Trước khi đến Hoành Quán, Lam Diệm đã dự liệu được, nơi có thể bồi dưỡng Doãn Tiểu Đao thành ngu ngơ như thế này, tuyệt đối không phải là một nơi tầm thường. Hắn cảm thấy rất may vì mình đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, cho nên mặc cho những người sư huynh đệ, em trai này lên sân khấu, thì hắn cũng không thất thố quá mức.
Thậm chí hắn rất bình tĩnh.
Doãn Tiểu Nhuệ hỏi xong thì rời khỏi. Ngay cả cơ hội để cho Lam Diệm phản bác lại câu “Chuẩn mà anh rể” cũng không có.
Lam Diệm cũng lười phản bác. Hắn ngước mắt nhìn bầu trời xanh thẳm mênh mông không một gợn mây, sau đó cúi đầu nhìn Doãn Tiểu Đao, nghiêm túc hỏi, “Đao thị vệ, nhà cô còn có ai sắp lên sàn không?”
Doãn Tiểu Đao lắc đầu, “Không.”
Lam Diệm bán tín bán nghi.
Sau đó, đích thực là không còn ai ra chào hỏi hắn nữa.
Xuyên qua hành lang.
Có một cái ao.
Doãn Tiểu Đao đã quen với bày trí nơi này, cho nên đi đường không dừng bước.
Lam Diệm thì lại tỉ mỉ nghiên cứu.
Mái nhà cong, trạm khắc hoa văn chim chóc, hoa cỏ, thú cát tường, vô cùng sống động.
Hắn đứng dưới mái hiên, nhìn lên rất lâu.
Doãn Tiểu Đao dừng bước, lẳng lặng đứng phía trước đợi hắn.
Hai người đi đi dừng dừng thế này, đi đến sảnh đón khách.
Ngoài sảnh là một gốc cây cổ thụ, cao vút hùng vĩ.
Doãn Tiểu Đao lót thêm tấm đệm dựa lên chỗ ngồi của Lam Diệm, nói, “Tứ Lang, anh ngồi đây một chút. Tôi đi gọi ông nội và cha.”
“Ừm.” Hắn lười biếng đáp lại.
Trong khoảng thời gian cô rời đi, một mình Lam Diệm ngồi trong căn phòng khách rộng lớn.
Hắn nhìn lên nóc nhà, từng thanh xà gỗ giao nhau. Đèn lồng nan hoa, đặc sắc tinh xảo. Nhà mái tai lồi tượng trưng cho hai chiếc mũ quan, chủ nhân của căn nhà này, vào mấy đời trước, nhất định là danh môn vọng tộc.
Lam Diệm ở trong bầu không khi cổ kính này như bừng tỉnh.
Hắn có hơi buồn ngủ, mí mắt trĩu xuống. Đây là triệu chứng sau khi hút thuốc phiện.
Trên xe lửa, hắn lên cơn nghiện.
Vì để che giấu Doãn Tiểu Đao, hắn cố ý vào phòng vệ sinh, vội vã hút nửa điếu thuốc. Sau đó thì hắn yên tĩnh được một hồi, sau đó nữa thì lại bắt đầu nóng nảy. Trên đường, hắn hút hết ba điếu thuốc. Lúc hút điếu cuối cùng, hắn không kịp che giấu, đốt thuốc ở ngay trước mặt cô.
Lúc đó Doãn Tiểu Đao có nhận ra.
Lam Diệm rất rõ sơ hở của mình. Cho dù kỹ năng diễn của hắn có tốt hơn nữa, thì khi cơn nghiện kéo đến, hắn cũng không thể nào biểu hiện như lúc thường.
Thế mà Doãn Tiểu Đao vẫn tin tưởng hắn, khờ đến mức khiến hắn không biết thế nào mới tốt.
Ngay lần đầu gặp mặt, em trai của cô đã gọi hắn là “anh rể”. Lúc nghe thấy danh xưng này, đáy lòng Lam Diệm có niềm mừng rỡ nhàn nhạt. Chỉ là, dưới hiện thực nặng nề, phần mừng rỡ đó lóe lên rồi mất.
Nơi này có ruộng có núi có cô.
Lam Diệm thật sợ hãi ở lâu rồi sẽ không nỡ rời bỏ. Kế hoạch đã định của hắn là ở lại Hoành Quán khoảng ba ngày. Thế mà, thời gian còn chưa đến nửa ngày, hắn đã muốn ở đây mãi mãi không rời.
Chính vào lúc Lam Diệm suýt chút ngủ gục, ngoài cửa có tiếng động truyền đến.
“Cha cha, anh ta ở đó kìa.” Một tiếng nói có ý đè thấp âm lượng.
“Chậc chậc, nghe nói anh ta hút ma túy.” Một tiếng nói khác ngược lại rất đường hoàng.
“Trời ạ, đáng sợ quá!”
“Vì để cai nghiện cho anh ta, sư gia gia đã hái sạch cà độc dược sau núi đấy.”
“Cà độc dược đáng thương.”
Người còn lại thở dài, “Mắt nhìn người của sư tỷ thật tệ.”
Âm lượng của hai tiếng nói rất lớn, sợ rằng đương sự là Lam Diệm không nghe thấy.
Lam Diệm ngồi đó làm thinh, ngay cả tư thế cũng không đổi chút nào. Những lời đàm tiếu này, hắn đã dự liệu được từ sớm.
Lúc này, có một tiếng nói khác gia nhập vào đội ngũ bàn luận, “Anh ấy biết làm cơm.”
Lam Diệm nhận ra, đó là Doãn Tiểu Nhuệ. Chính là đứa bé trai vừa đến đã gọi hắn là anh rể.
“Biết làm cơm?”
“Biết làm cơm!”
Sau khi Ngũ, Lục sư đệ hết cả hồn, liền đồng thanh khen ngợi, “Mắt nhìn người của sư tỷ thật lợi hại.”
“…” Lam Diệm dường như đã hiểu ra, bởi tại sao Doãn Tiểu Đao lại đặt “thích” và “cơm chiên” lên ngang hàng.
Chẳng mấy chốc, tiếng ríu ra ríu rít của Ngũ, Lục sư đệ bỗng chốc im bặt.
Bốn phía trở nên yên lặng.
Doãn Tiểu Đao chậm rãi đi đến. Ánh mắt của cô lãnh đạm đảo qua Ngũ, Lục sư đệ.
“Chào sư tỷ.” Ngũ, Lục sư đệ đứng thằng, chào hỏi.
“Ừm.” Doãn Tiểu Đao bước vào phòng khách.
Lúc nói chuyện với Lam Diệm, giọng điệu của cô có phần dịu đi, “Ông nội và cha lên núi rồi, bà nội đang hái trái cây, mẹ thì đang cày ruộng.”
Một câu này của cô, đã nói hết nguyện vọng cả đời của Lam Diệm.
Lam Diệm cười cười, “Đao thị vệ, nhà cô thật đặc biệt.” Đặc biệt đến khiến hắn hâm mộ.
Một căn nhà cổ tĩnh mịch mát mẻ thế này, khiến tâm tình hắn cũng bình an theo.
Con đường phía trước gập ghềnh thì thế nào?
Hắn thấy thỏa mãn rồi.
—-
Lam Diệm chậm rãi dạo hết một vòng trong Hoành Quán, gặp được không ít người kỳ quái.
Hắn đã nghĩ đến biện pháp giữ lại được Hoành Quán.
Sau đó, hắn liền cảm thấy không còn gì để làm nữa.
Lam Diệm đến nơi này, không gì ngoài chuyện nhìn xem nơi Doãn Tiểu Đao sinh ra đời, cùng với việc đảm bảo cho cô một đời không buồn lo.
Nhưng mà, cả đám người trong Hoành Quán, lại không cho rằng như vậy.
Tất thảy bọn họ.
Đúng thế, tất cả mọi người, không một ai ngoại lệ.
Đều cho rằng Lam Diệm đến là để cầu thân.
Đối với chuyện này, Lam Diệm chỉ có thể hỏi Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, cô giải thích với người nhà như thế nào về ý định chuyến đi này của tôi?”
Cô nghiêm túc suy nghĩ, trả lời, “Anh đến nói về chuyện dở bỏ di dời của Hoành Quán.”
Lời này không sai, nhưng chính giữa nhất định có đường rẽ, “Vậy cô giới thiệu về tôi thế nào?”
“Anh là người nghiện hút.” Mặt Doãn Tiểu Đao nghiêm túc.
Câu trả lời này rất chính xác. Hắn ngừng một chút, lại hỏi, “Còn có gì nữa?”
“Anh đang cai nghiện.”
Lam Diệm im lặng hai giây, “Còn gì nữa?”
“Anh biết làm cơm, rất rất ngon.” Nói đến chuyện này, sắc mặt Doãn Tiểu Đao dần bình thường lại.
“…”
“Anh thích tôi.” Đây là chuyện khiến cô tự hào nhất.
“…” Quả nhiên, cái đứa đần này rất câu nệ chuyện này.
Hắn thích cô.
Lam Diệm nghiêng đầu nhìn cô, “Đao thị vệ, nếu có một ngày, tôi có chuyện ngoài ý muốn gì ___”
Doãn Tiểu Đao cắt ngang lời hắn, “Tôi sẽ bảo vệ anh.”
Hắn cười cười vuốt ve mái tóc ngắn của cô, “Sống chết có số.”
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, “Tứ Lang, anh nói phải đợi tôi thích anh đấy.”
“Ừm, tôi đợi em.” Hắn sẽ dùng hết một kiếp này của hắn, để đợi chờ cái sự thích của cô.
“Tiểu Đao.” Phía trước truyền đến tiếng kêu vô cùng trung khí.
Doãn Tiểu Đao xoay đầu nhìn sang, “Ông nội, cha.”
Doãn gia gia gánh một cái sọt lớn, Doãn phụ vác cuốc chim theo phía sau. Thân hình của hai người rất cao lớn, da dẻ giống như của Doãn Tiểu Đao, màu mật ong. Vẻ ngoài của Doãn gia gia khoảng chừng 50 đổ lên. Còn Doãn phụ thì trẻ trung giống như ba mươi mấy. Trông tướng mạo, Doãn Tiểu Đao là di truyền từ Doãn phụ, đôi mắt khuôn mày và mũi đều rất giống.
Doãn gia gia nửa híp mắt, tỉ mỉ đánh giá Lam Diệm, “Cậu chính là Lam Diệm?”
“Dạ vâng.” Lam Diệm cười lễ phép.
“Ừm.” Doãn gia gia kéo dài giọng nói, sau đó lắc lắc đầu, “Quá gầy.”
Lam Diệm im lặng đứng đó.
Trong số bốn người có mặt tại nơi đây, người trẻ tuổi nhất là Lam Diệm, người gầy ốm nhất cũng là hắn. Dáng vẻ của hắn vừa nhìn đã thấy lộ ra vẻ bệnh hoạn, đặc biệt là ở Hoành Quán này, cho dù là nam hay nữ, trên mặt đều hiện lên sắc bóng láng.
Doãn gia gia quay đầu hỏi Doãn phụ, “Là mắt thẩm mỹ của ta có vấn đề rồi à? Thằng bé Lam Diệm đẹp trai lắm hả?” Tiếng nói của Doãn gia gia quá mức vang dội, cho nên câu thảo luận này rất quang minh chính đại.
Doãn phụ trầm giọng, nhìn chằm chằm mặt của Lam Diệm, nói, “Ngũ quan này, chia ra thì còn được, gom lại với nhau thì, cứ kỳ kỳ.”
“Đúng thế, gầy như con mắm.” Doãn gia gia giơ tay lên vỗ tay một cái với Doãn phụ.
Lam Diệm không tiếp lời. Bây giờ hắn quả thật là không đẹp trai.
Doãn Tiểu Đao nhìn Lam Diệm, “Tứ Lang đẹp trai.”
Cháu gái đã phản bác, Doãn gia gia và Doãn phụ cũng không tiện công kích tiếp nữa. Doãn gia gia đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu tử, nghe nói cậu thích Tiểu Đao nhà chúng tôi đã rất lâu.”
“…” Lam Diệm vô cùng hối hận khi đó dưới tình thế cấp bách đã nói lời này, quả thật đã thành nhược điểm của hắn.
“Coi như cậu có mắt nhìn.” Doãn gia gia ha hả cười lớn, “Chuyện hôn sự này, cứ định thế đi.”
“…” Lam Diệm cảm thấy, mình mà tiếp tục không lên tiếng thì có lẽ đêm nay chính là đêm động phòng mất. Hắn ho một hồi, “Ông ơi, cháu nghĩ ông hiểu lầm rồi.”
“Hiểu lầm cái gì?” Đôi lông mày trắng của Doãn gia gia nhướng lên.
“Kỳ thật chuyến đi này của cháu là muốn nói về chuyện phá bỏ di dời của nơi này.”
Nét cười của Doãn gia gia biến mất, “Cậu không phải đến bàn chuyện hôn sự?”
“… Không phải.”
“Tiễn khách.” Doãn gia gia phất tay một cái, quay đầu bỏ đi.
“…” Rõ ràng chuyện di dời của Hoành Quán mới là chuyện nghiêm chỉnh, đám người này rốt cuộc có hiểu rõ tình hình không vậy.
Lúc này, Doãn Tiểu Đao lên tiếng, “Ông nội, bây giờ là Tứ Lang thích cháu, cháu vẫn chưa thích anh ấy.”
Doãn gia gia dừng bước chân, “Cháu không thích thì mang nó về nhà làm gì?”
“Sau này cháu sẽ thích.”
Doãn gia gia giận dữ trừng mắt, “Sao cháu biết?”
Cô rất đương nhiên, “Cháu cứ biết như thế.”
Doãn phụ huơ cuốc chim, “Nói như vậy, giai đoạn này là cậu ta đơn phương cháu à?”
Doãn Tiểu Đao nghĩ nghĩ, gật đầu thừa nhận.
Lần này thì Lam Diệm nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi.
Nụ cười của Doãn gia gia lại quay về, “Tiểu tử, có can đảm, có hiểu biết. Cua gái còn cua đến tận nhà người ta nữa.”
“Thật ra chuyến đi này của cháu là muốn nói về chuyện di dời của nơi này.” Lam Diệm nhàn nhạt trần thuật.
Doãn gia gia quát lớn, “Kiếm cớ.”
“Kiếm cớ!” Ngũ, Lục sư đệ đột nhiên xông ra, đồng thanh nói, “Sư gia gia, anh ta biết nấu cơm!”
Doãn gia gia bừng tỉnh đại ngộ, “Thảo nào Tiểu Đao chắc chắn con bé sau này sẽ thích cậu.”
“…” Lam Diệm hiểu ra rồi, đây là gia tộc kỳ quái lấy chuyện cơm chiên làm thành tiêu chuẩn kén vợ chọn chồng.
Già trẻ lớn bé, chẳng ai ngoại lệ.
—-
Doãn gia gia muốn kéo Lam Diệm đến nhà bếp làm cơm, nhưng bị Doãn phụ ngăn lại.
Cuối cùng, Doãn gia gia đồng ý để cho Lam Diệm dạo dạo quanh Hoành Quán.
Thật ra Lam Diệm cũng đi hết rồi, đi nữa cũng là men theo đường quay về.
Lần đi về này, lại gặp phải đám người kỳ kỳ quái quái đó.
Trước tiên là Tam sư huynh.
Anh chàng này có một đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp, khóe miệng xếch lên, sống mũi thẳng, có thể coi là một mỹ nam.
Lúc Lam Diệm đi qua vườn cây ăn quả, nhìn thấy Tam sư huynh ngồi dưới gốc cây đánh đàn.
Một mỹ nam đánh đàn, nghe câu này, cảnh tượng hẳn là rất đẹp đẽ.
Nhưng mà, sự thật lại không phải vậy.
Đàn đó là đàn tranh, bản nhạc là một bài nhạc rock.
Tam sư huynh mặc áo ba lỗ màu trắng, cánh tay lực lưỡng, cơ ngực rắn chắc đặt chung với đàn tranh, thật vô cùng không ăn nhập.
Tiếp đến là Nhị sư huynh.
Xét về mỹ sắc, anh ta không bằng Tam sư huynh, nhưng cũng coi như là tuấn tú. Khí chất của anh ta có phần giống với Doãn Tiểu Đao, đều kiểu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Quần áo của anh ta đen toàn tập, đứng dưới nắng gắt, không hề nhúc nhích.
Thật sự là không hề nhúc nhích.
Lam Diệm từ xa xa đã nhìn thấy Nhị sư huynh, khi rời đi, quay đầu lại lần nữa.
Nhị sư huynh cũng không chút cử động.
Sau đó, Đại sư huynh kia…
Đang đốn củi.
Lúc nhìn thấy Lam Diệm, Đại sư huynh hét to một tiếng, “Một nhát!”
Lam Diệm liếc mắt, bình tĩnh đi ngang qua.
“Hai nhát!”
“Ba nhát!”
Đến chín nhát, thì lại quay lại một nhát…
Lam Diệm che trán. Đến Hoành Quán một chuyến, hắn đã phát hiện ra một chuyện.
Doãn Tiểu Đao là người bình thường nhất.
—-
Bởi vì Doãn gia gia chạy khắp nơi thông báo: Lam Diệm đang yêu đơn phương Doãn Tiểu Đao.
Cho nên, những người tràn đầy hy vọng về chuyện kết hôn, nhất thời mất hết sạch hứng thú.
Doãn Tiểu Đao thì lại chẳng có chút thay đổi gì, vẫn theo sát bên cạnh Lam Diệm, đi ra đi vào.
Buổi chiều, cô cùng hắn đi chợ phiên một chuyến.
Bác gái bán rau, ông chú mổ súc vật đều thích cái người cuồng nhiệt theo đuổi Doãn Tiểu Đao.
Lam Diệm chỉ có thể nghe tai trái, ra tai phải.
Cái thôn này rất thần kỳ.
Kinh tế không giàu có, có rất nhiều phương thức sản xuất lạc hậu, nhưng mọi người đều rất chất phác.
Lam Diệm nhìn sang con đường lớn đá phiến.
Đây không phải là thế ngoại đào viên mà Trịnh tiểu thư tìm kiếm bấy nhiêu năm đó sao.
Nếu như hắn có thể tìm ra nơi này sớm hơn, có lẽ Trịnh tiểu thư cũng sẽ không bỏ hắn mà đi.