Tạ Thanh Nghiên đi theo lão Chu hai tháng ròng.
Sắp đến Tết, lão Chu còn muốn đến núi hướng Tây Nam.
“Em cùng đệ đệ về Tề Nam trước đi. Ta có việc phải vào núi.”
Tạ Thanh Nghiên không đồng ý, tết nhất cuối năm, việc gì mà phải đi chuyến xa như thế. Y hi vọng lão Chu có thể cùng y trở về, cũng nói ra tiếng lòng.
Lão Chu nghe được vui lắm, bây giờ mỹ nhân còn biết nói vài câu, không còn im ắng như lúc trước.
“Nhưng lần này đã hẹn gặp trước.”
“Ta đi cùng lão gia được không?” Tạ Thanh Nghiên giúp lão gia cởi đồ, hầu lão gia đi vào ổ chăn.
“Cục cưng ơi, núi Tây Nam lắm côn trùng, ta sợ làn da ngọc ngà của em bị cắn mất.”
Tạ Thanh Nghiên nghe vậy, khẽ cười: “Trời như này, rắn đi ngủ hết rồi, lão gia dỗ ta cũng đừng coi ta là trẻ con chứ.”
Nụ cười kia thật đẹp, lão Chu nhịn không được, ôm mỹ nhân hôn hôn hai miếng, Tạ Thanh Nghiên ngoan ngoãn ngồi im, mặt bị lão Chu hôn đến mức ửng hồng.
Lão Chu dùng mu bàn tay chạm nhẹ, cười hì hì: “Thơm một chút đã nóng vậy rồi, bảo bối ngại ngùng, chẳng lẽ thích lão gia ta lắm sao?”
Tạ Thanh Nghiên: “…”
Lão Chu có chút vui vẻ, lại thấy kỳ quái, lão Chu thế này mà mỹ nhân họ Tạ còn trao tấm chân tình cho hắn, điều này thật sự làm lão Chu muốn cảm thán “Ông trời ơi!”, Tạ Thanh Nghiên cũng coi như bậc kỳ tài lão Chu từng gặp.
Hiện tại bậc kỳ tài này đang úp mặt xuống chăn, kệ lão Chu nằm yên một chỗ, dường như còn sợ lão Chu gặng hỏi.
“Thích lão gia sao?”
“… Lão gia là người tốt.”
“Ồ, vậy là không thích rồi.”
Vội vàng đáp: “… Cũng không phải.”
Lão Chu dung mạo bình phàm, được cái có tính cách thú vị, đặc biệt hơn hoá ra còn là kỳ thủ có tài.
Tạ Thanh Nghiên lúc đầu cùng hắn chơi cờ, còn tưởng là lão gia nhất thời hứng khởi, chuẩn bị giả ngu lại không ngờ bị chèn ép đến mảnh giáp không còn.
Chẳng sợ từ lần sau đều nghiêm túc ứng đối, cũng không thể nào đánh bại lão Chu.
Ngón tay mập mạp của lão Chu cầm quân cờ, ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh Nghiên cười hí hí: “Bảo bối có phải trông mặt mà bắt hình dong không hả? Lão gia ta đây cũng có học mấy món cầm kỳ thi hoạ đó nha.”
Tạ Thanh Nghiên hổ thẹn quá chừng, thành thật nhận sai.
Hiện giờ lão Chu kéo lấy vai y gặng hỏi: “Cục cưng thích lão gia sao?”
“Cưng không trả lời, ta coi như em thích ta nha?”
Tạ Thanh Nghiên kéo kéo chăn: “… Lão gia trêu em..”
“Ồ, vậy là thích rồi.”
… Kỳ quái quá thể.
Lão Chu cười thầm trong lòng, ngoài mặt cũng cười ra tiếng, ôm Tạ Thanh Nghiên, hôn gáy mỹ nhân còn đang ngượng ngùng.
Bây giờ mới buông tha người ta.
…
Hắn đưa Tạ Thanh Nghiên cùng đệ đệ trở về phủ họ Chu ở Tề Nam, mình mang theo một đám tuỳ tùng, phần phật đi vào núi Tây Nam.
Sắp chia xa còn nói với Tạ Thanh Nghiên: “Trong núi có nhiều thuốc lạ, lão gia chắc chắn sẽ tinh lực dồi dào, trở về chơi em lên luôn.”
…
Nhưng Tết đến, lão Chu đã bị sơn phỉ giết chết, táng thân ngoài kia.
Thi thể được nâng trở về, cũng đã cuối năm.
Phủ họ Chu ngập tràn tiếng khóc than.
Quản gia theo trở về tìm được Tạ Thanh Nghiên đang mặc áo tang, nói lão Chu đã giúp huynh đệ hai người khôi phục thân phận thứ dân, chỉ là chưa kịp báo cho Tạ Thanh Nghiên.
Nghe được, đôi mắt Tạ Thanh Nghiên vốn đang đỏ hồng lại cảm thấy cay đắng.
Quay đầu đi, vẫn không kìm được nước mắt.
Không bao lâu, huynh đệ bọn họ bị người nhà Chu đuổi ra ngoài.
Bên người chỉ cầm chút tiền bạc cùng đôi vòng vàng lão Chu tặng, nhưng dù có sinh hoạt dù có khắc khổ ra sao Tạ Thanh Nghiên cũng chưa từng nghĩ tới việc bán đi đôi vòng vàng đó, rốt cuộc đấy là món quà cuối cùng lão Chu tặng y.
Khi đó Tạ Thanh Nghiên cũng mới có mười tám, mười chín tuổi.
Đến đầu tuổi ba mươi, Tạ Thanh Nghiên đã trở thành Ngự sử trung thừa[1], bởi vì chính kiến không hợp, quần thần cãi nhau còn có người lôi quá khứ của y ra nói.
Lưu lạc chốn phong trần, còn từng làm nam thiếp của phú thương, đây là thể thống gì.
Tạ Thanh Nghiên nghe xong, vẫn cong môi cười, nói làm nam thiếp cũng đâu có dễ, ít nhất cũng phải ưa nhìn, nhìn mặt mũi đại nhân thế này cũng chỉ xứng làm cái ghế tựa.
Đúng là không chừa mặt mũi cho ai.
Thời tiết lạnh giá, bên ngoài mưa tuyết bay tán loạn.
Trong điện thần tử cãi nhau ỏm tỏi, hoàng đế chỉ thấy người mệt tâm cũng mệt, mí mắt mỏi mệt.
Hắn hít một hơi, mơ màng sắp ngủ.
Cũng chẳng biết bao giờ mới được nghỉ tết.