Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 37: Gặp lại Ngô Hàn Hiên




Trong phòng khách, Lê Trường Ân nôn nóng chờ Lê Tố, trông thấy cậu trở về, y lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi, “Con đã đi đâu, di động đâu, vì cái gì không gọi điện thoại về nhà, không sợ cha lo lắng con đã xảy ra chuyện sao?”
Lê Tố thần sắc thực bình tĩnh, “Cùng An Duy đi ca hát, di động con hết pin, quên gọi.”
Lê Trường Ân nhẫn nhịn xuống, nói, “Sau này chớ quên, nói với người trong nhà một tiếng.”
Khẩu khí y thực nghiêm khắc, quả thực đã khiến Lê Tố cúi đầu, Lê Trường Ân đành phải đi tới dỗ dành cậu, ôn nhu hỏi, “Ăn cơm chiều chưa?”
Lê Tố đáp, “Ăn rồi ạ.”
Lê Trường Ân nói, “Vậy được rồi, lên lầu tắm rửa ngủ, đã qua không giờ rồi.”
“Vâng.” Lê Tố cúi đầu đáp lời, theo phía sau Lê Trường Ân lên lầu. Lúc đi đến bậc thang, không biết vì nguyên nhân gì cậu đột nhiên bị trượt chân, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, Lê Trường Ân khẩn trương quay đầu nhìn cậu, Lê Tố đã đứng lên, nhưng bàn tay đặt trên tay vịn cầu thang bị hoa văn chạm khắc ở nơi đó xác tróc da.
Trong phòng ngủ Lê Trường Ân, y thoa thuốc cho Lê Tố, liền nói cậu, “Đi lên lầu sao cũng không hảo hảo chú ý, trượt ngã ở cầu thang cũng không phải là chuyện giỡn.”
“Vâng.”
“Đau không? Đau thì nói.” Lê Trường Ân lại nhìn chằm chằm mặt mũi con trai mình.
Nét mặt Lê Tố u buồn nhàn nhạt, nhưng mà, vẫn như cũ, vẫn là cậu của thời thơ ấu, mang theo thanh thấu và trong suốt.
Lê Tố nhẹ giọng trả lời, “Có chút đau.”
Lê Trường Ân nâng tay cậu, nâng đến trước mặt, nhẹ nhàng thổi thổi vào vết thương, nói, “Thổi thổi liền không đau.”
Nói xong, không khỏi có chút xấu hổ, con của mình cũng không phải còn bé nhỏ gì nữa.
Mà Lê Tố nghe được, lại càng thêm lặng yên, đột nhiên ngẩng đầu hướng nhìn Lê Trường Ân, đồng tử trong mắt cậu đen láy xa xôi, như mặt nước hồ mùa thu sâu thẳm, hoặc như là ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm.
Bên trong hàm chứa tình ý thật sâu, khiến trong lòng Lê Trường Ân đau xót, y không biết trong mắt y, thậm chí so với Lê Tố còn nhiều tình cảm yêu thương hơn.
Chống lại ánh mắt kia, tựa hồ trong khoảnh khắc đó cả hai người đều bị quấn lấy bởi một loại ẩn tình mập mờ ái muội, Lê Trường Ân nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, không dám nhìn con trai nữa, buông tay cậu ra, nói, “Được rồi, đã muộn, trở về phòng ngủ đi thôi.”
Lê Tố yên lặng rời đi, lúc tắm rửa, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, Lê Tố dùng khăn tắm bọc lấy người mình, rồi đi tới mở cửa, Lê Trường Ân đứng bên ngoài cửa phòng, nói, “Tay con bị thương, tắm rửa……”
Chưa nói xong, đã trông thấy bộ dáng ướt sũng của Lê Tố, bả vai thiếu niên còn thực non nớt, làn da trắng nõn, lộ ra lồng ngực có vẻ đơn bạc.
Lê Trường Ân trong nháy mắt khẩn trương đem tầm nhìn chuyển đi, nói, “Khi tắm đừng để miệng vết thương dính nước.”
Lê Tố nói, “Vâng, con có chú ý.”
“Đêm an, bảo bối.” Lê Trường Ân quay đi như đang bỏ trốn.
Bởi vì đã dự định sẽ xuất ngoại, thời điểm ôn tập cấp ba, Lê Tố cũng không để tâm, An Duy thì lại càng không cần phải nói, hắn chưa bao giờ để tâm đến khoá học nào.
Trong lớp, có rất nhiều đồng học thường xuyên xin phép rời lớp bởi vì phải làm đủ loại bài kiểm tra của các môn chuyên, hoặc phải học phụ đạo một mình, Lê Tố cũng thường xuyên theo An Duy trốn học, không đi học.
Đại đa số thời gian là ở nhà Đường Văn Nghiễn vẽ tranh hoặc là ngồi trên sô pha nhà hắn đọc sách, cũng có đôi khi chạy ra ngoài.
Lần chạy trốn xa nhất là đến S thành, An Duy lôi kéo Lê Tố, “Đi thôi, bức tranh của em được bán đi đó, đi xem người nào đã mua bức tranh của em. Cư nhiên bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua, có thể thấy được hắn vô cùng thích em a.”
Bức tranh của cậu trưng bày ở phòng triển lãm đã bán được, bởi vì phải đợi sau khi cuộc triển lãm hoàn tất, đối phương mới có thể mang bức tranh đi, vậy nên có được cơ hội đi nhìn xem cái người mua tranh này.
Lê Tố trong đầu nghĩ có thể hay không là phụ thân tìm người đi mua giúp cậu, cùng lúc với việc cậu xác nhận như thế là đại biểu cho chuyện tình cảm của phụ thân đối với cậu, về phương diện khác, cậu không nghĩ khi mình xác nhận như vậy là vì trên thực tế tranh của cậu không có người mua, cư nhiên phụ thân phải nhờ người khác mua.
Nhưng cuối cùng vẫn bị An Duy bắt đi. Ở sân bay, Lê Tố mới dành thời gian gọi điện thoại cho Lê Trường Ân.
Lê Trường Ân nghe cậu nói muốn đến S thành xem triển lãm tranh, cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ là hỏi, “Có bao nhiêu người đi cùng nhau?”
Lê Tố nói, “Con và An Duy.”
Lê Trường Ân nói, “Chỉ có hai người các con đi thì làm sao an toàn được, phải nhất định đi triển lãm tranh hôm nay sao, muốn hay không con chờ cha, cha sắp xếp công việc ở đây, ngày mai đi cùng con.”
Lê Tố nói, “Ba ba, không cần, con đã trưởng thành, chúng con có năng lực tự bảo hộ bản thân. Hơn nữa, sang năm con sẽ xuất ngoại, tất yếu phải hết thảy dựa vào chính mình.”
Những lời này của Lê Tố khiến chính cậu đau đớn, mà cũng khiến Lê Trường Ân đau đớn.
Cuối cùng Lê Trường Ân đành phải đồng ý, lại hỏi cậu mang tiền đủ hay chưa, nếu tiền không đủ dùng, thì hãy nhớ đi đến ATM lấy tiền, thậm chí hỏi, “Bảo bối, con biết dùng máy ATM không, nếu không, thì đến ngân hàng, nhớ rõ mật mã không?”
Lê Tố bởi vì phụ thân của mình cằn nhằn dặn dò mà trong lòng chua xót không chịu nổi, hít một hơi thật sâu mới nói, “Con đều biết.”
Đến S thành, hai người ở khách sạn, Lê Tố vốn muốn hai gian phòng, nhưng An Duy không đồng ý, nói như vậy không an toàn, đặt một phòng tiêu chuẩn.
Phỏng chừng chuyến đi lần này của An Duy là mưu đồ đã lâu, đến S thành, cũng không nhanh chóng đến triển lãm tranh, đêm trước đó cùng Lê Tố đi ăn các loại món ăn nổi tiếng trên phố, ngày hôm sau, còn lại là đi mua sắm ở những cửa hàng cao cấp xung quanh thị trấn, hắn mua chút quần áo, còn mua kính râm, thậm chí mũ nón, để Lê Tố mang.
Lê Tố hoàn toàn không chịu nổi hắn, đành phải tiếp nhận.
Hai người một đường ăn uống, chơi trò chơi, Lê Trường Ân thì lo lắng không thôi, mỗi ngày, buổi sáng, giữa trưa, buổi chiều, buổi tối đều phải gọi điện thoại.
Đến ngày thứ ba, thấy An Duy còn không chịu đến triển lãm tranh, Lê Tố liền bắt đầu phát nóng, “Lại không đến triển lãm tranh, tôi đi về, anh ở trong này chơi một mình đi.”
An Duy vô phương, đành phải cùng Lê Tố đến triển lãm tranh.
Lê Tố nói cậu là tác giả của bức [ bầu trời đêm thành thị ], hơn nữa xuất ra chứng minh thư, nói hy vọng biết người mua là ai mới bán tranh.
Phòng triễn lãm tiếp đãi cậu phi thường tốt, phi thường coi trọng. Tuy rằng cảm giác cao quý thế kia, nhưng cậu vẫn như cũ không chịu bán tranh. Vậy thì thật là hơi ngốc, nhưng mà nghệ thuật gia thường thường cũng sẽ làm thế, huống chi Lê Tố vẫn là một đứa nhỏ, vừa nhìn thấy phong cách ăn mặc của cậu, liền biết trong nhà hẳn là gia cảnh vô cùng tốt, không cần tiền này nọ đi.
Tuy rằng đã lập tức liên hệ với người mua tranh, nhưng đối phương khi biết được tác giả của bức họa kia thì đã đặc biệt đến S thành để gặp, một hơi liền đáp ứng, rất nhanh chạy tới.
Người mua này dễ chịu như vậy khiến nhân viên làm việc ở phòng triển lãm đều thực kinh ngạc.
Bình thường bất kể là chuyện gì, ai ai đến phòng triển lãm đưa ra yêu cầu, phần lớn là lập tức bị cự tuyệt, hoặc sẽ phải hoãn lại ngày gặp mặt, mà đa phần đều là trực tiếp từ chối gặp mặt.
Khi Ngô Hàn Hiên đến phòng triển lãm mang theo cà phê thì trông thấy Lê Tố, Lê Tố đang lật xem một quyển sách, thiếu niên so với năm trước thay đổi rất nhiều, vừa nhìn thì biết đã cao lên thêm, vẫn là như vậy, vừa trắng vừa nộn giống nữ hài tử, hơn nữa bộ dáng càng thêm trầm tĩnh, ngón tay thon dài xinh đẹp nâng lên tách hồng trà, uống một ngụm trà, lại buông.
Động tác ưu nhã đến nổi vừa nói không nên lời vừa động lòng người.
Lúc này thời tiết đã có chút lạnh, cậu mặc áo sơmi ca rô màu lam sẫm và áo len cổ hình chữ V, đơn giản mà càng hiện rõ dung mạo tinh xảo và dáng vẻ văn tĩnh của cậu.
Ngô Hàn Hiên trong một khắc đứng ở cửa nhìn cậu, cảm giác như muốn bất động.
Lão nam nhân yêu thích một tiểu thiếu niên là chuyện không thể cứu chữa, huống chi này còn là con của đối tác làm ăn kiêm bằng hữu của gã.
Lê Trường Ân tựa hồ không muốn Lê Tố ra ngoài gặp người khác, vô luận là ở thời điểm nào, đều không thấy y dẫn con trai xuất môn, các cô chú này nọ đều khuyên Lê Tố tiếp nhận sự nghiệp sau này của y.
Qua một chút phương thức, biết được Lê Tố có tác phẩm ở phòng triển lãm này, sau khi gã đến xem, gã liền hiểu được, Lê Trường Ân quả thực cũng không có ý khiến Lê Tố kế thừa y.
Trước đây, Ngô Hàn Hiên nghe Lê Tố nói cậu thích hội họa, gã chỉ nghĩ đứa nhỏ này lợi dụng lý do kia để tùy tiện vẽ tranh tiêu thời gian và là để di dưỡng thể xác, tinh thần mà thôi, cho đến khi chân chính nhìn tác phẩm của Lê Tố, mới biết được, gã đã quá coi thường Lê Tố.
Lê Tố có khả năng mang tác phẩm của mình đến trưng bày ở phòng triển lãm này thì đã chứng minh được năng lực của cậu cao thế nào, hoàn toàn không phải bút pháp của một đứa trẻ, mà là ẩn ẩn khí phách của một bậc thầy.
Tất cả mọi người đều khen ngợi Lê Tố sau này tiền đồ không thể hạn lượng ( không thể đếm được ), hiện tại sưu tập những tác phẩm của cậu là một lựa chọn phi thường sáng suốt.
Nhân viên công tác trong nháy mắt nhìn ra được Ngô Hàn Hiên là một đại nhân vật được mọi người phi thường kính nể, thấy gã nhìn Lê Tố, liền dùng thanh âm ôn nhu thoải mái giới thiệu nói, “Ngô tiên sinh, chính là vị tiên sinh bên kia.”
Ngô Hàn Hiên nghĩ, Lê Tố còn chưa thể dùng từ tiên sinh này để xưng hô, cậu chỉ là một đứa nhỏ chưa đến mười bảy tuổi.
Đang muốn đi qua, thì trông thấy một nam hài tử sáng lạn cao lớn cũng hướng Lê Tố đi tới, lập tức ngồi trên sô pha, rồi ôm chầm lấy Lê Tố, Lê Tố có vẻ như không kiên nhẫn với hắn, muốn đẩy hắn ra, đối phương lại ôm cậu không buông.
Tuy rằng biết Lê Tố nên cùng bạn bè trang lứa ở một chỗ thân mật hữu ái, nhưng khi nhìn An Duy và Lê Tố thân thiết như vậy, trong lòng gã vẫn là không được thoải mái.
Lúc Ngô Hàn Hiên ngồi xuống đối diện Lê Tố, Lê Tố mới hướng nhìn gã, rất là kinh ngạc, “Ngô thúc thúc.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Còn có thể nhận ra tôi, tôi thực vui mừng.”
Nhân viên công tác không nghĩ tới hai người quen biết nhau, nhưng vẫn là giới thiệu một chút, xong rồi mới đi.
Lê Tố nói, “Thật không nghĩ tới là chú mua bức tranh.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Tôi cũng không phải bởi vì đó là tranh của cậu nên mới mua, mà là bản thân tôi vô cùng yêu thích bức họa kia, phi thường yêu thích. Giống hệt với cảnh sắc từ nhà tôi nhìn ra ban công, vô cùng giống. Tôi đứng trên ban công, cũng cảm giác thành thị bên ngoài là nữu khúc ( bị vặn vẹo, bóp méo ), mà bầu trời thì càng thêm rộng lớn, hấp dẫn tôi, khiến người ta có cảm giác muốn bay lên.
Lê Tố nghe gã như thế nói, mắt sáng rực, thậm chí trên mặt còn mang theo tươi cười, “Vâng, thật sao? Kỳ thật chính là lần trước ở nhà chú, lúc ở trên ban công đã có được cảm hứng.”
Bức họa kia đích thực được lấy cảm hứng từ nơi đó, nhưng sau khi giữa cậu và phụ thân xảy ra chuyện, Lê Tố chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần của mình đều bị tù cấm tại nơi thành thị nữu khúc ấy, trong cuộc sống nữu khúc này, rất muốn tìm một nơi để trút bỏ, cho nên mới có bức họa kia.
Ngày đó khoảng không mờ mịt, có dòng sông chảy dài như dãy ngân hà, như một con đường trải nhựa dẫn đến bầu trời, tuy rằng ngày hôm ấy, dưới khoảng không tối đen như mực không thể xác định được kia có phải là thiên đường hay không, nhưng cũng đủ khiến người ta bất chấp mọi thứ để đi lên. Thoát khỏi thành thị nữu khúc giam cầm này.
Hai người hàn huyên một hồi, Lê Tố liền nói, “Ngô thúc thúc, bức họa kia tặng cho chú được không, chú không phải bỏ tiền mua.”
Ngô Hàn Hiên nói, “Điều này sao có thể, đã thanh toán tiền rồi. Hơn nữa, cậu xứng đáng được như thế, là tất yếu.”
Sau đó, Ngô Hàn Hiên mời Lê Tố lưu lại nhà gã, đương nhiên cũng phải mời luôn người bằng hữu An Duy của cậu. An Duy không bằng lòng đi, ngón tay vẽ trên lưng Lê Tố nói là đừng đáp ứng, nhưng Ngô Hàn Hiên lại nói, “Cậu không muốn lại đến ban công kia nhìn một cái hay sao, xem cảnh sắc bên ngoài có thay đổi chút nào không.”
Thế là Lê Tố đáp ứng.
An Duy cảm giác rất không tốt về Ngô Hàn Hiên, hơn nữa phi thường bài xích mâu thuẫn với gã.
Gã có tình cảm với Lê Tố, trong mắt gã, trắng trợn như vậy, vừa nhìn thấy liền hiểu được.
Nhưng Lê Tố muốn đi, An Duy sợ cậu chịu thiệt, đương nhiên cũng muốn đi theo bảo hộ cậu.
Trong xe Ngô Hàn Hiên, có tài xế lái xe, Ngô Hàn Hiên và Lê Tố cùng ngồi ở ghế sau, gã với Lê Tố bàn luận về bức tranh, hỏi thăm tình hình gần đây của cậu, Lê Tố lựa chọn từ ngữ để trả lời gã.
An Duy trong lòng phi thường căm tức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.