một phát minh vĩ đại! Các thiếu niên trưởng thành khỏe mạnh đều không thể rời khỏi nó." Lam Diễm nhìn động tác ái tình của nam nữ chính trong màn hình, thở dài tự đáy lòng nói.
Cũng chính vào lúc này, đột nhiên linh quang của hắn lóe lên.
Chung quanh đây ngoài nhà xưởng vẫn là nhà xưởng, hoàn toàn không có chỗ giải trí. Nghĩ lại đến hắn cũng kìm nén đến sợ, huống hồ là công nhân khuân vác mỗi ngày.
Lam Diễm gọi Lý Dũng Hoa tới, hỏi dò bình thường công nhân thường vui chơi cái gì.
Lý Dũng Hoa bị hỏi muốn ngã. Xưởng ống dẫn khói làm hai mươi tư giờ, thay phiên hai ca. Các công nhân một ngày làm mười tiếng, thời gian còn lại là ăn với ngủ. Nào có thể ra ngoài vui chơi.
Lý Dũng Hoa đúng sự thật báo lại tình hình này.
Lam Diễm sững sờ, "Luật lao động không phải quy định mỗi ngày không được làm quá tám tiếng sao?"
"Bọn họ đâu hiểu luật hợp pháp hay không." Lý Dũng Hoa cảm thấy suy nghĩ của Nhị đại phú này thật buồn cười, "Lương là tính theo sản phẩm. Thời gian ngắn, lương sẽ ít, bọn họ còn không đồng ý đó chứ. Hơn nữa, bây giờ công nhân thành thạo kỹ thuật, một tháng hơn một vạn không phải vấn đề."
"Kháo, so với tôi là giám đốc nhà máy lương còn cao hơn!" Lam Diễm suýt chút nữa lật bàn, trừng mắt nhìn sang Doãn Tiểu Đao, "Chủ nhiệm Đao, cô đi làm công nhân kiếm tiền nuôi tôi đi."
Lý Dũng Hoa nghe nói như thế, khóe mắt giật giật. Hắn sớm hoài nghi Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao có chuyện. Vốn tưởng rằng là cô gái bị bao nuôi, ai ngờ, là ngược lại. Có điều, nhìn từ diện mạo hai người, quả thực đàn ông mới có vốn làm tiểu bạch kiểm.
Ánh mắt Lý Dũng Hoa nhìn về phía Lam Diễm không khỏi ý tứ sâu xa hơn.
"Không đi." Doãn Tiểu Đao từ chối thẳng thừng.
Lam Diễm nghiêng đầu qua chỗ khác, trừng cô một chút, sau lưng trách cứ cô không biết nể mặt hắn trước mặt Lý Dũng Hoa.
Cô làm như không nhìn thấy.
Lam Diễm tức giận, lại không phát tác được. Hắn ho hai cái, nói về chính sự, "Lý xưởng trưởng, dưới lầu không phải có một phòng trống sao, ở đấy đặt một cái máy tính, để công nhân lên mạng tiêu khiển giải trí."
Vẻ mặt Lý Dũng Hoa càng co rút, "Nghiện mạng rất đáng sợ! Rất dễ gây nên lười biếng."
Lam Diễm không quản việc không liên quan đến mình, "Lười biếng thì lười biếng đi." Dù sao tiền kiếm từ xưởng đều của Lam thị, không quan hệ nhiều với hắn. Lam thị lại lớn mạnh, bây giờ hắn cũng không moi được một phân tiền.
"Ngài muốn mở phòng Internet...." Lý Dũng Hoa nhớ tới một chuyện, thăm dò nói, "Không bằng trước hết lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ ở ký túc xá công nhân."
"Máu điều hòa nhiệt độ gì?" Lam Diễm không có hứng thú nghe.
Lý Dũng Hoa dứt khoát nói thẳng, "Chính là ký túc xã công nhân, nhiệt độ nóng như trong lò."
"Ồ?" Lam Diễm quả thực khó có thể tin. Ở nơi xã hội hài hòa này, lại không hề lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ ở ký túc xá, "Như vậy ở cái thời tiết quái quỷ này, nơi ở của bọn họ không lắp máy điều hòa nhiệt độ?"
Lỹ Dũng Hoa gật đầu.
Ký túc xá đã xây từ lâu, mạng điện lưu lại từ trước không đủ. Hiện tại quạt máy toàn bộ ký túc xã vừa mở, đều thỉnh thảng sẽ đứt cầu dao.
Những năm trước đây công việc của nhà máy không tốt, Lý Dũng Hoa dự định đóng cửa nhà máy, khó khăn đi làm lại chuyện mạng điện.
Sau đó nhà máy được Lam thị thu mua, Lý Dũng Hoa muốn chỉnh đốn lại ký túc xá. Nhưng sau khi thu mua, rất nhiều chuyện hắn không có quyền nữa.
Thời tiết nóng bức, ký túc xá không có điều hòa, cách nhiệt lại kém. Buổi tối các công nhân đi ngủ đều mồ hôi đầm đìa, chớ nói đến trực ban, nhiệt độ ban ngày cao đến mức làm bọn họ không được ngủ ngon. Có một vài công nhân dự định tự trả tiền lắp máy điều hòa nhiệt độ, nhưng chi phí quá lớn.
Lý Dũng Hoa có đề cập với cấp trên, thế nhưng vẫn không được phê duyệt.
Sau khi Lam Diễm nghe cụ thể và tỉ mỉ tình hình, nói ra từng chữ từng chữ, "Nhà tư bản cực kỳ ác độc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.