Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 12:




Trong hậu viên, sương mù nhàn nhạt tiêu tán, ráng mây màu bạc đang trở mình phía cuối chân trời, có mây, cũng có ánh mặt trời.
Ngón tay trắng như tuyết nhẹ nhàng vươn ra, tiếp được một giọt sương từ cánh hoa rơi xuống, thủy sắc được ánh mặt trời đỏ hồng chiếu rọi, như mộng như ảo…
Y khẽ phẩy tay, gạt đi những hạt sương, khóe môi xinh đẹp câu dẫn thành nụ cười quyến rũ tựa như hoa quỳnh —
Một canh giờ sau, chính là buổi lễ đăng cơ long trọng của Long Diễn Diệu.
Long Diễn Diệu, tâm nguyện hơn nhiều năm qua của ngươi đã được đền bù, ngươi nhất định đang rất đắc ý, mãn nguyện a… Ngươi nhất định đang phi thường vui sướng a — Bích Lạc khẽ nhắm mắt, tiếng cười thanh thúy bay lượn khắp trong hậu viên —
Cứ việc vui sướng đi! Ta sẽ cho ngươi mặc sức hưởng thụ lạc thú của Đế vương! Cho ngươi trở thành người khoái lạc nhất! Như vậy, khi ngươi mất đi tất cả, mới có thể cảm thấy càng thêm thống khổ! Tuyệt vọng triệt để! …
Đây là cái giá phải trả vì ngươi đã cướp đi người quan trọng nhất của ta!
Tiếng cười trầm thấp dần, đôi mắt thu thủy nhìn về phía nam xa xôi — hướng về Mai Sơn…
Yến Nam Quy, một mình ngươi lẻ loi trên núi có thấy tịch mịch không? … Ta rất muốn ở bên cạnh ngươi, làm bạn với ngươi… Ngày đó không còn lâu lắm đâu, ngươi phải chờ ta giải quyết xong Long Diễn Diệu, phải chờ ta giết Quân Vô Song…
Bích Lạc khẽ chau mày rồi lại nhanh chóng mở ra, y lạnh lùng cười — sáng sớm đi tới hậu viên, đến bây giờ vẫn chưa gặp được Quân Vô Song. Nhưng cũng không có gì kỳ quái, hôm qua Nguyên đế băng hà, hoàng đệ kế vị, đại sự này cả thiên hạ đều biết, Quân Vô Song thần bí khó lường kia chắc cũng sẽ có dị động a…
Một tiếng thở dài khe khẽ đột nhiên lọt vào tai, ánh mắt Bích Lạc dần trở nên lạnh lẽo.
Nam tử khoác y sam màu bạc đến gần như trong suốt ưu nhã chắp tay đến gần, cước bộ dừng lại cách trước mặt Bích Lạc một trượng, ngẩng đầu khẽ mỉm cười: “Ngươi vẫn đang chờ ta? Ta còn tưởng ngươi hôm qua đã theo Long Diễn Diệu tiến cung rồi…”
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, rất nhanh che giấu sát khí oán hận ẩn dấu trong đó, Bích Lạc ung dung cười, tiến về phía trước: “Vương phủ còn có chút việc vặt muốn ta lưu lại để ý, huống hồ, tầng cuối cùng của Hóa Điệp Thần Công ngươi chưa dạy cho ta a —“
“Ta sẽ không dạy ngươi.” Quân Vô Song thoáng nhìn biểu tình ngạc nhiên của Bích Lạc, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Đừng… luyện nữa, ta không muốn nhìn ngươi coi rẻ tính mạng của mình như vậy.”
“Sống chết của ta không phiền ngươi quan tâm.”
Bích Lạc biễu môi, mỉa mai cười: “Ngươi mà cũng lưu ý sống chết của kẻ khác, thực sự rất buồn cười. A, ngươi nếu đã không muốn dạy ta võ công, còn tới làm cái gì?” Bích Lạc xoay người bước ra khỏi hậu viên, không hề để Quân Vô Song vào mắt.
“Không được đi —“
Tiếng quát trong trẻo tựa thủy tinh lạnh lẽo vang lên, Quân Vô Song phóng đến gần Bích Lạc, so với thanh âm còn muốn nhanh hơn, cánh tay duỗi thẳng ra, hướng bả vai Bích Lạc chộp tới.
Luồng không khí quanh người tựa hồ ngưng đọng ngay lập tức, Bích Lạc không quay đầu lại, chỉ trở tay ra sau xuất một chưởng —
Song chưởng tiếp xúc, còn chưa phát ra nửa điểm âm thanh, lực đạo cường đại như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển) đã dọc theo cổ tay Bích Lạc chạy tán loạn như điện, tản ra từng lỗ chân lông, chân y run lên, suy sụp ngã về phía trước quỳ xuống, còn chưa chạm đất đã bị Quân Vô Song ôm lấy ngang eo.
“Làm gì?”
Bích Lạc gầm lên giận dữ, ra sức đánh một quyền vào mặt Quân Vô Song, nhưng cánh tay giữa đường liền mất hết lực mà buông xuống, đan điền chợt trống rỗng, vận không nổi nửa phần chân khí, y khiếp sợ mở to mắt — sao lại như vậy?
Ngón tay khẽ vẽ một đường, Quân Vô Song đã xé rách vạt áo của Bích Lạc, hắn vung tay lên, y phục của Bích Lạc tựa như lá sen lả tả rơi xuống, trải đầy đất.
Nhẹ nhàng đem Bích Lạc đang ngạc nhiên đặt trên y phục, Quân Vô Song nửa quỳ xuống, lòng bàn tay đặt trên ngực Bích Lạc, ngăn không cho y đứng dậy, đạm nhiên cười: “Chưởng kia của ta vừa mới phong bế mạch môn của ngươi, ngươi tốt nhất không nên sử dụng nội lực, bằng không sẽ rất đau đớn —“
“Ngươi là có ý gì?” Hung hăng quát một câu, hai mắt Bích Lạc đông lại lạnh lẽo tựa hai bông tuyết.
Trong đôi mắt thiên biến vạn hóa, một đạo ánh sáng khẽ biến ảo, lưu chuyển, cúi người xuống thấp, Quân Vô Song lẳng lặng nói: “Ta muốn giúp ngươi quên hết thẩy chuyện thương tâm… Ta muốn dẫn ngươi đi…”
“Ngươi! —“
Bích Lạc trừng hắn, con mắt so với bất luận lúc nào trước đây đều mở to hơn, sau một hồi liền thở hắt ra, y cười nhạo nói: “Ai cần ngươi tới giúp ta? Ta vì sao muốn đi theo ngươi?”
“… Nếu như ta nói, ta thích ngươi, ngươi tin sao? Bích Lạc…”
Cái gì? Bích Lạc nhìn Quân Vô Song chằm chằm, cơ hồ hoài nghi chính mình nghe lầm.
Quân Vô Song thở dài, đáy mắt lộ ra một tia mệt mỏi, chán chường: “Đừng nói ngươi không tin, chính ta cũng không quá tin tưởng… Bất quá, nhiều năm qua, ngoại trừ hắn, ngươi là người duy nhất làm ta động tâm… Ta không muốn tiếp tục nhìn ngươi giày vò chính mình, ta muốn dẫn ngươi đi…”
Bích Lạc kinh ngạc, rồi đột nhiên cười khanh khách: “Quân Vô Song, ngươi thật buồn cười, hì, ngươi nói thích ta, thì ta sẽ đi theo ngươi sao?” Đầu vai khẽ run lên, bộ dáng tươi cười lại mang theo vô tận trào phúng: “Ngươi đừng quên, chính ngươi đã giết người quan trọng nhất của ta…”
— Nếu không phải ngươi giết Yến Nam Quy, ta tại sao lại thống khổ như vậy? Ta tại sao lại chà đạp chính mình, dằn vặt chính mình? Mà ngươi, còn dám nói thích ta! Thực sự quá châm chọc!
“Ta biết ngươi hận ta tận xương… Cho nên ta sẽ giúp ngươi quên hết tất cả.”
Quân Vô Song đạm nhiên nâng đầu, ánh mặt trời chiếu rọi lên khuôn mặt ưu nhã của hắn, dường như hóa thành ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiển lộ ra vài phần hàn ý khó có thể che giấu —
“Ngươi chắc chưa từng nghe, giáo ta có một loại huyết chú có thể khống chế tâm trí người khác.”
Đôi tay đang dán sát vào ngực Bích Lạc chậm rãi luồn vào trong nội y, vuốt ve làn da tinh tế, nhẵn nhụi, Quân Vô Song nhẹ dùng sức, ngăn chặn thân thể đang giãy dụa của Bích Lạc: “Chỉ cần ngươi cùng ta kết hợp, sau đó lấy máu của ta đối ngươi thi chú (niệm pháp), thể xác và linh hồn ngươi toàn bộ sẽ thuộc về ta, sau này ngươi chỉ nhận thức một mình ta, cũng chỉ thích một mình ta…”
“Đê tiện!”
Bích Lạc buột miệng mắng to, lần này y thật sự thay đổi sắc mặt: “Ngươi muốn đem ta biến thành con rối để ngoạn (chơi)?”
“Sai rồi, nếu không để ý ngươi, ta tuyệt không sử dụng huyết chú đơn giản như vậy…” Tựa hồ còn muốn nói cái gì, rồi lại dừng lại, Quân Vô Song vừa nhìn sắc trời, vừa cúi người phủ lên Bích Lạc, âm thanh êm tai, mê hoặc vang lên: “Đừng nói nữa… Ta chỉ muốn giúp ngươi quên hết mọi phiền muộn trước đây…”
Hai tay vươn tới, đem vạt áo Bích Lạc tách ra, Quân Vô Song ngậm lấy hồng châu trên ngực y, nhẹ nhàng cắn mút —
“Quân Vô Song!”
Bích Lạc cả người chấn động, mặt đột nhiên trắng bệch, phun ra một đạo tiên huyết —
“Bích Lạc?!”
Quân Vô Song sửng sốt, tiếng gọi khó khăn lắm mới phát ra khỏi miệng, Bích Lạc bỗng nhiên giương tay, năm ngón tay tinh tế cắm phập vào ngực hắn.
Toàn thân đau nhức như kim châm, Quân Vô Song thét lên một tiếng đau đớn, rất nhanh bị văng ra phía sau, thân ảnh vội vàng thối lui mấy bước, vài đạo máu tươi tinh tế từ năm lỗ nhỏ trên ngực bắn tung tóe giữa không trung, rơi xuống những cây hoa xung quanh, cánh hoa nhiễm huyết, trông đặc biệt yêu mỹ.
“… Bích Lạc…” Ôm ngực, nhưng máu vẫn không ngừng thoát ra từ khe hở, Quân Vô Song tựa như không hề cảm thấy gì, vẫn trừng mắt nhìn Bích Lạc hãy còn liên tục thổ huyết, trong đôi mắt thần bí trước giờ chưa từng xuất hiện một chút lo lắng khẽ dao động, không ngờ tới Bích Lạc lại liều mạng đánh gãy kinh mạch, kiên cường vận khí phá vỡ mạch môn bị hắn phong bế.
Vai khẽ động, đang muốn tiến lên thay Bích Lạc thuận chân khí, lại bị đôi mắt thu thủy lãnh đạm tới cực điểm kia dừng lại cước bộ.
“Ngươi bước qua thêm một bước, ta lập tức tự sát.”
Bích Lạc chống đỡ thân thể đang run rẩy, năm ngón tay nhiễm huyết phủ trước ngực, y lạnh lùng cười, chính là nụ cười lãnh lệ, kinh tâm động phách: “Quân Vô Song! Lúc này ta mặc dù không phải đối thủ của ngươi, nhưng ta muốn giết chính mình vẫn là dư dả!”
“Ngươi, cho dù chết cũng không muốn cùng ta thân cận?” Quân Vô Song lui về phía sau hai bước, vẻ mặt kinh hãi dần dần tán đi, hắn cúi đầu, nhìn y bào thủy ngân sắc nhiễm đầy tiên huyết, lẩm bẩm nói: “Vì sao? … Vì sao ta cuối cùng lại thích người không thích ta? …”
Hai mắt nhắm lại, y sam màu bạc khẽ lay động, hắn biến mất khỏi hậu viên, tiếng thở dài vẫn còn phảng phất rất lâu trong gió —
Quân Vô Song! Bích Lạc nhìn chằm chằm về hướng thân ảnh màu bạc biến mất, ra sức cắn môi.
Một tiếng cước bộ rất nhỏ tiến đến gần hậu viên, Bích Lạc duỗi tay áo, xoa sạch sẽ vết máu bên mép, quay đầu lại —
“Bích Lạc công tử?!”
Cổ sư gia trông thấy khuôn ngực trắng nõn của Bích Lạc hoàn toàn không che đậy dưới ánh mặt trời, suýt chút nữa phun máu tại chỗ, vội vàng cúi đầu, khép na khép nép nói: “Chuyện công tử dặn dò, ty chức đều đã làm thỏa đáng, đặc biệt đến để báo cáo.”
“Ngươi làm việc cũng thật nhanh nhẹn.” Bích Lạc khẽ vén tóc, đột nhiên cười nói: “Ngươi nếu muốn nhìn thì ngẩng đầu lên, lén lút như vậy làm cái gì?”
“Công, công tử?” Hồn Cổ sư gia đều bị tiếng cười mềm mại đáng yêu của Bích Lạc câu dẫn đi phân nửa, can đảm ngẩng đầu, ánh mắt tuy hơi do dự, nhưng cũng không rời khỏi thân thể trắng như tuyết của Bích Lạc.
Bích Lạc dưới đáy lòng cười lạnh, nét mặt càng thêm quyến rũ, sóng mắt chuyển động, ngoắc hắn lại nói: “Ta hơi mệt, ngươi đến đỡ ta đứng dậy.”
Quả thực không tin có chuyện tốt như thế này, Cổ sư gia ngây người xong một trận mới phản ứng lại, hết sức vui mừng chạy lên trước, nâng Bích Lạc đứng lên, hai tay không nhịn được ở trên người Bích Lạc làm như vô ý lê chầm chậm.
“Những người có quan hệ tới chuyện tiểu hoàng tử trúng độc và thiên lao cháy, đều giao cho Lý thừa tướng xử lý sao?” Bích Lạc kéo vạt áo lại, huyết khí vẫn cuồn cuộn trong ngực, mới vừa rồi liều mạng dùng nội lực, tất nhiên tổn thương đến kinh mạch…
“Đúng vậy, một người cũng không lưu, bảo đảm không ai có thể điều tra được nội tình, xin công tử yên tâm.”
Bích Lạc nhẹ nhàng cười: “Đúng không? Chẳng phải còn lại ngươi sao?”
“Công tử? —“
Bàn tay đang len lén vuốt ve bên hông Bích Lạc chợt dừng lại, Cổ sư gia trừng mắt nhìn Bích Lạc đang cười đến quyến rũ, trong cổ họng khanh khách rung động, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
Tay đẩy một cái, Cổ sư gia ngã xuống đất, hai mắt mở thật to, trên ngực thủng một lỗ lớn, máu liên tục ào ạt chảy ra.
Bích Lạc chùi tay vào áo, chậm rì rì nói: “Ta vốn không muốn giết ngươi, nhưng giữ lại ngươi, nếu có tin đồn nào truyền tới tai chủ tử của ngươi, có thể phá hỏng đại sự của ta, ta không thể làm gì khác hơn, ủy khuất ngươi rồi.”
Nhặt y phục màu ngọc bích trên mặt đất lên, Bích Lạc chậm rãi bước ra khỏi hậu viên.
……………………………………………..
“Bích Lạc, sao vẫn không tốt hơn?”
Long Diễn Diệu ngồi trên mép giường, vặn hỏi cung nhân mới vừa dâng chén thuốc lên, nâng Bích Lạc dậy, thấy sắc mặt y tái nhợt, tinh thần uể oải. Trong lòng đau xót, hắn nghiến răng: “Quân Vô Song!”
Sáng nay sau khi lễ đăng cơ kết thúc, hắn ngay lập tức sai người đến Vương phủ đón Bích Lạc vào cung. Sau đó, trên đại điện tiếp nhận triều bái (lễ bái lạy) của bách quan, lại tiếp kiến sứ thần của các tiểu quốc ngụ ở kinh thành đến chúc mừng, xác thực là rất bận rộn, buổi trưa mới quay về tới hậu cung. Vốn trong lòng tràn đầy vui sướng, muốn cùng Bích Lạc mừng công trạng, vậy mà lại thấy y bị trọng thương, nhiều lần truy hỏi, Bích Lạc mới ấp a ấp úng nói bị Quân Vô Song cường ép, y liều chết không theo, Quân Vô Song liền hạ độc thủ, ngay cả Cổ sư gia đến cứu giúp cũng mất mạng, Quân Vô Song sợ kinh động đến thị vệ, liền ly khai vương phủ. Y thật thật giả giả nói một hồi, làm kẻ khác khó phân biệt thực hư, Long Diễn Diệu lại càng quan tâm tất loạn, tin tưởng không hề nghi ngờ, làm sao còn tâm trí nghĩ đến, với thân thủ của Quân Vô Song, sao lại sợ vài thị vệ trong Vương phủ.
Bích Lạc tựa trong lòng hắn, uống vài ngụm dược, thấy đắng lại đẩy bát ra, nghe trong thanh âm của Long Diễn Diệu tràn đầy tức giận, vội cằm lấy cổ tay hắn, khẽ cười nói: “Ta chỉ bị thụ thương thôi, điều dưỡng vài ngày sẽ không sao, ngươi nếu chọc giận thân thể, các đại thần kia còn không đem ta mắng chửi đến chết —“
Y đột nhiên “nha” một tiếng, che môi lại, đôi mắt thu ba lưu chuyển: “Bích Lạc thực sự hồ đồ rồi, hôm nay nên xưng hô với người là thánh thượng mới phải.”
“Không cần, ngươi gọi ta giống như trước kia là được.” Long Diễn Diệu cầm chén thuốc đưa cho cung nhân, ôm lấy Bích Lạc: “Người gọi ta là thánh thượng còn chưa đủ nhiều hay sao? Ta lại thích nhìn bộ dạng xảo quyệt, gian trá của ngươi, ngươi nếu cũng giống các quần thần kia, còn gì hứng thú?”
Bích Lạc cười khúc khích, lại ho “khụ khụ” vài tiếng: “Hóa, hóa ra ta ở trong lòng của ngươi, cũng chỉ là một người xảo quyệt, gian trá.”
“Chưa hết, còn có quỷ kế đa đoan, ha ha.”
Long Diễn Diệu vỗ lưng Bích Lạc giúp y thuận khí, trong đôi ưng mâu không dấu được sự tán thưởng. Thật nghĩ không ra, thiếu niên nhìn mảnh mai vô dụng trước mắt cư nhiên lại có nhiều mưu mô như thế, nghĩ ra diệu kế một mũi tên bắn ba con nhạn, giúp hắn thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế.
“Ngươi không hổ danh là người mà Long Diễn Diệu ta nhìn trúng a, ta xem Vô Song công tử kia, được xưng tụng cái gì mà, tài hoa vô song, mưu trí vô song, cũng không so được với ngươi —” Hai chữ “Vô Song” vô ý phát ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt Long Diễn Diệu ngay lập tức biến mất, sắc mặt âm trầm xuống: “Hắn cư nhiên dám trêu chọc ngươi, ta muốn cho hắn chết không có chỗ chôn.”
“Cái này, sợ là không thích đáng a?” Bích Lạc chau mày: “Động đến hắn, cũng giống như động đến ma giáo, ngươi hôm nay vừa mới đang cơ, thiên hạ còn chưa ổn định, nếu chọc đến vây cánh đông đảo của ma giáo, chỉ sợ —“
“Sợ cái gì?”
Trong mắt Long Diễn Diệu hàn quang chợt lóe, hai tay chặt chẽ ôm lấy Bích Lạc, giả vờ phẫn nộ nói: “Ta đường đường là vua của một nước, ngươi còn sợ ta không đối phó nổi một ma giáo nho nhỏ? Hừ, ta ngày mai ban chỉ, hễ là người trong ma giáo, đều giết tất bất luận có tội hay không, ai biết mà không báo, cũng giết không tha, xem ma giáo còn có thể ngang ngược bao lâu!”
Con ngươi Bích Lạc xoay động, y chần chờ nói: “Chuyện này thật sự không tốt, tốt xấu gì ma giáo cũng từng giúp ngươi.”
“Ta bất quá chỉ dùng hắn kiềm chế cao thủ trong Đông cung, lúc này đại cục đã định, hơn nữa, họ Quân kia xưa nay hành sự bí hiểm, ta cũng muốn sớm đem ma giáo diệt trừ, miễn cho nuôi ong tay áo —” Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Bích Lạc, Long Diễn Diệu cười nói: “Ngươi không cần vì việc này mà lo lắng, mau mau dưỡng thương cho tốt, ha ha, ta còn muốn cùng ngươi ăn mừng thỏa thuê một phen a! Aha ha…”
Giọng cười của Long Diễn Diệu cực kỳ mờ ám, Bích Lạc phỉ nhổ một ngụm, nắm tay lại làm bộ muốn đánh, Long Diễn Diệu lại cúi đầu cắn môi y, Bích Lạc lẩm bẩm vài tiếng, nhẹ nhàng ngã vào lòng hắn, cúi đầu ngâm nga, bộ dạng mê hoặc nói không nên lời.
Thấy tân hoàng đế cùng thiếu niên diễm lệ kia liếc mắt đưa tình, không để ai vào mắt, những cung nhân hầu hạ bên cạnh đã sớm ngây người, đều gục đầu xuống.
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, bên ngoài Lý thừa tướng cùng vài thần tử khác xin cầu kiến, Long Diễn Diệu bảo nội thị triệu bọn họ vào tẩm cung, nhưng tay vẫn ôm Bích Lạc không buông.
Mấy người này đều là tâm phúc của Long Diễn Diệu, hôm nay Long Diễn Diệu bước lên ngai vàng, liền đem bọn họ đề bạt thật nhiều, lúc này mỗi người đều mặt mày hớn hở đi vào, bái lạy một phen, Lý thừa tướng bẩm báo nói, cung nhân hầu hạ tiểu hoàng tử cùng phạm nhân hỏa thiêu thiên lao đều sợ tội mà tự sát. Mạnh ngự sử tuổi tác đã cao, chịu không nổi vất vả lao ngục, lại nghe thái tử đã qua đời, nộ khí công tâm, sớm đã chết bất đắc kỳ tử trong ngục.
Long Diễn Diệu giật mình, tuy biết Mạnh ngự sử là thân đảng của thái tử, nhưng bình thường thái độ làm người ngay thẳng, ngay cả Long Diễn Diệu hắn trước nay đều phải cung kính hữu lễ, liền phân phó đưa thi thể trả về phủ, an bài hậu táng.
Lý thừa tướng và mọi người lĩnh chỉ, trông thấy Bích Lạc ngả trong lòng Huyên đế, bộ dạng cực kỳ thân thiết, không khỏi liếc xéo y một cái. Lý thừa tướng rốt cuộc nhịn không được, lên tiếng: “Thánh thượng sủng ái thiếu niên này, thần không dám vọng ngôn (nói bừa). Nhưng quân thần thương nghị quốc sự, nam sủng bên cạnh hầu hạ, thật không hợp lẽ, xin thánh thượng minh giám.”
Nghe trong ngôn ngữ của hắn cực kỳ xem thường Bích Lạc, Long Diễn Diệu trầm mặt xuống, còn chưa mở miệng, Bích Lạc đã cười hì hì ngồi dậy, gật đầu nói: “Lý đại nhân nói phải, Bích Lạc nên lánh đi mới đúng.” Y xách giầy lên liền muốn ly khai.
“Trẫm còn chưa nói, ai dám bảo ngươi đi?”
Một tay kéo Bích Lạc trở về, đôi mắt sắc bén của Long Diễn Diệu đảo qua đám thần tử, ngạo nghễ cười nói: “Ai nói y là nam sủng? Ha ha, lần này trẫm đăng cơ xưng đế, công lao của y là lớn nhất, trẫm đang định phong y làm Vương, chẳng lẽ còn không đủ tư cách nghe trẫm và các ngươi nói chuyện? Ân, Lý thừa tướng?”
“Thánh thượng?”
Đám thần tử bên dưới đều cả kinh, lén nhìn về hướng Lý thừa tướng. Lý thừa tướng bị cảnh cáo như thế, nào còn dám nhiều lời, nhưng trong lòng vẫn không phục, thầm hận thiếu niên kia làm hắn mất thể diện trước mặt Huyên đế và quần thần.
Thấy không còn ai lên tiếng nữa, Long Diễn Diệu cười ha ha, quay đầu lại hỏi: “Bích Lạc, ngươi thích phong hào gì? A, ta còn chưa biết ngươi họ gì a. Nếu ban thưởng ngươi họ Long, “Long vương” nghe có phần hơi buồn cười, ha ha ha!”
Hắn đột nhiên phong Vương, thực ra cũng không nằm ngoài dự liệu của Bích lạc, nhưng y lại nhất thời ngẩn người, sau khi khôi phục bình tĩnh, bên môi chậm rãi hé ra bộ dáng tươi cười tuyệt mỹ —
“Yến, Vương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.