Sáng ra lão Chu nắm tay mỹ nhân đưa lên núi bái thần.
Bốc được quẻ bảo người đẹp sẽ cho hắn con cháu đầy đàn, lão Chu nghe xong quả nhiên vui sướng, vung tay bảo người hầu quyên thật nhiều tiền tài.
Buổi tối tâm tình hắn rất vui, Tạ Thanh Nghiên vừa tắm gội xong quay lại phòng đã bị lão Chu ôm lấy từ đằng sau.
Hai người mặc xiêm y mỏng tang, khi ôm còn hơi lành lạnh nhưng lão gia vẫn cứ hưng phấn.
Bởi có người tặng cho lão một ít món đồ hiếm lạ, lão gia đeo vào tay mỹ nhân chiếc vòng đính đầy đá quý, sau đó lại lôi ra một cục bông tròn tròn mềm mềm, lão Chu lắc qua lắc lại nhìn đáng yêu giống đuôi thỏ con.
“Đây là gì vậy?”
“Quà tặng bảo bối đó.”
Lão Chu nắm tay kéo Tạ Thanh Nghiên lên giường, cởi đồ mỹ nhân.
Tạ Thanh Nghiên cởi ra quần áo, để cho lão Chu kéo quần y.
Cặp chân dài miên man, trắng nõn phát sáng.
Lão Chu muốn giương tay sờ cho đỡ thèm song lại nhịn xuống.
Lão lưu manh để tay lên bắp đùi mỹ nhân, mở chân Tạ Thanh Nghiên ra, nhìn miệng huyệt mấp máy phấn hồng, sờ sờ, Tạ Thanh Nghiên lập tức mẫn cảm run rẩy, ngón tay nắm chặt xiêm y, nửa người nằm xuống ghé vào giường, càng tiện cho lão Chu đùa nghịch bên dưới y.
Nhưng lão Chu không nỡ chơi đùa nữa, cầm lấy phần nhô lên của cục bông kia từ từ cắm vào miệng huyệt mềm mại của Tạ Thanh Nghiên, ngọc thế cắm vào trong mỹ nhân làm người nọ cắn môi nhẫn nhịn, đôi mắt được phủ lên một tầng hơi nước.
Tạ Thanh Nghiên thấy phản ứng của mình quá mức dâm đãng nhục nhã, cố hết sức chịu đựng ý nghĩ phóng đãng, y cũng không muốn như vậy. Đến lúc này mới nhận rõ bản thân đã thay đổi rất nhiều, y bị lưu lạc nơi phong trần, trải qua điều giáo dạy dỗ, dùng mọi loại dâm cụ khiến y trở thành nô lệ dục vọng.
Lông tơ đáng yêu ngoe nguẩy giữa mông y, tựa như có đuôi mọc ra từ nơi ấy, Tạ Thanh Nghiên túm chặt quần áo, nửa bò dậy, quay người nhìn lão Chu, bộ dáng trong mắt tình ý nồng nàn, lại kiệt lực kiềm lại quả thực còn dễ thương hơn chiếc đuôi kia.
Lão Chu nắm lấy cái đuôi, ấn nhè nhẹ, bên trong Tạ Thanh Nghiên bị khoái cảm mơn trớn, run rẩy nói: “Đừng… ưm…”
Đến khi lão Chu ngước lên nhìn, hốc mắt mỹ nhân hồng hồng giống như khóc.
“Sao vậy?” Lão gia không ấn xuống nữa, bỏ tay ra, ôm bé cưng vào ngực dỗ dành: “Đâm bảo bối đau rồi hả?”
Tạ Thanh Nghiên gập chân lại, kẹp lấy cái đuôi kia, vùi đầu vào lòng ngực lão gia yên lặng không nói.
“Rồi rồi.” lão Chu thở dài, “Không đùa em nữa là được.”
Hắn cũng hiểu.
Tiếp tục nói: “Ở cùng người như ta, cũng khổ cho bảo bối rồi, đừng khóc, đêm nay không nhét cái đó vào em nữa.”
Vừa nói vừa lau đi giọt nước nơi khoé mắt Tạ Thanh Nghiên.
Tạ Thanh Nghiên vừa áy náy vừa chua xót, y sao dám oán lão Chu, chỉ là nhất thời không thể chấp nhận bản thân lại như vậy, mới có chút mất khống chế.