Không nghĩ tới lão Chu vừa đi hai ngày, Tạ Thanh Nghiên đã bị con gái rượu của lão Chu, tứ tiểu thư đuổi ra khỏi nhà.
Chu tứ tiểu thư dung mạo đáng yêu thanh tú, giữa một đám nhi nữ họ Chu nhan sắc tầm thường quả thực là hạc giữa bầy gà cho nên được lão Chu quý mến, chiều chuộng lâu nên sinh cái tính ương. Chơi bời lêu lổng nữ nhi bình thường không dám nghĩ, nàng ta dám làm.
Lúc trước có phu nhân suýt thành thất phu nhân còn bị nàng bày trò bắt ép đuổi đi, bây giờ vào phòng Tạ Thanh Nghiên đá một cái vào bàn cũng đuổi người theo.
…
Bên ngoài mưa liên miên, đã sắp đến đông.
Em trai Tạ Thanh Quyết ghé vào lòng Tạ Thanh Nghiên, do dự mãi rồi ngẩng lên nhìn cằm ca ca nói: “Ca ca bây giờ chúng ta biết đi đâu?”. Đọc 𝑡hêm các chương mới 𝑡ại — 𝑡rum 𝑡ruуen.Vn —
Miếu cũ chỉ có thể ở một đêm, đến ngày mai, chẳng biết nên đặt chân chốn nào, đến giờ mới hay bản thân cũng chẳng làm gì được.
Đọc được sách mà đời này cũng chẳng có cơ may thi đậu công danh.
Tạ Thanh Nghiên xoa đầu đệ đệ, để em trai dựa trên ngực mình sao cho thoải mái hơn, nhanh chóng ngủ say.
Nửa đêm gió lạnh buốt người.
Tạ Thanh Nghiên lạnh đến mức môi tím tái, đương lúc ôm đệ đệ run rẩy bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài kia, có người giơ đuốc đi vào hoá ra lại là tôi tớ nhà lão Chu.
Hoá ra lão Chu đã lường trước để mấy người lại phòng hờ.
Hiện tay vừa lúc dẫn người đến bên lão Chu.
Hoá ra mới chỉ xa nhau có hai ngày.
Gặp lại lão Chu, lão lưu manh kia đang bao cả tửu lâu kề sông có tiếng nhất thành, trước mắt là một bàn sơn hào hải vị đang chờ Tạ Thanh Nghiên.
Thấy được người đẹp thì dang tay ra, ôm mỹ nhân vào trong ngực, lên tiếng nói: “Ai da, cục cưng Nghiên Nghiên chịu khổ rồi, nào, để lão gia hôn hai miếng, hôn hai miếng là hết khổ ngay.”
Tạ Thanh Nghiên nhất thời không biết nói gì, cúi đầu nhìn lão mặt dày này.
Hơi cúi người, dựa đầu mình ngoan ngoãn nép mình vào ngực lão Chu.