Lý Dũng Hoa đi rồi, Lam Diễm nói, "Tôi đến xưởng này đã được khoảng mười ngày, chưa từng làm chuyện gì chính đáng."
Trong phòng chỉ có hắn và Doãn Tiểu Đao. Vì vậy lời này, là nói với cô.
Doãn Tiểu Đao nhìn tờ báo, "Ừ" một tiếng.
Lam Diễm mở máy tính lên, bắt đầu chiếu lên một bộ phim khác, xem không
được mấy phút, hắn lại mở miệng, "Đao thị vệ, cô nói trời nóng như vậy,
không có điều hòa có thể chết người hay không?"
"Có thể." Ký túc xá này rất cũ kỹ. Một đám người chen nhau trong một phòng, vô cùng nóng.
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Nói xong câu này, hắn không nói chuyện nữa, sự chú ý lại tập trung vào hành động trong phim.
Doãn Tiểu Đao cho rằng một lát nữa là hắn không có chuyện gì nữa.
Có điều, hôm sau, Lam Diễm lần đầu tiên nghiêm túc thực hiện chức trách của một giám đốc nhà máy.
Lúc trước báo xây nhà xưởng, nơi cung cấp điện chỉ có phòng thiết bị hiện giờ, muốn chỉnh đốn lại, còn phải làm lại hồ sơ.
Lam Diễm muốn tự mình làm chủ, đồng ý lời thỉnh cầu của Lý Dũng Hoa.
Nhưng tên gọi nhà máy bây giờ đã sửa lại, con dấu ở Lam Thị. Tất cả tài
liệu đều phải trình lên trụ sở chính. Trình tự việc này rất phiền phức,
tầng tầng báo cáo, phê duyệt xong mất đến thời gian một hai tháng. Đến
lúc đó, đã là mùa đông rồi.
Lam Diễm cười vui vẻ, gọi điện thoại cho Lam Úc. "Anh trai, chào buổi sáng."
Thái độ Lam Úc âm u lạnh lùng, "Em trai mỗi ngày đều có vẻ có tâm tình rất tốt."
"Vừa hút xong, ha ha." Lam Diễm cũng tự mình cảm thấy hai tiếng "ha ha" này rất hèn mọn.
Ngữ khí của Lam Úc chuyển biến tốt hơn, "Bây giờ một ngày phạm nghiện mấy lần?"
"Em không nhịn được liền phạm nghiện, rời khỏi tay là khó chịu." Lam Diễm nghĩ, đáp án này có thể làm tâm tình Lam Úc rất tốt.
"Cai sớm một chút đi." Lam Úc vẫn nhàn nhạt nói câu kia, không thấy vui mừng.
"Bây giờ rất khó." Lam Diễm đổi đề tài, nịnh nọt lấy lòng, "Anh trai, em gặp khó khăn, muốn nhờ anh hỗ trợ."
"Sao?" Lam Úc bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Lam Diễm giải thích chuyện ký túc xá.
Lam Úc không tiếp tục nghe hừ một tiếng, "Anh phải đi họp, nói sau."
Lam Diễm cũng không bất ngờ. Hắn lười biếng duỗi eo, trả lời với âm thanh tút tút, than thở, "Anh trai thật vô tình."
Qua một lát, hắn gửi một phong bưu phẩm cho chú Lam.
Một ngày chưa nhận được hồi âm.
Hai ngày chưa nhận được hồi âm.
Ngày thứ ba, chú Lam gọi đến.
Lam Diễm hỏi thăm vài câu, sau đó nói chuyện chính.
Chú Lam trầm thấp nở nụ cười, "Chút chuyện như thế đã mềm lòng, làm sao có thể thành đại nghiệp."
Lam Diễm cười theo, "Cháu cũng không muốn trong lúc đương chức, xảy ra án mạng công nhân chết nóng."
"Nghe khẩu khí này của cháu, thật sự coi mình là giám đốc nhà máy a." Chú Lam hòa hái dễ gần nói, "Khổ cho cháu."
"Ở chức vị này, nên làm."
"Chờ hạng mục này ổn định, sẽ điều cháu trở về." Chú Lam nói xong, đột nhiên hỏi, "Người Hoành quán phái tới, thực lực thế nào?"
Lam Diễm nhìn Doãn Tiểu Đao một chút, "Cũng được."
Chú Lam cười, tiếng cười xuyên thấu truyền qua ống nghe, u ám khiến Lam
Diễm thấy lạnh, "Vậy....Xem ra cháu có thể sống thêm mấy ngày rồi."
"Có thể đi." Lam Diễm ha ha cười, "Chú, chuyện ký túc xá...."
"Hôm nay tâm tình chú không tồi, cháu thu xếp đi."
"Cảm ơn chú."
Lam Diễm ném điện thoại di động lên trên bàn, nụ cười trên mặt biến mất
toàn bộ. Nói chuyện với chú Lam một lần giống như đánh một trận. Tâm
tình chú Lam chuyển từ vui vẻ sang tồi tệ, chỉ cần một giây đồng hồ, hơn nữa còn khiến người khác không biết câu nói nào làm hắn thay đổi tâm
tình.
Nói tóm lại, toàn gia Lam Thị đều có bệnh thần kinh.
----
Bởi vì chuyện lắp đặt máy điều hòa, Lam Diễm đã tạo dựng một hình tượng
thương công nhân. Các công nhân đều biết hết, người đẹp trai nhất xưởng
kia, là một lãnh đạo tốt thấu hiểu và chăm sóc người lao động.
Lam Diễm nghe được những biểu dương này, mừng thầm.
Chờ sau khi đi vào văn phòng, hắn bắt đầu mặt mày hào hứng, "Những lời nói này như viên đạn bọc đường, nghe thật vui."
Doãn Tiểu Đao nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn, nghi ngờ sở dĩ hắn bận bịu
chuyện này, thật ra là vì lòng hư vinh. Hắn cả ngày du thử du thực(chơi
bời lêu lổng), đóng góp duy nhất là xây lại ký túc xá.
"Có lẽ đây chính là giúp người làm niềm vui." Lam Diễm hồi tưởng lại vừa rồi ở dưới lầu nhận được những lời tán thưởng, không khỏi khoa trương
"Đao thị vệ, tôi cảm thấy tôi đúng là một người tốt."
"Ừ." Doãn Tiểu Đao cũng không phủ nhận. So với rất nhiều nhị đại phú
hung hăng càn quấy, hắn đã tốt lắm. Cô cùng hắn, tính ra đã tương
xử(sống chung cùng nhau) hơn nửa tháng, ấn tượng đầu tiên hắn cho cô
không tốt, là công tử bột sống phóng túng. Có điều sau khi tiếp xúc, cô
cảm thấy kỳ thực tính tình hắn không xấu. Chỉ là nói chuyện khó nghe,
chưa từng làm những chuyện thực sự thương tổn người khác.
Lam Diễm nghe cô trả lời run lên, "Không nghĩ tới cô cũng cho là như
thế." Hắn bắt đầu xét lại chính mình không phải quá tốt bụng.
"Đúng thế."
"Đao thị vệ, lại đây." Hắn nghĩ tới một chuyện. Cha mẹ cô thất trách
nghiêm trọng, dạy dỗ lên một mụ nam nhân ngu ngốc. Cô không hiểu yêu
đương. Hắn lo lắng cô sẽ có ý gì với hắn, vì vậy mau mau ngăn lại.
Doãn Tiểu Đao ngồi xuống ghế đối diện hắn.
"Rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi. Tôi sẽ hỏi cô một chút. "Lam Diễm dừng lại.
Hắn rót cho mình chén nước sôi, sau khi làm nhuận hầu hỏi, "Cô biết
người đẹp trai nhất xưởng là ai không?” Nếu như cô không trả lời đúng,
hắn sẽ trực tiếp hất nước sôi qua.
"Ngài." Cô trả lời vô cùng thẳng thán.
"Rất tốt, khiếu thẩm mỹ bình thường." Hắn hài lòng với câu trả lời của
cô. "Nhưng mà, tuy tôi là người đẹp trai, nhưng lại có một đống lớn
khuyết điểm, cô sau này tìm chồng nhất thiết phải chú trọng nội hàm."
Hắn đã nói thẳng thắn lắm rồi. Hắn không nội hàm, cô tuyệt đối đừng yêu
hắn.
Doãn Tiểu Đao gật đầu, "Được."
Lam Diễm hoài nghi cô rốt cục có hiểu hay không, vì vậy tiếp tục chỉ dạy cô, "Có đẹp đến thế nào cũng sẽ trở nên già. Đợi đến khi già, có đẹp
trai hay không đều như nhau. Hơn nữa tôi còn nghèo như vậy."
Cô không hiểu sao tự nhiên hắn lại nói chuyện này với cô, tuy nhiên vẫn trả lời, "Tôi biết."
"Biết là tốt rồi. Phụ nữ sợ gả sai chồng, yêu đương nhất định phải cẩn
thận." Lam Diễm cảm thấy mình còn lo lắng cho tương lai của cô hơn cả
cha mẹ.
Cô nghĩ hắn hẳn có ý tốt, gật đầu trả lời, "Được."
Lam Diễm thoáng yên tâm, sao đó hết sức cảm thán, "Tôi đối với xem mặt
thời buổi này rất tuyệt vọng." Bởi vì hắn có nhiều đào hoa lắm, hơn nữa
đều là tranh cướp.
Cũng may công nhân nữ trẻ tuổi của nhà xưởng không nhiều, nên sau khi hắn đến không trở nên náo động.
Lam Diễm nghĩ, có thể cứ nhẹ như mây gió qua hết ba tháng.
Có điều, hiện thực không như vậy.
Mấy ngày sau, có một ít nhân viên ở nhà máy chính muốn tới khảo sát
xưởng ống dẫn khói. Trước khi đổi chủ, công ty này đã hợp tác với Lý
Dũng Hoa. Nghe nói mới thay đổi giám đốc nhà xưởng, bọn họ muốn đến đây
để khảo sát đánh giá.
Thời điểm bọn họ tới nơi đã là mười một rưỡi, đúng thời gian ăn trưa.
Lam Diễm không muốn gặp, khoát tay từ chối, "Lý xưởng trưởng đi là được rồi. Tôi buồn ngủ quá, muốn ngủ."
"Lam xưởng trưởng." Lý Dũng Hoa đã miễn dịch với lời nói của vị xưởng
trưởng này, tự mình khuyên nhủ, "Giám đốc Cù đặc biệt đến gặp ngài. Hơn
nữa ngài ấy tương đối quen thuộc với hệ thống cung cấp điện, việc kéo
đường dây điện của ký túc xá có thể nhờ ngài ấy chỉ bảo."
Sống lưng Lam Diễm trùng xuống, "Giám đốc Cù là nam hay nữ?" Hắn không biết sao nghe xong thấy nổi da gà.
"Nam." Lý Dũng Hoa nghi hoặc vì sao lại hỏi giới tính.
Lam Diễm hạ thấp giọng, không muốn để Doãn Tiểu Đao nghe thấy, "Hắn sẽ không có xu hướng tính dục lạ thường gì chứ?"
"Chuyện này...." Trán Lý Dũng Hoa đổ mồ hôi, "Cũng không có vấn đề gì."
Lam Diễm thở ra một hơi, "Vậy thì đi gặp một lát."
Giám đốc Cù đúng là nam, đồng thời nhìn rất bình thường. Có điều, đi
cùng với hắn, còn có hai người phụ nữ, một người đàn ông. Một phụ nữ
trong đó là quản lý Quách, ánh mắt cô ta nhìn về phía Lam Diễm không hề
che giấu chút nào. Một nhân viên nữ khác thì có nhiều hàm súc lắm.
Giám đốc Cù là giám đốc cơ điện, quản lý Quách là quản lý chi nhánh, cao hơn một cấp.
Lam Diễm nhìn thấy quản lý Quách thì không muốn nói nữa. Cô ta càng thân thiện, hắn lại càng yên lặng.
Quản lý Quách rất không thức thời, chỗ ngồi ăn cơm, cô ta vẫn ngồi xuống vị trí bên phải Lam Diễm.
Lam Diễm muốn trực tiếp ném cô ta ra ngoài.
Lý Dũng Hoa vui vẻ giới thiệu quy mô cùng công trạng của công xưởng.
Quản lý Quách nghe Lý Dũng Hoa, rồi liên tiếp hướng Lam Diễm đưa ra câu hỏi.
Lam Diễm lười biếng, "Có chuyện gì hãy để Lý xưởng trưởng nói rõ đi."
Hắn cũng không quay mặt về hướng quản lý Quách, chỉ hung hăng nhìn về
Doãn Tiểu Đao bên trái.
Quản lý Quách thấy hắn vẫn nhìn Doãn Tiểu Đao, mỉm cười hỏi, "Chủ nhiệm
Đao, xưởng của các cô có sản xuất bản pha kính magiê không?"
"Không biết." Doãn Tiểu Đao nghiêm túc như bình thường.
Lam Diễm vì câu trả lời của cô lườm một cái. Cô đúng là đồ ngốc, một trăm phần trăm.
Quản lý Quách kinh ngạc, "Không phải cô là quản đốc phân xưởng sao?"
"Chủ nhiệm Đao mới tới không lâu." Lý Dũng Hoa cười ha ha, sao đó nói cụ thể với quản lý Quách, "Chúng tôi chỉ làm xi măng làm sẵn."
Quản lý Quách kỳ quái nhìn Doãn Tiểu Đao, sau đó chuyển hướng sang Lam
Diễm, nghiêng người kề sát hắn,"Lam xưởng trưởng, công ty chúng ta___"
"Thật không tiện, tôi dị ứng nước hoa." Lam Diễm ngoài cười trong không cười, tự xê dịch ghế ngồi sang bên trái.
Quản lý Quách lúng túng cười, ngồi thẳng.
Lam Diễm cũng không xê ghế trở lại. Hắn ngồi sát Doãn Tiểu Đao, cách hơi xa quản lý Quách.
Quản lý Quách hắng giọng một cái, "Vị trí của chủ nhiệm Đao hơi hẹp, mọi người có muốn ngồi rộng ra một chút."
Doãn Tiểu Đao đang muốn động, Lam Diễm ngầm kéo vạt áo của cô. Hắn nháy
mắt ra dấu cho cô. Cô biết hắn muốn cô đừng nhúc nhích, nên cô cũng bất
động.
Quản lý Quách thấy động tác của Lam Diễm và Doãn Tiểu Đao, trong lòng
sinh nghi. Liền cố ý cười hỏi, "Chủ nhiệm Đao là người nơi nào nhỉ? Họ
này rất đặc biệt." Cô nghi ngờ Bách gia tính(trăm họ Trung quốc) không
có họ này.
"Tôi không họ___"
Doãn Tiểu Đao muốn giải thích chính xác họ tên của mình, lại bị Lam Diễm ngăn lại, "Cô ấy là dân tộc thiểu số."
"Thì ra là vậy." Quản lý Quách nở nụ cười, "Từ lúc gặp mặt đến giờ,
không nghe được chủ nhiệm Đao nói mấy câu. Đều là Lam xưởng trưởng, Lý
xưởng trưởng tranh trả lời. Các người rất chăm sóc công nhân nữ a."
Lý Dũng Hoa xen vào hòa giải, "Chủ nhiệm Đao mới đến, mong mọi người lượng thứ."
Giám đốc Cù cười nói, "Chủ nhiệm Đao quá cận thận rồi."
Quản lý Quách cười cười, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn không thân thiện,
"Phụ nữ dân tộc thiểu số, ở xưởng này cao quý như bà hoàng. Thật hâm mộ
chủ nhiệm Đao."
Doãn Tiểu Đao không trả lời, vẫn là khuôn mặt thường thường.
Quản lý Quách thấy thế, vẻ mặt ẩn hiện tức giận, "Chúng ta thật tâm hợp
tác. Nhưng bây giờ tôi nghi ngờ chủ nhiệm Đao không chỉ thiếu kiến thức
về ống dẫn khói, còn không hiểu lễ phép."
Lời này vừa nói ra, Lam Diễm không vui.
Đây là chủ nhiệm trong xưởng của hắn, lúc nào đến lượt người khác nói ba nói bốn.
Đánh chó còn phải xem mặt chủ đây.