Lúc ra đời, Thẩm Tiệp nặng hơn 3,5 kg.
Mập mạp tròn trịa.
Dì Thẩm sợ sau này cậu sẽ cố định hình dáng béo mập, nên đặt tên là Thẩm Tiệp, hy vọng cậu có thể nhanh nhẹn như báo.
Tên tuy đã sửa rồi, nhưng khẩu vị thì vẫn rất lớn, thế là, năm tháng dần trôi, đứa bé mập mạp trở thành một cậu béo mập mạp.
Lúc ở thôn nội thành, Thẩm Tiệp thường hay bị đám nhóc cùng tuổi ức hiếp, nhưng người thì vẫn cứ ngay thẳng, không biết a dua, càng ngày càng trở nên yếu thế.
Chỗ ở của Lam Diệm trong thôn nội thành là cùng một tòa nhà với Thẩm gia. Lam Diệm ở lầu ba, Thẩm gia ở lầu hai.
Trịnh tiểu thư thường hay qua Thẩm gia chơi.
Lam Diệm và Thẩm Tiệp có lúc nói vài câu với nhau. Tính cách của hai người khác biệt khá nhiều. Lam Diệm là một thiếu niên khôn khéo có nụ cười rạng rỡ. Hắn không quen thân với người khác, ngoài mặt, cũng không đắc tội ai.
Vào một ngày nào đó, lúc trên đường tan học về nhà, Thẩm Tiệp gặp phải bọn chặn đường.
Mấy người đối phương uy hiếp Thẩm Tiệp, đòi tiền tiêu vặt của cậu.
Gia cảnh của Thẩm gia bình thường, Thẩm Tiệp chẳng có bao nhiêu tiền tiêu vặt. Vả lại, với tính cách của cậu, đối với hành vi ỷ mạnh hiếp yếu này, vô cùng tức giận.
Nhưng cậu cứ tròn xoe xoe, vung nắm đấm ra yếu ớt không có sức.
Kết quả bị mấy thanh niên kia đánh cho.
Hôm đó, Lam Diệm tình cờ ngang qua. Hắn đứng ở đầu đường, từ xa xa đứng nhìn, nhìn cả một hồi.
Không lâu sau, bảo vệ gần đó đi đến, mấy thanh niên hốt hoảng bỏ chạy.
Thẩm Tiệp mặt mũi bầm dập bò trên mặt đất. Trong chớp mắt, cậu nhìn thấy bóng người của Lam Diệm, thế là cảm thấy Lam Diệm khoanh tay đứng nhìn, không hề có chút tình làng nghĩa xóm giúp đỡ lẫn nhau.
Sau ngày hôm đó, mỗi lần Trịnh tiểu thư đến Thẩm gia, Thẩm Tiệp đều khóa trái mình trong phòng, đọc sách ngữ văn. Dì Thẩm có lần đến gõ cửa, bảo rằng Lam Diệm đến rồi, Thẩm Tiệp mượn cớ bài tập nhiều, đóng cửa không gặp.
Chuyện chặn đường, Thẩm Tiệp canh cánh trong lòng.
Lam Diệm thì lại không để tâm. Đối với hắn mà nói, Thẩm Tiệp chỉ là một người hàng xóm.
Giữa hai người không mặn không nhạt, thỉnh thoảng chỉ chào hỏi nhau.
Sau này, xảy ra chuyện của Tiêu Đông Khang.
Sau khi cậu nhóc thông minh xinh đẹp kia báo cảnh sát, như không có việc gì rồi trở về căn nhà cũ nát.
Lúc đó, Tiêu Đông Khang đang nói với Trịnh tiểu thư rằng mình mua xe mới, hết sức khoe khoang.
Lam Diệm nghe thấy, miệng cười như thường ngày.
Qua một hồi, Trịnh tiểu thư theo Tiêu Đông Khang ra khỏi nhà. Lúc sắp đi, bà quay đầu nháy mắt ra hiệu với Lam Diệm.
Lam Diệm lui về trong phòng.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Tiêu Đông Khang bị bắt.
Không ai biết cảnh sát đến thế nào.
Thôn nội thành trị an loạn là chuyện mọi người đều biết. Mà những chỗ thế này, giao dịch đen cũng nhiều.
Thế nhưng, không thể chỉnh đốn được.
Lấy chuyện tội phạm ma túy mà nói, thứ cảnh sát phải đối mặt không chỉ là ma túy thuốc phiện. Bởi vì nhu cầu về ma túy mạnh, người hút thuốc phiện và đám con buôn bị cột chung vào sợi xích lợi ích thị trường. Ngoài ra, không ít những học sinh trung học không biết gì, vì kiếm mấy đồng tiền lẻ mà giúp mang ma túy ra vào đủ mọi nơi chốn. Những người này cũng coi cảnh sát như những chướng ngại vật cản trở đường tiền tài của mình.
Nơi các đầu đường trong thôn nội thành, có không ít người hút ma túy canh chừng cho bọn con buôn thuốc phiện. Có biến động nhỏ nào, lập tức thông báo ngay.
Tiêu Đông Khang không nhận được tin tức, bởi vì điện thoại của gã đánh rơi ở nhà Lam Diệm. Gã hoàn toàn không biết là rơi lúc nào.
Sau chuyện của Tiêu Đông Khang, Thẩm Tiệp xung phong ra làm nhân chứng.
Đây là chính nghĩa của Thẩm Tiệp.
Đối với chuyện này, Lam Diệm không đồng ý.
Chính nghĩa có rất nhiều phương cách, con đường mà Lam Diệm và Thẩm Tiệp lựa chọn là hai con đường trái ngược nhau. Lam Diệm sẽ không để mình lộ diện trước mọi người.
Hậu quả mà hành vi của Thẩm Tiệp mang đến, là cậu trở thành đối tượng bị báo thù đầu tiên.
Thẩm gia suýt chút thì cháy lớn.
Trùng hợp là Trịnh tiểu thư đi ngang qua, hô hoán hàng xóm kế bên, dập tắt lửa nhỏ.
Sau chuyện này, Trịnh tiểu thư vẫn còn sợ trong lòng, “Đáng sợ quá, suýt chút thì cháy đến chỗ tôi rồi.”
Trong tháng đó, Thẩm gia còn gặp phải vài sự cố nhỏ, nhưng đều vô cùng trùng hợp, toàn để cho Trịnh tiểu thư hoặc là Lam Diệm gặp phải.
Tiêu Đông Khang bị xử không nặng. Hơn nữa, với sự xuất hiện của đại đội trưởng cảnh sát, phần tử phạm tội chuyển mục tiêu, khó khăn của Thẩm gia dần hết.
Thẩm Tiệp dù có ngây thơ thế nào thì cũng đoán được một chuỗi sự cố của nhà mình là đến như thế nào, mà tỷ lệ Trịnh tiểu thư và Lam Diệm tình cờ gặp phải lớn đến mức khiến cậu nghi ngờ.
Mấy tháng sau, Thẩm Tiệp biết cái lần mình bị chặn đường là có một người báo tin cho bảo vệ biết.
Nghe bảo vệ nói, giọng nói của người đó rất chói tai.
Lúc đó Thẩm Tiệp rất thất vọng, cái tính từ “chói tai” này, không phù hợp với Lam Diệm. Thế nhưng trong lòng Thẩm Tiệp vẫn luôn muốn chứng thực, rằng đó là Lam Diệm.
Lúc Thẩm Tiệp tiếp tục tìm kiếm manh nối, Lam Diệm và Trịnh tiểu thư đột nhiên không thấy nữa.
Không ai biết họ đi nơi nào.
Rất lâu sau này, Thẩm Tiệp thấy được một dụng cụ biến âm. Âm thanh đó, vô cùng chói tai.
Vào khoảnh khắc đó, Thẩm Tiệp đột nhiên hiểu ra, âm thanh chói tai đó, chính là Lam Diệm.
—-
Lam Diệm quái dị nhìn Thẩm Tiệp ở ngoài cửa, “Ông chú kiểm tra phòng, thật là trùng hợp quá. Tên của chú đồng âm với một thằng mập ngày trước tôi quen đấy.”
Vẻ mặt Thẩm Tiệp nghiêm túc, “Thật khéo. Tôi cũng quen một tên khốn nạn tên Lam Diệm.” Khốn nạn đến mức làm chuyện tốt không lưu danh.
“Thế thì khéo thật.” Lam Diệm cười, “Tục ngữ nói thật hay, phật độ người hữu duyên.”
“Tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ án về ma túy, xin giúp đỡ điều tra.” Âm lượng của Thẩm Tiệp rất thấp.
“Câu trước tôi vừa mới nói hai ta có duyên, câu sau thì chú đã phủ định rồi. Tôi nói này, ông chú là ai vậy hả? Chú nói chú là cảnh sát thì chú là cảnh sát à?” Lam Diệm lười biếng, “Chú xét xong phòng thì đi nhanh đi. Đừng có quấy rối thời gian của tôi với bạn gái tôi chứ. Chú có biết, một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng. Chú ở đây nói nhảm như vậy đã lãng phí của tôi mấy nghìn vàng rồi đấy, cẩn thận coi chừng tôi bắt đền.”
Doãn Tiểu Đao nghe thấy cuộc đối thoại của Lam Diệm và Thẩm Tiệp, đi ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì.
Vừa nhìn thấy mặt Thẩm Tiệp, cô lập tức sầm mắt.
Người đàn ông này, cô đã gặp hai lần. Lần thứ nhất là ở chỗ tụ họp của Lý Hiếu Quý, còn một lần, là ở tiệc sinh nhật của Lam thị. Thực lực của anh ta cực mạnh.
Chưa biết địch hay bạn, cô không ra tay, chỉ im lặng đứng sau lưng Lam Diệm.
Thẩm Tiệp hơi nghiêng đầu nhìn cô một chốc, sau đó lấy thẻ cảnh sát cùng chứng minh thư ra cho Lam Diệm.
Lam Diệm quét mắt qua, sự chú ý đặt vào dòng địa chỉ trên chứng minh thư, “Ông chú xét phòng, tên họ của ông và thằng béo mà tôi quen biết không chỉ đồng âm mà còn giống chữ nữa này. Ngay cả địa chỉ cũng cũng giống nhau. Tưởng như là trên thế giới có thêm một cậu ta khác nữa vậy.”
Thẩm Tiệp liền biết, Lam Diệm giỏi nhất chính là đánh trống lảng. “Lam Diệm, nhiều năm như vậy rồi, công lực giả ngu của cậu vẫn như thế.”
Lam Diệm tựa vào cạnh cửa, đánh giá Thẩm Tiệp, “Chú chính là con trai của dì Thẩm?”
“Không sai.”
Lam Diệm nghi ngờ, “Chú không phải thằng béo à?”
“Đó là trước kia.”
Lam Diệm buông tiếng thở dài, “Thảo nào có câu nói, người mập gầy đi đều là cổ phiếu tiềm năng.”
“Cậu không mời tôi vào ôn chuyện cũ hả?”
“Ôn chuyện cũ cái gì, phòng tôi thuê để chú đến ôn chuyện à? Chú có hiểu cái gì gọi là thuê phòng không vậy?” Lam Diệm nói xong liền muốn đóng cửa.
Một tay Thẩm Tiệp chống lên cửa, giọng nói nhỏ khó mà nghe thấy được, “Cậu không muốn biết năm đó đại đội trưởng bị ai giết sao?”
Lam Diệm hơi híp mắt, “Tôi không biết chú đang nói gì.”
Thẩm Tiệp nhìn vào đôi mắt xanh của Lam Diệm, “Cậu biết, Lam Diệm.”
Lam Diệm nhìn Thẩm Tiệp ở trước mắt. Thằng béo năm đó không còn nữa, lột xác thành hình dáng cân đối rồi. Bắp thịt rắn chắc, ánh mắt có thần, chẳng còn lại dáng dấp yếu thế của năm đó nữa.
“Ông chú xét phòng, tình cảnh hiện tại của tôi rất phiền phức.” Lam Diệm nhếch khóe miệng, “Muốn nói chính sự, tìm một chỗ khác. Camera quan sát ở đây nhiều như vậy, ông chú sợ người khác không biết mình là cảnh sát sao?”
—-
Thẩm Tiệp đã đi khỏi.
Lam Diệm đóng cửa, quay đầu lại nhìn thấy Doãn Tiểu Đao đứng ở bên cạnh, hắn cười, “Cuối cùng cũng đuổi ông chú xét phòng đi rồi, bây giờ chúng ta có thể thoải mái nghỉ ngơi.”
Doãn Tiểu Đao nói, “Tứ Lang, chúng ta đã từng gặp anh ta.”
“Thế à? Tôi hoàn toàn không có ấn tượng.” Đây là lời nói thật. Đến bây giờ Lam Diệm cũng không thể nhớ ra được gì, những ngày này, mình đã đụng mặt Thẩm Tiệp ở nơi nào.
“Anh ta là cảnh sát truy quét hàng cấm.” Cô nhớ lúc mới gặp, Thẩm Tiệp mặc quần áo cảnh sát.
“Ồ.” Bộ dáng của Lam Diệm hình như không mấy để tâm.
“Anh ta muốn bắt anh à?” Doãn Tiểu Đao quan tâm nhất chính là việc này.
“Không.” Lam Diệm cười đến là gian xảo. “Chắc anh ta có vài chuyện thú vị muốn chia sẻ với tôi.”
Cô kỳ quái, “Chuyện thú vị gì?”
“Ví dụ, cái tên Lam Úc kia, cấu kết với trùm buôn thuốc phiện rửa tiền.” Lam Diệm hơi trào phúng.
Nghe đến cái tên “Lam Úc”, Doãn Tiểu Đao lập tức nhớ đến đôi mắt nham hiểm như rắn kia. Cô nghiêm mặt nói, “Tứ Lang, tôi sẽ bảo vệ anh bình an.”
Lam Diệm không đáp lại, mà nêu một đề tài khác, “Đao thị vệ, qua thời gian nữa cô về Hoành Quán đi.”
Đôi mắt Doãn Tiểu Đao lạnh lùng, “Không về.”
Hắn không bất ngờ với câu trả lời của cô, tiếp tục nói, “Tôi và cô cùng đi.”
“Tứ Lang, anh muốn đến nhà tôi hả?” Doãn Tiểu Đao có phần kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
“Đúng thế. Mảnh đất của các cô không phải là chưa giải quyết sao?” Hắn nhất định sẽ trải đường cho nửa đời sau của cô nàng ngốc này.
“Anh không phải người nhà họ Lam cũng có biện pháp sao?”
“Đao thị vệ, trên đời này không phải chuyện gì cũng phải có quyền có thế mới làm được đâu.” Đôi mắt xanh của Lam Diệm sáng lấp lánh, “Phải biết kích động người khác giúp mình đạt được mục đích.”
Doãn Tiểu Đao nhìn hắn. Bây giờ hắn nhoẻn miệng cười, nhưng lại để lộ ra vẻ mưu tính ngấm ngầm, “Tứ Lang, sau này anh sẽ mãi là Tứ Lang chứ?” Cô không muốn hắn trở nên tàn nhẫn như Lam Úc hay Lam Nhị. Kiểu đó không phải là Tứ Lang của cô nữa.
“Nếu như em thích tôi, thì tôi sẽ tiếp tục làm Tứ Lang.”
Doãn Tiểu Đao yên tâm rồi, “Vậy thì tốt. Tứ Lang, anh nhất định phải chờ tôi thích anh nhé.”