Phù Lam

Chương 13:




Lam Diễm quay đầu cười, "Quản lý Quách..." Sau đó hắt xì thật to.
Nước bọt văng làm quản lý Quách cứng nhắc.
"Thật xấu hổ." Hắn không thật tâm xin lỗi, "Mùi nước hoa quá nồng, mũi của tôi khó chịu."
"Lam xưởng trưởng." Quản lý Quách cắn răng, oán hận dùng khăn giấy lau chùi những chỗ bị bắn tung tóe, "Tôi thấy quý công ty cũng không có ý đồ hợp tác, vậy thôi đi."
Cô vốn muốn dùng việc hợp tác để dồn ép, không ngờ Lam Diễm một giây cũng không cân nhắc, "Được." Hắn cười vô cùng thân thiết, "Lý xưởng trưởng, nhân lúc món ăn còn chưa bưng lên, bảo nhân viên phục vụ hủy đơn đi."
Sắc mặt quản lý Quách tồi tệ đến mức biến thành màu đen.
Giám đốc Cù cười gượng khuyên giải, "Chỉ là một vài lời hiểu nhầm, chớ tổn thương hòa khí."
Lý Dũng Hoa phụ họa nói, "Chủ nhiệm Đao của chúng tôi là nhân viên kỹ thuật mới, không khéo nói chuyện. Mong quản lý Quách thông cảm nhiều hơn."
"Hòa khí?" Lam Diễm xì mũi coi thường, "Tôi chưa từng gặp công ty nào đàm phán không qua mấy phút đã nghi ngờ nhân viên quản lý của đối phương, rốt cuộc là ai không có lễ độ."
"Quản lý Quách rất chú trọng năng lực chuyên môn, giải quyết việc chung." Giám đốc Cù thấy quản lý Quách không trả lời, chỉ có thể đứng dậy rót cho Lam Diễm chén trà, bồi lễ nói, "Mong Lam xưởng trưởng thứ lỗi."
"Giải quyết việc chung à, vậy thì tốt." Lam Diễm cầm chén trà lên, nắm chặt trong tay ngắm nghía, cười lạnh nhạt, "Xưởng chúng tôi chỉ dùng sản phẩm để nói chuyện. Hàng không qua cửa, nói chiều lời khách sáo hơn cũng vô dụng. Trước đây các người đã hợp tác mấy hạng mục với Lý xưởng trưởng, có nghi ngờ gì về chất lượng sản phẩm của chúng tôi không?"
Quản lý Quách cố giữ vững bình tĩnh, kiềm chế tâm tình của chính mình.
Chất lượng sản phẩm của xưởng này không thành vấn đề. Có điều, là chủ nhiệm Đao vừa hỏi ba câu không biết kia, cùng thái độ như bao che cho con của Lam Diễm.
Quản lý Quách không hiểu rõ Lam thị, chỉ biết đó là xí nghiệp lớn nhất nhì ở Thương thành. Mà Lam xưởng trưởng lại là Nhị thiếu gia Lam thị.
Bối cảnh như vậy. Sau khi lý trí quản lý Quách trở lại, không dám dồn ép và làm việc quái đản nữa. Cô nghĩ tới chị em trong nhà cùng nguồn gốc của Nhị thiếu gia Lam thị, che lại lửa giận, nháy mắt ra dấu với giám đốc Cù.
Giám đốc Cù nhận được ám chỉ, nở nụ cười, "Chúng ta đã hợp tác ba lần, sản phẩm và kỳ hạn công trình của quý công ty đều phù hợp yêu cầu. Vừa rồi quản lý Quách thấy chủ nhiệm Đao không nói chuyện, nhất thời có chút tức giận."
"Tức giận nên uống trà lạnh," Lam Diễm để chén trà xuống, "Nhân viên phục vụ, bàn chúng tôi muốn gọi bình trà lạnh."
Sắc mặt quản lý Quách lại trở nên không tốt.
Sau đó, dường như trong bữa ăn chỉ có Lý xưởng trưởng và giám đốc Cù nói chuyện. Chỉ cần bọn họ không nói, bầu không khí lại lạnh xuống. Cho nên bọn họ chỉ có thể liên tục tìm đề tài.
Quản lý Quách nén giận, không thể nào lên tiếng.
Lam Diễm cũng không nói. Hắn đã vô cùng mệt mỏi rã rời, chỉ muốn cơm nước xong về ngủ trưa.
Trên bàn ăn có một đĩa tôm trắng nướng.
Doãn Tiểu Đao ăn xong mấy con.
Lam Diễm híp nửa mắt, thấy cô một mực yên lặng ăn uống, trong lòng xem thường cô đến cực điểm. Nhưng nghĩ tới sức ăn lớn của cô, hắn liền gọi phục vụ lại đây, "Thêm mười bát cơm tẻ. "Dù sao bữa này là phí công, hắn đương nhiên tỏ ra hào phóng.
Quản lý Quách uyển chuyển tỏ ý đã no, không cần thêm cơm. Người phụ nữ khác cũng phụ họa một tiếng.
Lam Diễm mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nói, "Thêm mười bát cơm." Bát của nhà hàng rất nhỏ, hắn đoán Doãn Tiểu Đao ăn đến năm sáu bát. Nói cách khác, mười bát cơm này, hắn vốn chưa hề tính thêm hai người phụ nữ kia vào.
Có điều, làm hắn bất ngờ là, Doãn Tiểu Đao chỉ ăn ba bát cơm, cách điều hắn mong muốn một khoảng.
Trên bàn những ánh mắt khác nhìn về phía Doãn Tiểu Đao rất ngạc nhiên. Cái này thật....có sức ăn lớn.
Lam Diễm trầm thấp hỏi, "Làm sao ăn ít vậy?" Phí công mà không ăn nhiều, không phải là ngốc à.
Doãn Tiểu Đao chồng ba cái bát, "Buối tối ăn đồ ngài nấu." Tôm kia có mùi chua, rất kỳ lạ. Vẫn là hắn nấu ngon.
Hắn nhéo lông mày một cái, "Tôi là thức ăn công cho cô khi nào?" Ăn của hắn, uống của hắn, xài của hắn, nào có hộ vệ nào làm như vậy.
"Hợp đồng quy định."
Hắn nhỏ giọng thở một hơi bên tai cô, "Hừ."
Quản lý Quách nhìn khoảng cách thân mật của một nam một nữ kia, lòng thấy không vui. Đợi cơm nước xong, lúc mọi người đi ra ngoài, quản lý Quách khẽ mỉm cười, "Lam xưởng trưởng, có thể nói chuyện với anh một chút không?"
Lam Diễm không chút nghĩ ngợi trả lời, "Không thể."
Trán Lý Dũng Hoa chảy mồ hôi. Vừa vất vả khôi phục bầu không khí ở trên bàn ăn, hiện tại lại thấy cứng nhắc rồi. Vị xưởng trưởng này thực sự biết lo tiền tài cho nhà xưởng.
"Tôi không ngại nói thẳng." Quản lý Quách cười lạnh, "Có điều liên quan đến việc riêng của Lam xưởng trưởng, nếu như Lam xưởng trưởng không sao cả, vậy chúng ta sẽ công khai ở đây cũng không sao."
Lam Diễm thấy hứng thú, "Tôi cùng quản lý Quách lần đầu gặp mặt, không biết có việc riêng lúc nào?"
Quản lý Quách hạ thấp âm lượng, "Việc quạn hệ tới đại sự cả đời của Lam xưởng trưởng."
Lý Dũng Hoa bên cạnh sau khi nghe thấy, vẻ mặt hơi khác thường.
"Cô nói như vậy, tôi cũng muốn biết đến tột cùng là có chuyện gì." Lam Diễm oán thầm, bác gái này không phải nhất kiến chung tình với hắn đi. "Quản lý Quách, tôi và cô đi khoảng mười bước là được rồi."
Quản lý Quách nở nụ cười.
"Lý xưởng trưởng, chủ nhiệm Đao." Lam Diễm phất tay hướng ra ngoài một cái, "Các người chờ tôi ở ngoài mười bước đi."
Doãn Tiểu Đao không nhúc nhích, đánh giá xác xuất động thủ của quản lý Quách.
Lam Diễm quay đầu hướng về phía cô nháy mắt mấy cái, "Chủ nhiệm Đao."
"Được." Doãn Tiểu Đao chậm rãi lui về phía sau, cho đến trước bàn rượu. Cô muốn đảm bảo cho dù quản lý Quách thật sự gây thương tổn cho Lam Diễm, mình có thể ngay lập tức lợi dụng đồ vật để phản kích.
Lý xưởng trưởng và giám đốc Cù thì lại đi ra gian phòng ngoài. Trong lòng họ đã không còn ôm hi vọng với lần hợp tác này.
Đến nơi yên tĩnh, Lam Diễm miễn cưỡng mở miệng, "Quản lý Quách, cô có chuyện gì cứ nói."
"Lần này em đến, thứ nhất vì công việc. Hai là vì việc kết hôn của em gái." Quản lý Quách vốn là muốn chờ quan sát cẩn thận xong, lại tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lam Diễm. Nhưng sau khi ăn uống xong hắn nói rõ sẽ không tiếp cô như vậy, nên cho dù lúc này không không đúng lúc thế nào, cô cũng phải nói ra rõ ràng.
" Hai chuyện này đều không có quan hệ với tôi." Lam Diễm hoàn toàn không nâng cao tinh thần được.
"Lam xưởng trưởng, em gái em tên là Quách Mân." Nói xong, cô chờ hắn phản ứng.
Hắn rất không hiểu có việc gì, "Vì vậy?"
"Anh và em gái em cũng nói chuyện được một năm, vốn là việc kết hôn nhà chúng em không có ý kiến. Thế nhưng anh ngay cả gia đình chúng em cũng không...."
"Đợi một chút." Lam Diễm ngắt lời cô, từng chữ từng chữ hỏi, "Cô nói cùng ai nói chuyện một năm?"
Quản lý Quách nhất thời nổi giận, "Anh vẫn cùng ai nói chuyện một năm?"
"Tôi con mẹ nó cũng không cùng ai nói chuyện một năm!" Lam Diễm càng nổi nóng hơn cô ta, "Thảo, em gái bác gái là ai? Ai con mẹ nó cùng cô ta nói chuyện một năm!"
Thấy phản ứng của hắn, quản lý Quách không kịp chuẩn bị. "Anh đây là không thừa nhận?"
Lam Diễm căm phẫn, "Không làm sao có thể thừa nhận."
"Anh___" Lần này quản lý Quách không thể nhẫn nại được nữa, "Tôi thấy chúng ta không hợp tác được rồi."
"Đi thong thả không tiễn." Lam Diễm bị nói làm bực bội. Hắn bị giáng chức đến nơi chim không thèm ị này, chính là vì cái gì bà cô này nói xấu hắn bội tình bạc nghĩa. Bây giờ còn nhắc đến chuyện có bà cô Quách cùng hắn nói chuyện một năm.
Hắn muốn phun lời thô tục.
Hắn đến gần Doãn Tiểu Đao, "Đao thị vệ, tâm trạng tôi không tốt, quay về đi ngủ."
"Được." Doãn Tiểu Đao đã sớm hình thành thói quen tâm trạng hắn thất thường.
Vừa ra khỏi quán ăn, Lam Diễm bắt đầu lảm nhảm, "Phụ nữ bây giờ thật không biết xấu hổ. Không biết bị ai lừa, lại vu cáo lên người tôi."
Doãn Tiểu Đao yên lặng nghe.
"Hôm nào đó tôi muốn đi chùa cầu xin thần linh, tuyệt sát hết những bác gái này đi." Hắn nghiến răng nghiến lợi, khua khua tay, "Giết giết giết!"
Doãn Tiểu Đao ngẫm lại thấy kỳ lạ. Cô không thấy hắn và người con gái nào gần gũi, ngay cả nói chuyện điện thoại cũng không có.
Chuyện này, sau khi Lam Diễm ngủ trưa xong mới nhã nhặn trở lại.
Khi tỉnh lại, gần tới bốn giờ.
Hắn vừa nghĩ tới còn có bác gái khác tự xưng thân phận là bạn gái hắn, là lại thấy phiền.
Thời tiết nóng bức, ánh nắng còn nóng hừng hực. Hắn càng chán. "Đao thị vệ, chúng ta ra ngoài mua chút hoa quả."
"Được."
Hắn kéo dài bước chân đi tìm ví tiền, "Cô thích ăn cái gì?"
"Quả dưa hấu." Núi sau Hoàng quán có nơi trồng dưa hấu, mỗi quả dưa hấu đều vừa to vừa ngọt. Cô rất thích.
Lam Diễm đếm tiền trong ví, "Được, chúng ta không mua dưa hấu."
Doãn Tiểu Đao liếc hắn một cái, trầm mặc.
Đến cửa hàng hoa quả ở tiểu khu gần đây, dưa hấu đúng dịp có giá rẻ đặc biệt. Ông chủ thét to, "Rất ngọt, mua một quả?"
Lam Diễm thuận miệng nói, "Quá nặng, khó xách."
Doãn Tiểu Đao nói tiếp, "Tôi có thể xách." Thời điểm hai người họ đi mua sắm, đều là cô phụ trách cầm vật nặng.
Hắn liếc cô một cái, "Cô bỏ tiền à?" Sự tồn tại của cô, làm chi tiêu của hắn tăng gấp đôi.
Cô gật đầu. Tiền mua dưa hấu, cô vẫn có. Hơn nữa tiền cô còn nợ hắn bảy mươi bảy khối còn không có.
"Vậy cô bỏ tiền mua một quả đi." Lam Diễm cảm khái trong lòng, rốt cục cô không ăn không.
Sau khi tính tiền, hắn nghênh ngang, hai tay trống không.
Doãn Tiểu Đao theo phía sau, hai tay trái phải đều xách hai túi hoa quả.
Chủ cửa hàng lộ ra vẻ mặt không đồng ý.
Lam Diễm coi như không nhìn thấy, quay người trở về.
Hiện tại cũng chỉ có kẻ ngốc phía sau mới có thể làm tâm tình hắn trở nên vui vẻ hơn một chút.
-----
Lam Diễm trở về liền bắt đầu nấu cơm, trong phòng bếp trổ tài.
Doãn Tiểu Đao thả các túi khác xuống phòng khách, xách túi dưa hấu đến nhà bếp.
Cô bổ nửa quả.
Sau khi ăn hai miếng to, cô cầm một miếng, nhìn về phía Lam Diễm.
Hắn đang rửa sạch hải sâm, hai tay đều bận rộn.
Cô đưa miếng dưa hấu tới gần miệng hắn, "Dưa hấu."
Lam Diễm run lên, bình tĩnh dùng vai đẩy hai tay cô ra, tiếp tục làm việc, "Tôi không ăn."
"Rất ngọt." Doãn Tiểu Đao cắn một miếng.
"Tôi ăn quả này, buổi tối lại phải tiếp tục làm việc." Hắn không muốn tự lực cánh sinh quá nhiều lần. Một người làm việc này rất vô vị.
"Tại sao?" Cô thích ăn dưa hấu, nhưng không yêu cầu thấy hình dáng hắn làm việc kia.
Lam Diễm nhếch khóe miệng, "Bởi vì thân thể tôi cường kiện." Hắn biết cô không tin, thấy ánh mắt cô nhìn hắn đầy nghi ngờ. Hắn hừ nói, "Cô cái gì cũng không hiểu, nam thanh niên đầy tinh lực giống như tôi, độc thân rất khổ não."
"Tại sao?" Cô không hiểu, trong Hoành quán có nhiều chàng trai thân thể cường kiện, không nghe thấy bọn hắn nói khổ não.
Lam Diễm thật muốn chọc trán cô, "Cô ngu ngốc như này sao sống được đến bây giờ?"
"Tôi không biết có thể học." Doãn Tiểu Đao gặm miếng dưa, cũng không tức giận,
"Học cái rắm." Lam Diễm cố ý nắm trong tay ít nước, vẩy về hướng cô, "Cha mẹ cô biết cô là bảo vệ bên cạnh một người đàn ông không?"
Cô nhanh nhẹn nghiêng người né ra,"Biết."
"Kháo!" Cha mẹ cô đối với chuyện này thực ra cũng ngu muội đi. "Bọn họ để cô ngốc như trứng ra ngoài? Là cha mẹ ruột sao?"
"Nhiệm vụ trước đây của tôi, cũng là nam." Cô cũng không cho rằng năng lực của mình kém những người khác cùng thế hệ.
Lông mày Lam Diễm vểnh lên như đỉnh núi, "Không nghĩ tới cô có kinh nghiệm phong phú a."
"Một ông cụ." Đang nói chuyện, Doãn Tiểu Đao lại ăn xong một miếng dưa hấu lớn.
"Chẳng trách, hữu tâm vô lực rồi." Hắn thấy khóe miệng cô dính nước dưa hấu, ghét bỏ nói, "Bẩn quá, lau đi."
Cô nghe tiếng lau khóe miệng.
Lam Diễm đặt hải sâm đã rửa sạch lên thớt, từ trên giá đao lấy ra một cái dao thái rau. Hắn xoay dao trong lòng bàn tay một vòng, sau đó, "pặc pặc pặc", bắt đầu cắt miếng.
Doãn Tiểu Đao tò mò nhìn động tác của hắn, hỏi, "Đao pháp của ngài kế thừa từ đâu?"
Hắn chỉ muốn trợn mắt, vô cùng miễn cưỡng trả lời, "Tự học thành tài, cảm ơn."
Doãn Tiểu Đao cũng lấy ra một cái dao thái rau. Cô cũng không làm theo động tác thái rau, mà là đặt chuôi dao trên cổ tay phải, tung mấy vòng.
Tay phải đón được xong, cô đổi thành tay trái, càng vung càng cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.