Vừa đến trưa, Lam Diễm liền trở về.
Vội vã rang cơm, lại vội vã ăn xong.
Doãn Tiểu Đao biết hắn không vui vẻ lắm, yên lặng rửa bát xong, vào phòng cùng hắn.
Lam Diễm nhìn thời gian hiện tại, chưa tới hai giờ. Còn không phải thời
gian phát nghiện, hắn đã nôn nóng. Miệng khô lưỡi khô, phiền lòng, buồn
nôn.
Hắn nhìn Doãn Tiểu Đao.
Cô ngồi trên ghế sa lông đọc sách. Hiện tại cô coi việc cai nghiện cho hắn như sứ mệnh, không làm gì liền cầm sách xem.
Buổi sáng hắn còn cảm thấy cô thật có lòng, hiện tại thân thể không khỏe, hắn liền suy đoán cô theo chiều hướng ác độc.
Lam Diễm cắn cắn ngón trỏ, cân nhắc tỷ lệ bản thân lén đi lấy thuốc. Lấy thân thủ của Doãn Tiểu Đao, hắn không có phần thắng. Biện pháp duy
nhất, chính là đẩy cô ra.
Lúc này tư duy của hắn còn khá rõ ràng, hiểu được rằng chơi ma túy hủy
đi đạo lý một đời. Nhưng chỉ cần đau đớn vừa đến, hắn sẽ không tự giác
nhìn về phía ngăn kéo đựng thuốc.
Doãn Tiểu Đao chú ý tới hắn, ngẩng đầu lên.
Lam Diễm chột dạ, chỉ có thể mạnh mẽ nói: "Tôi không thoải mái."
"Ừ." Cô đứng lên, cầm viên thuốc bên cạnh: "Ăn cái này."
"Đùa cái quỷ gì vậy."
"Vitamin."
"...."
"Còn có canxi."
"..."
"Bổ sung dinh dưỡng rất quan trọng."
"Cảm ơn." Hắn hung hăng.
"Đừng khách khí."
Doãn Tiểu Đao giống như không nghe được mỉa mai của hắn.
----
Tháng ngày Lam Diễm cai nghiện chính là như vậy, thỉnh thoảng hắn đã
nghĩ một mình đấu với Doãn Tiểu Đao, hiện thực lại rất tàn khốc: đến
ngày thứ ba, Doãn Tiểu Đao cất toàn bộ thuốc đi.
Lam Diễm muốn bóp chết cô.
Hắn vốn là đòi tiền không có, liều mạng một cái, cũng coi như hào hiệp.
Từ sau khi gặp phải cô ngốc này, hắn liền đi lên con đường gian khổ
chống trọi với ma túy. Con đường này, dài không nhìn thấy điểm cuối.
Doãn Tiểu Đao nắm giữ tất cả ma túy của Lam Diễm. Không chỉ là thuốc đã cuốn, ngay cả hai túi bột Lam Úc đưa, cô đều tịch thu.
Mỗi ngày cô chỉ cho Lam Diễm nửa điếu thuốc.
Nhiều hơn, đều không có cửa.
Bất kể là Lam Diễm chửi bới cũng được, xin khoan dung cũng được, giả bệnh cũng được, Doãn Tiểu Đao cũng không bị lay động.
Lam Diễm chịu đựng đau đớn như ở trong nước sôi lửa bỏng. Hắn uống thuốc mỗi ngày, mãi đến tận ngày thứ tư, hắn mới cảm thấy được những thang
thuốc này có chút tác dụng trấn tĩnh.
Hiện tại giấc ngủ của hắn rất kém, cũng khôi phục lại trạng thái ngủ ít hơn trước đây.
Mỗi khi vào lúc này, Doãn Tiểu Đao lại nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói chuyện cùng hắn. Hắn không rõ lắm cô nói cái gì, thân thể hắn lúc nóng lúc lạnh, ý
thức lộn xộn.
Hắn cảm giác mình đang đi dạo tại quỷ môn quan.
Có lúc tỉnh táo, biết mình còn sống, hắn cũng không biết nên vui hay buồn.
Trong cơ thể bởi vì thiếu hải lạc, khiến những chứng bệnh ẩn giấu của
Lam Diễm liên tục hiện rõ. Xương ngứa đến lợi hại, hơn nữa hiện tại hắn
vô cũng sợ hãi đau đớn.
Doãn Tiểu Đao nghe xong triệu chứng của hắn, đi ra ngoài mua canxi
gluconat, ép buộc tiêm cho hắn. Lại cho hắn dùng một chút thuốc đông y
an thần.
Nếu để Lam Diễm nhớ lại mấy ngày nay, chỉ có bốn chữ: "Sống không bằng chết."
Thế nhưng cơn nghiện qua đi, hắn lại hết sức vui mừng, có một Doãn Tiểu
Đao cùng ở bên hắn. Cô mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, nếu không có cô, hắn
căn bản không chịu đựng nổi.
Kỳ thực, Doãn Tiểu Đao mặc dù có thể ở lại bên cạnh hắn, là bởi vì trị
số sức mạnh của cô cực kỳ cao. Đổi thành người bình thường, sớm đã bị
Lam Diễm lúc lên cơn nghiện giết rồi.
Trải qua mấy ngày vừa rồi, Doãn Tiểu Đao biết được, thực ra Lam Diễm
không gầy yếu như trong tưởng tượng của cô. Hắn vì một điếu thuốc, cũng
có thể đánh với cô mấy hiệp.
Lúc không đánh lại cô, hắn liền mắng cô. Mắng chửi khó nghe thế nào, hơn nữa còn có thể nói liền liên tiếp, cũng không dừng lại giữa chừng.
Doãn Tiểu Đao nghe, không phản bác. Cô nghĩ, hiện tại hắn đang phát
bệnh, rối loạn nên không lựa chọn lời nói. Chờ sau này hắn khỏe mạnh,
tất cả sẽ tốt thôi. Cô không tính toán với người bệnh.
Từ buổi tối ngày hôm sau, Lam Diễm không vào bếp nữa. Hắn chống trọi lại ma túy đến mức không còn sức lực, đâu còn quản được cơm.
Mới bắt đầu, là gọi phục vụ bên ngoài.
Thế nhưng ăn đi ăn lại, chỉ có mấy cửa hàng. Ăn hai ba ngày, Lam Diễm
mất hứng, xoi mói món này món kia, ồn ào công lực của những đầu bếp này
không bằng một phần mười của hắn. Tính khí cực kỳ lớn.
Thế là Doãn Tiểu Đao liền trói chặt hắn lại, tự mình ra ngoài ăn cơm.
Trong thời gian hắn rời khỏi tầm mắt của cô, cô đều lo lắng vì buông
lỏng hắn mà hắn sẽ làm tổn thương bản thân. Cho nên cô đều đi nhanh về
nhanh.
Lúc Lam Diễm bị trói, tâm tư phiêu đi khắp nới, lúc nào đó còn phiêu tới ngày bản thân không cẩn thận hút ma túy.
Trong hình ảnh trống rỗng thoáng qua này, có người đưa một điếu thuốc lại.
Hắn nhận lấy.
Người kia giúp hắn châm lửa.
Hắn hút. Mùi vị rất sặc.
Sau đó còn có chuyện gì, hắn làm thế nào cũng không nhớ rõ được.
Khi Doãn Tiểu Đao trở về, thấy Lam Diễm nhíu mày, lo lắng hắn lại đau
đầu, liền đi qua ngồi vào bên giường của hắn, xoa bóp huyệt thái dương
của hắn.
Lam Diễm mở mắt, vuốt ve tay cô.
Cô lẳng lặng nhìn hắn.
Hắn chậm rãi ngồi dậy: "Đao thị vệ, tôi cảm thấy tôi không xong rồi."
Hắn cai nghiện năm ngày, giống như già đến năm mươi tuổi rồi, cơ năng
của thân thể giảm đi rất nhiều.
Cô nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước đều đã qua."
"Đó là bởi vì tôi có hút mỗi ngày." Lam Diễm ria mép kéo cuộn, cực kỳ
chán chường, trong lời nói tất cả đều là tuyệt vọng: "Một khi ngừng, tôi thật sự không chịu được nữa."
"Năm ngày trước, anh cũng nói không được." Doãn Tiểu Đao nhìn sâu vào đôi mắt hắn.
"Cô về quê có được không? Đừng để ý đến tôi." Hắn cúi thấp đầu, nói chuyện cũng đều tốn sức.
"Tôi không đi."