Chuyển ngữ: ~M~
Doãn gia gia ngàn tính vạn toán, vẫn là tính không lại được số trời.
Doãn phụ cùng ba người sư huynh do xe cộ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến trễ mười phút.
Chính là khoảng thời gian mười phút này, khiến Doãn Tiểu Đao lâm nguy trong tích tắc.
Lúc Doãn phụ xông vào căn xưởng, nhìn thấy nửa bên áo sơ mi của Lam Diệm đã nhuộm đỏ màu máu.
Trái tim Doãn phụ rét run.
“Sư muội!” Tam sư huynh theo sau lưng Doãn phụ, từ xa xa nhìn thấy Lam Diệm cõng Doãn Tiểu Đao đang thoi thóp hấp hối.
Lam Diệm thất thần nãy giờ thoắt trở về thực tại nhờ câu nói này.
Tam sư huynh xông đến, bất ngờ phát hiện ra máu trên áo Lam Diệm, đều là của Doãn Tiểu Đao. Sắc mặt Tam sư huynh chớp mắt trắng bệch.
Doãn phụ quan sát tình hình xung quanh, quả đoán nói, “Phương Cách, cầm máu cho con bé.”
“Vâng.” Nhị sư huynh chạy nhanh đến trước mặt Lam Diệm, ra hiệu cho Lam Diệm đặt Doãn Tiểu Đao xuống.
Lam Diệm gật đầu.
Nhị sư huynh đón lấy Doãn Tiểu Đao từ trên lưng Lam Diệm, bế cô đến bên góc tường.
Doãn gia gia đã suy xét chu đáo hết tất thảy mọi hiểm cảnh, lúc ra đi, dặn dò Doãn phụ nhất định phải màng theo thuốc cầm máu.
Hiện giờ, vô cùng hữu dụng.
Doãn Tiểu Đao bị trúng hai phát đạn, đều ở phía dưới vai trái. Lam Úc nhắm vào trái tim của cô, bản thân cô lắc người một chút, tránh được.
Nhị sư huynh nhanh chóng ấn đè lên động mạch gần vết thương. Doãn phụ cắt phần áo xung quanh chỗ trúng đạn, rắc thuốc bột lên miệng vết thương.
Cơn đau đớn khiến cô vô thức run rẩy.
Lam Diệm ngồi phịch dưới đất, nhìn vết thương của cô, hắn cảm thấy vai trái của mình cũng đau đớn khó mà chịu đựng được.
Doãn phụ xoay đầu sang nhìn hắn một cái rồi nói, “Lau mặt một chút.”
Lam Diệm lau mặt cùa mình.
Lần lau này, hắn mới biết, trên mặt mình toàn là nước mắt. Hắn còn tưởng mình có thể kềm chế được.
Vẻ mặt của Doãn phụ nghiêm túc, sau khi rắc thuốc cầm máu rồi mới bắt mạch cho Doãn Tiểu Đao.
Đại sư huynh và Nhị sư huynh đứng bên cạnh, không nói năng gì.
“Tình hình bên trong thế nào?” Doãn phụ hỏi bất thình lình.
Lúc này lý trí của Lam Diệm mới quay về, hắn trả lời, “Lam Đại và Lam Nhị đều có người của mình ở bên trong. Bên phía Lam Nhị là do cháu bắn tin.” Cũng may rằng hắn ôm lấy suy tính Lam Úc và Lam Nhị sẽ hai chó cắn nhau, đưa tin ra ngoài. Ban nãy nếu không phải Lam Nhị đến kịp, hắn cũng chẳng thể dễ dàng đưa Doãn Tiểu Đao ra ngoài.
“Chúng ta đi bệnh viện trước.” Doãn phụ ôm Doãn Tiểu Đao dậy, “Diêm Sam, Hàng Tây, hai đứa ở lại đây giải quyết mọi chuyện.”
“Vâng.” Đại sư huynh, Nhị sư huynh trả lời.
Lam Diệm theo Doãn phụ đi ra ngoài.
Bây giờ hắn quan tâm chỉ mỗi Doãn Tiểu Đao.
Người con gái này, là tín ngưỡng duy nhất của hắn. Nếu như cô xảy ra chuyện bất trắc gì, hắn sẽ chẳng ngại chuyện phạm tội mà giết chết Lam Úc, rồi sau đó sẽ tự sát theo cùng cô.
—-
Bên phía Lam Úc và Lam Nhị.
Bầu không khí rất kỳ quái. Người của hai phía đứng riêng mỗi bên, hai anh em cầm đầu đều đang cười.
“Anh hai, cuộc sống trốn chạy thoải mái chứ hả?”
“Nhờ phúc của mày, tự do tự tại.”
Lam Nhị nhướng mày.
Chủ ý ban đầu của gã là đến để chiếm chút lợi lộc, tốt nhất là Lam Úc và Lam Diệm lưỡng bại câu thương, Lam Nhị gã thì ngồi im ngư ông đắc lợi.
Chuyện không như mong muốn.
Tin tức Lam Diệm bắn ra, nửa thật nửa giả, khiến cho Lam Nhị những tưởng Lam Úc đã bị áp chế hoàn toàn. Lam Nhị nhất định phải đến tự tay giết chết Lam Úc, cho nên mới vội chạy đến đây.
Ai ngờ, kẻ bàng quan đứng nhìn là Lam Diệm.
“Đây là lần cuối cùng tôi gọi anh là anh hai rồi.” Lam Nhị nói, “Bởi vì anh sống không được đến ngày mai.”
Lam Úc lộ ra vẻ hung tàn khát máu, “Đừng có nói chắc ăn như thế.”
Lam Nhị đi sang bên cạnh, búng tay một cái.
Một hàng mấy gã phía sau toàn bộ đều nâng súng chuẩn bị.
Cuộc sống mái bắt đầu.
Cuộc ác đấu này, có chút phiền. Chí ít thì Đại sư huynh và Nhị sư huynh núp trong bóng tối nghĩ như vậy.
Là đàn ông thì nên đường đường chính chính đi quyết đấu, kết quả cả Lam Úc và Lam Nhị đều núp lùm, mặc cho thủ hạ bắn giết và bị bắn giết.
Căn phòng này vốn đang chất đống thành phẩm, cạnh tường có mấy ngăn tủ giữ chức bia ngắm, hàng loạt đạn đều ngắm bắn vào nơi đó.
Đây gọi là chiến đấu không có hiệu quả, lãng phí thời gian. Đạn dược nhiều mới dám chơi.
Chính là không biết trong khoảng thời gian bị lãng phí này, cảnh sát liệu có thể đến nơi kịp thời hay không.
Dần dần, bên phía Lam Nhị đã dồn ép được phía Lam Úc.
Lam Úc thấy mình sắp thua, lập tức trốn chạy.
Chạy ra khỏi phòng chưa được mấy bước, đã bị một chân đá trúng, sức lực đó, gần như muốn đá bay cả nội tạng gã ra ngoài.
Lam Úc nặng nề ngã phịch xuống mặt đất.
Tam sư huynh thu chân lại, “Đã đợi lâu ngày.”
Bởi vì cú đánh này, Lam Úc choáng váng hết một hồi. Gã mở mắt ra, nhìn hai anh chàng lạnh lùng trước mặt, “Các ngươi là ai?” Trực giác của Lam Úc nói cho gã biết, thân thủ của hai người này cũng không phải thuộc loại bình thường.
Đại sư huynh và Tam sư huynh đều không trả lời, mà bắt đầu tấn công.
Hai chọi một. Lam Úc không chút mảy may chiến thắng. Vết thương cũa gã càng lúc càng nhiều.
Lam Nhị đứng phía sau, kêu thủ hạ mình dừng bắn. Gã cứ như thế thưởng thức bộ dáng chật vật của Lam Úc.
Lam Úc đã thua toàn bàn.
Đại sư huynh và Nhị sư huynh cũng không giết chết Lam Úc, Doãn thị có câu: trừng phạt cái ác đề cao cái thiện đều có giới hạn.
Cái chuyện giết người, họ không làm. Nhưng mà, bọn họ đã chọn gân tay của Lam Úc.
Lúc cảnh sát đến nơi, Đại sư huynh và Nhị sư huynh đã đi từ sớm. Lam Nhị cũng đưa Lam Úc rời khỏi căn xưởng.
Phía cảnh sát niêm phong cái động ma túy lớn này.
—-
Hơn hai tháng sau, thi thể của Lam Úc được phát hiện trong một thùng rác.
Tình trạng chết rất thê thảm. Tay và chân đều bị gãy xương. Hơn nữa, chỉ còn lại nửa bên mặt, bởi vì nửa còn lại đã bị chuột trong thùng rác gặm mất.
Sau khi pháp y khám nghiệm thi thể, chứng thực Lam Úc bị tiêm một liều lượng lớn ma túy vào người mà chết, trước lúc chết hẳn đã chịu vô số trò tra tấn phi nhân đạo.
Lại hơn hai tháng nữa trôi qua, vụ án cái chết của Lam Úc đã kéo tới Lam thị. Bởi vì giam cầm trái phép, Lam Nhị bị bắt.
Lại qua thêm một tháng nữa, Hạt Gia mất tích bốn tháng xuất hiện lại tại Thương Thành, sau khi nhận được cuộc điện thoại tố cáo nặc danh thì cảnh sát lập tức hành động, cuối cùng cũng tóm được tên trùm ma túy này.
Vốn là, đồng hành cùng Hạt Gia còn có sư phụ róc xương.
Chỉ là một giây trước khi cảnh sát đến, sư phụ róc xương đột nhiên đau bụng, đi toilet.
Cho đến khi Hạt Gia bị còng lại dẫn lên xe cảnh sát, sư phụ róc xương cũng không xuất hiện.
Khoảnh khắc đó, Hạt Gia chợt hiểu ra gì đó.
Sau này, Hạt Gia bị phán tử hình, lập tức thi hành.
Đến đây, vụ án ma túy Thẩm Tiệp theo mấy năm trời cũng được khép lại.
Mà mọi chuyện liên tiếp xảy ra trong hơn nửa năm này, Doãn Tiểu Đao đều đang dưỡng thương.
Tuy rằng tố chất cơ thể cô rất tốt, nhưng động đến gân cốt hơn trăm ngày, bởi thế cô phải nghỉ ngơi rất lâu.
Bởi vì liên quan đến vụ án của Lam Úc, Lam Nhị và Hạt Gia, lúc Lam Diệm phối hợp điều tra với cảnh sát, hắn bị yêu cầu cưỡng chế cai nghiện.
Hắn cò kè mặc cả.
Cuối cùng khi lập hồ sơ với bên công an, hắn ký thỏa thuận tự nguyện cai nghiện, người giám sát là Doãn gia gia.
Chuyện này thật làm Doãn gia gia phiền gần chết.
Lúc ký thỏa thuận tự nguyện cai nghiện, yêu cầu phải nói rõ về phương pháp cai nghiện, thời gian, hiệu quả điều trị và nguy hiểm, vấn đề chính là thảo dược lúc trước Doãn gia gia kê đều là tự phối hợp, ông chỉ biết được nguy hiểm, chứ không xác định được hiệu quả điều trị. Hơn nữa chuyện cai nghiện này, nếu như đương sự không nỗ lực thì những thứ khác cũng đều là công toi.
Nhưng mà, phiền thì phiền. Nghĩ đến sơn hào hải vị sau này của Hoành Quán, Doãn gia gia vẫn đồng ý.
—-
Cai nghiện, có nghĩa là lại trải nghiệm một lần sống không bằng chết.
Phương pháp của Doãn gia gia nào có mềm mỏng như của Doãn Tiểu Đao. Những khó khăn trong quá trình, Lam Diệm đã đoán trước được.
Thế nhưng, sau khổ sẽ có ngọt thôi.