Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Chương 27.1:




“Vù” một tiếng, mũi tên mạnh mẽ phóng ra khỏi dây cung, lao đi với tốc độ cực nhanh, xuyên ngang thân một con chim đang bay, kéo theo từng đường tơ máu rơi xuống nền tuyết —
Long Diễn Diệu thu cung, không nhịn được mà cất tiếng cười lớn, vùng hoang dã trống trải nhất thời bị tiếng cười của hắn đánh tan sự yên lặng vốn có.
“Thụy Đình a Thụy Đình, ngươi hao tâm tổn sức làm gì, kết cục bản thân lại lâm bệnh nguy kịch, xem ra ông trời cũng không muốn ngươi làm hoàng đế, ha ha… Ngai vàng này, đã định trước là của Long Diễn Diệu ta, a ha ha…”
Tiếng cười dần dần nhỏ lại, Long Diễn Diệu quất roi một cái thật mạnh, tuấn mã dưới thân đột nhiên phóng nhanh như bay, móng ngựa giẫm mạnh lên nền đất làm tuyết trắng bắn tung tóe, cứ thế nhắm hướng cửa thành phóng đi. Y phục hoa lệ của Long Diễn Diệu tung bay phần phật trong gió, khóe miệng hắn lại ẩn giấu ý cười ngạo nghễ — Ngôi vị hoàng đế, chắc chắn sẽ trở lại trong tay hắn!
Thật không ngờ, Thụy Đình quả nhiên mắc bệnh lạ, vài ngày trước Long Diễn Diệu vào cung, thấy bộ dáng tựa như người sắp chết của Thụy Đình, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Vốn tưởng rằng phải tập hợp thân tín thêm lần nữa, sau đó đợi thời cơ mà hành động, nhưng hôm nay hắn đã không cần phải tự tay động thủ. Nghe thái y nói, Thụy Đình nội trong một hai ngày nữa liền giống như dầu hết đèn tắt, tiểu hoàng tử lại nằm trong tả lót, làm sao có thể cùng hắn tranh đoạt?
Trải qua nhiều sóng gió, cuối cùng lại trở về điểm bắt đầu! Tất cả những gì đã mất đi đều sắp khôi phục trở lại! Nhưng ta rất rõ ràng, ta, vẫn là bị mất đi, mất đi một thứ so với ngôi vị hoàng đế càng quý báu hơn…
Nụ cười hoàn toàn biến mất, đôi mắt sâu thăm thẳm khiến kẻ khác không thể nhìn thấu. Hắn vung roi thật mạnh, tựa như muốn đem tất cả oán hận chất chứa trong lòng trút hết ra, không khí băng lãnh xung quanh dường như bị hắn tách ra làm nhiều mảnh —
……………………………………………..
Cửa thành sắp đóng, vài tên binh sĩ đang đùa giỡn, xoa tay sưởi ấm. Trời đổ tuyết mấy ngày liền, không khí giá rét hệt như muốn đóng băng mọi thứ, cũng ít người ra vào kinh thành, nên bọn họ đều tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, ồn ào huyên náo một trận, tất nhiên trong những cuộc tán dóc kiểu này không thể thiếu những chuyện lạc thú hương diễm, thỉnh thoảng lại có người phát ra tiếng cười tục tĩu. Nói rồi lại nói, rốt cuộc cũng không còn đề tài nào mới, thanh âm cũng chậm rãi thấp dần.
“Uy, Tiểu Đinh, có muốn đi tìm chuyện vui không?” Binh sĩ mặt đầy râu ria khoác vai tên còn lại, cười đến cực kỳ hèn mọn.
“Đại Hồ Tử, ngươi phát điên cái gì? Hiện tại còn đang trong giờ canh gác, muốn dạo kỹ viện cũng phải chờ thay ca đã a.” Tiểu Đinh liếc hắn một cái, nhưng tâm không khỏi ngứa ngấy liền cười nói: “Hay là, tối nay chúng ta cùng đi, thế nào?”
*Đại Hồ Tử = Chòm râu lớn. Là biệt danh đó =)))))
“Không cần chờ đến tối, ở đây đã có sẵn.”
“Y?” Tiểu Đinh nhìn theo hướng ngón tay Đại Hồ Tử, ở góc tường cách đó không xa có một bóng người nhỏ bé đang nằm co ro, hắn bực bội gõ đầu Đại Hồ Tử một cái: “Có lầm hay không? Ngay cả tên ăn mày bị mù mà ngươi cũng có hứng thú? Hơn nữa kẻ này rất kỳ quái, y ngồi dưới tuyết đã vài ngày, cũng không thèm vào thành, còn nữa, ngươi xem cả người y bẩn như vậy, cũng không biết có bệnh gì hay không? …”
“Ha ha, y phục của y đúng là dơ bẩn, nhưng mà phía dưới y phục thì … hắc hắc, đi theo ta, không lầm đâu…” Đại Hồ Tử kéo Tiểu Đinh đến gần, hôm qua trong lúc gió thổi mạnh, người mù khẽ trở mình, hắn tình cờ thấy được làn da bên dưới quần áo, đúng là trắng đến chói mắt, khiến cả người hắn đều hưng phấn, nhưng e ngại quan lớn đến dò xét, không dám làm xằng bậy, lúc này lại không thể nhịn được nữa.
Bọn hắn tiến đến bên cạnh, người mù dường như bị lạnh đến mất hết cảm giác, Đại Hồ Tử dùng chân nâng mặt y lên: “Này! Người mù, chết chưa vậy?”
“… Ai? …”
Mái tóc dài mất trật tự thoáng lay động, thiếu niên co rúm người lại, cố sức dán chặt lên chân tường, mùi hôi chân cùng mùi bùn đất trong giầy liền xộc thẳng vào mũi y, khiến dạ dày mấy ngày chưa ăn gì liền sôi sục một trận.
Thật khó chịu… y vươn tay mò mẫm, cổ tay ngay lập tức bị một lực đạo mãnh mẽ chế trụ.
“Ai nha, còn có sẹo nữa a, Đại Hồ Tử thôi bỏ đi.” Tiểu Đinh nhíu mày, người mù này bộ dạng cũng không tệ, nhưng vết sẹo khó coi trên gương mặt quả thật khiến người khác mất hết hứng thú.
“Ngươi không làm thì đứng qua một bên, chớ làm ta vướng tay vướng chân!” Đại Hồ Tử chịu hết nổi, liền nắm lấy y phục của y hung hăng xé rách, y phục dính nước bùn tuyết bẩn, từ lâu đã không còn nhận rõ màu sắc vốn có.
“Cút, cút ngay —“
Gió lạnh mặc sức xuyên thấu qua vạt áo đã rách nát, ngay cả lông tơ cũng dựng thẳng lên, bàn tay đang dao động qua lại trên khuôn ngực xích lõa khiến Bích Lạc không khỏi rùng mình, vội vàng kéo chặt áo lại.
“Ta phi, tên mù thối tha, còn giả vờ thanh cao làm gì?”
Đại Hồ Tử hùng hổ nắm tay y bẻ ngược ra sau, hai mảnh ngọc xanh biếc từ trong y phục rớt ra ngoài.
“A?! Nhẫn của ta — nhẫn đâu? …”
Bích Lạc hoảng loạn lần mò trên nền tuyết, Đại Hồ Tử đột nhiên bổ nhào lên lưng y — thở hổn hển lôi kéo vạt áo của y —
Bỗng từ xa có tiếng vó ngựa truyền đến càng lúc càng gần, chớp mắt đã đến tường thành.
Đây không phải là Mục Thành hoàng gia sáng sớm đã ra khỏi thành sao? Tiểu Đinh tái mặt, vội vã kéo Đại Hồ Tử còn đang nằm trên lưng Bích Lạc xuống: “Có người tới, là, là…”
“Đừng náo loạn, đừng náo —” Đại Hồ Tử còn đang mơ hồ, lúc ngẩng mặt lên liền thấy một khuôn mặt uy nghiêm bức người, nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh, hắn lấy lại tỉnh táo, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất. Thảm rồi! Chỉ bằng tội danh lơ là nhiệm vụ, hắn cũng chịu không nổi! Trong lòng sợ hãi, lắp ba lắp bắp ngay cả nói cũng không nên lời.
Long Diễn Diệu nhíu mày, ánh mắt lướt qua người ăn mày, hình như sáng nay có thấy y ở ngoài thành ăn xin… Lạnh lùng nhìn lại hai tên binh sĩ mặt đã đen như màu đất, mày hắn càng nhăn chặt hơn, những binh sĩ này thật là coi trời bằng vung, đợi sau khi hắn trở lại ngôi vị hoàng đế nhất định phải chấn chỉnh một phen. Còn hiện nay, không nên dây dưa thêm phiền phức. Hắn “hừ” một tiếng, chậm rãi giục ngựa đi về phía trước. Tiểu Đinh cùng Đại Hồ Tử thấy hắn không giáng tội, vui mừng quá đỗi, liền tự mình bò trở về nhóm trực.
“… Ở đâu? Lăn đi đâu rồi? …”
Thanh âm lẩm bẩm tuy rất nhỏ nhẹ nhưng lại bay vào hai tai Long Diễn Diệu, hắn nhất thời chấn động, ghìm chặt dây cương, xoay người nhìn chằm chằm thân ảnh nhỏ gầy đang nằm sấp trên nền tuyết —
Lăn đi đâu rồi?
Hai tay run rẩy mò mẫm lớp tuyết đọng bên người, sắc mặt Bích Lạc so với tuyết còn muốn trắng hơn, nhẫn ở đâu? Nhẫn ở đâu?
Đầu ngón tay đột nhiên chạm được vật gì cứng rắn… Bích Lạc sờ qua vài lần, là hình dáng chiếc giầy, nhưng không phải là giầy của binh sĩ hồi nãy, y thở phào nhẹ nhõm, lách qua chủ nhân của chiếc giầy, tiếp tục quỳ gối tìm kiếm.
Giầy vẫn không hề chuyển động, nhưng vạt áo hoa lệ nhẹ run rẩy một trận. Trong hai mắt Long Diễn Diệu là thần sắc khiếp sợ khó có thể hình dung — Hắn nhận sai người sao? Kẻ ăn xin dơ bẩn, quần áo tả tơi kia thật sự là Bích Lạc?! Chỉ mới mấy ngày, Bích Lạc sao có thể biến thành hình dạng này?! Bích Lạc, sao lại mù hai mắt?!
“… A, tìm được rồi, tìm được rồi…” Tiếng kêu mừng rỡ truyền đến, khuôn mặt Long Diễn Diệu không kiềm chế được mà co giật, hắn đột nhiên tiến đến trước mặt Bích Lạc, ngồi xổm xuống, một tay cầm lấy cổ tay lạnh lẽo của y —
Đầu ngón tay thon dài cứ khăng khăng nắm vật gì đó, là hai nửa nhẫn ngọc.
Mơ hồ ẩn hiện màu xanh biếc, óng ánh đến lóa mắt, nhẫn nhưng đã bị chia thành hai nửa…
“… Ngươi, ngươi là ai? …” Bích Lạc hoảng sợ muốn rút tay, nhưng càng giẫy giụa lại càng bị siết chặt.
Đôi mắt đen nặng trĩu đến gần như đờ đẫn của Long Diễn Diệu chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt Bích Lạc, làn thu thủy quen thuộc mở thật to, mang theo chút kinh hoàng, vẫn trong veo hệt như ngày xưa. Thế nhưng, đã không còn tiêu cự…
Hắn không nhìn lầm, Bích Lạc thực sự bị mù.
Tại sao có thể như vậy? Long Diễn Diệu nhất thời kinh hãi đến quên cả cử động, chỉ chăm chú nhìn đôi mắt không thể thấy hắn kia — Khi nào thì mù? Tại sao ngươi không về Yến vương phủ chữa trị, mà lại lưu lạc bên ngoài để kẻ khác bắt nạt? …
Ngón tay y chậm rãi vuốt ve các khe nứt trên nhẫn ngọc —  hô hấp của Long Diễn Diệu chợt ngừng trệ — Ta không hiểu! Ngươi rõ ràng vẫn luôn lừa dối ta! Chà đạp tình cảm của ta! Tại sao còn muốn giữ lại nhẫn ngọc đã sớm bị ta bẻ thành hai nửa vứt đi? Vì sao ngươi còn lo lắng cho nó như vậy? …
“Ngươi muốn làm cái gì?” Bích Lạc hoảng loạn cố gắng rút tay về, nhưng người này thủy chung không buông ra, khiến trong lòng y càng thêm thấp thỏm, bàn tay nắm nhẫn càng thêm chặt —
“… Nhẫn này đã vỡ, cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, ngươi có cướp cũng vô dụng…”
Vẫn như cũ không có tiếng đáp lại, tay Bích Lạc lại càng siết chặt hơn, y cả kinh, miễn cưỡng lộ ra bộ dáng tươi cười: “Ngươi đừng cướp nó, thực sự, thực sự không đáng bao nhiêu tiền đâu…” Không nghe được động tĩnh gì, môi y có phần hơi run rẩy, thở dốc vài lần, mới run giọng nói: “Đừng cướp nó, ta đổi với ngươi… Ta lấy chính mình trao đổi.”
Con ngươi đen nhánh chợt trừng lớn, nhìn Bích Lạc không chớp mắt, sau đó thống khổ mà nhắm chặt lại — Bích Lạc, vì sao? …
“Thân thể của ta rất tuyệt, ngươi nhất định sẽ thích.” Bích Lạc dùng tay kia vén vài sợi tóc ra trước mặt che khuất vết sẹo, lộ ra một nụ cười xinh đẹp: “Ta không có lừa ngươi…”
Long Diễn Diệu sắp không thể kiềm nén nổi tiếng gào khóc đang muốn dâng trào trong lòng, hắn bỗng nhiên buông tay, hai tay gắt gao che kín miệng, đứng thẳng dậy từng bước từng bước lui về phía sau. Thế nhưng đôi mắt vẫn nhìn y chằm chằm —
Người này cư nhiên buông y ra! Bích Lạc kinh hỉ vuốt ve nhẫn ngọc!
Tựa như đang che chở cho một bảo vật trân quý, Bích Lạc cẩn thận đưa lên môi, đặt một cái hôn mềm nhẹ đến cực điểm lên hai nửa nhẫn ngọc — Đây là vật duy nhất Long Diễn Diệu còn lưu lại cho y, nếu như ngay cả nó cũng bị mất đi, ta sẽ không thể khiến bản thân tin tưởng, đã từng có một người yêu ta thật sâu đậm…
Long Diễn Diệu, cho dù ngươi không còn thích ta, thế nhưng giấc mộng này ta vẫn chưa muốn tỉnh lại. Ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếp tục xuất hiện trước mặt ngươi, sẽ không làm ngươi chán ghét nữa! Ta chỉ cần lưu lại ngoài thành là tốt rồi! Nghe người ra vào kinh thành bàn luận một ít chuyện phiếm, biết thái tử không làm khó dễ ngươi là đủ rồi!
Thực sự, chỉ cần như vậy là đủ rồi! Tuy rằng ta rất nhớ cảm giác được ngươi ôm vào lòng, được ngươi yêu thương, nâng niu như ngày xưa… Nhưng ta cũng rất rõ ràng, hết thẩy những chuyện đó chỉ còn là một giấc mộng xa vời. Ngươi, vĩnh viễn sẽ không tin tưởng ta nữa, sẽ không thích ta một lần nữa…
“… Long… Diễn Diệu…”
Bích Lạc lại cúi đầu hôn nhẹ lên nhẫn, nước mắt, lẳng lặng chảy xuống nền tuyết.
Bích Lạc!!! Hai vai Long Diễn Diệu kịch liệt run rẩy, hắn nặng nề nhắm mắt, toàn thân hướng phía cửa thành bước tới — Nếu không đi, hắn nhất định sẽ kiềm chế không được mà xông lên trước, hung hăng ôm lấy y, gọi tên của y, muốn đem tất cả những thương tổn y đối hắn đều vứt hết ra sau đầu!
Không muốn tiếp tục vì ngươi mà đau lòng… Long Diễn Diệu bước nhanh hơn, bàn tay ghìm chặt dây cương, sải bước nhanh về phía trước. Lúc đi ngang qua Tiểu Đinh cùng Đại Hồ Tử vẫn còn đang co rúm sợ hãi, chợt dừng lại —
“Sau này, bất cứ ai cũng không được đến quấy rối y, làm trái lời ta, xử trảm!” Lạnh lùng nói một câu, hắn một lần nữa tiếp tục bước về phía trước.
“A? Dạ, dạ.” Tiểu Đinh cùng Đại Hồ Tử nhìn nhau, đều thấy mặt đối phương bị hù dọa đến trắng bệch.
Bước hai bước, thân ảnh Long Diễn Diệu lần thứ hai đứng lại, hắn im lặng một hồi, rốt cuộc mới thấp giọng nói: “… Đi lấy chăn bông cho y, ngày đông khá lạnh —” Lời nói ra khỏi miệng, tâm lại vì thế mà đau nhức, hắn nắm chặt hai tay, xoay người nhảy lên lưng ngựa, một đường phóng vào thành, không tiếp tục quay đầu lại.
Tiểu Đinh cùng Đại Hồ Tử khó hiểu, song song lắc đầu, vội vã trở về binh doanh lấy đệm chăn.
Cửa thành lại an tĩnh như trước, nhưng chẳng bao lâu, lại nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, hai con tuấn mã một trước một sau chạy ra khỏi kinh thành. Con phía trước chạy cực kỳ nhanh, các binh sĩ đang muốn tiến lên kiểm tra thẻ thông hành liên tục bị ngựa đụng phải, làm bọn họ ngã chổng vó, suýt nữa đè lên người Bích Lạc —
Binh sĩ muốn mắng to, nhưng lời còn chưa kịp nói, nam tử tuấn tú nhã nhặn trên lưng ngựa đã trầm mặt quát lớn: “Vân Thương, ngươi điều khiển ngựa sao lại lỗ mãng như vậy?”
“Lâu chủ giáo huấn thật đúng, thuộc hạ biết tội.”
Vân Thương xoay người xuống ngựa, tiến đến nâng các binh sĩ đang té ngã dậy, còn niềm nở tặng thêm cho bọn hắn một khuôn mặt tươi cười, lại từ trong lòng móc ra vài tờ ngân phiếu, đám binh sĩ nhất thời chuyển giận dữ thành kinh hỉ, qua quýt nhìn thẻ thông hành liền phất tay cho bọn họ qua. Vân Thương cười cười, đang định trở về, khóe mắt lơ đãng lướt qua người ăn mày bên cạnh, không khỏi sửng sốt —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.