Một đóa mai trắng noãn nở rộ ở trong tuyết .
Ngồi ở trong khuê phòng trước đây của mình, Tú Oa dựa vào cửa sổ khắc hoa nhìn cảnh tuyết bên ngoài. Đông Phương gia phú quý đã lâu, đối với chỗ ở đều hết mực chú ý, đình viện trong nhà lúc nào cũng tinh tế đẹp đẽ, khắp nơi đều là cảnh đẹp.
Nhưng là, Tú Oa lại thủy chung không yên lòng.
Nàng tuy rằng nhìn cảnh trí thanh lịch trước mặt, trong lòng lại luôn nhớ tới khung cảnh bên ngoài của Tây Môn Bảo, Thương Mang thẳng về phía chân trời cùng với cánh đồng bát ngát, cảnh trượng phu giục ngựa qua thảo nguyên kia với tư thế oai hùng.
Lại nghĩ đến sau này chắc sẽ không còn khả năng gặp lại Tây Môn Quý nữa, đôi mắt to lại lần nữa rơi nước mắt, tí tách tí tách từng giọt rơi xuống.
Tuy rằng đã qua nhiều ngày, nhưng mỗi khi nhớ đến trượng phu, nàng vẫn là đau thương không thôi.
Hành động tự tiện của nàng tuy rằng đều là vì cứu Tây Môn Quý, nhưng lại thật sự quá mức kinh thế hãi tục. Ngẫm lại, trênđời này làm gì có ai làm thê tử lại có lá gan lớn như vậy, chẳng những hạ thuốc mê trượng phu, còn đem hắn giao lại cho quan phủ, làm hại hắn lại bị bỏ tù lần nữa.
Nghĩ đến trượng phu ngày ấy ở trong lao biểu tình cùng với ngôn từ đều là trách cứ, nàng liền khóc càng thương tâm.
Nam nhân nào gặp phải loại sự tình này, chắc chắn sẽ rất phẫn nộ, sẽ không dung thứ cho thê tử chuyên quyền độc đoán như vậy…… Huống hồ, Tây Môn Quý tính tình vốn là táo bạo xúc động, gặp chuyện như vậy, hắn chắc chắn nộ khí xung thiên!
Ngày ấy, sau khi chắc chắn Đông Phương Kiêu đã bắt được Giang Vô Nhai và giao cho quan phủ, Tú Oa liền 「 chạy án 」, rồi cùng Thúy nhi lên kiệu của Đông Phương gia, rời khỏi kinh thành, trở lại nhà mẹ đẻ.
Mấy ngày nay, nàng không ngừng nhớ tới Tây Môn Quý.
Nếu trên tay quan phủ có hung phạm, vậy hắn chắc chắn đã được thả.
Hắn sẽ rất tức giận, nơi nơi tìm nàng, tức giận đến mức muốn bóp chết nàng sao?
Hắn sẽ gầm gừ nguyền rủa, hối hận vì đã cưới nàng sao?
Hắn…… Hắn…… Hắn sẽ cho rằng, nàng là kẻ lừa đảo miệng đầy lời nói dối, đồng thời sẽ may mắn vì đã thoát khỏi nàng sao?
Nước mắt lại lần nữa rơi xuống…… Tú Oa nắm chặt khăn thêu, cố gắng đè nén để không lên tiếng khóc lớn. Tuy rằng, nàng làm ra chuyện đáng sợ như vậy, nhưng nàng một chút cũng không hối hận, nàng đối với hắn là thâm tình.
Đối với nàng mà nói, mấy tháng cùng Tây Môn Quý thành thân này, tựa như một cái mộng đẹp. Nàng thương hắn như vậy, yêu hắn cười sáng sủa, hào khí ồn ào, vòng ôm cường tráng ấm áp, bàn tay to dày rộng thô ráp, thậm chí còn có vẻ mặt hắn giận dữ rít gào.
Khăn thêu dần dần ướt đẫm, Thúy nhi lại kích động chạy vào, miệng la hét.
「 nhị cô nương, nhị cô nương, đã xảy ra chuyện !」
「 làm sao vậy?」 Tú Oa ngẩng đầu lên, nước mắt còn đọng bên khóe mắt.
「 cô gia, cô gia hắn…… Hắn……」 Thúy nhi thở gấp mãi mới nói được vài từ, tay nhỏ bé chỉ chỉ ra bên ngoài liên hồi.
Nghe được hai chữ 「 cô gia 」, Tú Oa vốn đang khóc sướt mướt, lập tức nhảy dựng lên, khẩn trương bắt lấy nha hoàn truy vấn.
「 đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ, Kiêu ca ca không cứu hắn ra sao?」
「 a, cái kia……」
「 hay là Giang Vô Nhai chạy thoát?」
「 không……」
「 quan phủ không thả bọn họ ra sao?」 Tú Oa gấp đến độ xoay quanh, xốc áo váy hướng ra bên ngoài, vội vã đi cứu trượng phu.
Thúy nhi vội vàng bắt lấy nàng.
「 không phải, cái gì cũng không phải……」 Thúy nhi lắc lắc đầu, thở hổn hển một hồi lâu sau mới có khả năng mở miệng nói tiếp.「 cô gia hắn, hắn mang theo đại đội nhân mã, đến chặn trước cửa Đông Phương gia!」
Tú Oa đã bước một chân ra khỏi cửa lại cứng người lại, ngây ngẩn cả người.
「 cái gì?」 nàng trừng mắt nhìn nha hoàn, hoài nghi chính bản thân nghe lầm.「 hắn đến đây?」
「 đúng vậy, đang ở ngoài cửa lớn làm ầm ĩ rất to!」 Thúy nhi liên tục gật đầu, sợ tới mức run rẩy liên hồi.「 từ rất xa ta đã nghe thấy, thanh âm cô gia rống thật lớn, luôn la hét muốn gia cùng Nguyên Bảo phu nhân đem người giao ra, tiếng rống rất hung dữ, nghe rất dọa người!」
Tú Oa sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Chẳng lẽ, là bọn hắn không cam lòng chịu nhục, đặc biệt đến tận cửa đòi người, muốn lấy lại công đạo?
「 nhị cô nương, hiện tại gia cùng Nguyên Bảo phu nhân đang ở đằng trước chống đỡ. Ta nghĩ chúng ta nên từ cửa sau trốn đi đến biệt viện, trước trốn khoảng hai ngày, chờ cô gia hết giận rồi nói sau!」 Thúy nhi nói, nhanh nhẹn lấy chút xiêm y và vài thứ linh tinh, sau đó kéo nàng vẫn còn đang bần thần đi theo.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa phòng, đi vào trong viện, Tú Oa lại rút tay về.
「 nhị cô nương?」 Thúy nhi quay đầu mờ mịt hỏi.
「 không được, ta không thể trốn được.」 Tú Oa hít sâu một hơi, chậm rãi lắc đầu. Nàng có dũng khí ra tay, nên có dũng khí đối mặt hắn.
「 nhưng là, cô gia hiện tại đang nổi nóng a!」
「 ta biết.」thân mình kiều nhỏ vì khiếp đảm mà run rẩy, nhưng trong mắt to lại tràn ngập kiên quyết.「 là chuyện chính ta làm, chính ta phải gánh hậu quả, bằng không đại ca cùng tẩu tử cũng rất khó ăn nói với người ta. Phu quân cho dù rất giận dữ, chỉ cần ta đi ra, hắn cũng không sẽ không giận chó đánh mèo với người không liên quan.」
Vô luận như thế nào, hắn vẫn là người mà nàng yêu.
Tú Oa đứng thẳng người, để lại nha hoàn kinh hãi run rẩy, từng bước từng bước tiến đến đại môn.
Trước đại môn Đông Phương, hai bên nhân mã đang đối địch.
Tây Môn Quý ngồi ở trên cao, nắm chặt dây cương, trừng mắt nhìn thẳng, rống giận.「 Đông Phương Dực, hãy bớt sàm ngôn đi, mau đưa lão bà của ta giao ra đây!」
「 Tây Môn huynh, huynh đừng quá nóng nảy, ta đã cho người đi thỉnh Tú Oa ra rồi.」 Đông Phương Dực mỉm cười, nói đến chuyện khác.「 ngày kia mới vừa qua nguyên tiêu, lúc này vẫn là lễ mừng năm mới, huynh từ thật xa tới đây nhất định rất vất vả, trước sao không xuống ngựa, vào nhà ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một chút rồi nói sau?」
Vừa nói đến ăn cơm, người Tây Môn Bảo tất cả đều lộ ra sắc mặt vui mừng, ngay cả Tây Môn Nguyên Bảo đã gả cho Đông Phương Dực, cũng liên tục gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, duy chỉ có Tây Môn Quý vẻ mặt nhăn nhó, đối với đồ ăn không có hứng thú.
「 kêu nàng đi ra!」 tiếng hô lại lần nữa truyền khắp bốn phía.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tú lệ hé ra, lặng lẽ lại gần đại môn, khẩn trương đánh giá tình huống, vừa nghe thấy thanh âm rống giận kia, lập tức rụt lui cổ, nhanh chóng trốn trở về.
Tây Môn Quý ánh mắt tinh nhanh, con ngươi đen lợi hại đảo qua, tầm mắt hai người vừa lúc gặp nhau.
Không xong!
Tú Oa tim đập thình thịch, hoả tốc trốn vào phía sau cửa.
Lần này, tiếng rống giận dữ oanh động lỗ tai mọi người, cơ hồ đều sắp điếc.
「 Đông Phương Tú!」 Tây Môn Quý hô to một tiếng, khí thế chạy chồm lên, lửa giận cuồng nhiên gầm rú.「 nàng còn trốn? Mau lại đây cho ta!」
Mọi người ngoài cửa, vô luận là người Đông Phương gia hoặc Tây Môn gia, tất cả đều cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía phiến cửa bên kia của đại môn.
「 đi ra!」 lại thêm một tiếng rống nữa.
Tú Oa sợ tới mức hai chân như nhũn ra, chậm chạp bủn rủn bước ra.
Đám người tự động tránh ra, nhìn chăm chú vào nàng đi xuống cầu thang. Nàng kiên trì, sợ hãi hướng tới Tây Môn Quý, bộ dáng đáng thương hề hề kia, quả thực như là phạm nhân tử hình sắp lên pháp trường.
Thật vất vả mới đến trước mặt trượng phu, nàng lại bất an ngừng lại, vụng trộm nhìn hắn, thanh âm nho nhỏ nói một câu.
「 phu, phu quân……」
「nàng còn biết ta là phu quân của nàng?!」trên trán hắn gân xanh nổ lên, từng tiếng rống tiếng sau so với tiếng trước đều to hơn.「nàng hạ thuốc ta, còn đem ta trở lại đại lao, chuyện gì cũng đều gạt ta không nói! Ở trong mắt nàng, còn có người trượng phu này không?」
「 ta…… Ta……」 từ nhỏ đến lớn, Tú Oa chưa từng bị mắng qua như vậy. Nàng cúi đầu nhìn mười ngón tay ngọc xanh xao lồng vào nhau, nước mắt lại lần nữa rơi xuống.
「 còn có!」 Tây Môn Quý hét lớn một tiếng, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân kia chột dạ.「cái tên kỳ quái trong kinh thành, cũng là họ Đông Phương, để lại lời nhắn nói nàng đã trở về nhà. Nhưng khi ta từ thật xa gấp trở về, lại phát hiện nàng lại trở về Đông Phương gia, đây là có chuyện gì?」
「 ách?」 nàng hoang mang trừng mắt nhìn.
「 bổn nữ nhân, nàng đã xuất giá ! Nhà nàng không phải nơi này, mà là Tây Môn Bảo! Nếu nói muốn về nhà, sẽ là về Tây Môn Bảo a!」
「 di?」 Tú Oa ngây người ngẩn ngơ, ngẩng đầu lên, nước mắt còn đang rơi không ngừng.
Nhìn thấy những giọt nước mắt này, trong lồng ngực Tây Môn Quý căng thẳng, tâm tình càng ác liệt. Hắn hừ một tiếng, thấp rủa nói:
「 khóc cái gì mà khóc! Còn không mau lại đây!」
Nàng lại còn sửng sờ ở tại chỗ.
「 chàng…… chàng là đến mang ta trở về ?」
Hắn bĩu môi, không kiên nhẫn tới cực điểm.「 vô nghĩa! Bằng không sao ta lại không ở nhà ngủ, chạy tới nơi này làm chi?」
Tú Oa thanh âm rất nhỏ rất nhỏ.「 ta nghĩ đến, chàng là đến hưu ta……」
「 gì?」 hắn ninh mặt nhăn mày rậm, trừng mắt nàng hỏi:「 ta bị cái gì mà hưu nàng?」
「 bởi vì…… Bởi vì ta đối với mọi người làm ra những chuyện rất khó tha thứ a……」 bởi vì chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng cúi càng thấp.
「 ta cũng không phải ngu ngốc!」 hắn rủa một tiếng.「 ta đương nhiên biết nàng phải làm như vậy, là vì an toàn của chúng ta!」
Đương nhiên biết?
Đông Phương Dực Ở một bên, không tiếng động nâng nâng mày rậm, thật sự là không ngờ, Tây Môn Quý nổi tiếng là ý nghĩ đơn giản nhưng lại cũng có thể suy nghĩ được như vậy. Vì hành động này, hắn đúng là nên đánh giá lại vị muội phu kiêm đại cữu tử này một lần nữa.
Tú Oa lại không nghĩ nhiều như vậy, kinh hỉ đến rơi nước mắt.
「 thật vậy chăng?」 nàng đảo mắt, môi đỏ mọng run rẩy.「 phu quân người không trách ta?」
「 ta đương nhiên trách nàng a! Nhưng là ta khoan hồng độ lượng, không với nàng so đo.」 hắn trừng mắt nhìn thê tử liếc mắt một cái.「 bất quá, chỉ làm một lần này thôi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa, nàng có nghe hay không?」
「 nghe được.」 nàng liên tục gật đầu, kích động không thôi, chỉ cảm thấy tâm tình lo lắng mấy ngày liền, như là rơi xuống địa ngục, mãi đến khi hắn mở miệng, nàng mới lần nữa trở lại nhân gian.
「 nếu nghe được……」 Tây Môn Quý nâng cằm lên, lại ra lệnh.「 sao còn không mau lại đây, chúng ta về nhà !」
Về nhà.
Thật là một chuyện tốt đến cỡ nào!
Tú Oa Vui sướng, đang muốn chạy lên, nhưng vừa bước ra một bước, nàng lại nhớ tới một sự kiện, cả người như là bị hắt chậu nước lạnh, tinh thần như hoa nở trong mùa xuân lại lập tức rơi vào tuyết lạnh.
「 ách, phu quân, nhưng là…… Nhưng là……」 nàng vặn hai tay nhỏ bé, nhát gan nhìn hắn một cái lại cúi đầu, hàm răng khẽ cắn phấn môi, nước mắt lại lần nữa ở hốc mắt đảo quanh.
Tây Môn Quý đã vươn tay, chuẩn bị ôm thê tử lên ngựa, thấy nàng vẫn đứng ở chỗ cũ, khó xử nhăn nhăn, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhịn không được giận dữ rống to:「 lại là chuyện gì? Nàng lại bày ra chuyệ n gì? Nói ra suy nghĩ của mình, một lần nói cho rõ ràng a!」
Xem đại ca rống lớn tiếng như vậy, Kim Bảo thật sự không chịu nổi, chỉ sợ tẩu tử bị rống sợ, vội vàng thấp giọng nhắc nhở.
「 đại ca, không được nói như vậy, đừng mắng nàng a, nhỡ đâu tẩu tử sợ hãi, không chịu cùng chúng ta trở về thì sao?」
Ngân Bảo cũng cướp lời, đối với đại ca thô lỗ cảm thấy rất bất mãn.「 đúng vậy, đại ca, trước khi xuất môn, chúng ta không phải đã thảo luận tốt lắm sao, bây giờ ngươi lại hò hét nàng a.」
Tây Môn Quý híp mắt, đang suy nghĩ có nên mỗi tay chụp lấy hai đầu của đệ đệ rồi đập vào nhau cho bọn nó choáng váng đến câm miệng không, Kim Bảo lại ngồi thẳng người, lộ ra tươi cười trấn an, đối với Tú Oa hô:「 tẩu tử, người đừng khóc, đại ca có chuyện muốn cùng tẩu nói.」
Đáng chết, hắn không nên tính toán phiền phức như vậy, từ lúc nãy đã nên động thủ rồi mới đúng, đỡ cho hai tên này ở bên cạnh huyên náo nói lung tung.
Hắn dùng ánh mắt hung ác nhất, trừng mắt nhìn hai đệ đệ đang cười meo meo. Kim Bảo một chút cũng không sợ, còn lớn gan đẩy đẩy hắn, thúc giục hắn mau mau mở miệng.
「 mau a, mau a, mau cùng nàng nói, nói xong sẽ hảo a.」
「 đúng vậy, đại ca, ngươi nói mau a, giống như cái buổi sáng chúng ta nói cho ngươi, ngươi còn nhớ rõ không?」 Ngân Bảo đối với hắn nháy nháy mắt mãnh liệt.
Nghe trượng phu cùng hai tiểu thúc đối thoại, Tú Oa ngẩng đầu lên, mắt to ướt át tràn ngập hoang mang, thẳng tắp nhìn đến trượng phu đang trên lưng ngựa.
Hắn muốn cùng nàng nói cái gì?
Không chỉ là Tú Oa, ở đây mọi người, trong mắt đều tràn ngập tò mò, toàn bộ nhìn Tây Môn Quý chờ hắn mở miệng.
Rốt cục, sau một lúc lâu, Tây Môn Quý mở miệng.
「 ta……」
Sau đó thì sao?
Mọi người trừng lớn ánh mắt, kéo dài cổ, muốn nghe phần tiếp theo.
「 đại ca, đừng khẩn trương, ráng lên, chỉ một câu thôi.」 Kim Bảo nhỏ giọng cổ vũ.
Chỉ thấy Tây Môn Quý vốn hung ác táo bạo lại không được tự nhiên lẩm bẩm vài tiếng, lại lần nữa hít vào, há mồm nói:「 ta……」
Nhìn hắn giương miệng rộng, mọi người cũng theo âm điệu dương cao kia kéo dài thật là dài.
Nhưng cũng giống như lần trước, trừ bỏ từ 「 ta 」 đầu tiên, phần tiếp theo bọn họ cái gì cũng không nghe thấy.
「 phu quân?」
Tú Oa ngẩng mặt si ngốc chờ, biểu tình có ba phần nghi hoặc cùng bảy phần chờ đợi, mắt to đen thùi nhìn trượng phu, ngay cả chớp mắt cũng không dám.
Tây Môn Quý âm thầm mắng một tiếng.
Đáng chết!
Ở đây ngoài hắn ra, còn có người Tây Môn gia cùng Đông Phương gia, tùy tiện đếm qua, ít nhất cũng có hơn mấy chục người, mọi người đang chăm chăm nhìn vào hắn, hắn làm thế nào có thể nói ra miệng?
Mấy độ cố gắng sau, Tây Môn Quý cứ「 ta 」 nửa ngày, vẫn không nói nổi nửa câu sau, bỗng kẹp chặt hai chân, ra roi thúc ngựa chạy lên, uốn lưng, duỗi tay ra, nhanh như chớp chụp lấy thê tử, trực tiếp cướp đi.
Đây rõ ràng là hành vi thổ phỉ đoạt của bỏ chạy, làm cho những người đứng xem đều bị dọa ngây người, nhất thời tất cả đều không kịp phản ứng, Tú Oa bị cướp lấy, vội vàng ôm chặt trượng phu, ở trong lòng hắn kinh hô ra tiếng.
「 a?! Phu, phu quân, chúng ta đi đâu?」
Hắn thẹn quá thành giận, đối với khuôn mặt nhỏ nhắn kia, rống ra đáp án.
「 về nhà!」
Tuấn mã bốn vó phi nhanh, chạy vội qua cánh đồng tuyết trắng xóa, bắn tung tóe lên từng phiến tuyết trắng. Đông Phương gia hào trạch rất nhanh liền biến mất trong tầm mắt.
Tuyết đọng thật dày trên thảo nguyên trước đây, phóng mắt nhìn chung quanh chỉ nhìn thấy tuyết trắng mênh mông, không có bất kì vết chân nào.
Không biết là trượng phu cưỡi ngựa rất giỏi, giục ngựa trên đường không có người theo kịp, hay là mọi người cố ý muốn cho hai vợ chồng bọn họ ở riêng một chỗ, tóm lại, bất luận là Tây Môn gia hay là Đông Phương gia, hai bên vẫn chưa có người đuổi theo.
Thời điểm ngựa vừa phóng đi, Tú Oa chỉ kịp vội vàng thoáng nhìn, lại thấy đại ca thong dong nhàn nhã, còn mỉm cười với nàng vẫy tay nói lời từ biệt.
Trong lòng nàng hoảng loạn, tay nhỏ bé nhanh cầm lấy vạt áo phu quân, cảm giác từng trận gió lạnh liên tục xé rách hắn cùng nàng.
Đại khái là sợ nàng lạnh, hắn tay bắt nàng lên ngựa, lấy áo choàng thật dày đem nàng bao vào trong ngực, nhưng thân mình nàng tuy rằng ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài vẫn bị gió lạnh làm đông lạnh hồng hồng.
Ai, nhưng đây là hắn ôm ấp nàng nha!
Tú Oa cắn cánh môi, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực trượng phu ấm áp, nghe tiếng tim đập hữu lực kia, cảm thấy trong ngực vừa ấm lại nóng.
Nguyên lai, hắn không có muốn hưu nàng a!
Nàng chôn ở trong ngực hắn, run run thở ra một hơi.
Từ một khắc kia quyết định hạ thuốc hắn, nàng nghĩ hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng. Nhưng không có nghĩ đến, hắn còn có thể chạy đến Đông Phương gia, kiên trì muốn nàng theo trở về, tiếp tục làm thê tử của hắn.
Bất quá, trong lòng của nàng, vẫn vì một cái bí mật nhỏ khó có thể vãn hồi kia mà bất an tới cực điểm. Nếu hắn phát hiện…… Phát hiện nàng đã……
Ngay lúc nàng miên man suy nghĩ , Tây Môn Quý đã để cho con ngựa thả chậm tốc độ, đang chạy cực nhanh trên đường, biến thành chạy chậm từng bước, sau đó ở trên cánh đồng bát ngát tuyết trắng, xả cương ngừng lại.
Tú Oa khẩn trương trái tim đập bịch bịch, không rõ trượng phu vì sao ở đây dừng lại. Hắn không phải muốn dẫn nàng về nhà sao?
Chẳng lẽ, chẳng lẽ là hắn hối hận ?
「 cái kia……」
Trên đỉnh đầu nàng, truyền đến thanh âm hắn thấp trầm khàn khàn.
Cái gì?
Thấy trượng phu lại không nói nữa, Tú Oa bất an chực khóc, nàng buông tay xuống nắm lấy vạt áo của hắn, bàn tay nhỏ bé không tự chủ níu thật chặt.
「 đáng giận!」
Tây Môn Quý thầm mắng một tiếng, nắm chặt dây cương, khụ hai tiếng, một lần nữa hít vào một hơi, sau đó mới có thể mở miệng nói chuyện.
「 cái kia…… Ta cũng không phải cố ý muốn hung dữ với nàng.」
Di?
Lời nói của trượng phu làm cho Tú Oa sửng sốt. Trừ chuyện đó ra, nàng còn đột nhiên phát hiện, tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực rộng lớn kia thật mau giống như nàng.
Hắn cũng thực khẩn trương sao?
Tò mò lại không yên, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Tây Môn Quý hai mắt nhìn thẳng về phía trước, hé ra khuôn mặt tuấn tú ngăm đen không rõ nguyên nhân mà đỏ lên. Bộ môi mấy lần mở ra lại đóng lại, lặp đi lặp lại lại không biết bao nhiêu lần.
「 phu quân?」
「 trước để cho ta nói xong đã!」
Nàng nhu thuận gật đầu.「 vâng.」
Tây Môn Quý lại lần nữa hít sâu một hơi, trộm nhìn nàng liếc mắt một cái, lại nhanh chóng dời đi. Màu hồng khả nghi dần dần lan tràn trên khuôn mặt tuấn tú ngăm đen, còn hướng đến hai bên tai.
「 ta……」
Ta?
Hắn là muốn nói gì?
Tiếng tim trong ngực đập càng lúc càng mau, Tú Oa bất tri bất giác hoàn toàn không còn bất an. Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tay nhỏ bé buông lỏng vạt áo hắn ra, dán người trong ngực cường tráng của hắn, tràn ngập chờ mong nhìn trượng phu.
Rốt cục, hắn mở miệng.
「 ta yêu……」
Một chữ cuối cùng trôi theo làn gió.
Cái gì? Cái gì?
Nàng nghe thấy được cái gì? Hắn nói cái gì đó?
Tú Oa cả người ngây ngốc, không thể tin được những gì mới nghe từ miệng hắn, nhịn không được bật thốt lên truy vấn:「 phu quân? Chàng nói cái gì? Ta không có nghe rõ ràng.」 nha, ông trời, nàng nghe thấy cái gì?
Tây Môn Quý nhăn mày rậm, cúi đầu tức giận trừng mắt nhìn nàng, khó chịu quát:「 cái gì?! Ta thật vất vả mới nói ra được, nàng làm sao lại có thể không có nghe được?」
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ đã đỏ hồng, mở to mắt to đen lúng liếng, tim đập càng mau, mong ngóng chờ đợi không thôi nhìn lên khuôn mặt tuấn tú tục tằng kia, vừa hoảng vừa vội khẩn cầu.
「 nhưng là…… Nhưng là…… Nhưng là ta không có nghe rõ ràng a…… Chàng, chàng lặp lại một lần nữa thôi!」
Dưới bàn tay nhỏ bé, nhịp tim đập hữu lực kia thẳng thắn xuyên qua lồng ngực truyền ra, so với của nàng đập còn nhanh hơn nhiều.
Tây Môn Quý vẻ mặt đỏ bừng, nghiêng đầu qua một bên.
Này, này…… Chẳng lẽ, hắn là đang xấu hổ sao?
「 phu quân?」 nàng khẩn trương gọi, thật muốn biết chính mình có phải hay không nghĩ sai rồi, nghe lầm rồi, hay là hắn vừa mới nói thật là câu nói nàng tha thiết ước mơ kia.
Tây Môn Quý cắn răng rên rỉ.
Hắn không nghĩ đến việc nói lại lần nữa, nói ra câu nói kia đã giống như là lấy mạng của hắn rồi. Nhưng là, thanh âm nàng cơ hồ như muốn khóc, làm cho hắn cảm thấy trong tim giống như là bị khoét một lỗ thật khó chịu. Hắn phút chốc cúi đầu, trừng mắt nhìn tiểu nữ nhân trong lòng, đỏ mặt quát:「 đáng chết! Tóm lại, ta là thực yêu nàng! Hiểu hay không?」
Tú Oa hít một hơi, nhìn xuống ngực, quả thực không thể tin, nước mắt cơ hồ muốn tràn mi.
Nguyên lai là nàng không có nghe sai sao? Vừa mới rồi hắn đã thật sự nói ra câu nói kia? Không phải là nàng nghe lầm? Không phải nàng đang nằm mơ?
Khó mà tin được, mộng đẹp có thể trở thành sự thật, môi nàng phát run, nho nhỏ thanh hỏi:「 thật sự?」
「 vô nghĩa! Nàng là muốn ta nói mấy lần?」 Tây Môn Quý khó chịu thấp rủa, nhưng tay lại vì nàng lau lệ, động tác này lại thập phần ôn nhu.「 đừng khóc ! Nàng như thế nào lại thích khóc như vậy a!」
「 người ta thật, thật là cao hứng……」 nàng khóc càng lợi hại hơn.「 nhưng là, nhưng là, ta đã không còn tiền…… Tất cả tiền của ta đều đã đưa cho đường ca, hắn mới nguyện ý cứu ngươi……」
「 không có tiền thì sao chứ? Lại kiếm tiền là tốt rồi ! Nàng so với tiền còn quan trọng hơn!」 hắn nắm lấy áo choàng, một bên thay nàng lau lệ, một bên hỏi:「 huống chi, chúng ta còn có đồ cưới của nàng, tiêu cục hiện tại cũng đang kiếm được tiền a.」 hắn dừng một chút, nheo mắt lại.「 chẳng lẽ việc đó nàng cũng gạt ta sao ?」
Tú Oa vội vàng lắc đầu.「 không có, ta không có lừa chàng, tiêu cục thật sự kiếm được tiền!」
「 kia không phải sao!」 hắn hừ một tiếng.「 ta mấy tháng này vất vả làm việc, cũng không phải là giả.」
「 kia…… Vậy chàng thật sự không ngại ta không có tiền ?」
「 nàng không có tiền thì như thế nào?」 hắn trừng mắt, đúng lý hợp tình nói.「 ta sẽ nuôi nàng a! Nàng là thê tử của ta thôi!」
Nàng cảm động thân mình run rẩy.
「 phu quân!」thân mình kiều nhỏ một lần nữa nhào vào lồng ngực rộng lớn kia, nước mắt lập tức lại chảy ra.
「 tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc, xem nàng khóc đến cái mũi cũng hồng.」 miệng hắn mãi nhắc đi nhắc lại, hai tay ôm chặt kiều thê kiều nhỏ nhu nhược lại to gan lớn mật này, hận không thể đem nàng nhập vào người. Ngày đó lo lắng cho nàng nhưng mãi đến giờ này khắc này mới thoáng được thư giãn.
Nghĩ đến lúc trước nàng làm những chuyện như vậy, Tây Môn Quý hít một hơi thật sâu, nhịn không được lại nói.
「 về sau, không cho phép nàng lại hạ thuốc với ta, không cho phép nàng đem ta ném vào lao, nghe hiểu không?」
「 ân, ân.」 nàng lui ở trong lòng trượng phu, khóc nức nở dùng sức gật đầu.
「 bất luận có chuyện gì, đều phải trước tiên cùng ta thương lượng, không thể lại một mình gánh vác, có biết hay không?」
「 ân, ân.」 nàng sụt sịt cái mũi, lại gật đầu.
「 bả vai của ta to hơn nàng a! Nàng xem nàng gầy như vậy, nếu cứ gánh việc vào người, nàng có thể chống đỡ bao lâu? Lập tức sẽ bị suy sụp, đúng hay không?」
「 ân, ân.」
「 còn có, không được lại cùng cái tên cái gì Kiêu lui tới.」 nhắc tới tên kia, trong lòng hắn vẫn còn bực.「 cho dù hắn là đường ca của nàng, ta cũng không cho!」
「 ân.」
「 ta xem cặp mắt hắn kia là biết hắn không phải người tốt!」
「 ân.」 nàng một bên gật đầu, cảm thấy may mắn, trượng phu cũng không biết, Kiêu ca ca ngoài việc lấy đi của cải nàng tích tụ nhiều năm, còn trộm đi một cái hôn của nàng.
Vì hòa bình hai tộc, bí mật này nàng sẽ vĩnh viễn đặt ở trong lòng, tuyệt đối không nói ra.
Bên trong trượng phu nhắc đi nhắc lại, nàng gắt gao ôm trượng phu, liên tục rơi lệ, một bên gật đầu, mặc kệ hắn nói cái gì, nàng tất cả đều ngoan ngoãn gật đầu.
Con ngựa ở trên tuyết, chậm rãi trở về Tây Môn Bảo, mà nàng trốn ở trong lòng trượng phu, lắng nghe tiếng tim đập của hắn, cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, cho dù nước mắt chưa khô, khóe miệng cũng đã nhếch lên mỉm cười.
Nàng đã tìm được tình cảm chân thành kiếp này của mình, còn trở thành ái thê của hắn, đây là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời của nàng.
Cảm tạ ông trời!
Trong tuyết, trên lưng ngựa, vợ chồng gắt gao ôm nhau, không bao giờ tách ra nữa.