Phù Lam

Chương 58:




Chuyn ng~M~
Doãn gia gia nói, chuyện của Hoành Quán, Giáo sư Hoàng đã giúp đỡ rất nhiều, phải đàng hoàng tạ ơn một phen. Thế là phái Doãn Tiểu Đao ra ngoài tặng quà cảm ơn.
Đây chẳng qua chỉ là cái cớ. Ý muốn thật sự của Doãn gia gia là để Doãn Tiểu Đao ra ngoài giải khuây, nếu không cứ ở miết trong nhà thế này thì sẽ lên mốc mất.
Doãn Tiểu Đao không dị nghị gì. Thu dọn xong hành lý, dự định ngày hôm sau sẽ rời nhà.
Ai ngờ, Giáo sư Hoàng đã đích thân đến cửa. Mục đích đến đây của ông chuyến này, là muốn ở trấn Tây Tỉnh này chụp hình cho một buổi triển lãm về chủ đề lịch sử. Thời gian chụp hình đại khái là hơn một tuần.
Đến có ba người. Ngoài Giáo sư Hoàng, còn có một nam một nữ.
Doãn gia gia nhiệt tình mời ba người họ ở lại Hoành Quán.
Ba người Giáo sư Hoàng ban ngày ra ngoài chụp hình, ban đêm trở về nghỉ ngơi.
Một tối khi ăn cơm, Giáo sư Hoàng nói đến nguyên do mình biết về thôn Tây Tỉnh. “Tôi đã nghe đến thôn của mọi người từ sớm rồi, nhưng ấn tượng không sâu. Nơi này giao thông bất tiện, phong cảnh tươi đẹp thế này đều bị phong kín lại.”
Nói đến chuyện lúc đầu tham gia vào việc này, tất nhiên không thể tránh khỏi gã kính râm.
Giáo sư Hoàng chỉ cần vừa nghĩ đến người đó thì đã không che giấu được cơn giận, “Chẳng biết là vai vế gì trong tập đoàn Lam thị, vừa đến là đã tỏ thái độ ngạo mạn, xem kiến trúc cổ trăm năm chẳng ra cái đinh gì, cứ ra rả đòi dỡ dỡ dỡ. Dỡ cái đầu của hắn!”
“Dỡ cái đầu của hắn!” Ngũ, Lục sư đệ phụ họa vang dội.
Nữ kiến trúc sư đi cùng Giáo sư Hoàng ở bên cạnh muốn nói lại thôi.
Giáo sư Hoàng tiếp tục nói, “Sau này tôi đọc tin tức về tập đoàn Lam thị, thằng oắt khinh người đó cũng chẳng hề xuất hiện.”
Nữ kiến trúc sư nhịn không được nữa, nói tiếp, “Anh ta là tổng giám đốc của Lam thị.”
Vừa nghe thấy từ này, Doãn Tiểu Đao liền nắm chặt tay lại. Chỉ cần hình dáng của Lam Nhị thoáng qua óc cô, cô liền muốn đánh gã.
Lần trước sau khi bị đánh một trận, gã không xuất hiện nữa, ngay cả phỏng vấn trên tivi cũng không lên. Mà giờ nghe được lời của Giáo sư Hoàng, đối với chuyện phá bỏ di dời, Lam Nhị hình như đích thân làm hết.
“Sao em biết?” Giáo sư Hoàng trừng mắt.
Nữ kiến trúc sư cười ngượng ngùng, “Lúc trước em thấy anh ta trên tivi.”
Giáo sư Hoàng nhíu mày, “Cái người đến kia, mang kính râm đen như vậy mà em cũng nhận ra?”
“Đẹp trai mà… Thì ấn tượng sâu hơn chút…” Nữ kiến trúc sư nhìn mặt thầy mình đen dần, càng nói càng lí nhí.
“Mấy cô gái trẻ bây giờ, một người hai người đều nói cái gì mà mặt đẹp tức là chính nghĩa, thật là ẩu tả. Thầy về phòng nghỉ trước đây.” Giáo sư Hoàng nói xong xoay người liền bỏ đi.
Nam kiến trúc sư nhìn theo bóng lưng của Giáo sư Hoàng, hơi trách cứ nói, “Em cũng không phải không biết thầy mình ghét mấy người tốt mã dẻ cùi à.”
Nữ kiến trúc sư lập tức xin lỗi, “Em sai rồi.”
Nam kiến trúc sư nhớ đến chuyện bát quái của Lam thị, thấp giọng nói, “Tôi nghe nói tổng giám đốc kia của Lam thị đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Đúng thế.” Lần đầu tiên, người vẫn luôn im lặng nãy giờ là Doãn Tiểu Đao lên tiếng.
Nam kiến trúc sư ngạc nhiên, “Em biết á?”
“Đúng thế.” Gương mặt đó của Lam Nhị, vĩnh viễn không sánh bằng Tứ Lang của cô.
Nữ kiến trúc sư nói, “Hồi trước xem tivi, cảm thấy sống mũi của anh ta có chút kỳ quái. Nhưng mà ấy, cái hôm anh ta đeo kính râm đến công ty chúng ta, nhìn chẳng có dấu vết phẫu thuật gì cả, sống mũi thẳng tắp rất tự nhiên.”
Nam kiến trúc sư không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, dứt khoát chuyển sang thảo luận chuyện khác.
Nửa tiếng sau, nữ kiến trúc sư đột nhiên đưa màn hình điện thoại qua cho nam kiến trúc sư, “Tổng giám đốc Lam thị không có phẫu thuật, khuôn mặt này của anh ta thật sự vô địch.” Tấm hình đó là cô tiếp tân ở chỗ Giáo sư Hoàng lén chụp lại, có chút ngược sáng, nhưng đường nét gương mặt rất khỏe mạnh.
Doãn Tiểu Đao ngước mắt nhìn sang.
Sau đó dán dính mắt.
Gương mặt đó quả thật vô địch, bởi vì đó là Tứ Lang của cô.
Doãn Tiểu Đao khẳng định, mình sẽ không lẫn lộn giữa Lam Diệm và Lam Nhị.
Đó là Tứ Lang của cô.
Cho dù kính râm có che hết hơn nửa khuôn mặt của hắn, không nhìn thấy được đôi mắt xanh thẳm kia.
Đó là Tứ Lang của cô.
Người đã biến mất chín tháng lẻ chín ngày, Tứ Lang của cô.
—-
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngũ, Lục sư đệ đứng cạnh hành lang, lẩm bẩm với nhau.
“Tấm hình trên điện thoại của chị gái lớn là anh trai đơn phương sư tỷ hả?”
“Đúng thế. Anh ấy có loại khí chất biết chiên cơm.”
“Sao anh ấy không trở về làm cơm chiên cho tụi mình vậy?”
“Bởi vì chúng mình ăn nhiều quá hả?”
“Đệ đói quá.”
“Ta cũng đói quá.”
“Sao hôm nay sư tỷ không ra ngoài luyện công vậy?”
“Sư tỷ cũng không ra ăn sáng.”
Ngũ, Lục sư đệ nhìn nhau một cái, sau đó chạy đến phòng của Doãn Tiểu Đao.
Cửa phòng hé mở một nửa.
Lục sư đệ đẩy ra.
Doãn Tiểu Đao không có trong đó.
“Sư tỷ?” Lục sư đệ nhảy vào trong. “Không có người.”
Ngũ sư đệ trừng mắt, lập tức xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu, “Đại sư huynh, không hay rồi, sư tỷ bị yêu quái bắt đi rồi! Nhị sư huynh, không hay rồi, sư tỷ bị yêu quái bắt đi rồi!”
Lục sư đệ theo ở phía sau, la lên, “Tam sư huynh, sư tỷ biến thành bươm bướm bay mất rồi!”
Hoành Quán, “…”
Doãn gia gia trung khí vô cùng rống lên, “Là ta để con bé ra ngoài đó!”
—-
Rạng sáng, Doãn Tiểu Đao đã khởi hành.
Từ sau khi nhìn thấy hình chụp của gã trai kính đen, cả một đêm cô không ngủ được.
Cô nhớ hắn từng nói, hắn sẽ bảo vệ Hoành Quán.
Hắn không nuốt lời.
Vậy tại sao hắn lại không trở về?
Doãn Tiểu Đao đơn giản thu dọn hai bộ quần áo để thay đổi, đang tính đi tạm biệt với người nhà thì hấy Doãn gia gia đứng bên ngoài viện. Ông chắp tay sau lưng, ngửa đầu lên, nhìn núi xanh nơi xa.
“Chào ông nội.”
Doãn gia gia quay đầu lại nhìn cô cháu gái.
Lưng cô mang Đào Đao và túi hành lý, đã nói rõ tất thảy.
Doãn gia gia nói, “Xã hội hiện đại, cầm kiếm đi khắp thiên hạ đều là nói suông cả.” Dù sao thì, Đào Đao, Câu Hiển Kiếm cũng không thể qua được kiểm tra an ninh.
Doãn Tiểu Đao gật đầu, “Tứ Lang từng dạy con làm thế nào để bắt xe.” Bến xe chính quy thì không thể đi được, chỉ có thể ngồi xe buýt không có có bến cố định. Nếu như nhất định phải đến bến xe, vậy thì chỉ có thể ký gửi. Lần trước lúc cô và Lam Diệm ngồi xe lửa về Hoành Quán, hắn đã làm mẫu qua cho cô thấy.
Doãn gia gia mỉm cười, nhìn đứa cháu gái cố chấp đến mức mười con trâu cũng không kéo lại được, “Tiểu Đao, đây là lần xuất môn cuối cùng của Đào Đao và Câu Hiển Kiếm.”
“Dạ vâng.” Doãn Tiểu Đao đã nghe hiểu. Một đao một kiếm này, sau phải phải niêm phong lại.
Doãn phụ, Doãn mẫu bước vào viện, “Tiểu Đao, đi sớm về sớm.”
“Dạ vâng.” Doãn Tiểu Đao gật đầu, sau đó vượt qua Doãn gia gia, đi về phía cổng lớn.
Doãn gia gia nhìn bóng lưng của cô, cúi đầu nhìn bói trận dưới đất.
Đó là điềm đại hung.
Doãn gia gia lắc đầu, “Phong kiến mê tín không thể tin được.”
Doãn mẫu lo lắng, “Phụ thân, tại sao không ngăn Tiểu Đao lại?”
“Không phá thì không xây được.” Doãn gia gia đá một cục đá nhỏ, làm loạn bói trận, “Con bé đi, hung. Không đi, cũng hung.”
Doãn mẫu hỏi, “Làm cách nào để phá?”
Doãn gia gia nghiêm mặt lại, “Ba phần mạng, bảy phần mệnh.”
—-
Doãn Tiểu Đao đến cửa hàng thuốc lá.
Đây là địa điểm tuyệt vời để chờ Thẩm Tiệp.
Một tiếng đồng hồ sau, Thẩm Tiệp xuất hiện. Anh có hơi vội vàng, “Xin lỗi, để cô đợi lâu rồi.”
“Tôi thấy Tứ Lang rồi.” Doãn Tiểu Đao không phí lời, vào thẳng chủ đề chính.
Thẩm Tiệp sững người trong chốc lát. “Ở đâu?”
“Trong điện thoại của người khác.” Cô nói rất nghiêm túc.
“…”
“Tứ Lang có liên lạc với anh không?” Nói xong, Doãn Tiểu Đao tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Thẩm Tiệp.
Thẩm Tiệp không biết nói thế nào, anh có nghĩa vụ bảo mật tất cả manh mối.
Một tháng rưỡi trước, Thẩm Tiệp nhận được một bức mail. Bên trong có tình hình gần đây của Lam Úc.
Sau khi theo dõi chừng 20 ngày, phía cảnh sát đã khóa được địa điểm ẩn thân của Lam Úc. Hơn nữa, nơi đó không chỉ có Lam Úc, mà còn có một tên trùm buôn ma túy: Hạt gia.
Sau đó, lần lượt có tin tức khác gửi đến hộp thư của Thẩm Tiệp.
Thẩm Tiệp gần như xác định, người gửi mail là Lam Diệm.
Nhưng Thẩm Tiệp không hồi âm lại được, địa chỉ hộp thư của đối phương hình như đã động qua thủ thuật.
Chuyện Lam Diệm vẫn còn sống, khiến cho Thẩm Tiệp vui mừng sâu sắc.
Chỉ cần vẫn còn sống, thì sẽ có hy vọng. Đây đã là rất tốt rồi.
Những nội tình tận tường này, Thẩm Tiệp không tiết lộ ra. Anh nói với Doãn Tiểu Đao mấy nội dung không quan trọng.
Ví như, phần ký tên của bức thư là ____
Hộ thê cuồng ma.
—-
Biệt thự lưng chừng núi.
Lam Diệm bắt chéo chân ngồi trên giường.
Cái máy vi tính nhỏ bị vứt đại một bên.
Hắn ngắm nghía điếu thuốc trên tay, sau đó bỏ lên mũi ngửi nhẹ. Sau thoáng tỉnh thần lại, hắn nhìn màn hình vi tính, ánh mắt dừng ngay chỗ ký tên của mình rất lâu.
Sau đó hắn khẽ cười, “Tốt xấu gì cũng được tính là ma quỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.