Tạ Thanh Nghiên ít nói, chưa bao giờ chịu được lão Chu đùa giỡn.
Hoặc là nói vâng, hoặc là im lặng nghe, nhưng lão Chu nói cái gì y nghe đều sẽ không ghét bỏ.
Nghe nhiều rồi còn thấy quen một lão Chu lúc nào cũng trêu y như vậy.
Lão gia hiếm khi thảnh thơi, kéo y đi dạo quanh vùng ngoại ô, lên miếu thần núi xin thần một đứa con.
Còn cố tình kéo y đi xem ngựa Ô Vân Đoạt Tuyết[1], con ngựa toàn thân màu đen nhưng bốn vó cùng bờm lại có màu trắng.
Lão Chu dẫm lên nô bộc bước lên ngựa, quay đầu vươn tay gọi Tạ Thanh Nghiên nói: “Lên đây.”
Tạ Thanh Nghiên thấy ngựa, do dự mãi, cuối cùng vẫn vươn tay lên.
Nhưng khi y ngồi trước người lão Chu, một đám tôi tớ ngoài cửa cúi đầu im lặng, không khí trở nên xấu hổ.
Là do lão Chu còn thấp hơn Tạ Thanh Nghiên cả một cái đầu, song hắn cứ nằng nặc muốn ôm Tạ Thanh Nghiên ngồi trước mặt, kết quả là không thấy đường đâu, chỉ nhìn thấy tóc đen của Tạ Thanh Nghiên.
Lão Chu không nói gì.
Nắm dây cương kêu to, cố sức khống chế con ngựa ngạo mạn lại có phần ngu xuẩn kia.
Cuối cùng vẫn là nhờ Tạ Thanh Nghiên biết điều nói: “Lão gia, hôm nay gió lớn, cưỡi ngựa đi đường sợ sẽ cảm lạnh…”
“Cũng đúng,” Lão Chu không tình nguyện thoả hiệp, “Ta đành cùng em ngồi xe ngựa vậy.”