Lam Diễm ngoái đầu liếc nhìn lại phía sau, bên kia có ba người đàn ông cường tráng đứng chắn.
Lam Diễm khinh thường.
Còn nói không phải xã hội đen?
Phi.
Lam Diễm cực kỳ chán ghét tranh giành đấu đá, có thời gian rỗi không
bằng sào hai đĩa đồ ăn lấp đầy bụng. Không cẩn thận đi vào cửa ngầm, lại có thể gặp phải phiền toái.
Xem ra, phiền phức này không xử lý trong đêm nay, sau này càng phiền toái.
----
Ông chủ của 1m75 không phải Lam Úc, mà là một người đàn ông trung niên hào hoa phong nhã, tiếng nói hồn hậu.
Lam Diễm vẫn chưa đoán được hắn là ai.
Doãn Tiểu Đao nghe người đàn ông nói câu đầu tiên xong, lập tức nhận ra
được, hắn chính là một trong hai người đi qua ngoài hành lang lúc cô và
Lam Diễm trốn ở trong phòng.
Người đàn ông trung niên nói chuyện rất khách khí với Lam Diễm, đơn giản là hỏi chuyện Lam Diễm đi vào cửa ngầm.
Lam Diễm dựa nửa người vào sô pha, run rẩy cầm tay Doãn Tiểu Đao, trung khí nói chuyện cũng không đủ.
Nói không được vài câu, hắn run run hỏi cô lấy điếu thuốc.
Doãn Tiểu Đao liền từ hộp thuốc lá, lấy ra một điếu đưa cho hắn.
Hộp thuốc lá này, Lam Diễm nói không có thêm thuốc, cô tin. Ngoại trừ
lời nói dối của hắn khi lên cơn nghiện, còn những lúc khác, cô đều tin
tưởng hắn. Giống như hắn tín nhiệm cô vậy.
Lam Diễm nóng nảy châm thuốc, bất chấp còn có người đàn ông trung niên
cùng với những kẻ cường tráng ở đây, hắn mạnh mẽ hút ba bốn hơi. Hơn nữa hắn còn nhả khói đi khắp nơi.
Hút xong một điếu, hắn nhắm mắt tựa vào vai Doãn Tiểu Đao, giống như đang ngủ.
Người đàn ông trung niên an nhàn cười nói, cũng không thúc giục.
Qua một lúc lâu, Lam Diễm tỉnh. Hắn giản lược nói rõ quá trình bản thân
đi tìm phòng vệ sinh, còn oán giận biển chỉ đường không rõ ràng, làm hại hắn đi vài vòng lớn.
Hắn nói phần lớn là sự thật.
Toàn bộ quá trình Doãn Tiểu Đao không nói lời nào.
Người đàn ông trung niên trầm ngâm: "Lam tiên sinh có chứng cớ không?"
Lam Diễm hỏi lại: "Vậy ông có chứng cớ gì?"
Người đàn ông trung niên cười cười: "Thật ra, khi Lam tiên sinh đi lạc,
mấy nhân viên của tôi vừa lúc ở đó, lại không nhìn thấy Lam tiên sinh."
"Tôi đang thải phân..."
Lời này vừa ra, bên cạnh 1m75 mặt lộ vẻ bất mãn. Người đàn ông trung niên vẫn cười như trước.
Lam Diễm tạm dừng, tiếp tục nói: "Gần đây nóng quá, táo bón mấy hôm rồi."
Người đàn ông trung niên trả lời, "Có thể hiểu được."
"Tôi thả phân xong thì đi ra, tìm không thấy đường. Nói tới điều này,
mấy người ngay cả mốc chỉ đường cũng không có, ý thức phục vụ quá kém."
Lúc này, người đàn ông trung niên liếc mắt về phía Doãn Tiểu Đao, cười
đến hiền lành: "Người đẹp, lời chủ của cô nói đều là thật à?"
"Chính xác trăm phần trăm." Cô rất bình tĩnh.
Người đàn ông cười sâu thêm: "Đáng tiếc, không có chứng cớ. Tôi không tin."
Lam Diễm tính khí nổi lên: "Vậy ông muốn như thế nào?"
Người đàn ông trung niên buông tay: "Lam tiên sinh, ngài gia thế hiển
quý, cho dù tôi muốn thế nào, tôi cũng không có cản đảm để làm."
"Phí lời ít nói, tôi muốn về nhà ngủ."
Người đàn ông trung niên nhìn vẻ giận dữ của Lam Diễm, nở nụ cười: "Lam
tiên sinh đừng kích động, một lát sẽ để ngài ngủ." Hắn dùng tay ra hiệu cho 1m75.
1m75 muốn bắt Lam Diễm, bị Doãn Tiểu Đao lập tức chặn lại.
Người đàn ông trung niên thấy buồn cười: "Hóa ra người đẹp là cao thủ."
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn, ánh mắt ẩn chứa sát khí: "Người nào muốn động vào hắn, phải thắng tôi trước."
"Hảo hảo hảo, ta không động." Người đàn ông trung niên cười ha ha:
"Thực ra lời Lam tiên sinh nói, tôi cũng không phải không tin. Chỉ là
ta cảm thấy Lam tiên sinh có phải thiếu sót cái gì không?"
Lam Diễm nhìn người đàn ông trung niên, bộ dáng như sáng tỏ, không vui nói: "Tôi còn phải nói hình dáng phân cho ông biết à?"
1m75 nghe xong lời xấu xa của Lam Diễm, lui một bước.
Tiếng cười của người đàn ông càng lớn hơn: "Nghe như vậy, Lam tiên sinh thực sự không có gặp ai rồi."
"Chẳng lẽ tôi nên gặp ai?"
Trung niên nam tử vô tội nói: "Tôi cũng không biết."
"Này, tôi muốn về nhà ngủ." Giả ngu, ai không biết?
"Đúng rồi." Người đàn ông trung niên vỗ vỗ cái trán, ngồi thẳng người: "Nghe nói Lam tiên sinh hút ma túy?"
Lam Diễm nhíu chặt mày: "Mắc mớ gì tới ông."
"Mỗi lời nói hành động của Lam tiên sinh đều là huyết khí phương cương
nhỉ." Trung niên nam tử cười đến nếp nhăn ở mắt đều hiện lên: "Gần đây
cảnh sát phòng chống ma túy ở Thương thành vô cùng chịu khó, Lam tiên
sinh vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
"Ha ha." Lam Diễm đã chẳng muốn trả lời.
"Tôi còn nghe nói___"
"Chỉ có tam cô lục bà mới có thể đi nghe nói khắp nơi." Lam Diễm đứng lên: "Gặp lại."
Người đàn ông trung niên cũng không tức giận, hắn nhìn tàn thuốc Lam Diễm phủi đi lúc nãy: "Lam tiên sinh thật lãng phí."
Lam Diễm lập tức nghe ra tâm ý ẩn trong lời nói.
Hút thuốc là cách thức chơi ma túy vô cùng lãng phí. Hút thuốc 20 gam cũng không có lực bằng tiêm vào 1 gam.
Lam Diễm cười nhạo: "Tôi có tiền. Ông quản tôi à."
"Tôi đoán một điếu thuốc này của cậu, giá khoảng một vạn đồng." Người
đàn ông trung niên cười: "Lam tiên sinh muốn kiếm tiền, tôi có thể giới
thiệu một con đường."
"Tôi có núi vàng núi bạc, cần con đường của ông làm gì?" Lam Diễm đi ra ngoài.
1m75 muốn đi cản lại, bị người đàn ông trung niên ngăn cản.
Người đàn ông trung niên nhìn Lam Diễm mở cửa, sập cửa. Sau đó quay về
phía 1m75 nói: "Trương Ba, cậu cảm thấy lời nói của Lam tiên sinh này
tin được không?"
"Thuộc hạ không tin." Trương Ba cung kính nói: "A Đông bọn họ đến nhà vệ sinh tìm."
"Tôi cũng không tin." Người đàn ông trung niên chỉnh sửa âu phục: "Vẫn
là biện pháp của Lam tổng hay. Bất luận Lam Diễm có phải giả heo ăn hổ,
đã chạm vào ma túy, đời này của hắn chẳng khác nào bỏ đi. Muốn khống chế một kẻ hút ma túy, dễ như trở bàn tay."
"Vâng, Hạt gia."