Phù Lam

Chương 52:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối Lam Diệm nấu một bữa cơm.
Mọi người trong Hoành Quán sau này nhớ lại, có thể gọi là sơn hào hải vị.
Thật ra đều là mấy món ăn gia đình bình thường.
Móng heo kho tàu, sườn chiên tỏi, đậu phụ chiên giòn, gà hầm khoai tây, tôm hấp tỏi phi, cá hố chiên giòn, canh rau mầm, nấm bào ngư xé sợi, ba rọi nấu hương thung, canh cá diếc.


Móng heo kho tàu
Móng heo kho tàu


Sườn chiên tỏi
Sườn chiên tỏi


Đậu hũ chiên giòn
Đậu hũ chiên giòn


Gà hầm khoai tây
Gà hầm khoai tây


Tôm hấp tỏi phi
Tôm hấp tỏi phi


Cá hố chiên giòn
Cá hố chiên giòn


Canh rau mầm
Canh rau mầm


Nấm bào ngư xé sợi
Nấm bào ngư xé sợi


Ba rọi hương thung
Ba rọi hương thung


Canh cá dic canh nấu ra phải có màu trắng sữa
Canh cá diếc (canh nấu ra phải có màu trắng sữa)


Thực đơn này là Lam Diệm nghĩ ra.
Sau khi công bố, Hoành Quán từ trên xuống dưới, phút chốc lệ rơi đầy mặt.
Thường ngày Hoành Quán đều là tự mỗi người đến nhà ăn lấy phần cơm, muốn ăn món gì cũng phải nhìn sắc mặt của sư phụ bếp ăn.
Cần phải biết, địa vị của sư phụ bếp ăn trong Hoành Quán là đứng trên vạn người, không dưới một ai, ngay cả Doãn gia gia cũng phải nhường ông ba phần.
Tối hôm đó, Doãn gia gia vô cùng oai phong phất tay cho sư phụ bếp ăn lui ra.
Lúc Lam Diệm tiến vào nhà bếp, sư phụ bếp ăn hừ một tiếng rất khinh thường, xoay người bỏ đi.
Nhà bếp của Hoành Quán rất lớn, bên ngoài còn có một sân nhỏ, có thể để các loại nguyên liệu nấu ăn. Lam Diệm nằm mơ cũng cũng muốn có một căn bếp rộng rãi sáng sủa thế này.
Bên ngoài sân, Tam sư huynh mặt mày tươi cười, thay một cái áo sơ mi trắng mới tinh tươm, bộ dáng một công tử văn nhã. “Cậu trai đơn phương sư muội, món ăn phong phú như thế, một người chế biến khó tránh cô quạnh. Chi bằng tại hạ đánh đàn trợ hứng?”
Lam Diệm mặt không biểu tình, “Xin miễn.” Hắn sợ mình nghe sẽ nhịn không được mà đánh thuốc độc chết Tam sư huynh mất.
Tam sư huynh tiếp tục thuyết phục, “Đêm ta nhìn tinh tượng, tối nay trăng khuyết tựa đao, hợp với tiếng đàn thanh tịnh đẹp đẽ, tài nấu nướng của các hạ nhất định tăng cao.”
“Xin miễn.”
Ngũ sư đệ lú đầu vào, “Tam sư huynh, huynh là muốn ăn vụng phải không?”
Ý cười của Tam sư huynh không giảm, đôi mắt đào hoa loáng qua sắc lạnh lùng, “Ngũ sư đệ chớ có đoán xằng đoán bậy.”
Ngũ sư đệ nghiêng đầu, hỏi một cách trẻ con, “Anh trai đơn phương sư tỷ, anh có cần trợ thủ không?”
“Không cần.” Lam Diệm lành lạnh trả lời.
Tam sư huynh và Ngũ sư đệ thất vọng bỏ đi, vừa đi vừa thở dài.
“Cậu trai đơn phương sư muội này cao ngạo quá.”
“Cao ngạo! Nhưng mà biết làm cơm đó.”
Trong thoáng chốc Tam sư huynh đã phục hồi nguyên khí, “Cao ngạo thì cao ngạo thôi, không tính là khuyết điểm lớn.”
Chẳng mấy chốc, Doãn Tiểu Đao đến đây giúp rửa rau.
Lượng ăn cho một đại gia đình, rau xanh phải dùng thùng để đựng.
Ở nơi không xa, Doãn gia gia kéo Doãn nãi nãi, nói nhỏ, “Chính là thằng nhóc đó đó, điên cuồng mê luyến cháu gái nhà chúng ta.”
Doãn nãi nãi híp mắt lại, “Ở đây xa quá, chẳng nhìn thấy tướng mạo cậu ta thế nào.”
Thế là, Doãn gia gia thuật lại lời bình của Doãn phụ, “Ngũ quan chia ra nhìn thì còn được, gom lại một chỗ, thì kỳ kỳ.”
“Kỳ cũng không sao hết, có lẽ trời sinh dị tướng, nhiều đất dụng võ.” Doãn nãi nãi ló đầu ra nhìn xung quanh.
“Vậy thì cũng không đến mức dị tướng.”
Cho đến khi Lam Diệm ra ngoài sân lấy nguyên liệu nấu ăn, Doãn nãi nãi trông thấy sườn mặt của hắn, kinh ngạc nói, “Một thằng bé rất tuấn tú đấy chứ.”
“Tuấn tú chỗ nào.” Doãn gia gia không hài lòng.
Doãn nãi nãi tiếp tục khen ngợi, “Giống như minh tinh vậy.”
“Nói bậy nói bạ.” Doãn gia gia hết sức không vui, “Nhưng cậu ta hút bạch phiến đấy nhé.”
“Cai đến giai đoạn nào rồi?”
“Trước khoan hẵng nói cậu ta có cai được hay không, chỉ nói một sự thật, ngày trước cậu ta từng hút ma túy thì không sống lâu đâu.”
Doãn nãi nãi lộ ra vẻ lo lắng, “Vậy ___”
“Hơn nữa, người hút ma túy nhất định sẽ tái hút.” Cuối cùng Doãn gia gia cũng lấy lại vẻ mặt nghiêm chỉnh, “Tôi đoán, cậu ta đã bước một chân vào mồ rồi.”
—-
Thức ăn vừa lên bàn, toàn thể Hoành Quán đều nhìn hau háu.
Một giây sau, nhiều đôi đũa đánh nhau trên không, kèm theo là các loại đấu võ mồm.
Lam Diệm rất bình tĩnh. Hắn nghĩ đến lượng ăn của Doãn Tiểu Đao, nên đã yên tâm từ sớm.
Bầu không khí của gia tộc này rất quái lạ, nhưng lại hòa thuận thân mật.
Cơm xong, Ngũ, Lục sư đệ và Doãn Tiểu Nhuệ bị sai đi rửa chén.
Còn Doãn gia gia thì kiếm Lam Diệm nói chuyện.
Doãn gia gia mở đầu thế này, “Ban đầu ấy, không phải ta sẽ nói chuyện với cậu đâu, con trai ta phù hợp hơn. Nhưng mà giọng nói của nó không được từ tính như của ta, cho nên vẫn là ta nói luôn.”
Đang nói, ông dùng bàn tay phe phẩy, “Nơi này nóng quá, ta đưa cậu đến một chỗ thanh nhã.”
Lam Diệm biết mục đích của Doãn gia gia, cho nên liền đi theo.
Nơi thanh nhã chính là chân núi phía sau núi.
Nơi đây có một đình nghỉ mát.
Doãn gia gia bước lên bậc thềm, đặt mông xuống băng ghế, “Đây là nơi Tiểu tam tử đánh đàn. Nó ấy, rất có thiên phú âm nhạc.”
Thiên phú âm nhạc? Lam Diệm nghi ngờ mình bị nghe nhầm.
“Đồ đệ ta thu nhận đều vân du tứ phương rồi. Năm đứa bây giờ là do con ta thu nhận.” Doãn gia gia tán gẫu chuyện nhà, “Đứa sau lợi hại hơn đứa trước.”
Lam Diệm im lặng đứng đó.
“Lấy Tiểu tam tử để nói đi, đừng trông nó bề ngoài xinh đẹp, lúc đánh nhau cũng cừ khôi lắm đó.” Doãn gia gia rất kiêu hãnh, “Cái đứa Tiểu nhị tử kia là một đứa miệng như hũ nút. Gần đây bị trúng tà, cứ thích phạt đứng dưới nắng chói chang. Còn cái đứa Tiểu đại tử, nói đến nói đi chỉ có hai chữ, nói nhiều vài câu thì phải suy nghĩ lâu vô cùng.”
Lúc này Lam Diệm đã hiểu ra, tại sao Đại sư huynh sau khi đếm đến chín nhát lại quay về một nhát. Hơn nữa ban nãy trong bữa ăn, sau khi bỏ đũa xuống, Đại sư huynh đột nhiên vỗ hai tay vào nhau, “Ăn ngon!”
Hai chữ.
“Tiểu Ngũ Tiểu Lục lại càng kỳ quái hơn, rõ ràng không phải sinh đôi mà cứ thích đồng thanh đồng khí.” Sau khi suy nghĩ, Doãn gia gia tiếp tục nói, “Nói ra thì, ngoại trừ cháu trai cháu gái ta, những đứa khác đều quái quái hết.”
“Toi rồi.” Doãn gia gia vỗ đùi cái bốp, “Bây giờ ta mới phát hiện ra, đồ đệ con trai ta thu nhận đều không bình thường. Cậu nói phải làm sao đây hả? Tụi nó đã lớn thế này rồi, cũng không thể đuổi tụi nó đi.”
Lam Diệm im lặng nhìn ông cụ cổ quái trước mặt.
Doãn Tiểu Đao nói ông nội của cô đã 75 tuổi, nhưng vẻ ngoài căn bản là nhìn không ra được. Ông ấy ít nhất phải trẻ hơn 20 tuổi so với tuổi thật.
“Đúng rồi, tiểu tử.” Doãn gia gia nói, “Cậu bây giờ cũng tính như là chàng rể ứng cử của Doãn gia ta rồi, ta tìm cậu để hỏi mấy chuyện.”
Lam Diệm bình bình trả lời, “Ông ơi, cháu nghĩ ông hiểu lầm rồi.”
Doãn gia gia đặt câu hỏi, “Cậu có nhà chưa? Cậu có xe chưa? Cậu có tiền tiết kiệm không?”
“…” Đúng thật là không có.
“Không có chứ gì?” Doãn gia gia hừ một tiếng, “Đến nấu cơm cho chúng ta đi. Tiền lương của sư phụ bếp ăn chỗ chúng ta là cao nhất đấy. Cái tên hiện tại chảnh quá, muốn ăn bữa cơm ngon còn phải đánh với ông ta một trận. Ừm ___ Ta trông cậu rất có thiên phú, bữa cơm ban nãy không tệ, mấy năm rồi ta chưa được ăn no đến thế.”
“…”
“Cậu nghĩ đi, không chỉ có tiền công, ta còn có thể giúp cậu cai nghiện miễn phí.” Doãn gia gia nhướng mày, “Công việc hời như thế, còn bạc đãi cậu nữa sao?”
“Ông ơi, cháu có không ít phiền phức.” Sắc mặt Lam Diệm bình thản.
“Phiền phức gì?”
“Cảnh sát của Thương Thành đang tìm cháu.”
Doãn gia gia hoài nghi đánh giá Lam Diệm, “Tìm cậu làm gì?”
“Cháu hút ma túy.” Lam Diệm trần thuật từng chữ một, “Còn có chứng cứ nói cháu buôn lậu thuốc phiện.”
Sắc mặt Doãn gia gia sầm xuống.
“Ông ơi.” Lam Diệm khe khẽ cười, “Đợi cháu xử lý xong rồi, cháu đến ứng tuyển làm sư phụ bếp ăn của mọi người, được không ạ?”
Trông thế này, Doãn gia gia cảm thấy, cậu thanh niên này quả thật rất đẹp trai.
—-
Mấy ngày này, Doãn gia gia lấy lý do “người yêu đơn phương không được ở chung” để sắp xếp phòng của Lam Diệm ở một góc xa phòng của Doãn Tiểu Đao nhất.
Nhưng mà, buổi tối Doãn Tiểu Đao vẫn ở tại phòng của Lam Diệm.
Doãn gia gia chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn, “Có phải nó muốn len lén nấu đồ ăn khuya không?”
“Không phải.” Doãn Tiểu Đao trước nay thẳng thắn, “Cháu phải châm cứu cho anh ấy.”
“Hừ.” Doãn gia gia phất tay áo bỏ đi.
Doãn Tiểu Đao quang minh chính đại đi vào phòng Lam Diệm.
Một chỗ khác của hành lang, Tiểu Ngũ đang lẩm bẩm, “Chúng mình chẳng nhìn thấy gì cả.”
“Đúng thế đúng thế.” Hai tay Tiểu Lục che mặt, “Xấu xấu hổ.”
“Nghe nói người hút thuốc phiện không sinh con được.”
“Vậy chúng ta không thể làm sư thúc nữa hả?” Đôi mắt của Tiểu Lục xuyên qua kẽ ngón tay, mở thật to.
Tiểu Ngũ rất nghiêm túc, “Sư gia gia nhất định sẽ chữa khỏi cho anh trai đơn phương sư tỷ.”
“Ừm ừm, anh ấy nấu cơm thật sự rất ngon.”
—-
Doãn Tiểu Đao như lúc trước, ngồi bên mép giường xoa bóp giúp Lam Diệm.
Lam Diệm cũng không biết thế nào, vào tối hôm nay, đột nhiên nói với cô về chuyện của mình.
Có lẽ là hoàn cảnh của Hoành Quán khiến hắn vô cùng thư thái, hắn nhịn không được muốn dốc hết bầu tâm sự. Nói hết cho cái đứa ngốc hoàn toàn không biết gì về hắn mà lại tin tưởng hắn vô cùng.
“Đao thị vệ, tôi kể cho cô nghe một câu chuyện nhé.”
“Được.”
“Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé rất thông minh, rất xinh đẹp.” Lam Diệm nhắm mắt lại, “Đó chính là tôi.”
Bốn bề rất yên ắng, hắn nói chuyện rất khẽ, nhưng lại vô cùng rõ ràng.
“Cha ruột của tôi là con lai, tên khai sinh của ông là tên tiếng Anh. Mẹ tôi cảm thấy đôi mắt xanh của ông rất đẹp, cho nên đặt cái tên tiếng Trung là Lam Tư (1). Tôi trực tiếp gọi ông là Lam đại ca. Mẹ tôi họ Trịnh, tôi liền gọi bà là Trịnh tiểu thư.”
“Nghe Trịnh tiểu thư nói, chỉ có lúc còn rất nhỏ tôi có gọi cha mẹ, sau này thì chẳng biết lớn nhỏ gì cả.”
“Thật ra là bản thân Trịnh tiểu thư không biết lớn nhỏ, còn nói tôi gọi như thế khiến bà trẻ hơn nhiều tuổi.”
Doãn Tiểu Đao cúi đầu nhìn nụ cười nhàn nhạt của Lam Diệm. Dáng vẻ bây giờ của hắn, rất ngoan.
“Cái tên này của tôi, là do Trịnh tiểu thư trước ngày sinh một ngày xem lại “Tây Du Ký”, vừa hay đến đoạn Hỏa Diệm Sơn, bà liền đặt cho tôi cái tên là Lam Diệm. Nhưng mà bà rất ít khi gọi tên thật của tôi, bà thích gọi tôi là Lam Tứ. Bởi vì lúc ra đời tôi chỉ hơn bốn cân, suýt chút là không sống được. Bà nói phải ghi nhớ dáng vẻ lúc tôi nhỏ xíu xiu.”
(Bốn cân là khoảng 2 kg)
Sau đó hắn dừng một chút, mở mắt ra, nhìn lên xà gỗ trên nóc nhà. “Trịnh tiểu thư có một bà con xa, gả đến nhà quyền quý Lam thị ở Thương Thành. Nghe nói cũng là có liên quan với Hỏa Diệm Sơn, khi đẻ con ra cũng đặt tên là Lam Diệm.”
Ánh mắt của Doãn Tiểu Đao khẽ run lên.
“Sau đó, cả nhà chúng tôi sống tại nước M vài năm.” Nói đến đây, Lam Diệm lại nhắm mắt lại, tốc độ nói chuyện nhanh hơn, “Lam đại ca vì chuyện ngoài ý muốn mà qua đời. Trịnh tiểu thư rất yêu ông ấy, ngày nào cũng thấy vật mà nhớ người, trạng thái không được ổn định, thế là bà đưa tôi về nước. Bởi vì không có tiền, chúng tôi chỉ có thể sống ở thôn nội thành. Ban ngày thì Trịnh tiểu thư đi làm công, buổi tối trở về nhà kể cho tôi nghe bà và Lam đại ca đã yêu nhau như thế nào.”
“Ừm.” Doãn Tiểu Đao đáp lại.
“Ở thành phố S, chúng tôi đã gặp Lam Diệm khác.” Lam Diệm thở ra một hơi, “Lúc này Trịnh tiểu thư mới biết con trai của người bà con và con trai mình có cùng họ cùng tên, hơn nữa đều là có nguyên nhân vì Tây Du Ký.”
“Trịnh tiểu thư kêu tôi là Lam Tứ, sau đó bà gọi người kia là Lam Diệm.” Lam Diệm cười cười, “Thật ra tôi chẳng để tâm cách gọi này, tôi thích cái tên Lam Tứ hơn. Lam Diệm đó, dáng dấp có phần giống tôi, nhưng mà mắt của cậu ta là màu nâu.”
“Màu nâu?” Doãn Tiểu Đao nhớ lại, lúc mình gặp Lam Nhị, đôi mắt đó là màu xanh. Nhưng không sáng bằng Lam Diệm.
“Kỳ lạ lắm hả?” Lam Diệm mang theo giễu cợt, “Mắt của cậu ta đã làm giải phẫu mống mắt.”
“Ừm.” Cô lành lạnh, “Tôi sẽ đem vòng trúc tía trả cho hắn.” Hơn nữa, cô còn phải tìm gã ta tính sổ.
“Trịnh tiểu thư đối xử với cậu ta rất tốt, quan hệ của tôi và cậu ta cũng không tệ. Sau đó, Trịnh tiểu thư có một chút tiền, chúng tôi liền dọn đi nơi khác, dọn đến khu nội thành.” Tiếng nói của Lam Diệm trầm xuống, “Không bao lâu sau, Trịnh tiểu thư tự sát.”
“Lúc Lam đại ca vừa mất, bà mắc phải chứng trầm cảm. Sau đó thì khỏe lại… Là tôi tưởng bà thật sự đã khỏe lại…”
“Lúc nhỏ tính cách của tôi trông thì rất cởi mở, nhưng lòng phòng bị thì rất cao, không có bạn bè.”
“Sau khi Lam đại ca đi, tôi chỉ còn lại Trịnh tiểu thư.”
“Bà từng nói… Bà sẽ không bỏ tôi lại.”
“Năm đó tôi 14 tuổi.”
“Khi ấy Nhị thiếu gia đó của Lam gia xảy ra chuyện. Mặt cậu ta bị hủy hết hơn phân nửa, nên dứt khoát chỉnh lại theo gương mặt của tôi. Sau đó cậu ta nghĩ ra kế hoạch thế thân, tôi chẳng còn gì để nuối tiếc nữa, liền đồng ý.”
“Tôi nghĩ, ngay cả mẹ mình cũng không còn cần mình nữa, tôi lưu lại thế gian này cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Sau khi tôi trở thành Nhị thiếu gia, mấy lần lọt vào ám toán, nhưng đều may mắn vượt qua.”
“Sau đó, tôi không muốn chết nữa, nhưng lại nghiện phải ma túy…”
(1) Tư[]: từ này đứng riêng khá nhiều nghĩa, sau khi đọc các nghĩa trong từ điển một hồi thì tớ nghĩ từ này chắc dùng theo kiểu trợ từ biểu thị cảm thán, “Lam Tư” có thể hiểu là “xanh làm sao”.
Nói thêm, dù có thể các bạn đã biết, rằng Lam Diệm có nghĩa là “ngọn lửa xanh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.