Hai người tiến vào màn, lão Chu nắm lấy bàn tay trắng nõn trong trẻo của mỹ nhân, sờ sờ nắn nắn, miệng nói lời cợt nhả: “Bảo bối Nghiên Nghiên, lại đây cởi quần cho ta nào ~”
Tạ Thanh Nghiên ngoan ngoãn cởi quần lão Chu, tay hơi run, cởi xong đang định rút tay lại thì bị lão Chu bắt lấy, để lên cái cục vàng vừa ngắn vừa đen. Cười hì hì nói: “Đừng sợ, bảo bối giúp ta xoa cái nha ~”
Lão Chu dỗ dành người đẹp: “Sờ một tý, đêm nay ta không cho vào đâu.”
Thực tế, lão Chu có lòng mà không có sức, chỗ ấy không những có bề ngoài ngắn, thời gian chọc vào rút ra cũng ngắn.
Chạm nhẹ, còn chưa cắm vào là đã bắn rồi.
Sao có thể mất mắt như vậy trước mỹ nhân chứ.
Lão Chu vui sướng nằm ườn trên giường để cho người đẹp mặt đỏ bừng giúp mình thủ dâm.
Mười ngón tay tựa ngọc, Tạ Thanh Nghiên dù có ngại ngùng đi nữa cũng đã học qua ở thanh lâu, kỹ năng đương nhiên không kém.
Chỗ kia mềm oẳn không xương, được vuốt ve từng li từng tý, chẳng mấy chốc cây tăm đen đen kia từ từ dựng lên, lão Chu thoải mái rên hừ hừ: “Mỹ nhân chậm chút, làm ta sướng hơn nữa nha.”
Nhưng vừa dứt lời, lão Chu đã bắn bụp lên tay Tạ Thanh Nghiên.
Ta Thanh Nghiên nắm tay, quỳ gối ngồi đấy, có vẻ như không biết nên làm gì.
Lão Chu chán nản ngồi dậy, lấy khăn ướt ở bên cạnh, cầm bàn tay vàng tay ngọc của Tạ Thanh Nghiên chà lau cẩn thận, mất hứng nói: “Em đừng có buồn, lão gia hay đi đây đi đó là để tìm bí phương, chờ ta tìm ra cách trở về thời trai trẻ, chắc chắn chơi em sướng run.”
Tạ Thanh Nghiên: “…”
Lão Chu nhìn nhan sắc khuynh thành đầy sắc tình của đối phương dưới ngọn đèn dầu, thèm chết đi được.
“Đêm nay, em cứ cởi xiêm y để ta ôm ngủ vậy.”