Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 5:




Sao có thể? Thiếu niên trước mặt cùng chủ tử có quen biết sao? Cổ sư gia lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, thấy Long Diễn Diệu vung tay lên, hắn vội vàng thi lễ cáo lui.
“Haiz, không nghĩ tới tên ngốc nghếch đó cư nhiên đem ngươi bắt về, đúng là chó ngáp phải ruồi” Long Diễn Diệu đi tới bên tháp, từ trên cao nhìn xuống vẻ mặt đề phòng của Bích Lạc: “Có ngươi trong tay, không lo Tử Minh không tới tìm ta, ha ha!”
Dù cho không bắt được ta, Tử Minh cũng sẽ tới giết ngươi! Bích Lạc âm thầm khinh khỉnh, đột nhiên lại hoài nghi — Y theo Tử Minh về Miêu Cương sinh sống, Long Diễn Diệu tách khỏi Phong Nhã Lâu, hắn làm thế nào biết y và Tử Minh có liên hệ?
Long Diễn Diệu ưng mâu (mắt sáng như chim ưng) chợt lóe, đem hết nghi ngờ của y thu hết vào đáy mắt, ngạo nghễ cười nói: “Ta Long Diễn Diệu muốn người nào, tất nắm rõ nhất cử nhất động mọi việc xảy ra xung quanh hắn? Tử Minh vài ngày trước đã tới kinh thành, nhưng vẫn không có đến gặp ta, có chút ngược lại những gì ta đã dự liệu. Bất quá, ngươi đã rơi vào trong tay ta, chỉ cần để thủ hạ đi gieo chút tin đồn là xong, ha —“
Bích Lạc trừng mắt nhìn bộ dáng hắn tươi cười ngạo mạn, trong nhất thời không nói nên lời, Long Diễn Diệu liếc xéo y: “Xem như ngươi may mắn, tha cho ngươi sống thêm mấy ngày”. Một tay hắn nắm lấy vạt áo Bích Lạc, nâng y lên vai.
“Đi đâu?” Bích Lạc vừa giận vừa sợ, mê dược dần dần tiêu tán, khí lực y cũng khôi phục không ít, liền muốn gạt tay Long Diễn Diệu ra, nhưng thân thể lại như chuồn chuồn lắc lư, trong lòng ảo não cực kỳ: Lúc còn ở Miêu Cương, nên cùng Yến Nam Quy học một chút võ nghệ mới phải. Y khẽ cắn đôi môi hồng nhuận: “Thả ta xuống! Aa—“
Long Diễn Diệu nhẹ buông tay, Bích Lạc té thẳng xuống dưới, ngã đến cả người đau nhức, y oán hận ngẩng đầu, đã thấy Long Diễn Diệu xoay người lại, cứ như vậy hướng ra ngoài cửa mà đi: “Ngươi có thể tự đi thì tốt, nhưng đừng có ý định chạy trốn, hắc”.
——
Trong phòng lớn, ngọn đèn dầu phát ra ánh sáng xanh vàng rực rỡ rõ như ban ngày, tiếng sáo êm tai, một đám vũ cơ xinh đẹp tay áo dài nhẹ nhàng tung bay tỏa hương thơm mát, hơn mười cặp mắt xinh đẹp thỉnh thoảng liếc về phía nam tử hoa lệ ngồi trên vị trí chủ tọa, ra sức quyến rũ.
Tên họ Long này thật là phô trương! Bích Lạc lười biếng mà dựa trên ghế, ra vẻ thờ ơ lạnh nhạt. Cả tiểu đội ca vũ, cộng thêm hơn mười tôi tớ và thị nữ yên lặng qua lại, chỉ vì hầu hạ một mình Long Diễn Diệu, chẳng biết hắn đến tột cùng là thần thánh phương nào?
Bích Lạc rầu rĩ gắp một miếng chim trả hà cầu bỏ vào miệng, y chống tay nâng cằm, không khỏi thở dài — Tử Minh sao lại chọc vào cái tên Long Diễn Diệu này? Hại y chịu trận, bị ép đi cùng hắn xem ca vũ. Y thầm nghĩ muốn tìm một chỗ để ngũ, lấy lại thể lực bị Yến Nam Quy làm tiêu hao lúc ban ngày…
Y đột nhiên mất tích, Yến Nam Quy lúc này nhất định lòng nóng như lửa đốt a…
Mí mắt càng ngày càng sụp xuống, Bích Lạc nhẹ nhàng che miệng ngáp một cái, đẩy đĩa thức ăn trên bàn ngọc qua một bên, liền nằm úp sấp xuống bàn, mặc kệ mọi chuyện —
Long Diễn Diệu phẩy tay, ca vũ bỗng nhiên dừng lại, hắn cau mày nói: “Thế nào? Nghệ nhân trong phủ của ta kém cỏi như vậy sao? Khiến ngươi mệt mỏi muốn ngũ.”
Bích Lạc mơ mơ màng màng khẽ ư ư vài tiếng, cả đoàn hát nhạc công vũ cơ trong nháy mắt mặt không còn chút máu, đồng loạt quỳ xuống đất.
Trong sảnh bỗng nhiên yên ắng dị thường làm Bích Lạc thanh tỉnh trở lại, y loạng choạng đứng lên: “Kết thúc rồi sao? Ta ngũ ở chỗ nào đây?”
“Ngươi đúng là rất thoải mái, vừa ăn lại vừa ngũ, không biết tính mệnh người khác đang gặp nguy hiểm sao? Long Diễn Diệu cảm thấy thú vị, thiếu niên này thân là tù nhân, cư nhiên có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh như vậy, thật làm hắn ngạc nhiên.
Đôi mắt thu thủy của Bích Lạc tựa như hơi chớp, y mệt mỏi duỗi thắt lưng một cái, bỗng nhiên cười quyến rũ: “Không có biện pháp a, ngươi không thả ta đi, chẳng lẽ muốn ta một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ sao? Hì, ngươi đã nói qua vài ngày nữa sẽ giết ta, ta đương nhiên càng không thể bạc đãi chính mình”.
Long Diễn Diệu nhìn khóe môi y lộ ra bộ dáng tươi cười mị hoặc, hắn ngẩn ra một lúc rồi cao giọng cười lớn: “Nói có lý, ha ha, có ý tứ. Aha ha ha —“
Bích Lạc nhếch môi, sóng mắt khẽ lưu chuyển: “Nếu ta nói có đạo lý, vậy có thể cho ta đi nghĩ ngơi được chưa a?”
Long Diễn Diệu đứng dậy cười to, hất tay áo: “Theo ta quay về phòng ngũ”.
……………………………………………..
Đã là ngày thứ ba! Bích Lạc nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đèn cầy đang lay động trong phòng sách, mạn bất kinh tâm (thờ ơ) mà chọc chọc mấy quân cờ vây trong chén đá nhỏ — không ngờ bất tri bất giác đã đợi trong phủ ba ngày, Long Diễn Diệu cũng không làm khó y, chỉ là muốn y lúc nào cũng phải theo bên cạnh hắn…
Y khẽ cau mày, ngoảnh đầu lại nhìn nam tử cao quý trước mặt, hắn bộ dáng nghiêm túc đang dựa trên bàn viết viết vẽ vẽ, Bích Lạc nhún vai: Không hiểu Long Diễn Diệu đang bận bịu cái gì, sáng nào cũng ở thư phòng phê công văn, y ngồi một bên cảm thấy rất buồn chán.
Y chán đến chết, đem quân cờ hết ấn lại đẩy làm phát ra âm thanh cộp cộp, không ngừng thở vắn than dài.
“Đừng nháo!”
Bích Lạc bĩu môi: “Ngươi còn muốn ta đợi trong thư phòng bao lâu? Ta buồn bực sắp chết rồi, có thể cho ta về phòng trước để nghĩ ngơi không?”
“Ngươi nói gì a!” Long Diễn Diệu ném công văn trên tay xuống, hai hàng lông mày cao gầy dạt dào hứng thú, mấy ngày nay ở chung, biết thiếu niên gọi là Bích Lạc này lúc nào cũng thuận theo hắn, có chút thú vị, còn không thì y lại phát ngôn ra một hai câu kinh người như vừa nãy, làm hắn cười cả buổi sáng.
Bích Lạc một tay chống cằm, lười biếng nói: “Cũng đã qua ba ngày rồi, rõ ràng không ai đến, xem ra thủ hạ của ngươi làm việc qua loa đại khái, lan tin đồn bị thất bại rồi”.
Long Diễn Diệu sắc mặt hơi trầm xuống: “Ngươi biết cái gì? Nơi này của ta canh phòng nghiêm ngặt, Tử Minh nhất định là không dám làm bừa, chắc đang suy nghĩ kế sách nào đó. Ha ha, bất quá, chỉ cần hắn tới đây, thì đừng nghĩ có thể thoát được ra ngoài”.
Bích Lạc nghiêng đầu nhìn trộm hắn một cái, cười khúc khích nói: “Hắn không thích ngươi, ngươi cưỡng cầu thì có lợi ích gì?”
Long Diễn Diệu hừ một tiếng, con ngươi đen láy lợi hại như chim ưng xẹt qua hàn ý: “Ngươi tuổi còn nhỏ, có thể hiểu được ái tình là cái gì sao? Không được nói lung tung”.
“Vậy thì ngươi hoàn toàn sai rồi” Bích Lạc tấm tắc hai tiếng lộ ra một nụ cười quyến rũ: “Chuyện khác thì ta không dám nói, nhưng mà chuyện này, ta vốn xuất thân từ thanh lâu, ngươi nói thử xem ta hiểu hay không? Hì hì…”
Y chỉ là thuận miệng đề cập đến, cơ bản chẳng hề để ý nhiều, còn cười đến cực kỳ xinh đẹp. Long Diễn Diệu thoáng ngẩn ngơ, bỗng nhiên hắn cười to, gật đầu nói: “Được, được lắm, ngươi quả thật không giống người thường”. Hắn đến gần bên cạnh Bích Lạc ngồi xuống, xoa nhẹ gương mặt khuôn mặt trắng nõn của y, mỉm cười nói: “Người như ngươi, ta chính là lần đầu tiên nhìn thấy, ha ha, rất thú vị”.
“… Ngươi không cảm thấy ta dơ bẩn sao?” Bích Lạc nhưng lại có chút ngây người, vốn tưởng Long Diễn Diệu chắc chắn chán ghét, đem y đuổi ra khỏi thư phòng, rốt cuộc hắn chẳng thèm để ý chút nào.
Long Diễn Diệu hai hàng lông mày phấn chấn mà cười hắc hắc: “Ngươi cho rằng bên ngoài thanh lâu thì sạch sẽ hơn sao? Hừ, ngươi quang minh chính đại bán rẻ tiếng cười mưu sinh, thì có cái quái gì mà không được? Trái lại có một số kẻ giả nhân giả nghĩa, làm ra vẻ đạo mạo, lại lén lén lút lút nam xướng nữ đạo, mới gọi là dơ bẩn”.
Loại chuyện chưa bao giờ nghe thấy này làm đầu óc Bích Lạc một mảnh hỗn loạn, không thể tưởng tượng nổi, y ngơ ngác mở rộng miệng, cũng không biết phải trả lời thế nào cho tốt.
Nhìn thiếu niên tinh quái trước mặt đang ngây ra như phỗng, Long Diễn Diệu cười nhẹ vài tiếng, nén chặt tâm tư, tay hắn bắt lấy hàm dưới của y, cúi đầu, cái lưỡi gian xảo đã tiến vào trong miệng Bích Lạc quấn lấy đầu lưỡi của y —
Aa?! Cảm giác tê dại ẩm ướt khiến Bích Lạc đột nhiên giật mình, y phút chốc hoàn hồn lại, không cần nghĩ ngợi liền hướng trên mặt Long Diễn Diệu đánh một quyền.
Long Diễn Diệu dễ dàng nắm lấy tay y, lông mày hất lên càng cao: “Không ngờ ngươi động thủ lại nhanh nhẹn thế, thực là càng ngày càng thú vị, Ha ha!”
“Thú vị cái rắm!” Bích Lạc chán nản, nện một quyền khác vào ngực hắn: “Vương bát đản, buông tay — a nha —“
Nắm tay như đấm vào thiết bản, Bích Lạc đau đến mức liên tục vung vẩy, Long Diễn Diệu cười thỏa mãn: “Thật là có ý tứ, ha ha, ta ngược lại có chút không muốn giết ngươi”.
Nâng khuôn mặt diễm lệ của Bích Lạc lên cao, Long Diễn Diệu tại mũi y nhẹ nhàng búng một cái, cười nói: “Dường như lưu ngươi lại để nói chuyện giải sầu cũng không tệ”.
Bích Lạc hừ một tiếng khinh miệt, đem y xem như tiểu miêu tiểu cẩu nuôi để giải sầu sao? Y một cước đá tới, cả giận nói: “Cút ngay!”
Chân vừa nhấc, đã bị Long Diễn Diệu dễ dàng tóm lấy vặn một cái, đem Bích Lạc quăng ngã xuống đất, cũng không để ý y đang chửi bậy, đem toàn thân áp xuống người y, tự tiếu phi tiếu (cười mà như không cười) nói: “Ngươi điêu hoa kiêu ngạo như vậy, đối với chủ nhân gia ta cũng dám động thủ, ha hả, xem ra ta phải giáo huấn ngươi một chút mới được”. Hắn bắt lấy đôi môi hồng nhuận của y bắt đầu hôn cắn.
Bích Lạc bị hắn ép tới vô pháp nhúc nhích, trong lòng đã đem tổ tông mười tám đời của Long Diễn Diệu ra mắng hết một lần. Phát hiện đầu lưỡi trơn trượt đang dao động trên môi định vói vào trong miệng, y trừng mắt rồi đưa lưỡi chủ động cùng Long Diễn Diệu dây dưa quấn nhiễu —
Không ngờ tới Bích Lạc lại hùa theo làm Long Diễn Diệu hết sức sửng sốt, lưỡi Bích Lạc đã luồn vào trong miệng hắn, tinh tế liếm qua hàm trên, kỹ xảo vô cùng thành thạo đảo qua đảo lại vài cái, Long Diễn Diệu chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, dục hỏa dâng trào, hô hấp trở nên cấp bách hơn, hắn dồn sức ngồi dậy, trầm giọng nói: “Ngươi làm cái gì?” Sắc mặt thật khó coi, hắn vốn chỉ muốn đùa thiếu niên bướng bỉnh trước mặt một chút, vậy mà lại bị Bích Lạc dễ dàng khơi mào dục vọng, không khỏi có chút thẹn quá thành giận.
Bích Lạc hì hì cười, chậm rãi khởi động thân thể, khóe miệng hiện lên giọng mỉa mai: “Ngươi không phải thích Tử Minh sao? Sao lại dễ dàng động tình với người khác như vậy, ha, thật buồn cười! E rằng ngươi cũng không thực sự để ý hắn a!”
Bộ dáng tươi cười xinh đẹp hàm chứa vô vàn trào phúng, dưới ánh nến càng thêm cực kỳ mị hoặc, ánh mắt Long Diễn Diệu tối sầm lại, chậm rãi lộ ra vài phần tà khí: “Ngươi nói nghe cũng có lý, hắc hắc, bất quá, ngươi đã làm cho ta động tình, cũng đừng có trách ta —“
Bích Lạc trong lòng thầm kêu không ổn, còn chưa kịp đứng dậy, thân thể cao to của Long Diễn Diệu đã bao phủ lên người y, tay không thành thật mà tiến vào trong y phục —
“Buông ra!”
Vuốt ve thắt lưng mịn màng tinh tế của Bích Lạc, Long Diễn Diệu cười khẩy nói: “Chính ngươi muốn đùa với lửa, còn sợ gì chứ?” Ngón tay nhằm hướng nhũ tiêm y mà vân vê chà xát, Bích Lạc không nhịn được run lên, thân thể rất quen thuộc tình dục cực kỳ mẫn cảm, ngay lập tức liền bất chấp lý trí mà mềm nhũn ra, y giận dữ nhìn Long Diễn Diệu: “Mau buông tay, ha — aa—“
Dục vọng đột nhiên bị một bàn tay kịch liệt nắm lấy, Bích Lạc dồn sức phản kháng, thân thể lại không chịu nổi sự khống chế của Long Diễn Diệu mà tùy ý vặn vẹo, hai mắt đã nhiễm một tầng hơi nước mờ nhạt, nhưng vẫn không ngừng mắng chửi: “Ngươi, con rùa Vương Bát Đản này, a — buông, buông ra —“
“Ngươi như thế này đúng là mê hoặc lòng người a!” Long Diễn Diệu bị dáng vẻ mị hoặc của y làm cho dục hỏa càng ngày càng tăng vọt, xoay tay lại liền cởi y phục chính mình.
“Muốn chạy trốn sao? Ha hả — ngươi không chạy thoát được đâu” Long Diễn Diệu nhìn Bích Lạc bộ dạng phẫn nộ kinh hoảng, thiếu niên này vậy mà có thể làm hắn không thể khống chế được, đêm nay hắn mà không hung hăng yêu thương y một phen thì đúng là có lỗi với chính mình.
Đang cười đến tà mị, ngoài cửa sổ lại vang lên một tiếng quát to: “Họ Long kia, đừng có quá phận —” thanh âm dồn nén tới cực thấp, nhưng vẫn tràn ngập tức giận như xưa.
“Yến Nam Quy —” Bích Lạc vừa mừng vừa sợ nhìn nam tử vừa từ cửa sổ nhảy vào, dùng sức đạp một cước, Long Diễn Diệu không đề phòng bị ngã sang một bên, Bích Lạc vội vàng chạy vội tới bên cạnh Yến Nam Quy.
“Thiếu chủ của ngươi đâu?” Long Diễn Diệu nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
“Thiếu chủ không có rỗi rãi cùng ngươi dây dưa đâu? Cáo từ!” Yến Nam Quy đỡ lấy Bích Lạc rồi nhanh chóng phóng ra ngoài, chỉ nghe Long Diễn Diệu ha ha cười, cũng không đuổi theo.
Chạy như bay một mạch ra khỏi thư phòng, không thấy lấy nửa tên thị vệ, Yến Nam Quy sắc mặt thâm trầm, lẩm bẩm: “Họ Long này đang làm cái quỷ gì? Cả vương phủ to như vậy lại không có đến một người trực đêm?”
“Ách, vương phủ cái gì?”
Bích Lạc vừa phân tâm, dưới chân vấp một cái suýt nữa té ngã, Yến Nam Quy vội vàng nâng y: “Ngươi không biết sao? Hắn chính là vị hoàng đệ nhỏ tuổi nhất trong hoàng gia”.
A?! Bích Lạc nhất thời mở to miệng không biết nói gì, tên Long Diễn Diệu kia tuy rằng khí thế bức người, nhưng lúc nãy cợt nhã trêu đùa y như vậy có điểm nào tương tự một vị hoàng gia?
“Bích Lạc? …” Thấy y ngơ ngác dừng bước, Yến Nam Quy chau mày, vừa định tới cõng y lên, bỗng một ánh mắt hàn quang lóe lên, sáng như lưỡi dao rơi ập xuống đầu —
Kéo mạnh Bích Lạc thối lui hai bước, bả vai Yến Nam Quy đột nhiên cảm thấy một trận đau nhức, máu phút chốc loang ra ống tay áo, Bích Lạc sắp buộc miệng kinh hô, hắn vội lấy tay che miệng y lại, từ chỗ tối có hai người đi ra, con ngươi Yến Nam Quy hơi co rút lại —
Hai người tướng mạo giống nhau như đúc, từ thân hình đến quần áo. Con mắt bạch đa hắc thiểu (nhiều màu trắng ít màu đen) lạnh lùng lãnh mạc, đồng dạng không hề tức giận, điểm khác biệt duy nhất là thanh đao trong tay hai người, một người cầm bên tay trái, một người cầm bên tay phải.
“Các ngươi không được đi —“
“Trở lại thư phòng —“
Hai người mỗi người lần lượt nói một câu, ngay cả thanh âm cũng thập phần tương tự, Bích Lạc chớp mắt quan sát, nếu như nhắm hai mắt lại, y sẽ tưởng chỉ có một người đang nói chuyện.
“… Nguyên lai là Dạ La Sát thuộc hạ của Vô Song công tử” Yến Nam Quy xưa nay gương mặt trầm ổn cũng không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc, đem Bích Lạc che chở ở phía sau: “Hồng Trần giáo khi nào cùng triều đình có liên hệ?”
Dạ La Sát hai người mặt vô biểu tình nhìn hắn, Yến Nam Quy âm thầm thở dài, hắn quá sơ suất, sớm biết có người của ma giáo ẩn nấp trong vương phủ, đã nói phải đợi đến khi tìm được thiếu chủ sẽ cùng đến đây cứu người, thế mà lúc này lại —
“Yến Nam Quy, ngươi tốt nhất nên thúc thủ chịu trói đi, miễn cho liên lụy người bên cạnh ngươi”.
Long Diễn Diệu nhẹ nhàng phất tay áo, ngạo nghễ bước đến, Dạ La Sát đối hắn đồng loạt khom người sau đó nhanh chóng ẩn vào trong màn đêm, tựa như quỷ mị.
Bích Lạc đôi ngươi sáng như làn thu thủy trừng mắt nhìn hắn, Long Diễn Diệu hướng y cười tà mị: “Ta đã nói ngươi không chạy thoát được đâu, hắc hắc!”
Vương bát đản! Bích Lạc đang định chửi ầm lên, đột nhiên bên hông tê rần, y bị điểm huyệt ngũ, lập tức ngã vào trong lòng Yến Nam Quy.
“Xem ra lúc trước thiếu chủ nói không sai, ngươi quả thực cùng ma giáo cấu kết, là muốn trừ khử thái tử soán vị sao? Khó trách ngươi đối với thiếu chủ nhà ta dây dưa không rõ, ta xem ngươi chính là muốn giết người diệt khẩu” Yến Nam Quy nhẹ nhàng thở dài.
Long Diễn Diệu nhếch mày: “Thiếu chủ nhà ngươi bằng lòng cho ta lợi dụng, ta đương nhiên sẽ không giết hắn” Đôi ưng mâu lợi hại đảo qua Bích Lạc đang được Yên Nam quy ôm chặt trong lòng, hắn cười nói: “Ngươi đối với y rất quan tâm, điểm thụy huyệt (huyệt ngũ) của y, sợ y biết nhiều mà mất mạng sao? Ha ha, ngươi yên tâm, người kỳ lạ thú vị như y ta thật không nỡ giết, Aha ha —“
Tiếng cười ngạo mạn vang vọng khắp bầu trời đêm, Yến Nam Quy lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.