Nghe nói, sau khi ông trời đóng một cánh cửa thì sẽ mở ra một cánh cửa sổ. Nhưng vào một thoáng này, Lam Diệm nghe thấy cảnh cửa sổ kia “rầm” một tiếng, đóng luôn rồi.
Hắn nhàn nhạt nói, “Vậy nó nhất định rất đẹp trai.
Doãn Tiểu Đao lại nhìn vào tấm hình. Dáng dấp của Mỗ Mỗ và Lam Diệm rất giống nhau, nhưng nếu nói về đẹp trai, cô cảm thấy vẫn là hình tượng của Lam Diệm sinh động hơn.
Mỗ Mỗ là một thiếu niên u sầu, có một loại kiêu ngạo riêng biệt. Ngôn hành cử chỉ của cậu đều tỏa ra sự cao quý bẩm sinh mà có.
Lam Diệm không như vậy. Biểu cảm của hắn rất phong phú, mặt mũi dương dương tự đắc, nói chuyện thô bỉ, khi ngủ thì ngáy, một khi vào bếp thì lại lập tức tỏa ánh hào quang khắp muôn nơi. Hắn yếu đuối bất lực, nhưng cũng kiên cường dũng cảm. Hắn là một cá thể mâu thuẫn, có rất nhiều phẩm chất trái ngược nhau đều tụ hội một cách thần kỳ trên người hắn.
“Tứ Lang cũng đẹp trai.” Doãn Tiểu Đao trả lời như thế.
Lam Diệm không tiếp lời, hắn xé tài liệu kia ra, xé được một nửa thì vứt vào sọt rác.
Cáu kỉnh, lo lắng. Hắn không cách nào tĩnh tâm lại để suy nghĩ. Thời tiết nóng như thế này, điều hòa cũng vô tác dụng.
Mẹ nó, thật là phiền phức quá.
Sao lại có thể trùng hợp như cớt thế này. Tối qua hắn còn muốn xem đứa đầu đất kia như con dâu của Trịnh Tiểu Thư, hôm nay lại mọc ra một thằng cha trúc tía rồi.
Ông nội nó.
Cái công ty nát của Lam thị kia sao còn chưa sập vậy.
Doãn Tiểu Đao tiến gần đến trước màn hình máy tính, tỉ mỉ đọc tin tức hút ma túy bị bắt.
Bài báo hình như là thật. Bắt được tại trận, chứng cứ vô cùng chính xác. Nhưng mà, khoảng thời gian đó, cô và Lam Diệm luôn ở cùng nhau. Mà hắn thì lại đang cai nghiện.
“Tứ Lang, đây là ai?”
“Lam nhị thiếu á.” Lam Diệm ngoài cười nhưng trong không cười, “Không đọc tin báo à.”
Cô bình tĩnh nói, “Không phải anh.”
Hắn cười mỉa mai, “Có lẽ chính là người tặng vòng tay cho cô đấy.”
Về điểm này, Doãn Tiểu Đao cũng cho rằng như thế. Tuy chỉ là một tấm hình, nhưng mang đến cho cô cảm giác không khác biệt với năm xưa là bao. Chỉ là, gã ta là ai? Tại sao lại giống Lam Diệm như thế kia.
Lam Diệm tất nhiên biết cô đang mơ hồ không hiểu. Nhưng bây giờ hắn lười giải thích.
Hắn không hứng.
Tưởng tượng tươi đẹp của hắn về tương lai, có cả Doãn Tiểu Đao. Một mẫu ruộng kia, một ngọn núi kia, một vườn trái cây kia, nếu như cô không ở bên cạnh, cớt cũng không phải. Hắn không mấy yêu quý tính mạng của mình, sở dĩ hắn hạ quyết tâm cai nghiện, là bởi vì cô đồng ý rằng sẽ thích hắn. Đây là động lực của hắn.
Cho nên đột nhiên phọt ra một thằng cha trúc tía, khiến hắn không thoải mái.
Doãn Tiểu Đao hỏi mấy câu thì không tiếp tục truy vấn nữa.
Thật ra người đó là ai không quá quan trọng. Là Mỗ Mỗ thì dĩ nhiên tốt. Nếu như không phải, thì cũng không hề gì cả.
Phá tan không khí căng thẳng trong phòng, là Lý Dũng Hoa. Ông gõ cửa.
Đợi khi Lam Diệm trả lời, Lý Dũng Hoa đẩy cửa bước vào, trong tay ôm một đống báo cáo tài chính. Tuy rằng Lam Diệm sắp sửa bị triệu hồi về tập đoàn, nhưng sổ sách tháng trước hắn vẫn phải ký tên.
Lam Diệm không đọc kỹ, trực tiếp ký lên.
Lý Dũng Hoa gật đầu, trước khi ra ngoài, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Lam Diệm lười biếng liếc một cái, “Còn chuyện gì?”
“Quản đốc Lam… Tin tức đó…” Sau khi ấp a ấp úng nhả ra mấy chữ này, Lý Dũng Hoa không biết làm sao để tiếp tục.
“Là giả.” Lần đầu tiên, người trả lời câu hỏi là Doãn Tiểu Đao.
Lý Dũng Hoa ngượng ngùng cười lên, rồi ra ngoài.
Đối với người bình thường mà nói, hút ma túy hình như là một chuyện rất xa lạ, chỉ có trên tivi mới nhìn thấy. Đột nhiên quen biết một người, còn lên cả bản tin về ma túy, nói không kinh ngạc là lừa dối. Hơn nữa mấy ngày này Lam Diệm gầy sọp đi một cách đột ngột, càng ăn khớp với nội dung trên báo.
Lý Dũng Hoa nghe thấy lời phủ nhận của Doãn Tiểu Đao, trong lòng nghĩ: Tin tức ấy e rằng là thật rồi.
Mọi người được giáo dục, đều là “Trân trọng sinh mệnh, tránh xa ma túy.” Nhưng vẫn có rất rất nhiều người chìm đắm vào, đủ có thể chứng minh được sức cám dỗ của ma túy mạnh cỡ nào.
Lý Dũng Hoa nhất thời cũng không biết nên khuyên lơn thế nào, chỉ có thể khẽ giọng nói, “Quản đốc Lam, cậu… bảo trọng.”
Nói xong ông liền ra ngoài, sau đó thì không tìm Lam Diệm nữa.
Thậm chí ngày hôm sau lúc Lam Diệm làm thủ tục nghỉ việc, Lý Dũng Hoa cũng mượn cớ lánh mặt, chỉ dặn dò nhân viên tư liệu phối hợp.
Đối với chuyện này, Lam Diệm chẳng để tâm.
Biểu hiện của Lý Dũng Hoa, đó là thái độ nên có khi đối xử với một kẻ nghiện hút.
Chỉ có cái đứa ngốc Doãn Tiểu Đao mới theo cùng, giúp đỡ hắn cai nghiện.
Thủ tục nghỉ việc rất đơn giản. Lam Diệm bán rẻ máy tính cho bảo vệ trực ban của nhà máy, sau đó thì rời đi.
Cuộc đời làm quản đốc Lam của hắn, đến đây kết thúc.
—-
Căn phòng ở Hâm Thành, Lam Diệm không rút tiền cọc. Hắn và Doãn Tiểu Đao chỉ qua loa thu dọn hành lý.
Ngày kế, rời khỏi Hâm Thành, đến thành phố S.
Vốn có thể đi xe lửa hoặc xe buýt, nhưng do Doãn Tiểu Đao đeo theo Đào Đao, Câu Hiển Kiếm nên không qua kiểm an được. Thế là phải chọn lên mạng hẹn xe đi quá giang.
Chủ xe là một đôi vợ chồng trẻ. Lần đầu tiên nhận cho quá giang xe, nên mắc lỗi khá nhiều. Hai người họ cứ liên tiếp xin lỗi, khiến cho Lam Diệm ngược lại cũng ngại nổi nóng.
Trên đường đi, Lam Diệm và Doãn Tiểu Đao chẳng mấy nói chuyện. Đôi vợ chồng nhìn ra sự quái lạ trong bầu không khí, thế nên cũng nói ít đi. Để tránh lúng túng, chủ xe chỉnh âm lượng bản nhạc phát trên radio lớn lên.
Cơ thể của Lam Diệm vẫn còn rất nhiều chứng bệnh đau. Lúc này hắn có chút nhức đầu, hơn nữa hôm nay đã là ngày thứ ba bị táo bón, hắn càng thêm phiền.
Heroin có tác dụng khống chế nhu động của đường ruột một cách rõ ràng, người sử dụng đa phần đều bị táo bón. Ba ngày trước, hắn uống hết một chén thuốc nhuận tràng lớn, rồi ngồi trên bồn cầu hơn nửa tiếng đồng hồ mới hơi đỡ hơn một chút.
Doãn Tiểu Đao cảm giác được sự bất ổn của hắn, kéo tay hắn qua, lần lượt ấn nắn mấy huyệt vị.
Hắn bị ấn đến phát đau, trừng mắt nhìn cô.
Cô an ủi nói, “Một chút sẽ khỏe.”
Lam Diệm hừ một tiếng, xoay đầu ra phía cửa sổ.
Đầu vẫn còn đau, huyệt vị cũng đau.
Hắn bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Bắt đầu từ lúc đọc thấy tin hút ma túy, Lam Diệm liền biết, Chú Lam là muốn vứt bỏ con cờ là hắn đây. Trên báo viết là hút ma túy, nhưng nếu muốn đổ cho cái tội buôn lậu thuốc phiện, thì cũng chẳng phải là việc gì khó.
Quán rượu của Lam thị có cửa ngầm, trong cửa ngầm có chuyện làm ăn bất chính, mà hắn đích xác đã từng bước qua cửa ngầm.
Thật đáng ghét mà.
Đáng ghét nhất chính là, đứa đần nào đó còn từng nhận qua món quà trúc tía.
Không biết là do tối qua mất ngủ đến nửa đêm khiến cho cơ thể uể oải, hay là do Doãn Tiểu Đao ấn nắn thôi miên, Lam Diệm suy nghĩ tới lui, đột nhiên cơn buồn ngủ ập tới. Đầu hắn vừa tựa, mắt đã nhắm nghiền.
Tiếng khò khò vang lên, Doãn Tiểu Đao nhìn hắn một cái.
Bởi vì cai nghiện, chất lượng giấc ngủ của hắn rất kém, có lúc đến nửa đêm cũng không nghe thấy tiếng ngáy của hắn. Giờ đây, nghe được nhịp điệu đã lâu không gặp lại, tâm tình của cô đột nhiên trời quang mây tạnh.
Dáng vẻ thô bỉ thế này, mới là trạng thái ăn ngon ngủ ngon của hắn.
Cô bóp bóp cánh tay của hắn.
Hắn không có cơ bắp cường tráng của cha cô, không biết có thể ôm lấy cô giống cha ôm mẹ hay không. Nhưng mà tạm thời hắn ôm không nổi cô cũng không sao, chỉ cần luyện tập đàng hoàng, hắn nhất định có thể cao lớn vĩ đại giống như cha vậy.
—-
Thành phố S là thành phố ven biển.
Nơi này không giống với Hâm Thành, bầu trời màu xanh thăm thẳm. Trung tâm thành phố vô cùng phồn hoa.
Hai người xuống xe nơi nội thành.
Dưới bóng cây trên đường, Doãn Tiểu Đao cõng túi vải Đào Đao, Câu Hiển Kiếm, vai trái khoác túi hành lý của Lam Diệm, tay phải xách túi của mình.
Lam Diệm ở phía trước, hai tay trống không.
Hắn ngẩng đầu nhìn chỗ nhà cao tầng san sát phía xa, đột nhiên dừng bước.
Doãn Tiểu Đao dừng lại theo.
Hắn nhàn nhạt, “Đao thị vệ.”
“Ừm?” Cô híp nửa mắt.
Ánh mặt trời vỡ vụn cùng bóng cây xám ngoét đan cài trên gương mặt hắn, “Còn nhớ lời cô nói không? Tôi cố gắng cai nghiện, cô sẽ thích tôi.”
“Đúng thế.” Cô nhìn hắn trong mảng sáng tối.
“Cô biết tôi là ai không?” Giọng điệu của hắn chẳng hề nhấp nhô.
“Anh là Tứ Lang.”
“Ừm. Nếu như mai này cô không thích tôi, tôi nhất định sẽ giết cô.” Lúc nói lời này, con ngươi hắn lướt qua một tia hung tàn.
“Được.” Cô trịnh trọng trả lời.
Nghe được lời này, tâm tình của Lam Diệm khoan khoái, thế là hắn khôi phục lại giọng điệu phách lối thường ngày, “Đao thị vệ.”
“Ừm?”
“Sợi dây trúc tía ai đó tặng cho cô ấy, còn giữ lại hả?”
Doãn Tiểu Đao rất thành thật, “Còn giữ.”
“Ném đi.” Hắn bĩu môi, “Dây nhợ gì chứ, là một người nữ, trên tay một sợi, đùa giỡn như con khỉ hả.”
Cô nghe ra sự bất mãn của hắn, liên tưởng đến những lời oán giận “kẻ phụ tình”, cô nói, “Sau này gặp gã ta sẽ trả lại.”
Lam Diệm cười.
—-
Nơi Lam Diệm muốn đến là một thôn làng ở trong thành phố. Bởi vì phạm vi khu vực rộng lớn nên chưa tháo gỡ di dời.
Từ miếu thờ đi vào chính là khu vực của thôn làng.
Nhà cửa tương đối cũ nát, khoảng cách rất hẹp. Con hẻm rộng ba, bốn mét, nhà cửa hai bên che hết ánh mặt trời. Trên con đường trải gạch có mấy ổ gà ổ voi.
Ngõ hẻm hẹp, chỗ rẽ nhiều.
Doãn Tiểu Đao theo sau Lam Diệm, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Lúc vừa đi vào, trong hẻm người qua người lại. Dần dần, người đi đường càng lúc càng ít.
Xuyên qua một con hẻm hẹp, Lam Diệm dừng chân trước một căn nhà lầu ba tầng đổ nát.
Cánh cổng loang lổ vết rỉ sét, vừa đẩy đã mở toang.
Đi lên lầu hai.
Dừng trước căn phòng cách xa hành lang nhất,
Lam Diệm không cầm chìa khóa, chỉ dùng mảnh thép nhẹ nhàng khẩy một hồi.
Đẩy cửa ra, bên trong bụi bặm bám đầy.
Hắn bước vào.
Doãn Tiểu Đao vào theo. Cô mãi vẫn chưa hỏi nơi này là nơi nào, đến để làm gì.
Lam Diệm mở cửa sổ ra. Bên ngoài khung cửa là đầu chái nhà bên hàng xóm, một mảng xám đen.
Hắn mở đèn.
Bóng đèn không sáng.
Không có nguồn sáng từ nơi khác, căn phòng rất tối.
Lam Diệm nhíu mày, “Nói chứ, mình đến đây làm gì nhỉ?”
Hắn nghĩ nghĩ, thấy không đúng.
“Doãn Tiểu Đao, chúng ta đi nhầm rồi.” Hắn sừng sộ, xoay người, “Đi,”
Doãn Tiểu Đao trầm mặc, tiếp tục theo hắn.
Lam Diệm đóng cửa, xuống lầu.
Đi ra ngoài hẻm lớn, phía trước mặt có một bà cụ lớn tuổi tập tễnh bước đến. Từ xa xa bà đã nhìn thấy Lam Diệm, vô cùng kinh ngạc. Bà nhìn chằm chằm đôi mắt màu lam của hắn, tiếp đó là một tiếng ngạc nhiên gấp gáp, “Lam Diệm?”
Vẻ mặt của Lam Diệm thoáng sững, tỉ mỉ đánh giá bà cụ già.
Bà cụ vội vàng tiến lên, suýt chút thì vấp ngã, “Có phải là Lam Diệm không? Dì là Dì Thẩm đây này.”
“Dì Thẩm…” Hắn đi đến đỡ lấy bà, khẽ nói, “Cháu là Lam Diệm.”
“Thật sự là cháu.” Dì Thẩm níu lấy cánh tay của hắn, “Tháng trước Thẩm Tiệp gọi điện về nhà, nói là gặp qua cháu. Đầu tháng này nó gọi điện thoại cũng nói là gặp cháu. Dì còn ngờ là nó nhìn nhầm.”
Lam Diệm cười, “Thị lực của anh ấy tốt như vậy, ai nhìn nhầm chứ anh ấy không thể nhìn nhầm.”
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn không biết, tháng trước và đầu tháng này, hắn và Thẩm Tiệp đã gặp nhau ở chỗ nào.