Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 4:




“Đây là gian phòng hảo hạng, yên tĩnh nhất trong tiểu điếm, hai vị thỉnh” Tiểu nhị vẻ mặt niềm nở dẫn đường cho hai người khách phía sau vào phòng, hắn khom người thi lễ rồi lui xuống, cửa phòng khép lại, dư quang trong khóe mắt hắn lần thứ hai lén ngắm nhìn thiếu niên sam y màu ngọc bích bên cạnh, âm thầm chậc lưỡi: “Thật là xinh đẹp hơn người”, hắn đã từng nghênh đón không biết bao nhiêu khách nhân vãng lai tới kinh thành, nhưng đây là lần đầu tiên gặp nhân vật thanh tú như vậy.
Bích Lạc ngã người lên chiếc giường mềm mại, thoải mái mà thở hắt ra, di chuyển hơn nửa tháng rốt cuộc cũng đến kinh thành.
“Mệt không? Ta đi gọi người mang nước nóng đến tắm rửa, ngươi trước hết ngủ một giấc đi a” Yến Nam Quy buông bọc quần áo xuống, nhìn Bích Lạc đã leo đến trên giường, không khỏi cười một cái.
“Được…” Bích Lạc nhỏ giọng lẩm bẩm, mí mắt đều nhanh chóng không mở ra được nữa, Yến Nam Quy thay y cởi hài, kéo qua đệm chăn đắp lên người y rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Quấn chặt chăn bông, Bích Lạc xoa xoa hai chân đang trướng đau, khẽ lay động đầu, nguyên lai cưỡi kỵ mã thật sự mệt như vậy.
Ban đầu từ Miêu Cương khởi hành là đi theo sơn đạo, khi đó có Yến Nam Quy cõng y, nửa điểm cũng không cảm thấy mệt. Nhưng khi tới phía Bắc, càng lúc càng đông người, Yến Nam Quy chung quy không thể giữa ban ngày cõng y mà thi triển khinh công, nên liền mua ngựa, biết Bích Lạc không quen cưỡi ngựa, vốn là muốn cùng y cưỡi chung một con, nhưng Bích Lạc tâm huyết dâng trào, nhất quyết yêu cầu mua thêm một con ngựa, Yến Nam Quy cũng đành chiều y. Kết quả là dọc đường Bích Lạc bị quăng ngã không biết bao nhiêu lần, nói chung gần đến kinh thành y cuối cùng cũng ra dáng cưỡi ngựa được một tí, nhưng vì thế mà trì hoãn không ít thời gian, trước sau không kịp đuổi theo Tử Minh.
Y đang xoa bóp chân, Yến Nam Quy bảo tiểu nhị đem bồn tắm vào, đợi tiểu nhị gài cửa đi rồi, hắn một tay ôm Bích Lạc ra khỏi chăn bông, cởi ra y phục của Bích Lạc, nhìn bắp đùi trắng nõn bị yên ngựa ma sát đến sưng đỏ, liền chau mày: “Sao so với hôm qua còn sưng dữ dội hơn? Ngươi cũng không nói ra” Mười ngón tay nhẹ nhàng miết trên đùi y, giúp y nới lỏng cơ thể.
“Quay về bộ dáng quân tử nhanh như vậy, một chút cũng không giống quá khứ a” Bích Lạc nhắm hai mắt lại chậm rì rì nói, Yến Nam Quy hạ xuống chân y một ít lực đạo, toàn thân đang đau nhức dần dần biến mất, bên môi y hơi lộ ra tiếu ý, ngày đó Yến Nam Quy lần đầu nói muốn thay y xoa bóp, y thật là có chút lo sợ, nhưng hơn mười ngày sau đó, đều được Yến Nam Quy hầu hạ cẩn thận. Bích lạc trước tới giờ chỉ có lấy lòng người khác, chưa từng được người khác tận tâm tận lực hầu hạ qua, có chút cảm động, tâm tình cũng triệt để thả lỏng, thường ngày y đối với Yến Nam Quy có phần làm nũng đùa giỡn một chút, lộ ra không ít tính khí trẻ con, Yến Nam Quy chỉ là cười trừ.
Thu hồi tay, Yến Nam Quy vắt khăn nóng giúp y lau chùi thân thể. Nơi lau qua, liền cảm thấy thư thái hẳn, Bích Lạc thích ý cuộn mình, ôm lấy đầu Yến Nam Quy.
Thân thể Yến Nam Quy bỗng nhiên cứng đờ, dừng động tác lại, nhìn tấm lưng trần trụi của Bích Lạc, mái tóc đen rối tung mềm mại như tơ phủ trước ngực, làm làn da càng thêm trắng nõn, ánh mắt kìm lòng không đặng mà rơi xuống xương quai xanh.
“Làm sao vậy?” Thật lâu không có động tĩnh gì, Bích Lạc kinh ngạc mở mắt, chợt quay đầu đi, trong hai mắt Yến Nam Quy biểu lộ đầy ham muốn —
“… Bích… Lạc…”
Thấp giọng nỉ non, Yến Nam Quy chần chờ vươn tay, cẩn cẩn dực dực (cẩn thận từng li từng tí) xoa nhẹ thân thể trơn láng, trắng như tuyết của thiếu niên: “Bích lạc…”
Yến Nam Quy! Làn thu thủy (đôi mắt) sáng lên, ngưng chú nhìn trước mặt nam tử, nhưng không có kinh ngạc — mấy ngày liền sớm chiều ở chung, Bích Lạc sao không biết Yến Nam Phong đối với y đầy mê luyến? Chỉ là…
Mặc dù lúc này ngươi đang gọi tên ta, nhưng người mà ngươi thật sự nhìn thấy chính là ta sao? Hay chỉ là một người cùng nữ tử kia có dung mạo tương tự? Nếu ta không có hình dạng như vậy, ngươi còn có thể lưu ý ta sao? … Bỗng nhiên cắn chặt môi một cái, thân thể run nhè nhẹ đứng lên — Bích Lạc a Bích Lạc, ngươi như thế nào lại bắt đầu si ngốc rồi? …
Bàn tay nóng hổi chậm rãi dời về phía bờ mông nhỏ gọn, Bích lạc đột nhiên nghiêng người, quyến rũ cười nói “Yến Nam Quy, ngươi nhìn cho rõ, ta cũng không phải nữ tử”.
“… Ta biết…” Yến Nam Quy ngừng một lát, đầu ngón tay vuốt ve chỗ bắp đùi bị trầy da của Bích lạc, giọng nói ôn hòa cất lên vài phần trầm thấp: “Ta chính là muốn ôm ngươi… Bích Lạc, không được sao? …”
Bích Lạc bình tĩnh nhìn hắn, Yến Nam Quy đợi không được y trả lời, trong mắt hiện lên một tia mất mát: “Xin lỗi, ta quá đường đột rồi” Đảo qua khuôn mặt diễm lệ của Bích Lạc, tự giễu cười nói: “Ta gần đây tại sao hành sự càng lúc càng lỗ mãng? Còn không phải giống một lão già hồ đồ? A, bất quá luận niên kỷ, ta quả thực cũng có thể làm phụ thân ngươi…”
Nhẹ nhàng thở dài, Yến Nam Quy đang muốn đứng dậy lại bị Bích Lạc ôm chặt thắt lưng.
“Bích Lạc? …”
Nhìn hai mắt Yến Nam Quy vừa kinh ngạc lại vừa tràn đầy ham muốn, khóe môi Bích Lạc câu dẫn ra một bộ dáng tươi cười mềm mại đáng yêu tới cực điểm, phút chốc cách lớp y phục cầm lấy dục vọng đã bừng bừng phấn chấn của hắn, cúi đầu một cái, đem môi đến gần tinh tế ma sát —
Yến Nam Quy nặng nề thở dốc, nâng khuôn mặt của Bích Lạc lên, thanh âm khàn khàn ám muội: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Bích Lạc cười khúc khích, từ chân mày tới khóe mắt lộ ra bộ dạng vô cùng xinh đẹp: “Ngươi không phải muốn ta làm như vậy sao? Ha, kỳ thực ngươi cũng không giống lão già a, ta năm mười ba tuổi đã từng tiếp nhận một người khách đáng gọi là lão, đều đã đi không vững, còn muốn tìm vui. Aa, hắn đương nhiên là tên vô dụng, còn cầm theo quải trượng (gậy của mấy ông già) tới —
Lời còn chưa nói xong miệng đã bị phủ kín, Yến Nam Quy ghì lấy đôi môi đỏ mọng của Bích Lạc, thấp giọng nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
Ngón tay chậm rãi di chuyển vào trong mái tóc đen bóng, Yến Nam Quy ngưng mắt quan sát thiếu niên xinh đẹp trước mặt, y vẫn như cũ im lặng cười quyến rũ, một lát, khẽ hôn một cái ngay trên trán Bích Lạc.
Xúc cảm mềm mại như lông vũ, cảm giác ấm áp chưa bao giờ trải qua lan truyền toàn thân… Bích Lạc nhắm mắt lại, trong tâm lại là một trận co thắt — Yến Nam Quy, ngươi không nên đối với ta quá dụi dàng, làm ta tin tưởng ôn nhu như vậy là dành cho ta.
Ta thà rằng ngươi đối với ta chỉ có dục vọng, không có tình ý, ta sẽ không phải lo lắng lại lần thứ hai si ngốc… Bởi vì ta tuyệt đối không thể si tình…
“Bích Lạc…” Một âm thanh dịu dàng tràn đầy yêu thương khiến cả người Bích Lạc run lên, đôi mắt thu thủy sáng nhìn Yến Nam Quy chằm chằm, rồi y đột nhiên ôm lấy cổ hắn, hôn xuống xương quai xanh của hắn, khóe miệng nhếch lên cười khổ — vì sao ngươi đối với ta như vậy? Làm ta vô pháp chống lại nhu tình của ngươi, lại càng mong đợi nhiều hơn… Là bởi vì ta giống nữ tử kia? Bởi vì ta có thể làm thế thân của nàng? Hay bởi vì ngươi thích ta? …
Ta đã chọn sai một lần, ta không muốn lại sai lần thứ hai! Đối với ngươi, ta lại nhịn không được, ta muốn có người chân chính lưu ý ta, thích ta! Nhịn không được liền muốn sa vào trong nhu tình của ngươi!
Cũng được, coi như ngươi là một người trong mộng của ta, giấc mộng về một người ôn nhu…
Ta thật vất vả vừa mới từ trong mộng của Mạnh Thiên Dương tỉnh lại, nhưng nhanh như vậy lại rơi vào mộng của ngươi… Ta, thật đúng là sống mơ mơ màng màng a…
Đôi tay y linh hoạt mà ra quần áo của nam tử, tiếp tục dao động trên bờ ngực rắn chắc của hắn, thuần thục mà khơi mào ngọn lửa ham muốn.
“Haa a… Bích Lạc…” Cho dù dưới đáy lòng hắn đối với một Bích Lạc nhiệt tình câu dẫn vẫn tồn tại một chút nghi ngờ, nhưng chạm đến nụ cười tươi đẹp như quỳnh hoa của y, Yến Nam Quy lý trí nhất thời bị dục hỏa bao phủ, ôm chặt lấy y, trong mắt đã bị thiếu niên hoàn toàn hấp dẫn. Dục vọng nóng hổi đang ngẩng cao đầu đường hoàng kề sát hậu huyệt chặt chẽ của y, cố sức đẩy mạnh vào.
“A ách —” Từ đôi môi hồng nhuận của Bích Lạc phát ra một tiếng thét chói tai, mặc dù đã đem hai chân mở lớn hết cỡ, nhưng cơ thể đã lâu không tiếp nhận qua ngoại vật, hậu huyệt chặt chẽ không thể thích ứng mà chống cự lại sự xâm nhập, mi mắt mảnh dài đen láy cay chặt lại, y khó chịu há mồm thở dốc.
“Rất khó chịu sao? Bích Lạc…” Trên thái dương Yến Nam Quy cũng toát đầy mồ hôi, trước đây mặc dù chưa từng chạm qua nam sắc, nhưng nhiều ít cũng có nghe thấy, có người nói so với nữ tử càng thêm tiêu hồn lạc phách… Thật không phải là giả. Chỉ là, Bích Lạc vẻ mặt hết sức khổ sở —
Đau đớn do nhiệt độ rút ra mà tiêu thất, Bích Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, cái cổ lập tức căng ra, từ trong yết hầu phát ra vài tiếng khàn khàn, ngón tay liền Yến Nam Quy chui vào giữa hai đùi y.
“Làm vậy có thoải mái hơn tí nào không? …” Yến Nam Quy chậm rãi vuốt ve mấy vết ngân tích sưng tấy bên trong đùi y, lưỡi tinh tế liếm qua dục vọng dần thức tỉnh của Bích Lạc, không có mảy may cảm giác bài xích, không có mùi tanh nồng thông thường của nam nhân, trái lại mang theo mùi vị ngây ngô đặc biệt của thiếu niên… Khóe mắt cười hiện ra vài nếp nhăn, hắn ngậm vào toàn bộ dục vọng của y, dùng lưỡi nhẹ nhàng âu yếm —
“Yến Nam Quy! Aa —” Bắp đùi trắng như tuyết nguyên trước đây chưa từng có kinh qua khoái cảm mãnh liệt như vậy, Bích Lạc khó có thể kìm nén mà nâng thắt lưng lên, dục vọng nóng bỏng trong miệng Yến Nam Quy nhẹ nhàng co rúm, đôi mắt làn thu thủy nhắm lại ẩn hiện sắc thái tình dục — thì ra, thì ra được người khác âu yếm cảm giác đúng là tuyệt vời như vậy…
Chưa từng nghĩ qua, cư nhiên có người nguyện ý làm như vậy vì ta! Căn bản luôn luôn là ta thỏa mãn cho kẻ khác! Yến Nam Quy…
Khoái cảm thoải mái đến ngay cả tủy não đều bị tê liệt, Bích Lạc rướn người lên, run rẩy tiết ra trong miệng ấm áp của nam tử —
Nâng hai chân vô lực của Bích Lạc xuống thấp, Yến Nam Quy hôn lên kẽ hở giữa nụ hoa cúc hồng nhuận, lưỡi liếm vào bên trong, Bích Lạc mới vừa phóng thích dục vọng, nếp uốn sít chặt phía sau tùy ý khép mở, tay hắn nhẹ nhàng dùng sức, đem nụ hoa phía sau nhẹ nhàng tạo ra một khe hở, đầu lưỡi trong chớp mắt đem chất dịch khi nãy tiến vào bên trong.
“Ngô… Aha…” Bích Lạc thất thần mà mở to hai mắt, cảm giác thẹn cùng khoan khoái, lưỡi Yến Nam Quy tại nội bích của y nhúc nhích xoay tròn làm y cả người phiêu phiêu bay bổng như đang ở giữa không trung.
Đúng là đang nằm mơ… thắt lưng khẽ vặn vẹo, nắm chặt đôi vai dày rộng của nam tử: “Yến… Yến Nam Quy, đủ, đủ rồi… Có thể rồi…”
Như y đã dự liệu, vật thể cứng rắn thẳng tiến xuyên vào, cảm giác nóng bỏng dường như muốn đem y bốc cháy lên, thoáng cái đỉnh tiến vào chỗ sâu nhất trong cơ thể… Y rên rỉ, tay bấu vúi trên cổ nam tử, hai chân vòng lên kẹp chặt thắt lưng hắn, theo luật động quen thuộc mà mở rộng ra.
Rất khoái hoạt! Được người khác âu yếm vỗ về như thế này làm ta vui sướng đến tận cùng… Hạnh phúc này, làm cho ta gần như choáng voáng, hoa mắt… Ôn nhu này, khiến ta muốn khóc lên vì vui sướng…
Không thể tin được, ta cũng có thể được hạnh phúc như thế này! Hay bởi vì… ta chẳng qua chỉ là một kẻ đang nằm mộng?
Cho dù là mộng, xin đừng cho ta tỉnh lại quá nhanh…
………………………………………………..
Đèn hoa rực rỡ thấp lên, người qua lại nhiều như thủy triều, kinh thành trong đêm càng thêm sênh ca mạn vũ (uyển chuyển mềm mại như tiếng chim hót), một cảnh tượng vô cùng phồn thịnh.
Bích Lạc cầm cái chong chóng giấy mới mua, chen chen chút chút trong chợ đêm đông nghịt người, lần đầu tiên đến kinh thành, y cảm thấy mọi thứ đều mới lạ, không khỏi hoa cả mắt, khóe môi khẽ nhếch: So với quê nhà của y, Túy Mộng Các, Phong Nhã Lâu, Lăng Tiêu Thành phải náo nhiệt hơn không biết bao nhiêu lần…
“Cẩn thận đường, coi chừng đi lạc…” Yến Nam Quy kéo tay y, đáy mắt mỉm cười — nhìn bộ dạng vui vẻ của Bích Lạc, hắn cảm thấy dẫn y đi dạo phố ban đêm quả là không sai chút nào, nói cho cùng y vẫn còn tâm tính tiểu hài tử, cho dù so với kẻ khác có phần thâm trầm hơn.
Cảm giác ấm áp dưới bàn tay truyền vào trong lòng, Bích Lạc nhìn nam tử trước mắt đang mỉm cười nho nhã, quang cảnh triền miên tại khách điếm lúc trước hiện ra trong đầu, y không khỏi đỏ mặt: Trăm triệu lần thật không ngờ, Yến Nam Quy này bề ngoài nho nhã lễ độ, trên giường cư nhiên lại làm ra hành động ngay cả y cũng nghĩ là quá mức kích thích, hại y rốt cuộc không khống chế được vừa muốn khóc lại vừa muốn cười…
“Đang nghĩ cái gì?” Bích Lạc thần tình ngượng ngùng khó thấy làm Yến Nam Quy nhịn không được buồn cười, kề bên tai y: “Nghĩ gì thế? …”
Mí mắt đều đỏ bừng, Bích Lạc cúi đầu xuống, khóe môi lại cong lên dáng tươi cười, thấp giọng nói: “Thật là giống như đang nẳm mộng…”
Bàn tay nắm lấy tay y thật chặt, Yến Nam Quy khẽ thở dài, lập tức cười nói: “Ngươi nếu thích, ta sau này đều cùng ngươi nằm mơ là được rồi —“
“… Yến Nam Quy…” Bích Lạc ngẩng đầu nhìn hắn chăm chú, thật lâu không dời mắt —
Bên cạnh người qua kẻ lại, nhưng y chỉ nhìn thấy duy nhất khuôn mặt Yến Nam Quy, bên tai tiếng cười nói sôi nổi, cũng chỉ nghe thấy âm thanh hô hấp của một mình hắn…
“Ngây người ra làm gì, bên kia còn có nhiều thứ thú vị để xem…” Yến Nam Quy cười, kéo Bích Lạc hướng gánh hàng rong phía trước đi đến.

“Yến Nam Quy, ta vào trong trước xem người kia đang nhào bột như thế nào” Nhìn về hướng Yến Nam Quy đang vì y chọn ti đái (dây buộc tóc), Bích Lạc xoay người lại, chen vào đám đông cách đó không xa, mọi người đang vây xem người nhào bột kia.
Bích Lạc này! Yến Nam Quy bộ dáng sủng nịch mà lắc đầu, tiếp tục xem xét các loại ti đái trăm màu trăm vẻ khác nhau.
Đôi mắt trong vắt khẽ cười, Bích Lạc hứng thú nhìn trộm người sư phó nhào nặn bột. Đang xem say mê, đột nhiên đầu vai bị vỗ nhẹ một cái —
“Yến Nam Quy, a?” Quay đầu lại, nhưng là một hán tử xa lạ, Bích Lạc ngẩn người, còn chưa kịp hỏi, một bàn tay vô thanh vô tức từ phía sau y vươn ra, đem một khối khăn lụa phủ lên miệng mũi y. Hương thơm ngọt ngào lan vào trong não, Bích Lạc choáng váng quay cuồng rồi rơi vào giấc ngũ.
“Đi mau!” Người phía sau đỡ lấy thân thể mềm mại của Bích Lạc, cùng đồng bạn nhanh chóng biến mất trong đám người —
………………………………………………
“Cổ sư gia, ngươi làm cái gì?” Giọng nam tử thuần hậu, thâm trầm mơ hồ tiến vào tai.
“…”
Người nào đang nói chuyện? Đầu cảm thấy rất choáng váng… Bích Lạc nghĩ muốn cử động một chút, nhưng phát hiện toàn thân vô lực. Y cả kinh, nhưng ngay lập tức thanh tĩnh, chậm rãi nhớ lại tình hình trước khi hôn mê — không phải mới vừa rồi còn ở chợ đêm sao? Hiện tại đang ở nơi nào?
Thân thể mềm nhũn nằm ở trên giường, Bích Lạc len lén hé mắt —
Đập vào mi mắt là bóng lưng một nam tử ăn mặc hoa lệ, tuy rằng hắn chỉ đứng chấp tay tùy ý, lại như thâm sâu khó dò, khí độ bức nhân, trước mặt hắn còn một nho sinh dáng dấp trung niên đang đứng cung kính, chắc chắn là Cổ sư gia gì đó.
Bích Lạc trong lòng khẽ động, y mơ hồ cảm thấy thân ảnh nam tử trước mặt dường như đã gặp qua ở nơi nào đó, còn có, giọng nói kia có chút quen tai, chỉ là trong nhất thời nghĩ không ra. Đang âm thầm tự đánh giá, lại nghe Cổ sư gia nom nóp lo sợ nói: “Chủ tử, ty chức có một diệu kế, có thể đối phó vị kia, nên đã tự ý đem y bắt về, là ty chức sơ suất, không hướng chủ tử bẩm báo trước”.
“Nga, diệu kế gì? Tới nói ta nghe một chút”.
“Được” Cổ sư gia thấy hắn không trách tội, nhất thời tinh thần tỉnh táo, cười nói: “Chủ tử ngài cũng biết, vị kia thích nhất thiếu niên có khuôn mặt xinh đẹp, hì hì, ty chức đã nghĩ nên xem xét chọn một người thích hợp, hạ độc vật lên người y, rồi đem tặng vị kia. Đến lúc đó, hai người cùng chết trên giường, thì, thì…”
Giọng nói càng ngày càng thấp, Bích Lạc nhìn không thấy thần sắc trên mặt hắn, nhưng thấy y bào trên người hắn khẽ run rẩy, lộ vẻ vô cùng sợ sệt.
“Nói xong chưa” Nam tử ung dung nói, tựa như vẫn mang theo tiếu ý, Cổ sư gia run rẩy càng lợi hại, đột nhiên bổ nhào về phía trước quỳ xuống: “Chủ tử thứ tội”.
“Aa, Cổ sư gia, ngươi cư nhiên có khả năng nghĩ ra loại diệu kế này, ngay cả ta cũng phải bội phục ngươi” Nam tử giọng mỉa mai cười lớn.
“Ngươi cho rằng kẻ kia ngu ngốc sao? Không duyên cớ tự nhiên tặng người qua, hắn cũng muốn sao? Tưởng hắn là ngươi à? Thấy mỹ thiếu niên thì đã đánh mất thất hồn lục phách? Nếu không vì ngươi đi theo ta nhiều năm, haa —“
“Đúng, đúng, ty chức đa tạ chủ tử ân đức không giết”. Cổ sư gia nghe hắn ngữ khí buông lỏng, vội vàng nói không ngớt.
“Nhớ kỹ, sau này nếu ta không chỉ thị, không được tự hành động thiếu suy nghĩ, phá hỏng đại sự của ta”.
“Ty chức đã hiểu” Cổ sư gia đứng lên, âm thầm lau mồ hôi, lúng túng nói: “Chủ tử, thiếu niên này phải xử trí như thế nào? Hay là ty chức phái người đưa hắn tống đi, không cần giết hắn diệt khẩu —” Len lén mắt nhìn thân ảnh trên tháp, một thiếu niên diễm lệ như thế, một đao giết chết thực sự đáng tiếc, không bằng âm thầm mang về nhà —
Nam tử đập bàn một cái, đột nhiên cười “Hắn đều đã nghe hết cả buổi, còn muốn sống đi ra ngoài sao?”
Lời vừa nói ra, trong ngực Bích Lạc thình thịch đập loạn một tiếng, y vẫn cố gắng bình ổn hô hấp, không ngờ nam tử từ lâu đã phát hiện y tỉnh lại, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
“Ngươi cũng nghe thấy rồi, còn giả bộ ngủ?” Nam tử xoay người lại, thản nhiên châm biếm —
Dây buộc tóc phát ra ánh sáng màu vàng kim, dưới ánh nến tỏa ra càng thêm rực rỡ, đôi mắt đen láy nhìn quanh phong mang (sắc sảo) bắn ra bốn phía, lợi hại như chim ưng.
“Nguyên lai là ngươi!” Bích Lạc đột nhiên nói.
Này còn không phải Long Diễn Diệu từng gặp qua tại Phong Nhã Lâu sao? Là kẻ mà Tử Minh cố ý đến kinh để hạ thủ!
Mi giương lên, Long Diễn Diệu đôi mắt sắc nhọn nhìn một lượt nét mặt của Bích Lạc: “Là ngươi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.