Giọng hát của người hát Ất, phối hợp với màn biểu diễn của Lam Diễm, tạo hiệu quả ra đám đông.
Một nữ sinh dừng lại vừa lấy di động ra chụp ảnh, vừa ngạc nhiên thú vị nói: "Người có đôi mắt lam kia thật soái a!"
Một số ít có thể nghe ra đầu mối, thì lại vỗ tay cho người hát Ất.
Trong chốc lát, không khí náo nhiệt hoàn toàn khác với lúc đầu.
Đã hơn một năm Lam Diễm không đánh đàn ghi ta, hiện tại ngón tay có hơi
không quen. Có điều hắn đoán, ở đây ước chừng không có mấy người có thể
nghe ra hắn đánh sai đoạn nào. Lúc trước khi hắn học đàn ghi ta, đã
nghĩ, nếu như một ngày nào đó sắp chết đói, sẽ mang đàn ghi ta phiêu bạt chân trời, cũng có thể tạm nuôi sống gia đình.
Không ngờ đến, bây giờ bản thân thực sự nghèo như vậy.
Bởi vì số người vây xem tăng lên, người hát Ất dần dần phấn khởi hơn.
Biểu diễn dâng trào, cơ thể đong đưa, dường như hắn đã đặt mình bên dưới ánh hào quang.
Hứng thú của khán giả được kéo theo, một ít người vỗ tay phụ họa.
Sau đó, tiếng vỗ tay rất lâu không ngừng.
Lam Diễm rất trầm tĩnh, giống như huyên náo xung quanh không quan hệ gì
với hắn. Hắn hạ lông mày cụp mắt, tầm mắt chỉ cố định trên bản nhạc,
chưa từng nhìn người xem xung quanh một chút. Dáng vẻ cao lạnh như vậy,
ngược lại khiến ánh mắt những cô gái trẻ liên tiếp lưu luyến trên mặt
hắn.
Doãn Tiểu Đao hoàn toàn như vịt nghe sấm. Lam Diễm biết nấu ăn, cô đã
cảm thấy rất lợi hại rồi. Không nghĩ tới hắn còn có thể đánh đàn ghi-ta.
Cô từng cho rằng, cuộc sống của Lam Diễm rất đơn điệu, đơn giản ngay cả khi ngủ.
Hóa ra không phải vậy.
Doãn Tiểu Đao chú ý biểu cảm của người xem xung quanh.
Đáng lý ra, địch ở trong tối, Lam Diễm thực sự không thích hợp tụ hợp
đông người ở nơi công cộng như vậy. Cô không hiểu hắn có phải thật hay
không không sợ chết.
Lúc này, một cô gái Giáp đứng bên cạnh, hết sức cao hứng trao đổi với bạn, "Cậu nói cho anh ấy bao nhiêu tiền tốt hơn?"
Bạn của cô gái chần chờ một chút: "Hai mươi đi."
Cô gái Giáp lập tức phản bác: "Quá ít."
"Người hát phía trước, tớ vừa cho 10 đồng đó."
"Người này đẹp trai như vậy, cho khoảng 50 đi." Lúc nói chuyện, đôi mắt
cô giái Giáp chưa từng rời khỏi Lam Diễm, "Thời đại hiện nay, lớn lên
đẹp trai thật sự rất không dễ dàng a!" Thanh âm của cô gái đè nén kích
động.
Doãn Tiểu Đao hơi buồn bực. Tướng mạo là cha mẹ cho, có cái gì cho không dễ dàng.
Cô đưa ánh mắt đặt trên khuôn mặt Lam Diễm.
Biểu cảm thường ngày của hắn rất phong phú, sướng vui đau buồn, từng cái thoáng hiện. Như bây giờ là yên tĩnh lạnh lùng, đúng là hiếm thấy.
Dường như càng ở bên hắn lâu, cô càng cảm thấy thực ra bản chất của hắn
không xấu.
Sau khi một bài hát kết thúc, cô gái Giáp cười đi tới bên cạnh Lam Diễm, đỏ mặt hỏi hắn có thể chụp ảnh chung hay không.
"Xin lỗi." Hắn mỉm cười, ánh tà dương chiếu vào đôi mắt hắn, bao phủ lên khuôn mặt hắn một tầng ánh vàng.
Cô gái Giáp có phần lúng túng. Cô đặt 50 đồng vào hộp đàn ghi ta, sau đó lại hỏi lại một lần.
Câu trả lời của Lam Diễm như trước.
Cuối cùng cô gái Giáp vẻ mặt đầy thất vọng, quay trở về bên cạnh cô bạn.
Người hát Ất nhìn tờ tiền kia, trong lòng có muôn vàn cảm xúc. Trước đây lúc hắn hát, nhận được đa số là mấy hào một đồng, ngay cả tờ năm mươi
đồng cũng hiếm khi xuất hiện. So sánh với nhau, năm mươi đồng này thực
sự là một số tiền lớn rồi.
Tâm tình Lam Diễm rất tốt, đánh thêm bốn năm bài.
Dừng bước lại vì hắn, đa số đều là con gái.
Còn có cô gái Ất trực tiếp nhét tiền vào trong tay hắn. Sau khi trở lại
chỗ người xem, bạn của cô gái Ất líu ra líu ríu kêu lên: "Oa, cầm được
tay anh ấy rồi!"
Cô gái Ất dưới sự trêu đùa của cô bạn ngại ngùng nở nụ cười.
Bề ngoài Lam Diễm điềm đạm như trước, trong lòng lại rất không cao hứng, hận không thể nắm tay ngay lập tức.
Lúc hắn chuẩn bị rời đi, người hát Ất liên tục nói cảm ơn. Sau mấy giây
do dự, người hát Ất khom lưng lấy tờ năm mươi đồng từ dưới hộp đàn ghi
ta lên, đưa tới. "Vô cùng cảm ơn."
Lam diễm không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Ban đầu hắn chỉ là không ưa người hát Giáp dùng mặt để thắng mà thôi.
Hiện tại hắn tính toán một chút, bản thân đánh bậy mấy bài hát, lại kiếm được gần hai trăm đồng.
Có thể đi chợ bán thức ăn mua mấy cân thịt thăn cốt nuôi kẻ ngốc kia.
Sau khi Lam Diễm đi được một đoạn, quay đầu hỏi, "Đao thị vệ, cô cảm
thấy tôi ca hát như vậy có thể kiếm được tiền mua thức ăn không?" Sức ăn của cô, làm hắn có áp lực kinh tế rất lớn.
"Không biết." Cách trả lời của Doãn Tiểu Đao trước sau như một.
Lam Diễm hung dữ trừng cô, "Nếu sức ăn của cô không như vậy, sao tôi có
thể khổ cực đến mức này." Tốt xấu gì bên ngoài danh hiệu của hắn cũng
là Lam nhị thiếu gia, nghèo đến mức này, thực sự làm người nghe thấy đau lòng, người nghe rơi lệ. Hắn suy nghĩ lại, nếu mỗi ngày ra ngoài ca hát kiếm tiền, một tháng cũng có thể thêm vào mấy ngàn đồng. Thêm vào lương cơ bản của giám đốc nhà xưởng, cũng có thể ứng phó tiền thuê nhà với
tiền chi tiêu hàng ngày rồi.
Chỉ là không biết được, ngang nhiên xuất hiện như thế, tỷ lệ bị vỡ đầu có phải là tăng thêm vài lần.
Nói thật, có một kẻ ngốc đi theo mỗi ngày, bây giờ hắn còn không muốn chết sớm như vậy.
Việc ca hát kiếm tiền này, có lẽ chỉ có thể là ngẫu nhiên.
Doãn Tiểu Đao nhìn về phía hắn, "Cơm canh đạm bạc cũng được." Một đống
thịt cá kia, đều là hắn chủ động mua. Rõ ràng là chính hắn cũng muốn ăn.
"Vậy cô ăn cơm trắng với canh suông là được rồi." Lam Diễm lẽ thẳng khí
hùng, "Tôi là đang tuổi lớn, muốn có dinh dưỡng cân đối."
"Được." Có thể ăn no là được, cô không bắt bẻ.
Hắn cười đến khóe miệng cong cong, “Đao thị vệ, cô làm sao trưởng thành
được vậy?" Ngu ngốc làm hắn luôn muốn bắt nạt. Nhìn cô nghiêm túc thận
trọng, dáng vẻ cứng nhắc, hắn thực sự không có cách nào kiềm chế bản
thân không ác miệng.
Bởi vì, bắt nạt cô sẽ làm tâm tình hắn rất tốt.
-----
Bởi hôm nay kiếm được tiền, Lam Diễm lại mua thật nhiều đồ ăn.
Trên đường về lúc đi qua chợ ở bên cạnh tiểu khu, nhìn thấy có một bà lão nơi khác đang bán bánh dày ngải.
Lam Diễm chưa ăn bao giờ, cảm thấy hiếu kỳ, liền mua một gói, coi như món ngọt sau khi ăn.
Cũng chính vì sự hiếu kỳ này, làm dạ dày hắn lại trở nên không tốt.
Trước khi âm ĩ mười nam phút, Lam Diễm đang ở trong phòng khách xem kịch hồ sơ hoàng kim máu chó. Hắn gặm miếng dưa hấu, gác hai chân lên, vô
cùng thích ý. Một giây sau cái bụng bắt đầu đảo lộn khác thường.
Hắn ôm bụng, nhìn về phía phòng vệ sinh.
Doãn Tiểu Đao đang tắm bên trong.
Tốc độ tắm của cô rất nhanh.
Vì vậy hắn thấy tạm thời nhịn một chút là được.
Nhưng mà, đột nhiên xuất hiện quặn đau, cùng với đó là một trận tiếng "Ục ục".
Lam Diễm không đi phân tích đã ăn sai cái gì rồi. Hắn ba bước rồi hai
bước, chạy tới phòng vệ sinh, nặng nề gõ cửa, "Đao thị vệ, tắm xong
chưa!" Hắn tưởng là chính mình có thể gào lên. Nhưng đến khi mở miệng,
lại là tiếng run run.
"Ừ." Doãn Tiểu Đao đóng vòi sen.
"Nhanh... Tôi không xong rồi!" Hắn cực kỳ cáu giận, tại sao lúc trước không thuê nhà có hai phòng vệ sinh.
Doãn Tiểu Đao nghe được câu này, trong lòng lạnh lẽo, cho rằng hắn bị
tập kích. Cô không kịp lau thân thể còn ướt, phủ thêm áo khoác liền chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra.
Lam Diễm khom nửa người, che bụng, trên mặt có một lớp mồ hôi lạnh, môi hắn run run nói, "Tôi...muốn đi nhà vệ sinh..."
Cô yên lòng, gật đầu, nhường đường cho hắn.
Hắn vội vã đi vào, đóng cửa lại đi thẳng đến bồn cầu.
Sau khi xong xuôi, Lam Diễm dãn lông mày thở dài,. Còn kém một chút nữa thôi, thực sự ngàn cân treo sợi tóc.
Sau khi hắn than thở xong, tạm thời ngồi không nghĩ đến. Tầm mắt đảo qua đồ vật trên giá, có một món đồ hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Đó là vải bố quấn ngực.
Lam Diễm híp mắt, cẩn thận đánh giá.
Nhìn ra được là vải bố bền chắc. Cuộn lại thật dày.
Trời nóng như vậy, thật khó cho cô có thể chịu được.
Lam Diễm cố gắng nhớ lại vừa rồi Doãn Tiểu Đao không quấn ngực có bộ dáng gì. nhưng hoàn toàn không nhớ ra được.
Lúc đấy hắn chỉ nghĩ đến đau.
Sau khi Lam Diễm rửa tay xong, vẩy vẩy nước trong tay. Lại dùng khăn
giấy lau khô, hắn đi qua ước chừng vải bố quấn ngực trên tay.
Thần sắc của hắn là vẻ mặt không đồng ý.
Thời đại bây giờ còn hữu dụng món đồ này. Thực sự gò núi đều bị làm hại bức bách.
Hắn đặt vải bố quấn ngực trở lại chỗ cũ, ra khỏi phòng vệ sinh.
Doãn Tiểu Đao ngồi ngay ngắn quay lưng lại phía hắn ở trên ghế sa lông, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại.
"Đao thị vệ." Lam Diễm uể oải nói chuyện, "Cô không có không hợp thủy
thổ à?" Từ lúc hắn đến Vượng thành, đều gắn bó keo sơn với bồn cầu.
"Không biết."
"Cô ăn mấy cái bánh dày ngải?
"Bốn cái."
"Thảo! Dạ dày như sắt vậy, lại có thể trung tiện cũng không có." Chẳng
lẽ bình thường hắn hút quá mạnh, cho nên mới không đề kháng được độc tố? Cái này có tính là bếp trưởng bi ai hay không.
Lam Diễm ngã nửa người vào ghế sô pha, đặt một tay lên trán.
Doãn Tiểu Đao nhìn dáng vẻ của hắn rất suy yếu, liền qua kiểm tra cơ thể bắt mạch cho hắn.
Mí mắt hắn hơi nhấc lên.
Trước đây thấy trước ngực cô bằng phẳng bình thường, hắn đều trực tiếp
coi cô là mụ nam nhân. Hiện tại cô không có quấn lớp lớp vải bố dầy kia, chỉ khoác áo ngoài. Bên dưới như ẩn như hiện, có thể nhìn thấy bên
trong là đôi gò núi. Nụ hoa bên trong, dường như rất mềm mại.
Doãn Tiểu Đao giữ chặt cổ tay hắn, không nói một lời.
Hắn đưa mắt dời đến khuôn mặt cô. Cô cũng nhìn hắn.
"Thả tôi ra!"
Doãn Tiểu Đao buông tay hắn ra, nhưng vẫn chăm chú nhìn hắn.
Hắn nóng nảy nói, "Cô làm gì!"
"Anh chảy máu mũi."
"...."Lam Diễm bất động tròn sáu giây.
Sau đó hắn giơ tay lên chạm chạm mũi.
Lại sáu giây sau, hắn cười gượng lên tiếng.
"Thời tiết nóng bức, khí hư nóng tương đối mạnh đi."