Phú Quý Nhuyễn Nương Tử

Chương 7:




Người là sắt, cơm là thép, lời này một chút cũng không sai.
Tú Oa bị cơn đói làm hư thân mình, được dốc lòng điều dưỡng, ngày ngày ba bữa phong phú, hơn nữa đại phu trước khi đào tẩu có cho một đơn thuốc toàn thuốc bổ, nàng chỉ tĩnh dưỡng mấy ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt rốt cuộc lại lần nữa hồng nhuận trở lại.
Mọi người ở Tây Môn gia đều bị nàng làm sợ hãi. Bọn họ luôn đem cơn đói đặt lên hàng đầu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng gặp qua, có người có thể đói bụng đến mức kiệt sức té xỉu.
Từ sau khi thiếu phu nhân được gả tới đây, toàn bộ Tây Môn Bảo đều thay đổi cái nhìn, bọn họ lúc đầu chỉ quan tâm đến đồ cưới. Nhưng sau khi ở chung một thời gian, cho đến khi Tú Oa té xỉu, bọn họ mới tỉnh ngộ, sự tồn tại của thiếu phu nhân có bao nhiêu trọng yếu.
Vì muốn nàng khôi phục khỏe mạnh, mọi người thay phiên mang đồ ăn đến, hỏi thăm tình trạng mỗi ngày của nàng. Công công bà bà đối nàng hỏi han ân cần, Tây Môn Quý lại dặn phòng bếp, mỗi ngày đều hầm canh gà cùng cháo nhạt, tự mình giám sát việc cho nàng ăn, lúc nào cũng phải tận mắt nhìn đến khi nàng ăn xong, hắn mới có thể yên tâm.
Liên tiếp bị 「 nuôi nấng 」 một thời gian, Tú Oa dần dần có chút bứt rứt khó chịu.
Có lúc, thừa dịp trượng phu bưng cháo cho ăn, nàng thật vất vả nuốt một miệng cháo, tranh thủ lúc hắn thổi nguội cháo, mở miệng.
「 phu quân,」 nếu không nói chuyện, thìa cháo nóng tiếp theo sẽ đưa ngay vào miệng nàng.「 ta cảm thấy, bản thân mình đã khỏe nhiều.」
「 nha,」 hắn lên tiếng.「 ngoan, lại ăn đi.」
「 ách……」
「 cháo này không ngon sao?」ánh mắt hắn trừng lớn, nhíu mày nhăn mặt, như là chuẩn bị đi tìm đầu bếp hảo hảo dạy dỗ một phen.
「 không đúng không đúng!」 Tú Oa vội vàng lắc đầu.「 cháo này hương vị ngon lắm, ta thực thích ăn !」 vì tránh cho liên lụy người vô tội, nàng vội vàng nói.
Đầu bếp là nàng mang theo từ Đông Phương gia tới, hầu hạ nàng hơn mười năm, sớm đã quen thuộc khẩu vị của nàng. Vì sợ thuốc bổ ngấy miệng, đầu bếp nấu nhiều loại thức ăn đều là thứ nhẹ nhàng ngon miệng, dễ dàng tiêu hóa.
「 vậy tại sao nàng không ăn nữa?」 Tây Môn Quý mày vẫn nhíu lại, bày ra bộ dáng không quá tin tưởng.
「 ta ăn no rồi.」 nàng nhẹ giọng nói, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.「 phu quân, ta đã tĩnh dưỡng vài ngày, thân mình cũng tốt hơn, ta muốn……」
「 cái gì?」
「 ta muốn xuống giường đi một chút.」
Hắn một chút cũng không đồng ý.「 đi xuống làm gì?」
「 chính là đi chung quanh nhìn xem.」biểu tình hắn khẩn trương, làm cho nàng trong lòng ấm áp.「 trong nhà có không ít việc cần phải để ý, trong lòng ta thật sự lo lắng.」
「 dẹp dẹp làm gì ! Tất cả đều để cho ta lo.」 thân thể cao lớn tới gần trên giường bé, nghiêm chỉnh nói chuyện.「 bất luận có chuyện gì, toàn bộ đều để cho ta lo lắng, nàng ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho khỏe là được.」
Kết quả là trượng phu toàn lực ngăn trở, ngày Tú Oa 「 tái nhậm chức 」 càng xa xa không hẹn.
Nhưng cứ như vậy bị nhốt tại trong phòng, nàng cũng thật sự ngồi yên không được, nếu không thể hao phí thể lực, nàng chỉ có thể huy động trí nhớ, phân phó Thúy nhi đem sổ sách đưa tới, đem bàn tính mở ra, sau đó liền ngồi tính toán sổ sách, bắt đầu đẩy đẩy đánh đánh.
Mới đầu, Tây Môn Quý đối với chuỗi hạt châu đen trong tay thê tử kia không hề quan tâm. Dù sao hắn đã tự tay thí nghiệm qua, biết bàn hạt châu đen kia thật sự tầm thường, không phải là cái gì quý giá, dù sao việc đẩy hạt châu cũng không tốn của nàng bao nhiêu khí lực.
Nhưng mà liên tiếp hai, ba ngày, Tú Oa ngồi ở bên cạnh bàn, dùng đầu ngón tay trắng noãn, không ngừng đẩy hạt châu, một bên còn dùng bút viết chữ lên sổ, chuyện tình buồn tẻ như vậy, nàng chẳng những không có một tia phiền chán, ngược lại còn giống như là thích thú.
Thậm chí vào đêm, nàng còn muốn đốt nến, dưới ánh đèn tiếp tục đẩy đẩy đánh đánh hạt châu.
Nàng tuy rằng không biết phiền chán, nhưng Tây Môn Quý đã bị vắng vẻ đã lâu, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Rốt cục, có một ngày trở về phòng, nhìn thấy thê tử còn vùi đầu viết viết đánh đánh, hắn rốt cuộc nhịn không được, đi thong thả đi đến phía sau nàng, đứng nhìn một lúc, sau mới mở miệng hỏi:「 đây là cái gì?」
Tú Oa đang chuyên tâm, kinh ngạc quay đầu, mãi đến lúc này, mới phát hiện trượng phu đã vào phòng, còn không biết ở phía sau nàng đứng đã bao lâu.
「 phu quân chỉ là cái gì?」 nàng có chút hoang mang.
「 hạt châu đen nàng đẩy trong tay.」 hắn chỉ vào trong tay nàng cùng cái kia làm hắn tò mò đã lâu.
Tú Oa cầm lấy bàn tính, mắt to đen thùi chớp chớp.
「 này sao?」
「 đúng.」 hắn gật đầu.
「 đây là bàn tính.」
Mới đầu, nàng còn có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì hắn không biết bàn tính là gì. Nhưng nghĩ lại thấy đúng, dân chúng bình thường nếu không phải là thương gia, cũng rất ít người có thể học được loại phương thức tính toán này. Huống chi, trượng phu thân ái của nàng trước đây nghề nghiệp vẫn là một tên thổ phỉ, căn bản là không cơ hội tiếp xúc loại bàn tính này nọ.
Nếu trượng phu đã đặt câu hỏi, nàng làm thê tử tự nhiên sẽ hảo hảo trả lời.
Tay nhỏ bé trắng noãn cầm lấy bàn tính thượng nhị hạ ngũ. Bàn tính này là ca ca thỉnh người đặc chế, thích hợp với tay nhỏ bé của nàng, so với cái của thương gia dùng thì ngắn nhỏ nhẹ nhàng hơn.
Nàng cẩn thận giải thích.
「 hạt châu này được xâu bằng que gỗ, mỗi hạt là một đơn vị, mỗi xâu hạt châu thì hơn nhau mười đơn vị, một bàn tính có khoảng mười ba xâu hạt châu, chỉ cần đẩy hạt châu lên hoặc xuống, là có thể giúp ta tính toán.」
Việc tính bàn tính gỗ của người xưa căn bản là dựa trên số học thông thường. Cấu tạo gồm nhiều trục số, mỗi trục số biểu thị một hàng/lớp (đơn vị, chục, trăm, ngàn, vạn, ức, triệu, … ) và đều được chia thành 2 nửa bởi thanh ngang:Nửa trên chì có 2 con tán, mỗi con biểu thị 5 đơn vị. Nửa dưới có 4-6 con tán, mỗi con biểu thị 1 đơn vị.
Chia mỗi cột ra thành hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn, chục ngàn, trăm ngàn,v.v… bắt đầu tính từ hàng đầu tiên, gạt hết các phím về hai rìa của bàn tính (thường là phía trên 2 phím và phía dưới 5 phím), sau đó bắt đầu đếm từ từ, cứ mỗi một số như vậy là bạn đẩy một phím lên, được 5 phím (tức 5 số) thì gạt một phím ở trên xuống, như vậy cứ mỗi một phím ở trên gạt xuống sẽ được tính là 5 (tùy theo ở hàng nào, nếu là đơn vị thì là 5 đv, hàng chục thì là 5 chục…).
(tham khảo trên http://vn.answers.yahoo.com/question/index?qid=20071211055007AAB92gf, phần này bản convert đọc hiểu gì chết liền)
「 tính toán?」 Tây Môn Quý hai tay ôm ngực, hỏi luôn.「 tính toán cái gì?」
「 tính toán sổ sách a.」 nàng trừng mắt nhìn.「 mấy ngày nữa, mọi người không phải định xuất môn sao? Ta phải đem lợi nhuận lần này tính toán tốt, mới có thể định ra kế tiếp nên chi cái gì. Thuận tiện lên kế hoạch, có thể hay không gửi tiền cho mọi người lên kinh mua chút thứ đem về.」
Lời thê tử nói tuy rằng từng chữ rõ ràng, nhưng Tây Môn Quý cũng nghe không hiểu đâu vào đâu. Từng chữ tách ra mà nói, hắn đều có thể nghe hiểu được, nhưng mà không biết như thế nào, chỉ cần đem chữ xâu lại một chỗ, hắn sẽ bắt đầu hoài nghi lỗ tai chính mình có phải hay không có vấn đề.
Mắt thấy trượng phu không hiểu, Tú Oa đành phải thay đổi phương thức, chọn ví dụ đơn giản dễ hiểu nhất nói.「 tóm lại, ta là tính toán, lợi nhuận lần này có thể nuôi mọi người ăn trong bao lâu.」
Nha, ăn cơm!
Đầu óc Tây Môn Quý bỗng trở nên sáng lạn.
Tốt lắm, những lời này hắn nghe liền đã hiểu!
Bị gợi lên hưng trí, hắn kéo lấy ghế dựa, ngồi xuống ở bên người nàng, đưa đầu về phía nàng, nhìn chằm chằm sổ ghi chép kia tràn ngập chữ đen rậm rạp, hưng trí bừng bừng hỏi:「 như vậy chuyến này, có thể cho chúng ta ăn trong bao lâu?」
「 chàng đợi chút.」 Tú Oa lật lật sổ sách, xem xét trong chốc lát, tiếp theo mới nói:「 trừ đi một ít chi tiêu lặt vặt, tốn thêm một chút ngân lượng để mua thêm trang bị mới, còn lại có thể làm cho chúng ta ăn ba tháng, mãi cho đến sau lễ mừng năm mới, cũng có thể dư.」
Ba tháng, cũng không tệ lắm! Xem ra, năm nay có thể thoải mái rồi!
Trước đây bọn họ xuất môn cướp bóc, bởi vì không nhìn được giá trị của thương phẩm, có khi cướp về vật phẩm mà không có người đến chuộc. Cho dù có thể khiến người ta chuộc đồ, cũng chỉ đổi số ngân lượng không bao nhiêu, cho nên bọn họ rõ ràng chỉ cướp gà vịt dê cừu, tiểu mễ lúa mạch, lấy phương châm 「 có thể ăn 」 làm nguyên tắc cướp bóc cao nhất.
Thấy tay nàng nhỏ bé làm việc hăng say, đem sổ ghi chép lại lật đến trang tiếp theo, đặt bút viết xuống một vài chữ, hắn tò mò lại hỏi.
「 nàng đang viết cái gì?」
「 tiền hai ngày sau, Ngân Bảo không phải cầm một phong thư khác lại đây sao?」
Hắn gật gật đầu.「 là sinh ý từ Trần gia trang kia?」
「 ân!」 nàng ôn nhu cười.「 Trần gia trang nghe được Đông Phương gia muốn mời chúng ta tải hàng, quyết định cũng muốn gia nhập chuyến này.」
「 như vậy, bọn họ đưa ngân lượng, có thể cho chúng ta ăn trong bao lâu?」 vấn đề này là quan trọng nhất !
「 ước chừng được hai mươi ngày.」
Tây Môn Quý hai mắt sáng lên, cảm thấy thê tử thật thần thông quảng đại, chỉ dùng đầu ngón tay đẩy đẩy tính tính, lại lấy bút lông viết chút con số, có thể biến ra ngân lượng lại tính được cơm trong bao nhiêu ngày.
Hắn cũng vươn tay đến, học nàng lật lật sổ sách, chỉ vào một cái hạng mục trong đó, hưng phấn không thôi hỏi:「 kia thì sao? Có thể ăn trong mấy ngày?」
「 sinh ý này khá nhỏ, chỉ tới tỉnh thành phụ cận mà thôi, đại khái được bảy, tám ngày.」 xem trượng phu có hứng thú như vậy, nàng cũng cảm thấy cao hứng, cũng đưa ra đề nghị.「 tuy nhiên, kinh thành cùng tỉnh thành ở cùng một hướng, có thể cùng vận chuyển chung với hàng hóa Đông Phương gia, có thể giảm chút chi phí.」
「 hảo, tất cả theo lời nàng!」 hắn bắt đầu bội phục thê tử hảo bản sự !「 còn có đề nghị gì tốt? Đều nói ra xem xem.」bàn tay to của hắn duỗi ra, đem nàng kéo đến trên đùi.
Mới đầu, đám hỏi hai nhà chỉ là kế tạm thích ứng, hứng thú của hắn đối với đồ cưới cao hơn tân nương. Nhưng đêm đó ở Đông Phương gia, tiểu nữ nhân nhuyễn nộn kia bị hắn hôn, tư vị của nàng lại khiến cho hắn hàng đêm khó quên; Hắn quên không được đôi môi đỏ mọng của nàng, hương khí của nàng, đường cong của nàng bị quần áo che lại, nếu không phải vì Đông Phương Dực chọn hôn kỳ còn trong kỳ hạn hắn có thể nhẫn nại, hắn tám phần có khả năng chạy tới cướp cô dâu.
Sau khi thành thân, hắn nhìn nàng việc đông việc tây, khắp nơi vì hắn, vì Tây Môn gia mà suy nghĩ, cố gắng cải thiện hoàn cảnh. Nàng ôn nhu, nàng thật lòng, dễ dàng có thể thu mua lòng người — bao gồm có cả hắn ở bên trong!
Tú Oa mặt ửng đỏ, đối với lúc vợ chồng thân thiết vẫn là thẹn thùng thật sự. Bị trượng phu ôm như vậy, tay nhỏ bé của nàng chạm vào sau gáy hắn, hai mắt lại không biết nên làm sao, chỉ có thể cúi đầu, cơ hồ rúc hẳn vào trong ngực của hắn.
「 lúc này tất cả đều là hàng thượng đẳng, nhưng vào thời điểm quay về, trừ ra Đông Phương gia nhờ bảo tiêu gì đó, xe còn có thể chở thêm được một chút. Không bằng, chúng ta liền vào kinh thành lấy hàng, tỷ như hương liệu phía nam, tơ lụa thượng đẳng, vận chuyển trở về, sau đó bán lại cho thương nhân biên quan phía bắc.」
Tay nhỏ bé bận rộn tiếp tục đánh đánh bàn tính. Nàng tiếp tục nói:「 bởi vậy, lợi nhuận sẽ nhiều hơn, nói không chừng ngay cả chi phí vận chuyển lần này, cũng có thể kiếm trở về.」
Tây Môn Quý như là đệ tử lắng nghe lời dạy dỗ, cho đến khi nàng nói hết một đoạn dài, mới mở miệng đặt câu hỏi:「 chỉ cần đem này nọ từ kinh thành mang về, là có thể kiếm tiền sao?」 đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ tới.
「 ân.」 nàng gật gật đầu, mở to mắt đen láy.「 chúng ta ở đây có thứ này thứ nọ, ở kinh thành không có, sẽ thứ quý hiếm. Trong kinh thành có thứ hay, chúng ta ở đây cũng không nhất định đã có, cho nên có thể mua từ bọn họ đem về đây bán. Cùng một vật phẩm, ở địa phương khác nhau cũng sẽ có giá khác nhau. Huống hồ, kinh thành cách nơi này cũng khá xa, vận chuyển hàng hóa khó khăn, lại thường xuyên gặp phải thổ phỉ chặn đường cướp bóc –」 nói tới đây, Tú Oa xấu hổ ngừng lại một chút, vụng trộm hướng trượng phu liếc mắt một cái.
Ô ô, nàng thiếu chút nữa đã quên, nàng lúc này chính là đang ngồi trên đùi tiền nhiệm đầu lĩnh thổ phỉ.
Tây Môn Quý thật ra lại không ngại.
「 xem ra, làm buôn bán so với làm cường đạo dễ dàng hơn.」
Tú Oa ngẩng đầu lên, vui sướng cười.
Tuy rằng nói, thành lập tiêu cục thật là con đường quang minh, nhưng cũng khiến nàng tiêu phí không ít võ mồm. Nhưng thân là con của tộc trưởng, Tây Môn Quý áp lực chắc chắn so với nàng nặng nề hơn rất nhiều. Nếu không nhờ hắn toàn lực duy trì, đủ loại đề nghị của nàng có thể hoàn toàn không cần phải sử dụng đến.
Hắn đối với nàng sủng nịch, tuy rằng chưa bao giờ từng nói rõ, nhưng nàng lại luôn cảm nhận được rất rõ ràng.
Ngoài cửa sổ gió lạnh vù vù thổi, nhưng dưới ánh nến trong phòng, có trượng phu làm bạn cùng ôm ấp, nàng một chút cũng không cảm thấy lạnh.
Tây Môn Quý ôm thê tử, lại nhìn nhìn sổ sách, nếu có chút đăm chiêu nói:「 thì ra Đông Phương gia chính nhờ như vậy nên mới càng lúc càng có tiền.」 hắn nhìn nàng, còn nói:「 khó trách ca ca nàng khi đó còn không nguyện ý để nàng gả tới đây.」
「 di?」
Nguyên lai là hắn biết, nàng còn tưởng rằng, hắn căn bản không hiểu được.
Tây Môn Quý giơ lên mày rậm, thần bí cười.「 hắc hắc, ta cũng biết được cách xem sắc mặt người khác.」
「 lúc đó, ta cũng nghĩ chàng chắc chắn sẽ chọn tỷ tỷ.」 nàng nhỏ giọng nói, nhìn chăm chú vào con ngươi của hắn, trong lòng lại như lúc đó bất an.
「 nhưng ta không có.」 nói thực ra, hắn đã không còn nhớ tỷ tỷ của nàng bộ dáng như thế nào nữa.
Hắn cúi đầu đến, đem thê tử trong lòng ôm chặt, sau đó mới ở bên tai nàng thận trọng nghiêm túc nói:
「 Tú Oa.」
「 ân?」 nàng ngẩng đầu lên.
「 ta thật cao hứng, người ta lấy là nàng.」
Có thư xác nhận từ Đông Phương gia, công việc Tây Môn tiêu cục dần dần đi vào quỹ đạo.
Nguyên bản tiếng gầm phản đối, trong thời gian rất ngắn, hoàn toàn chuyển thành ca ngợi. Nhắc tới Tú Oa, mỗi người đều là khen luôn miệng, một khi gặp phải cái gì phiền toái, cũng có thói quen trước hết mời nàng đến giải quyết. Đối vị thiếu phu nhân này, trong lòng bọn họ vừa kính lại yêu, đem nàng trở thành cứu tinh của Tây Môn Bảo.
Nhờ mọi người phối hợp, công việc tu sửa Tây Môn Bảo, tiến hành hết sức thuận lợi.
Tây Môn Quý bận rộn bảo tiêu cùng mua bán, Tú Oa lại tất bật chỉnh trang Tây Môn Bảo. Vợ chồng một trong một ngoài phối hợp vô cùng tốt, Tây Môn Bảo rách nát, rốt cục nhìn thấy một đường ánh rạng đông, tuy nói trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa có khả năng khôi phục vinh cảnh ngày xưa, nhưng ít nhất mọi người đều có thể an cư lạc nghiệp, cầu cái ấm no.
Nhưng, tiêu cục làm ăn tốt, cũng đồng nghĩa với việc nàng cô chẩm độc miên ban đêm trở nên nhiều hơn. Hơn nữa mỗi khi hắn chuyển hàng đến kinh thành, một chuyến đi cũng phải trên dưới mười ngày, không có hắn làm bạn, từng cái rét lạnh ban đêm, nàng đều cảm thấy thật sự cô đơn.
Ngay cả vào ngày đông chí, Tây Môn Quý cũng không có ở nhà.
Đi dạo quanh Tây Môn Bảo, nhìn từng nhà đều truyền đến tiếng cười vui vẻ, Tú Oa trong lòng phiền muộn càng nhiểu. Tính từng ngày, chuyến tiêu hắn áp tải phải qua hai ngày nữa mới có thể trở về……
「 nhị cô nương? Nhị cô nương?」 Thúy nhi nghiêng đầu, thật cẩn thận hỏi:「 người có khỏe không? Có thấy lạnh không, thân mình có thoải mái không?」 nàng vừa mới nghe thấy nhị cô nương hít một hơi rất sâu nha!
Tú Oa lắc đầu.「 ta không sao.」
「 nhưng là, nhị cô nương, thời tiết thật sự rất lạnh nha!」 Thúy nhi lạnh đến phát run.「 chúng ta trở về phòng đi, được không?」
「 không, ta còn muốn nhìn xem chút nữa.」 trong bảo còn rất nhiều nhà bỏ hoang, để đó không dùng trong nhiều năm. Mấy ngày trước đây nàng có phái người đến quét tước qua, nhân tiện nhìn xem còn có cái gì có thể sử dụng.「 còn có, Thúy nhi, đừng gọi ta là nhị cô nương, phải gọi là thiếu phu nhân.」 nàng nhắc nhở.
「 nha.」 nàng chính là quen miệng thôi! Thúy nhi giả trang cái mặt quỷ, thật sự là rất lạnh nha, nhưng nàng lại không dám khuyên Tú Oa lần nữa, chỉ có thể nói:「 nhị cô nương — ách, không phải, ta là nói, thiếu phu nhân, ta đây trở về thay người lấy kiện áo choàng đến.」
「 đi đi!」 Tú Oa phất phất tay.
Được chủ tử cho phép, Thúy nhi cao hứng xoay người, thùng thùng thùng nhắm thẳng Tây Môn gia chạy về.
Tú Oa một mình một người, tiếp tục đi đến phía trước, hướng tới khu nhà trống. Nàng bất chấp cái lạnh, mở cửa từng căn nhà, đánh giá tình trạng trong phòng.
Đây đều là phòng ở có chút cũ, giống mọi phòng ở khác, sau khi quét tước đã có thể thấy được vật liệu ban đầu xây dựng dùng là gỗ tốt nhất, có phòng thậm chí còn có cả cái bàn cùng giường còn dùng được.
Lúc trước chỉnh trang một lần đã tốn không ít ngân lượng, việc chỉnh đốn mấy căn phòng này cũng không cần gấp, trọng điểm trước mắt vẫn là cải thiện nơi mọi người ở đã……
Ngoài phòng truyền đến tiếng vang, nàng còn tưởng rằng là Thúy nhi đã quay lại, xoay người rời khỏi căn nhà, hướng về phía truyền đến thanh âm kêu:「 Thúy nhi, ta ở đây –」 tiếng nói biến mất ở trong gió lạnh, nàng bỗng đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Xuất hiện ở trước mắt không phải là Thúy nhi, mà là người lúc này vẫn còn đang trên đường, hai ngày sau mới có thể trở về, Tây Môn Quý.
Nhìn thấy thê tử, hắn gọn gàng xoay người xuống ngựa, cất bước hướng nàng đi tới, sải chân rất rộng, rất nhanh đã tiến đến gần.
「 phu, phu quân?」 nàng vẫn còn khiếp sợ bên trong.「 người không phải…… Không phải còn muốn tiếp qua……」 vòng ôm mãnh liệt đưa nàng vào lồng ngực rộng lớn kia, siết chặt khiến cho nàng cơ hồ không thể nói chuyện.
Khuôn mặt tuấn tú tục tằng kia vùi vào mái tóc đen dày của nàng, dùng sức hít sâu, tham lam ngửi mùi thơm thản nhiên chỉ thuộc về nàng kia.
「 ta tách khỏi bọn họ chạy về trước, mới có thể trở về ngay ngày đông chí.」 Tây Môn Quý dùng cái mũi cọ xát da thịt nhuyễn nộn kia, như là mãnh thú xác định bạn lữ.「 ta nhớ nàng.」 hắn không chút nào che dấu nói.
Nàng cũng nhớ hắn!
Mãi đến khi bị hắn ôm vào trong ngực, nàng mới biết được chính mình nhớ hắn biết bao nhiêu, nghĩ đến mức tim đã rất đau.
Thân hình hai người kề sát, nàng bị nhốt trong lồng ngực của hắn, cho dù cách một lớp xiêm y rất dày, cũng có thể cảm nhận được giữa hai chân hắn nóng cứng rắn, nàng rơi vào mê võng rất nhanh.
Hắn muốn tiến vào nàng, một lần lại một lần, càng lửa nóng, càng kích động, cặp con ngươi đen kia có lửa dục vọng nóng bỏng.
Tình dục đọng lại đã lâu cùng với nồng đậm tương tư, rốt cuộc không thể nhẫn nại. Hắn ôm chặt lấy thê tử, hướng về một gian nhà trống bước vào, một cước đem cửa đá văng, liền ôm nàng nhẹ nhàng đến giường đặt xuống, sau đó cởi đi áo khoác lông sói trên người.
Giường lạnh như băng, đem Tú Oa đông lạnh hoàn hồn, nàng hiểu được ý đồ của trượng phu, ở trong phòng u ám, kinh hoảng ngồi bật dậy, xoay người vội vàng hướng vách tường bỏ chạy.
Chính là, còn chưa có chạm đến vách tường, phía sau liền truyền đến tiếng bất mãn lẩm bẩm.
「 trở về!」 hắn chụp lấy mắt cá chân của nàng, không cho nàng đào tẩu.
「 không được, sẽ có người đến……」 nàng bất lực khẽ nói, chống cự không nổi bá đạo của hắn, thân hình kiều nhỏ lại lần nữa bị kéo về mép giường, nằm trên tấm áo khoác lông sói kia.
「 vùng này đều là nhà hoang, sẽ không có người.」 hắn tê thanh gầm nhẹ, dùng một thân cứng rắn áp lên đường cong mềm mại của nàng. Mỗi một lần trở về, dục vọng của hắn luôn đặc biệt mãnh liệt, như là vĩnh viễn cũng muốn không đủ nàng, tiểu yêu tinh của riêng hắn.
Bàn tay to dày rộng hữu lực rất nhanh bỏ quần áo, hắn ngăm đen trần trụi, như là nóng lòng muốn trở thành dã thú. Tay hắn tiến vào trong xiêm y của nàng, chạm đến trù khố, dùng ngón tay thô ráp tách nàng ra, lời nói bá đạo lại ôn nhu dỗ nàng ngọt ngào.
Mãnh liệt kích thích, làm cho nàng cong người lên, dưới tay của hắn run run.
Không chỉ như thế, hắn còn để vạt áo của nàng mở rộng, dùng lời lẽ nóng bỏng khiêu khích nàng mẫn cảm, đầu lưỡi linh hoạt, miêu tả hình dạng của nàng, nuốt lấy ấm áp của nàng, nhấm nháp nàng như là nhấm nháp mật ngọt.
「 phu, phu quân……」 nàng nằm trên lớp lông sói, thân mình không chịu nổi khống chế đong đưa, bị đầu lưỡi hắn liên tục chạm đến mà phập phồng.
Ánh nắng theo cửa sổ căn phòng chiếu xuống, u ám trong ánh sáng phá lệ bắt mắt.
Ánh sáng dừng lại ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn mê loạn, chiếu rọi con ngươi của nàng lờ mờ mang lệ cùng đôi môi hồng nhuận. Áo choàng dày rộng bị mở ra, da thịt trắng noãn một tấc lại một tấc lộ ra.
Vứt áo khoác xuống đất, trên thân mình kiều nhỏ chỉ còn lại có cái yếm đơn bạc thêu hoa. Hắn cởi đi dây cột, dự định xốc lên lớp vải dệt chướng mắt kia, lại gặp phải chống cự ngoài ý muốn.
「 không cần.」 nàng kiều nhuyễn vô lực, tuy rằng một phần trong nàng đã chìm vào khoái cảm, nhưng vẫn cố chấp giữ lấy cái yếm, thân mình trên lớp lông sói xoay xoay, lộ ra lưng trơn bóng.
「 vì sao không cho ta xem?」thanh âm thấp trầm, tựa vào bên tai nàng nói nhỏ, còn thong thả hôn lấy lỗ tai của nàng, làm cho như lời từng chữ của hắn, đều thành chú ngữ dụ dỗ.「 Tú Oa, ta muốn xem.」
Nàng run run ngâm nhẹ, cảm giác được bàn tay to của hắn, sớm đã lặng lẽ từ phía sau tiến lên thử thăm dò ướt át của nàng.
「 ta…… Ta…… Ta rất béo……」 khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lớp lông sói, theo ngón tay hắn ra vào sâu cạn, run rẩy than nhẹ.
Nàng vẫn để ý dáng người chính mình, nhất là trước ngực, cùng tỷ tỷ hoàn toàn tròn trịa hơn rất nhiều, lại là nơi mà nàng tự ti nhất. Thành thân đến nay, mỗi lần hoan ái, nàng luôn băn khoăn, hắn có phải hay không để ý trước ngực nàng quá mức tròn trịa bắt mắt.
Ban đêm hoặc là chỗ tối hoan ái, có thể có chút che lấp, nhưng ánh sáng trước mắt này, lại khiến nàng không có chỗ nào che giấu, khiến hắn nhìn không sót một cái gì.
Bnà tay dày rộng nam tính ẩn vào lớp lông sói cùng thân thể mềm mại, nắm bóp phần đầy đặn trắng noãn của nàng, dùng đầu ngón tay thô ráp đùa nụ hoa nộn nộn của nàng, mãi đến khi nàng run rẩy không thôi.
「 này không phải béo.」 hắn còn thật sự nói cho nàng, liên tục khiêu khích, cho đến lúc nàng toàn thân run rẩy, rốt cuộc giữ không nổi dây cột. Hắn mới cắn lấy lớp vải dệt, giật lấy cái yếm kia, đem nàng cướp lại đây.
Nàng còn dùng hai tay miễn cưỡng muốn che lấp.「 nhưng là……」
Không phải béo? Thật vậy chăng?
Tỷ tỷ luôn ghét bỏ nàng, cười nhạo nàng, nói trước ngực nàng đầy đặn đủ để dọa lui nam nhân. Mà trong lòng của nàng, từ nhỏ cũng chỉ có hắn tồn tại, nàng tất nhiên sợ hắn sẽ ghét bỏ, cho nên luôn đem chính mình giấu trong áo choàng rộng thùng thình.
「 ta rất thích.」 khuôn mặt tuấn tú vùi vào phần nở nang nhuyễn nộn, hắn thành kính thưởng thức, cực độ mê luyến xúc cảm tốt đẹp này.「 nàng thật đẹp.」 hắn vừa nói vừa hôn.
Tú Oa nhẹ nhàng run run, vươn hai tay, ôm chặt cổ cường tráng của trượng phu. Nàng vẫn không biết là chính mình xinh đẹp, mãi đến khi chính mồm hắn nói ra những lời này, khúc mắc của nàng từ trước tới nay mới được giải khai.
Nàng chỉ hướng về hắn, khi hắn nói nàng xinh đẹp, nàng liền cảm thấy chính mình thật sự trở nên xinh đẹp.
Tay nhỏ bé trắng noãn, kéo cổ hắn xuống thấp, nàng chủ động vượt qua e lệ, đưa lên môi mềm đỏ mọng, chạm vào bạc môi nam tính nóng bỏng kia, dùng phương thức mà hắn dạy nàng, trúc trắc hôn hắn.
Kỹ xảo mới lạ mang đến kích thích to lớn, sự vui thích rít gào lăn lộn ở trong ngực hắn. Hắn nâng lên đôi chân thon dài kia, đặt lên đầu vai, làm lộ ra đóa hoa ướt át, thân mình thật lớn, nhanh để vào nhuyễn nhuận của nàng, thứ nóng cứng rắn chậm rãi trong xâm nhập thân thể của nàng, làm phong phú toàn bộ của nàng.
Chân bó rắng noãn, bởi vì hắn đưa thân tiến lên, bất lực ở trong không trung run run.
「 a…… Aha…… Aha…… Phu, phu quân, nha…… Ta…… Ta……」 tiếng ngâm kiều mị, theo luật động mãnh liệt, phiêu đãng ở trong căn nhà. Hắn mạnh mẽ cùng nàng mềm mại, theo một lần một lần luật động, tiến đến chỗ sâu nhất trong nàng.
Không biết khi nào, phía chân trời bắt đầu bay xuống bông tuyết.
Bông tuyết theo mái ngói bay xuống, dừng ở trên vai hắn, chớp mắt đã bị nhiệt khí hòa tan.
Mà bông tuyết rơi ở trên người nàng, cũng là mãnh liệt kích thích, làm cho nàng không tự chủ được run rẩy, ướt át mềm mại, khiến hắn cường ngạnh luật động càng nhanh, cho đến khi hắn rốt cuộc chịu không nổi lớn tiếng rít gào.
Hắn cúi đầu xuống, thô bạo hôn lên bông tuyết trên da thịt trắng noãn, tay to đang cầm mông nàng mượt mà, tiến lên càng sâu càng nhanh hơn, lực lượng cường đại, phảng phất muốn xỏ xuyên qua mềm mại của nàng.
Niềm vui thích tràn đầy làm cho nàng cơ hồ không chịu nổi, thân mình nhuyễn nộn theo tốc độ hắn tiến lên. Hắn nóng bỏng, theo vài cái cuối cùng tiến lên, trở nên càng lớn, càng cứng rắn, nàng rên rỉ liên hồi, run run lại run run, chìm trong khoái cảm bao phủ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.