Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 21:




Buông đũa xuống, Bích Lạc bảo cung nhân mang trà hoa nhài đến để súc miệng, sau đó dọn dẹp bữa tối. Đợi đến khi cung nhân đều rời khỏi nội điện, y mới chậm rãi châm thêm nến, trong lòng nôn nóng cùng bất an — lúc hồi cung mới biết, sau khi y xuất cung không bao lâu, Long Diễn Diệu cũng giục ngựa đuổi theo, hiện tại đã qua canh một nhưng hắn còn chưa trở về, hay là xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn? …
Tay bỗng run lên làm tắt một ngọn nến, ánh sáng trở nên u ám, Bích Lạc ngơ ngẩn ngồi xuống, lấy ra bình sứ nhỏ mà Phong Tế Tuyết đã đưa cho y, dùng thuốc bột bên trong bỏ vào ấm trà, nhẹ nhàng khuấy đều —
Mê dược này vốn định dùng để đối phó với cung nhân chỗ hoàng hậu cùng Lý quý phi, giúp Đào Tranh hành động, nhưng vẫn chưa kịp dùng, bất quá lúc này vừa vặn giúp chính mình thoát thân. Bích Lạc khẽ nhắm mắt, lộ ra nụ cười chua chát, nếu như ở trước mặt Long Diễn Diệu uống hết chung trà này, dược tính phát tác, Long Diễn Diệu nhất định cho rằng y đột nhiên chết bất đắc kỳ tử a… Lúc y xuống núi đã căn dặn Đào Tranh sau canh hai đến tẩm cung, cướp lấy “thi thể” của y, làm cho Long Diễn Diệu từ nay về sau triệt để tuyệt vọng. Nhưng mà, Đào Tranh có thể đối phó nổi Long Diễn Diệu sao?
Mày đang cau lại chợt thả lỏng, Bích Lạc đột nhiên nhớ lại lời Phong Tế Tuyết đã nói ngày đó, không khỏi thở dài, y sao lại quên, thuốc này còn có thể khiến người tập võ tạm thời mất hết sức lực. Chỉ cần cho Long Diễn Diệu uống một ít, Đào Tranh liền thuận lợi hành động.
Kế sách này không được có bất kỳ sơ hở nào a, Bích Lạc tỉ mỉ suy xét lại một lần, cảm thấy không còn kẽ hở nào, mới thở dài đóng nắp ấm trà lại, hiện tại Long Diễn Diệu còn chưa về…
Sao còn chưa trở về? Chăm chú nhìn ánh sáng phát ra từ ngọn đèn, Bích Lạc vô thức xoay xoay ấm trà trong tay, tâm trạng lo lắng cùng bàng hoàng.
“Soạt” một tiếng, bức rèm che đột nhiên bị nhấc lên, thân ảnh hoa phục kim quan cao ráo chậm rãi đi tới trước mặt Bích Lạc —
“Ngươi đã về!”
Bích Lạc mừng rỡ bước lên phía trước, tâm đang hoảng sợ rốt cuộc cũng buông xuống: “Ngươi đã đi đâu? Ta đợi ngươi nửa ngày rồi, có muốn dùng bữa tối hay không?” Thấy Long Diễn Diệu nhăn trán dường như mang theo vô hạn mệt mỏi, tâm tình y cũng không khỏi chìm xuống: “Ngươi rất mệt sao? Ta đi chuẩn bị nước nóng cho ngươi tắm rửa —“
“… Không cần…”
Long Diễn Diệu thở một hơi thật dài ngồi xuống bên cạnh bàn, tay chống lên trán lặng lẽ một hồi, mới gượng gạo nói: “Ta rất mệt mỏi…”
“Long Diễn Diệu?”
Bích Lạc mở to đôi mắt sáng, Long Diễn Diệu cư nhiên lại lộ ra vẻ mặt chua xót cùng mất mát như vậy? … Tâm y đột nhiên run lên, nhất thời không biết làm sao trả lời, miễn cưỡng cười cười, châm trà: “Trà ta vừa pha, uống một chén để nâng cao tinh thần a…”
Đôi ưng mâu đen nhánh đảo qua đôi mắt sáng tựa làn thu thủy trước mặt, nhìn chăm chú vào chén trà. Ánh mắt thâm thúy tựa như muốn đem tâm tư của y nhìn thấu —
Bích Lạc cả người chấn động, vẻ mặt giống như đang tránh né.
Ngươi đang sợ cái gì? Không dám nhìn ta sao? Bình tĩnh nhìn đôi môi đỏ mọng đang khẽ run rẩy, Long Diễn Diệu giống như bị ánh lửa sáng lóa chiếu vào, không kịp thích ứng mà nhắm mắt lại, tiếp nhận chén trà trên tay Bích Lạc, uống một hơi cạn sạch.
Uống xong trà vẫn như cũ không nói một lời, chỉ ngưng mắt nhìn Bích Lạc. Đôi mắt sắc bén, chuyên chú làm Bích Lạc có chút sợ hãi, y miễn cưỡng cười, cũng tự rót cho chính mình một chén trà, nâng tới bên miệng, nhưng tay lại không ngừng run rẩy — uống xong chén này, y rất nhanh sẽ “chết” trước mặt Long Diễn Diệu…
Vài giọt nước trà tràn ra khỏi chén, môi càng thêm run rẩy đến lợi hại — y sẽ “chết”, sẽ biến mất khỏi bên cạnh Long Diễn Diệu, nhưng có phải một ngày nào đó, y cũng sẽ từ trong tâm của hắn mà biến mất? Y “chết” rồi, Long Diễn Diệu sẽ có bao nhiêu thương tâm? Sẽ thương tâm bao lâu? Sau này có yêu người khác hay không? Sẽ quên mất y? …
Không muốn “chết”! Không muốn ngươi quên ta! Nhưng ta, chỉ có con đường này có thể đi! So với tương lai bị phát hiện sự thật, khiến ngươi suốt đời căm hận ta, ta tình nguyện chọn lựa hiện tại ly khai ngươi, giữ lại hồi ức tốt đẹp để vượt qua quãng đời còn lại!
Nói ta khờ, nói ta ngốc, đều có thể. Ta chỉ đơn giản không muốn từ trong mộng của ngươi tỉnh lại…
Bích Lạc nhắm hai mắt, mở to miệng muốn uống trà —
“Ngươi vì sao không hạ độc trong nước trà?”
Một câu nói bình thản không hề có mảy may lo sợ nào, nhưng lại tựa như tiếng sấm nổ giữa đất bằng phẳng, khiến hai tai Bích Lạc “ầm ầm” không ngớt, chén ngọc “cạch” một tiếng rơi xuống đất, mảnh vụn cùng nước trà bắn tung tóe lên người, y cũng không hề hay biết, chỉ ngây ngốc nhìn Long Diễn Diệu ẩn hiện dưới ánh nến lờ mờ, gương mặt lúc sáng lúc tối, hô hấp tựa như ngưng đọng trong nháy mắt.
Long Diễn Diệu đột ngột cười: “Ngươi không phải rất hận ta sao? Hận đến không tiếc để kẻ thù lăng nhục ngươi, cũng muốn lưu hắn lại, nhìn hắn mất đi tất cả sao? Vì sao không tiếp tục báo thù? Tuy rằng ta phế đi võ công của ngươi, nhưng ngươi có rất nhiều cơ hội tiếp cận ta, giống như hiện tại, nếu như ngươi hạ độc trong trà, thì ta đã chết rồi? Vì sao không ra tay? …”
Thân thể kinh hãi đến chết lặng, chỉ thấy môi Long Diễn Diệu liên tục khép mở, trong óc ong ong như muốn vỡ ra, một thanh âm trong đầu chợt lóe lên — hắn đã biết, hắn đã biết hết, hắn cư nhiên cái gì cũng đều biết hết!
“Ta theo ngươi tới Mai Sơn, cái gì cũng đều nghe được…”
Long Diễn Diệu ngậm cười, nhìn vẻ mặt hoảng sợ đến dại ra của Bích Lạc, khuôn mặt diễm lệ kia, từng làm hắn điên đảo thần hồn, lúc này lại xa lạ như vậy! Cũng vết sẹo kia, từng làm hắn thương tiếc không thôi, lúc này lại vặn vẹo, co quắp đáng kinh tởm như vậy… Hôm nay mới phát hiện, hóa ra là khó coi đến như vậy… Khiến hắn nhịn không được muốn cười to, cười vặn vẹo điên cuồng!
Ngẩng đầu, nụ cười móp méo này — không biết là đang cười Bích Lạc, hay là đang cười chính mình?
“Hóa ra những gì ta đã làm, tất cả chỉ là đang ô nhục ngươi! A ha ha… Hóa ra ở trong lòng của ngươi, ta chỉ là hung thủ hại chết người mà ngươi yêu! Ngươi chẳng qua chỉ muốn trả thù cừu nhân! Ta thật đúng là ngu xuẩn!”
Trên đời này, có lẽ không có người nào còn ngu xuẩn hơn ta…
“Đem ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhìn ta vì ngươi mà xoay như chong chóng, ngươi, nhất định rất đắc ý đi!” Tiếng cười dần dần chìm xuống, đôi ưng mâu tối tăm, trầm lắng đầy vẻ đe dọa.
“Không phải —” Bích Lạc đột nhiên thối lui vài bước, chính mình lại giẫm lên một mảnh chén vỡ, góc cạnh sắc nhọn bỗng chốc đâm thủng giầy bạc, tiến vào lòng bàn chân, đau nhức từ bên dưới ngấm ngầm tiến vào lòng ngực, xông lên đỉnh đầu.
“Ta không có…” Bích Lạc lắc đầu, hai huyệt Thái Dương đều đang đập loạn thình thịch, môi tái nhợt không còn chút máu, cả người run lên, nhưng không tiếp tục nói gì — Ta không có gì?
Nói ta không có hận ngươi sao? Đó là giả! Ngay từ đầu ta đã căm hận ngươi, muốn ngươi nếm thử tư vị thống khổ tuyệt vọng khi mất đi tất cả! Nói ta không có hại ngươi sao? Này cũng là giả! Ta cùng thái tử tính kế ngươi, bảo Tử Minh viết thư, đều từng bước từng bước một đem ngươi đẩy xuống chỗ nguy hiểm! Nói ta không có lừa ngươi sao? Này càng là giả! Ta đối với ngươi, tất cả đều là dối trá, sau lưng ngươi mưu mô, tính toán bao nhiêu lần ngay cả chính ta đều không nhớ rõ!
Nhưng có một điểm, ta rất rõ ràng! Đó là ta thực sự yêu ngươi!! Này tuyệt đối không phải là giả!!! Nhưng hiện tại ngươi đã không còn có thể tiếp tục tin tưởng ta…
Con ngươi hắc ám không có bất luận ôn nhu hay cảm tình nào… Bích Lạc phải vươn tay nắm chặt màn gấm, mới có thể tận lực chống đỡ thân thể dường như đã muốn xụi lơ, tim khẽ co giật, thống khổ đến mức hít thở không thông — Ta cũng đã quyết định ly khai ngươi, tại sao còn muốn tại thời điểm cuối cùng đánh nát giấc mộng của ta? Tại sao ngay cả một hồi ức ôn nhu của ta cũng đoạt đi mất?
Ngươi sẽ không tiếp tục yêu ta, sẽ không…
“Long Diễn Diệu…”
“Đừng gọi ta!” Thanh âm gần như là rống giận, Long Diễn Diệu hung hăng đá một cước làm ngã lăn án thư, ánh mắt cuồng nộ quét tới bức rèm che, những cung nhân nghe thấy tiếng động lớn đang chạy đến, nhưng sợ hãi lưỡng lự không dám đi vào —
“Cút! Tất cả đều cút hết đi!”
Hắn quay đầu lại, nắm lấy vai Bích Lạc, mười ngón tay mạnh mẽ như muốn bóp nát xương cốt của y.
“Ngươi, vì sao lại gạt ta? Vì sao phải gạt ta yêu thương ngươi? Vì sao? …”
Vì sao? … Một luồng nhiệt dâng lên nơi cổ họng, tiếng gào thét bị ngạnh lại, cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể mạnh mẽ cầm lấy vai Bích Lạc — Vì sao phải lừa gạt ta? Gạt ta yêu thương ngươi, sau đó để ta phát hiện hóa ra tất cả đều là giả dối!
Tất cả đều chỉ là một âm mưu! Mà ta, lại giống như một kẻ ngu ngốc cắm đầu vào cái bẫy của ngươi, bị ngươi dắt mũi! Vì ngươi mà lo lắng, vì ngươi mà say mê, vì ngươi mà buông tha quyền thế địa vị cả đời theo đuổi, rốt cuộc, ngươi lại nói cho ta biết, tất cả đều là giả! Ngươi hận ta!
Ta còn tưởng rằng ngươi yêu ta… Hóa ra, ngươi hận ta đến như vậy…
Ngươi thực sự rất tàn nhẫn! Ngươi muốn ta mất đi tất cả, muốn ta nếm thử tư vị hai bàn tay trắng, hôm nay, ngươi đã làm được rồi!
“Ngươi rất ngoan độc!!!”
Đầu ngón tay cắm thật sâu vào cơ thể, Bích Lạc cắn môi, nhưng không có phát ra nửa điểm âm thanh, y hơi nghiêng đầu, không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt phẫn nộ méo mó của Long Diễn Diệu.
Không nghe được bất luận một lời giải thích hay tranh cãi nào, ngón tay Long Diễn Diệu từng ngón từng ngón một buông ra, thê lương cười nói: “Ngươi hiện tại đã thỏa mãn chưa! Ta cuối cùng cái gì cũng không có… A, ta còn muốn cùng ngươi ly khai kinh thành, tìm một chỗ yên ổn sống hết cuộc đời này… Nhưng ngay cả ngươi cũng đã mất đi —” Ngươi thà ở Mai Sơn làm bạn cả đời cùng một kẻ đã chết, cũng không nguyện theo ta cùng một chỗ! Ngươi, thực sự hận ta như vậy sao? …
Long Diễn Diệu vừa nói cái gì ly khai kinh thành? Là muốn y cùng hắn sống một đời sao? Ngôi vị hoàng đế không phải là tâm nguyện nhiều năm của hắn hay sao, hắn làm sao có thể buông bỏ? Bích Lạc mờ mịt nhìn hắn, đột nhiên mở to hai mắt, Long Diễn Diệu chìa tay đến trước người y —
Từ trong lòng bàn tay mở ra, dần dần xuất hiện một sợi dây buộc tóc. Mặc dù dính bùn đất, nhưng màu sắc vẫn giống như lúc ban đầu, dưới ánh nến thật lộng lẫy và rực rỡ, tự lam phi lam, tự lục phi lục…
*Tự lam phi lam, tự lục phi lục: Dường như xanh lam mà không phải xanh lam, dường như xanh lục mà không phải xanh lục à màu ngọc bích í.
Sao có thể không nhận ra? Là dây buộc tóc mà Yến Nam Quy tặng cho y, cũng là khi đó y đã quấn lên tay Yến Nam Quy để hắn an nghỉ! Nhưng, tại sao lại nằm trong tay Long Diễn Diệu?!
Toàn thân chợt cảm thấy lạnh lẽo như ngã xuống hầm băng, Bích Lạc nghe được tiếng hai hàm răng đang “khanh khách” đập vào nhau, thanh âm phát ra tựa hồ không phải của chính mình: “Ngươi, ngươi đào, mộ của hắn …” Long Diễn Diệu, nghìn vạn lần đừng nói cho ta biết đó là sự thật! Nghìn vạn lần không nên!!
“Đúng!”
Một chữ phát ra chắc như đinh đóng cột tiến vào trong tai, trong ngực Bích Lạc trống rỗng, thân thể mơ hồ có một nơi nào đó đang bị vỡ vụn thành từng mảnh…
“Ta không chỉ đào mộ của hắn, còn đem xương cốt của hắn đốt thành tro bụi, rải khắp Mai Sơn. Như vậy, ngươi sẽ không còn cách nào cùng hắn ở một chỗ… A ha ha…” Long Diễn Diệu gượng cười, ném dây buộc tóc xuống: “Ngươi muốn hận ta, thì cứ việc hận đi! Nhưng ta, tuyệt đối không cho phép ngươi rời khỏi ta —” Ta buông tha hết thẩy, chính là vì muốn cùng ngươi ở một chỗ, nếu như mất đi ngươi, ta đây làm tất cả những chuyện đó, đều có ý nghĩa gì?
Còn ý nghĩa gì? …
Tất cả đều sụp đổ hết rồi! Cả tim cả phổi dường như đều bị Long Diễn Diệu tàn nhẫn cấu xé ra khỏi thân thể, vừa kéo xé, vừa chà đạp.
“Aaa — —” Tiếng thét chói tai đầy phẫn hận cắt đứt bầu không khí trống trải, Bích Lạc điên cuồng nhào về phía trước, cắn mạnh lên cánh tay Long Diễn Diệu, cố sống cố chết mà ra sức cắn — điên rồi, thực sự điên rồi. Cái gì cũng trống rỗng, chỉ biết là phải cắn, là hắn cướp đi tất cả, ngay cả thi cốt của Yến Nam Quy cũng không buông tha, ngay cả một chút ảo tưởng cuối cùng của y cũng phải đánh vỡ, ngay cả một nơi để trốn tránh cuối cùng cũng bị hắn phá hủy!
“Bích Lạc!”
Lực cắn mạnh đến mức cắm sâu vào gân cốt! Hận ý thấu xương! Long Diễn Diệu cau mày, muốn đẩy Bích Lạc đang điên cuồng ra, bỗng nhiên đầu một trận chao đảo, tay chân mềm nhũn xuất không ra nửa phần khí lực —
Long Diễn Diệu kêu lên một tiếng, rốt cuộc vô lực mà ngã xuống đất, máu tươi trên cánh tay chảy ròng ròng.
“Ngươi quả nhiên đã hạ độc trong trà, ha ha…” Tiếng cười vang vọng khắp trong điện, so với tiếng khóc càng thêm phần thê lương hơn: “Bích Lạc, ngươi thực sự rất tàn nhẫn…”
“Phốc” một tiếng nôn ra khối thịt trong miệng, khóe môi Bích Lạc dính máu, tóc tai bù xù nhìn như lệ quỷ, hai tròng mắt đầy cuồng loạn, y cúi đầu, lại ở trên tay Long Diễn Diệu liên tục cắn xé.
Máu, như dòng suối nhỏ chảy xuôi, nhiễm đỏ cả mặt đất, cũng nhiễm đỏ cả hai mắt.
“Ngươi hận ta đến như vậy sao? …”
Vết thương đau như bị nung bỏng, máu không ngừng tuôn ra, tâm cũng không ngừng rét run, đau đến quặn người…
Cừu hận tràn ngập dường như muốn ăn sống nuốt tươi mà cắn xé thân thể hắn, người này, thật sự là Bích Lạc sao? Người từng nằm trong lòng hắn khéo léo làm nũng, trong đêm đại hôn của hắn khóc đến thê lương mờ mịt, cho dù đang ngủ vẫn không ngừng rơi lệ, thật sự là y sao? …
“Ta không tin! Ta không tin!”
Ta sao có thể tin tưởng, ngươi lại đối xử như vậy với ta?! Cùng ta ở một chỗ lâu như vậy, lẽ nào tất cả đều là hư tình giả ý? Ngươi ngay cả một chút cũng chưa từng cảm động qua sao? Một chút cũng không có?!
Ta không tin! Ta không tin! Ta không tin!!!
“Ngươi thích ta, Bích Lạc! Đúng hay không? Ngươi nói a, nói ngươi thích ta! …”
Ta thích ngươi? … Bích Lạc ngẩng đầu, mái tóc dài rối tung, tán loạn, trong mắt Bích Lạc tràn đầy huyết quang, si ngốc nở nụ cười, huyết quang theo khóe miệng nhỏ xuống từng giọt, là máu của Long Diễn Diệu —
“Ngươi cướp đi tất cả của ta, ta làm sao có thể thích ngươi? Ta hận ngươi! Ta hận ngươi nhất!” Vì sao ngay cả một chút ôn nhu cuối cùng trước lúc chia tay cũng không cho ta mang đi? Vì sao muốn đem giấc mộng của ta triệt để đánh nát? Vì sao ngươi phải làm cho ta hận ngươi?
“Ta hận ngươi —“
Lại một ngụm cắn lên đầu vai Long Diễn Diệu, thật muốn cứ như vậy đem ngươi xé nát đi, cho ngươi vĩnh viễn biến mất, ta mới có thể lừa dối chính mình rằng chưa từng quen biết ngươi! Cũng chưa từng yêu ngươi! Cũng sẽ không tiếp tục si mê ngươi!
Bích Lạc điên cuồng khiến kẻ khác phải khiếp sợ! Long Diễn Diệu hét thảm một tiếng, trên đầu vai nhất thời không phân rõ máu thịt, toàn thân kịch liệt run rẩy, y phục, thấm đỏ một mảng lớn —
Máu ướt sũng da thịt, đau nhức hừng hực như bị hỏa thiêu.
Ngươi là muốn đem ta cắn thành từng mảnh? Ngươi thực sự hận ta đến mức này? Ta không tin! Ta không tin a! Bích Lạc!!
“Ta không tin! Ngươi thích ta! Ngươi thích ta ôm ngươi, hôn ngươi, những chuyện này ta đều biết hết! Tại sao ngươi không thừa nhận?”
“A —” Bích Lạc thét chói tai, bịt kín miệng Long Diễn Diệu — Ngươi đã cướp đi ảo tưởng cuối cùng của ta, tại sao còn bức ta thừa nhận yêu ngươi? Ta không yêu ngươi, một chút cũng không!
Một cái tát hạ xuống trên mặt Long Diễn Diệu: “Ta vốn không yêu ngươi! Ta làm sao lại thích một kẻ đã ô nhục ta? Không được nói ta thích ngươi nữa! Không được nói —“
“Ngươi thích ta, tại sao không chịu thừa nhận?” Long Diễn Diệu nhịn đau gượng cười: “Ta không tin, ngươi đối ta một chút tình ý cũng không có! Ta không tin!”
“Ta không có! Không có! Ngoại trừ hận ngươi, ta cái gì cũng không có!”
Tiếng cười thê lương còn đang tiếp tục, giống như lưỡi dao sắc bén cắt qua người Bích Lạc, đau nhức tựa như tim phổi đều bị moi ra ngoài, như đầu óc đều bị bổ ra.
Không nên tiếp tục nói ta thích ngươi!
Bích Lạc ngẩng cổ, tóc dài trong không trung bay loạn xạ, hai mắt lóe ra điên cuồng mê loạn vô tận — Ta cho đến bây giờ đều không thích ngươi ôm ta, hôn ta! Ta chỉ hận ngươi! Hận ngươi!
“Ta hận ngươi, Long Diễn Diệu!” Hai tay tách vạt áo Long Diễn Diệu ra, xé nát y bào hoa lệ.
“Bích Lạc? A — —“
Thân thể tựa hồ bị chia làm hai nửa, Long Diễn Diệu cứng người căng thẳng, gắt gao trừng mắt nhìn Bích Lạc. Mồ hôi chảy xuống ròng ròng.
“Ta hận ngươi, từ lần đầu tiên ngươi đối ta như vậy, ta đã thề sẽ khiến ngươi mất đi tất cả —” Bích Lạc ưỡn lưng, chỉ nghe được vài thanh âm nhàn nhạt phát ra, máu từ địa phương đột ngột bị xỏ xuyên tràn ra, nhiễm ướt vị trí đang kết hợp của hai người.
Cơ thể co giật, đau nhức từ đùi nhanh chóng lan ra ngoài. Thân thể nứt rồi, tâm, cũng nứt ra rồi. Ma sát nóng rực giống như que hàn đang ở trong cơ thể thi hình, máu từ hậu đình tràn ra nóng hổi, dính trên quần áo, nhưng thân thể chỉ cảm thấy băng lãnh, khắp cả người đầy mồ hôi lạnh.
Không có bất luận âm thanh gì, con ngươi đen cũng đình chỉ chuyển động, chỉ nhìn Bích Lạc, chăm chú mà nhìn —
“Hận ta sao? Lúc trước ngươi chính là đối đãi với ta như thế này, khi ta vừa mất đi Yến Nam Quy! Ngươi nói xem, ta có thể không hận ngươi sao? Ngươi nói xem, ta làm thế nào để thích ngươi?” Bích Lạc điên cuồng cười lớn, xoa xoa làn mi vì đau đớn mà cau lại của Long Diễn Diệu.
“Hiện tại ngươi còn chưa tin là ta hận ngươi sao? Ngươi còn muốn nói ta thích ngươi không?”
“Ngươi nói đi a —“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.