Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 13:




“Cung nghênh thánh thượng hồi cung!” Long Diễn Diệu sau khi bãi triều liền bước vào tẩm cung, một đám cung nhân ngay lập tức quỳ đầy đất.
“Yến vương đâu?” Không thấy Bích Lạc ra nghênh đón giống mọi lần, Long Diễn Diệu cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Hồi thánh thượng, sáng nay Yến vương sau khi uống thuốc xong, đã đi Ngự Hoa Viên giải sầu rồi.”
Long Diễn Diệu gật đầu một cái, tùy ý cung nhân hầu hạ thay thường phục, sau đó cầm lấy kiện áo lông cừu ấm áp, cũng không mang theo người hầu, một mình hướng Ngự Hoa Viên đi tới.
Từ buổi cung yến ngày hôm đó tới nay cũng đã hơn nửa tháng, khí hậu càng ngày càng lạnh hơn rất nhiều, dọc hai bên đường, hoa cỏ vẫn nở đến xinh đẹp, chỉ là lá cây phủ đầy sương, trong không gian cẩm tú phồn hoa mơ hồ lộ ra vài phần đông se lạnh.
Bích Lạc này, thương thế vừa mới tốt hơn một chút, liền tiếp tục chạy loạn… Dưới chân Long Diễn Diệu giẫm lên một tầng lá khô, khóe miệng nhịn không được hơi nhếch lên — Với tính khí của Bích Lạc, nhiều ngày qua bị hắn bắt buộc ở trong tẩm cung, ngoan ngoãn uống dược dưỡng thương, chỉ sợ từ lâu đã buồn bực đến khó chịu rồi…
Hắn cười thầm trong bụng, bất tri bất giác đã đi vào trong viên, nhưng Ngự Hoa Viên lớn như vậy, nhất thời cũng không biết Bích Lạc đang ở nơi nào. Đang định đi sâu vào trong, lại nghe thấy tiếng cước bộ gấp gáp phía sau, Lý thừa tướng cùng mấy thần tử tâm phúc khác đang vội vã đến gần.
“Tào thị lang, chuyện tu sửa Yến vương phủ tiến triển thế nào rồi?” Long Diễn Diệu khoát tay, ngăn cản bọn họ quỳ lạy.
“Hồi bẩm thánh thượng, vi thần đã chỉ thị hạ nhân ngày đêm tu sửa, hơn mười ngày nữa liền hoàn tất.”
“Không cần quá vội vã, nhưng phải thập toàn thập mỹ (hoàn hảo).” Tiếu ý trong mắt Long Diễn Diệu chợt lóe, gấp cái gì? Cho dù Yến vương phủ xây xong, hắn vẫn muốn Bích Lạc ở trong cung như cũ. Nhưng vương phủ vẫn phải xây dựng, nếu không sẽ không tương xứng với thân phận Yến vương. Hắn vốn muốn vì Bích Lạc xây một tòa phủ đệ mới, nhưng Bích Lạc cứ khăng khăng không cần phô trương như vậy, Long Diễn Diệu cũng tùy ý y, liền phân phó đem Mục Thành vương phủ trước kia tân trang xây dựng thêm, sửa thành Yến vương phủ.
Bích Lạc xác thực không giống người thường, nếu là thần tử nào khác, sao lại từ chối tặng phẩm đã dâng đến cửa? Long Diễn Diệu đang tự nghĩ thầm, lại nghe Lý thừa tướng cung kính nói: “Thánh thượng, thần chờ người đến, là có việc cơ mật muốn bẩm tấu.”
Hắn nhìn trái nhìn phải, thấy không có người lạ, mới đè thấp giọng nói: “Thánh thượng, thần nghe được lời đồn, nói là Thụy Đình thái tử vẫn còn sống, hiện tại đang ẩn thân ở Nhạc Dương Phong Môn, hình như đang chiêu binh mãi mã, chuẩn bị về kinh.”
“Sao có thể? …” Long Diễn Diệu giật mình, sắc mặt dần dần lạnh lẽo, ưng mâu sắc bén như mũi nhọn thoáng hiện, trầm giọng nói: “Người chết cũng có thể sống lại sao? Lý thừa tướng, ngươi có điều tra rõ ràng chưa?”
Lý thừa tướng không khỏi rùng mình một cái, cúi thấp đầu: “Vi thần biết tình hình nghiêm trọng, vừa rồi đã đi hỏi qua người khám nghiệm di thể của thái tử, còn có vú nuôi của hắn, thi, thi thể bị đốt trụi kia tuy rằng tầm vóc cùng thái tử cực kỳ tương tự, nhưng không có vết bớt, có lẽ là… là giả.”
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng hai hàm răng đập vào nhau khanh khách, mấy thần tử còn lại cũng một dạng phục tùng, kể cả thở mạnh cũng không dám.
“Là giả?”
Hai hàng lông mày Long Diễn Diệu dần dần dựng thẳng lên, trong lời nói đột nhiên mang theo hàn khí: “Ai nói là giả? Thái tử vùi thây trong biển lửa, cả thiên hạ đều biết, làm sao có thể giả? Về phần Nhạc Dương Phong Môn kia, hừ, trên thế gian người có dung mạo tương tự nhau rất nhiều, có lẽ là vàng thau lẫn lộn mà thôi.” Ánh mắt hung ác xẹt qua mọi người, đột nhiên cười: “Các vị khanh gia lẽ nào cũng tin vào lời đồn vô căn cứ này?”
“A, là, là thần ngu muội.” Mấy thần tử rất lanh lợi, lập tức minh bạch Huyên đế là muốn đâm lao phải theo lao, vội vàng phụ họa không ngừng: “Đúng vậy, là thần hồ đồ, nhất định có người giả mạo thái tử, thần sẽ điều tra kỹ lưỡng việc này. Chỉ không biết thánh thượng xử lý thái tử giả kia như thế nào?”
“Chuyện này còn phải hỏi? Dám giả mạo thái tử làm mưa làm gió, một khi bị bắt quy án, kể cả vây cánh của hắn nhất định cũng phải trảm.” Lạnh lùng đảo qua thần tình sợ hãi của quần thần, sắc mặt Long Diễn Diệu thoáng hòa hoãn đi: “Sự kiện trọng đại, các khanh gia cần phải cẩn thận hành sự, trẫm không muốn những kẻ bảo thủ, thân cận thái tử biết được, tránh phát sinh thêm nhiều rắc rối.”
Lý thừa tớng một thân mồ hôi lạnh, trong triều xưa nay không hề ít những đại thần cùng thái tử giao hảo (quan hệ tốt), nếu thái tử chưa chết, chắc chắn bọn chúng sẽ danh chính ngôn thuận đem thái tử quay về kinh kế vị, đến lúc đó long ỷ của Huyên đế tràn ngập nguy hiểm, là thân tín của hắn, bọn họ há có thể yên ổn? Lúc này chấn chỉnh tinh thần, lĩnh chỉ mà đi. Lý thừa tướng càng hạ quyết tâm, hình bộ ngay lập tức đem kẻ xét nghiệm thi thể cùng vú nuôi xử tử.
Những kẻ bị bắt giữ đều lần lượt bị tra khảo, Long Diễn Diệu đứng lặng tại chỗ, ánh mắt chớp động, trong lòng bỗng nhiên nổi dậy nghi ngờ: Người chết cháy là thái tử giả? Lẽ nào tiểu tử Thụy Đình từ lâu đã chuẩn bị sẵn thế thân, lúc bị bắt vào thiên lao không phải là hắn? Hay là kẻ phóng hỏa lại âm thầm bị Đông cung thu mua, lén đem Thụy Đình tráo đổi ra ngoài? Nhưng làm sao có thể giấu diếm được nhiều ngục tốt trong thiên lao như vậy?…
Hắn cau chặt chân mày, những mắc xích liên quan trong chuyện này quả rất nhiều, người khảo án sớm đã bị diệt khẩu, ngay cả Cổ sư gia trực tiếp hạ lệnh liên lạc cũng đã chết, không còn người nào để hỏi. Mơ hồ cảm thấy trong này có cả một đại âm mưu, nhưng nhất thời không thấy rõ đầu mối, hắn lắc đầu, cũng không suy nghĩ thêm nhiều, lúc này cần phải biết chắc chắn thái tử thực sự chết cháy hay chưa, nếu không ngôi vị hoàng đế của hắn cũng sẽ lung lay sắp đổ.
Ngực phiền muộn, cuối cùng Long Diễn Diệu ngửa mặt lên trời, thở hắt ra thật dài —
“A, ngươi sao lại ở đây?” Tiếng nói trong trẻo từ phía sau truyền đến.
Quay người lại, thấy Bích Lạc bê một bó hoa so với y còn muốn cao hơn đang chạy tới, chân mày Long Diễn Diệu khẽ giãn ra, tiến lên đỡ lấy y, cười nói: “Đi chậm một chút, vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn.”
“Ta đã nằm một chỗ vài ngày, nếu không ra ngoài đi lại chắc sẽ nổi mốc luôn.”
Bích Lạc cười hì hì đem hoa thả vào lòng Long Diễn Diệu, vỗ vỗ bụi bặm trên tay: “Ngươi tới vừa đúng lúc, ta đang lo lắng không biết làm sao cầm nhiều hoa thế này quay về a! A? —“
Áo lông cừu trắng nhẹ nhàng phủ lên người, Bích Lạc hơi chấn động, đôi mắt thu thủy nhìn chằm chằm Long Diễn Diệu.
Gom hoa lại một bên, Long Diễn Diệu kéo tay y, chạm đến đầu ngón tay đang run rẩy vì lạnh, cười than thở: “Ta biết ngươi muốn ra ngoài hít thở không khí, nhưng cũng không biết mặc thêm y phục vào, hôm nay trời giá rét, ngươi lại bị thương trong người —“
Đầu ngón tay không thể kiềm chế mà nhẹ run rẩy, lông mi khẽ buông xuống, Bích Lạc mở mắt.
Có chút ngạc nhiên khi thấy Bích Lạc hiếm khi yên lặng thế này, bàn tay Long Diễn Diệu nắm thật chặt: “Lạnh sao? Vậy nhanh trở lại một chút.” Hắn đỡ lấy lưng y cùng quay trở về.
……………………………………………..
“Ngươi nói thái tử còn sống?”
Bích Lạc đang cắt tỉa hoa, khiếp sợ quay đầu lại, nhìn Long Diễn Diệu ngồi ở mép giường, có chút tỉnh ngộ, thảo nào Long Diễn Diệu sau khi cùng y dùng qua bữa tối lại an vị nhìn y loay hoay tỉa hoa, bộ dạng chồng chất tâm sự…
“Nếu là thật như vậy…” Long Diễn Diệu mở hai tay, ôm lấy Bích Lạc, để y tựa vào lòng hắn, vuốt ve mái tóc y, khẽ thở dài: “Ta đang nghĩ đến một hướng khác? …”
Cảm thấy thân thể trong lòng khẽ run rẩy một chút, Long Diễn Diệu cười, vuốt ve lưng y: “Ngươi không cần khẩn trương, cho dù hắn có người giúp đỡ, cũng không chắc làm được, chỉ cần không để cho hắn tiếp xúc với các cựu thần, muốn lật đổ ta cũng không dễ dàng như vậy, ha ha…”
Bích Lạc chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn nam tử đầy ngạo khí trước mặt, trong sóng mắt y lại một trận biến ảo —
“… Ngươi không trách ta sao? … Đây vốn là do một tay ta bày ra, nhưng…”
Long Diễn Diệu sửng sốt, sau đó cười nói: “Tại sao? Ngươi nghĩ ra diệu kế giúp ta đăng cơ, ta khen ngươi còn không kịp, sao lại trách ngươi? A, xem như tiểu tử Thụy Đình này mạng lớn, giúp hắn tránh được một kiếp, với ngươi không quan hệ, ngươi không cần để ở trong lòng.” Nhìn Bích Lạc vẫn là thần sắc kinh sợ, hắn nhẹ nhàng búng mũi y một cái: “Ngươi đang sợ tương lai hắn sẽ tìm ngươi trả thù sao? Cứ yên tâm, có Long Diễn Diệu ta, hắn há có thể tổn thương đến ngươi?”
Đầu vai khẽ chấn động, Bích Lạc đột nhiên ôm chặt cổ Long Diễn Diệu, khóe miệng hơi nhếch lên — Long Diễn Diệu, vì sao ngươi muốn bảo vệ ta? Vì sao ngươi muốn ta nghĩ rằng ngươi đối với ta càng ngày càng ôn nhu? …
Từ lúc ta thụ thương tới nay, tuy ngươi mỗi đêm đều ôm ta cùng ngủ, nhưng chưa từng chạm qua ta, là lo lắng thương thế của ta càng nặng thêm sao? Ngươi phong một người có xuất thân ti tiện như ta làm Vương, là không muốn người khác khinh rẻ ta sao? Mà hôm nay, ngươi cư nhiên cầm áo lông cừu tới hoa viên tìm ta, là sợ ta sẽ bị cảm lạnh sao? …
Mi mắt tựa như không chịu nổi áp lực mà nhắm lại — vì sao lại biến thành như vậy? Ngươi là kẻ cầm đầu cướp đi người quan trọng nhất của ta! Là người ta hết lòng muốn trả thù! Ngươi có thể đối ta tàn bạo, đối ta lãnh khốc, nhưng vì sao lại đối ta ôn nhu như vậy?
“Bích Lạc, làm sao vậy? Khó chịu sao?” Long Diễn Diệu vỗ nhẹ gương mặt y, hơi cau mày — gần đây hắn cảm thấy tâm trạng Bích Lạc có chút không ổn định, lúc ở một mình có khi còn ngây người ra… Mà hắn vừa mới tiếp nhận triều chính, phi thường bận rộn, xác thực không có quá nhiều thời gian quan tâm đến Bích Lạc…
Nâng mặt Bích Lạc lên, Long Diễn Diệu mỉm cười nói: “Nếu ngươi không khỏe, liền đi ngủ sớm a, ta ở thiên điện còn có chút sổ sách cần phải phê chuẩn —
“.. Tại sao? …” Trong đôi mắt Bích Lạc mịt mù tựa như mang theo nhiều chuyện mà vô pháp mở lời: “Ngươi tại sao không giống như trước đây? …”
“Cái gì không giống?”
Long Diễn Diệu đặt Bích Lạc nằm thẳng trên giường, kéo chăn đắp lên người y, tò mò nhếch mi hỏi: “Ta trước đây thế nào?”
Bích Lạc quay đầu né trách đôi mắt mong chờ của hắn, cúi đầu nói: “Trước đây ngươi nào có đối xử tốt với ta như bây giờ? —“
Long Diễn Diệu ha ha cười, cúi người nhẹ hôn lên môi y một cái: “Hóa ra ngươi vòng vo vậy là muốn nói ta trước đây đối xử với ngươi không tốt sao. A, ngươi không thích ta như bây giờ sao?”
Môi hắn nhẹ nhàng cọ cọ vào chóp mũi Bích Lạc: “Ta biết trước kia ép buộc ngươi như vậy, xác thực đối ngươi hơi quá đáng, bất quá, sau này sẽ không như vậy nữa…” Nhìn thấy Bích Lạc trợn to mắt nhìn hắn, Long Diễn Diệu khẽ nhếch môi, trong mắt nhu hòa đến kỳ lạ: “Ta hình như càng ngày càng thích ngươi rồi, ha ha, đều là bị tiểu yêu tinh nhà ngươi mê hoặc…”
Hắn cười nhạt ngồi thẳng lên, nắm lấy đầu ngón tay Bích Lạc ngắm nghía, trong thanh âm trầm thấp phảng phất có phần hoảng hốt —
“Cùng ngươi ở một chỗ, thời gian càng dài, ta lại càng bị ngươi hấp dẫn… Bích Lạc, ngươi nói xem có kỳ quái hay không? Nếu ta một phút không thấy ngươi, sẽ cảm thấy không thoải mái, còn có —“
“Đừng nói nữa!”
Bích Lạc đột nhiên rút tay về, ngực không ngừng phập phồng — không nên như vậy! Ngươi là người mà ta thống hận, làm sao có thể đi thích ta?
Bích Lạc vươn tay, bắt lấy cổ Long Diễn Diệu, dán sát môi y vào môi hắn, ra sức hôn.
“Bích Lạc?!”
Cái hôn mạnh mẽ đột nhiên đến làm Long Diễn Diệu không khỏi sửng sốt, đầu lưỡi mềm mại quanh quẩn trong miệng hắn, tinh tế lướt qua hàm trên, lại cuốn lấy lưỡi hắn cùng dây dưa, thành thạo mà khơi gợi dục hỏa của hắn.
Hơi thở nhanh chóng trở nên nặng nhọc, phúc hạ như bị hỏa thiêu, trướng đến đau nhức. Long Diễn Diệu cầm lấy hai tay Bích Lạc, muốn đẩy y ra: Mấy ngày nay hắn một mực đau khổ nhẫn nại, nhưng Bích Lạc lại không biết sống chết mà đi châm lửa, hắn cũng không có tự chủ được tốt như vậy —
“Đừng náo loạn, Bích Lạc, ta không muốn tổn thương ngươi…”
“Nhưng ta muốn…” Bộ dáng câu dẫn quyến rũ làm Long Diễn Diệu vô pháp chống cự, đôi môi hồng nhuận ướt át dời về phía hầu kết đang rung động của hắn, đuôi mắt y tà tà khơi mào: “Cũng đã vài ngày không có rồi… Aha haa…”
“Đây là tự ngươi muốn!” Hết thẩy lý trí đều bị tiếng cười mềm mại đáng yêu của Bích Lạc khiến hóa thành tro bụi, Long Diễn Diệu hung hăng nhấc cao mặt y, mút lấy đầu lưỡi y, tay kia dùng lực xé phăng y phục chướng mắt trên người y.
Đầu lưỡi bị mút vào đến tê dại, Bích Lạc thả tay ra, cười đến ma mị — đúng, chính là như thế này! Giống như trước, thô bạo mà đối xử với ta! Ta không cần ôn nhu của ngươi! Không cần!
Ngươi đối ta càng tàn nhẫn, ta mới có thể càng hận ngươi! Không cần cố kỵ, triệt để có thể hận ngươi!
Hai chân bị nâng cao, mở ra đến cực hạn, phân thân cứng rắn mãnh liệt xông vào. Thắt lưng đau nhức đến gần như muốn bẻ gãy, Bích Lạc siết chặt hai vai Long Diễn Diệu, khắc ra mười đạo vết máu —
Ta hận ngươi!
Từng chút từng chút một tiến nhập, Long Diễn Diệu khàn giọng gầm lên, bộc phát toàn bộ dục vọng tích tụ mấy ngày qua, khi rút ra vẫn còn cứng rắn, ngẩng cao đầu như cũ, hắn bắt lấy Bích Lạc, làm cho y xoay người nằm úp sấp xuống, lại tiếp tục động thân, lần thứ hai xỏ xuyên qua cúc huyệt còn đang sưng đỏ —
Dịch thể nóng rực từ nơi trừu sáp tràn ra ngoài, chảy xuống dọc theo đùi, ẩm ướt, nhầy nhụa, đó chính là vết tích dơ bẩn từ chỗ sâu bên trong cơ thể… Bích Lạc nhắm hai mắt, rên rỉ — Ta hận ngươi!!!
Cuồng phong bạo vũ đang lao tới chợt đình chỉ, Long Diễn Diệu nhìn chằm chằm tấm lưng lõa thể đang run rẩy co giật của Bích Lạc, bất thình lình khom hạ thắt lưng, nhẹ nhàng hôn lên những giọt mồ hôi tinh mịn trên da thịt trắng ngần.
“Bích… Lạc…”
Thanh âm nỉ non trầm thấp khiến toàn thân Bích Lạc không khỏi run rẩy, y càng nắm chặt đệm giường hơn —
“Xin lỗi, ta đã không khống chế được…” Long Diễn Diệu chậm rãi rút nhiệt thiết ra khỏi người y, nằm xuống đem Bích Lạc tựa ở trên ngực hắn, khẽ vỗ về lưng y, tâm trạng cực kỳ áy náy.
“Bích Lạc, có muốn tắm rửa không? Ta ôm ngươi đi…” Dục vọng có hơi an ổn lại, Long Diễn Diệu vòng tay ôm lấy thắt lưng tinh tế của y, nhịn không được khẽ nhíu mày, Bích Lạc tựa hồ so với khi còn ở Vương phủ càng gầy hơn…
“… Không cần, ta mệt mỏi quá…”
Đôi mắt thu thủy thẳng tắp nhìn nét mặt mỉm cười của Long Diễn Diệu, Bích Lạc chậm rãi nhắm mắt: “… Ngủ… a… ngủ… a…”
Mệt mỏi nhanh chóng bị thanh âm mị hoặc tiến vào trong óc, mí mắt càng trở nên nặng nề, Long Diễn Diệu giật giật môi, nhưng chỉ còn phát ra hơi thở rất nhẹ.
Bàn tay trắng như tuyết đặt trên ngực nam tử đang ngủ say, cảm giác được trái tim hữu lực của hắn đang dao động, kỳ thực chỉ cần cố sức gõ một cái —
Bích Lạc im lặng cười, thu hồi tay — ta sẽ không giết ngươi trong lúc ngươi đang ngủ, bởi vì ta cần ngươi thanh tỉnh để thưởng thức nỗi thống khổ khi bị mất đi tất cả! Đúng vậy, ta vì muốn triệt để trả thù ngươi, mới không giết ngươi! Mặc dù với Nhiếp Phách Ma Âm, hơn nữa còn có Hóa Điệp Thần Công, ta có rất nhiều cơ hội có thể giết ngươi…
Ta chính là hận ngươi, mới không giết ngươi… Từ đầu đã quyết định thế, ta sẽ không thay đổi! …
Vẻ tươi cười đột nhiên biến mất, nhãn thần phát lạnh, Bích Lạc nhanh chóng khoác ngoại bào, điểm chân một cái, tựa như mây khói, nhẹ nhàng phóng ra khỏi tẩm cung, nhảy lên mái hiên —
“Ai?”
Hai tiếng quát đầy áp lực song song vang lên, dưới ánh trăng, tử y nhân đột nhiên quay đầu lại, toàn thân căng thẳng.
“Tử Minh?!”
Bích Lạc kinh hỉ nhảy đến: “Công lực của ngươi khôi phục rồi?”
Không có tiếng trả lời, Tử Minh khó tin mà trừng mắt nhìn y: Làm sao có thể? Còn chưa tới một tháng, một người vốn không có võ công như Bích Lạc sao lại có thân thủ kinh người như vậy! Lẽ nào…
Trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, Tử Minh hoảng sợ nói: “Ngươi sẽ không phải là luyện tà môn Hóa Điệp Thần Công đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.