Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 285: Bài tập




Đào một hơi chừng 10 cái hố. Phía trên ngụy trang cực kỳ cẩn thật, nếu không phải là trơ mắt nhìn hắn đào hố ở đó, Chu Thanh cũng khó mà tưởng tượng được, bên dưới lớp ngụy trang kia là một cái hố to. Nhìn qua chỉ như đất bằng mà thôi. Thậm chí ngay cả Lý Nhị xuất thân ảnh vệ cũng suýt chút nữa là đã bị ngã vào trong hố.
Chu Thanh hỏi hắn đào cái thứ đồ chơi này làm gì, hắn nói qua mấy ngày nữa, Bình tử khôi phục ra ngoài, dù sao cũng phải tặng cho thằng nhóc một đại lễ để nó bình phục tâm tình.
Trong lòng Chu Thanh liền âm thầm đốt cho Chu Bình ba nén hướng. Nhưng mà đây là cha nàng, cũng không dễ mở miệng ngăn cản. Kết quả, ăn xong cơm tối, Lý Nhị đột nhiên nhắc Chu Hoài Sơn, bài tập về nhà hắn còn chưa làm xong, Chu Hoài Sơn liền ngây ra như phỗng. Chu Thanh cũng suýt chút nữa đã bùng nổ tại chỗ.
Từ lúc phát hiện bài tập còn chưa làm đến nay, Chu Hoài Sơn cũng đã lăn lộn trên giường gần nửa canh giờ.
"Nếu cha còn không đứng lên, trời liền sáng đấy, cha muốn thức đêm viết sao?" Chu Thanh tức giận: "Nếu như cha đặt tâm tư vào việc học như lúc cha đào hố thì đã không như thế này rồi."
Chu Hoài Sơn cong người lại, thê thảm đáp: "Khuê nữ, không phải là ta chịu không đứng lên, cũng không phải là ta lười biếng, hình như ta bị bệnh, thật đấy, ta bị bệnh rồi."
Chu Thanh hồ nghi liếc xéo Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn đau khổ hề hề nằm gục ở đó.
"Khuê nữ, đầu ta thật sự có chút choáng váng, còn khó thở, nếu không thì, còn mời đại phu cho ta đi. Không phải là ta giả bệnh đâu, ta bị bệnh thật đó."
Đang nói chuyện, Thẩm Lệ đã từ bên ngoài trở về. Nghe được lời này, lập tức cho người đi thái y viện mời thái y. Kết quả thái y viện vừa mới cho người đến phủ Đại Lý Tự khanh khám bệnh cho phu nhân Trầm Hạt xong, còn chưa tiến cung, vừa hay gặp được người của Thẩm Lệ, lập tức bị dẫn về phủ.
Trong phòng. Chu Hoài Sơn làm bộ đáng thương nằm ở trên giường, thái y gật gật đầu với Thẩm Lệ xong, quay đầu liền lao thẳng tới bên giường. Vạch mí mắt, sờ mạch, xem lưỡi. Thái y khám xong xuôi liền thở dài một tiếng.
Hai mắt Chu Hoài Sơn lập tức trợn tròn, hắn bắt lấy cánh tay thái y, vội hỏi: "Không phải là ta mắc phải tuyệt chứng gì đấy chứ?"
Trong lòng Chu Thanh căng thẳng, cũng vội chạy lại nghe.
Thái y vỗ vỗ bàn tay Chu Hoài Sơn, ánh mắt đảo qua đống bài tập chồng chất trên bàn.
"Hôm qua đại tôn tử nhà ta cũng có triệu chứng này, chính là vì chưa viết xong bài tập về nhà, viết xong là không sao."
Chu Hoài Sơn.. Trừng mắt nhìn thái y. Ta hoài nghi ngươi đang ám mắng ta.
Thái y kéo miệng cười nói: "Ta mở cho ngươi hai thang thuốc nhuận khí bình tâm, ngươi uống vào, chờ hoàn thành bài tập của Quốc Tử giám, ngủ một giấc thật ngon, đến mai liền tốt."
Chu Hoài Sơn chậm rãi nhìn về phía đống bài tập trên bàn. Mẹ nó! Đây là chỗ bài tập tối này có thể viết xong để ngủ ngon sao! Ta hoài nghi ta viết đến sáng mai còn không hết đấy!
Gắt gao túm chặt lấy cánh tay của thái y, Chu Hoài Sơn đã sắp khóc tới nơi, hỏi: "Vậy, ngươi mới nhìn rồi, ta thật sự không mắc phải tuyệt chứng gì sao?"
Ánh mắt mong đợi kia khiến thái y cũng có chút không đành lòng.
"Ngươi yên tâm, thân thể ngươi khỏe mạnh như trâu, không có bệnh, ít nhất, trong vòng một năm tới, nếu như không có gì ngoài ý muốn gì, ngươi sẽ không thể bị bệnh đâu."
Chu Hoài Sơn suýt chút nữa đã bật thốt ra câu chửi: Mẹ cha nhà ngươi. Đây là ngươi đang nói tiếng người sao? Ngươi vừa ngăn chặn một năm giả bệnh sắp tới của ta rồi đấy nhé!
Chẩn mạch xong cho Chu Hoài Sơn, Thẩm Lệ thuận miệng nói: "Bây giờ ngài tiến cung hay là trở về phủ, ta cho người đưa ngài về."
Thái y thu thập hòm thuốc, đáp: "Tiến cung, ta còn phải hồi bẩm với bệ hạ về tình hình của phu nhân phủ Đại Lý Tự khanh nữa."
Chu Thanh nghe vậy liền nhìn sang.
Thẩm Lệ liếc nhìn Chu Thanh, rồi lại hỏi thái y: "Bà ấy sao rồi?"
Thái y khẽ nhếch miệng, trả lời: "Không có bệnh gì, có lẽ là gần đây có chuyện gì khó thực hiện, chỉ suy nghĩ nhiều mà thôi."
Nói xong, lại liếc nhìn Chu Hoài Sơn một cái.
Chu Hoài Sơn suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng từ trên giường xuống đất. Ngươi nhìn ta làm cái mẹ gì!
Thái y.. Ta lấy khăn bông lau tay.
Chu Hoài Sơn.. Đánh rắm! Ngươi lấy khăn bông thì kệ xác ngươi, vì cái gì còn nhìn ta!
Thái y..
Ngạc nhiên nhìn Chu Hoài Sơn, rồi đột nhiên quay đầu, quả quyết nhấc chân rời đi. Nếu còn lừng khừng nữa, ông ta sợ Chu Hoài Sơn sẽ nhảy dựng lên uy hiếp, bắt ông ta nhất thiết phải chẩn đoán ra cho hắn một chứng bênh mới thôi. Đại tôn tử của ông ta chẳng phải cũng như thế sao? Vì không đi học, đã bắt ông ta phải chẩn ra một căn bệnh, xin nghỉ ba ngày. Chu Hoài Sơn là phụng chỉ đi học, ông ta có thể cho giả bệnh cho đại tôn tử nhưng không có gan giả ốm cho Chu Hoài Sơn.
Thẩm Lệ tự mình tiễn thái y rời đi. Bọn họ vừa đi, Chu Thanh liền sâu kín nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn ôm chăn ngồi trên giường.
"Khuê nữ, con nhìn ta như vậy khiến ta rất không có cảm giác an toàn, ta cảm thấy ta giống như con dê đi vào miệng cọp vậy."
Chu Thanh lập tức vỗ bàn, quát: "Xuống, viết!"
Chu Hoài Sơn bĩu bĩu môi, không tình nguyện rời khỏi cái giường yêu quý.
"Khuê nữ, ta khát nước."
Chu Thanh trừng Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn liếm liếm môi, ngồi xuống cạnh bàn, nói: "Không uống nước cũng được, vậy con bảo phòng bếp chuẩn bị cho ta bữa khuya, dù sao ta còn không biết phải viết đến lúc nào nữa."
Bộ dáng ủy khuất vô cùng.
Chu Thanh liền nói: "Được, cha viết đi, con dặn phòng bếp làm cho cha."
"Ta muốn ăn thịt cua chưng, muốn ăn sủi cảo tôm, muốn uống canh bồ câu, muốn ăn bánh rán vừng, muốn ăn.."
Chu Thanh chỉ cảm thấy nếu còn nghe nữa, nàng sẽ tắt thở ngay tại chỗ.
"Viết đi, tổ tông, đừng lảm nhảm nữa, viết xong sớm còn ngủ sớm một chút!"
Chu Hoài Sơn lập tức ngừng bặt, lật ra ánh mắt ủy khuất, bắt đầu đau khổ viết.
Chu Thanh vốn muốn rời đi, nhưng mà nghĩ đến trạng thái học tập của Chu Hoài Sơn, lại nhìn đống bài tập kia, cuối cùng vẫn lưu lại. Nàng sợ nàng vừa đi, Chu Hoài Sơn sẽ trực tiếp quay đầu đi ngủ.
Bài tập của Quốc Tử giám, nói thực ra, Chu Thanh cũng không biết làm. Nàng không giống những nữ chính trong tiểu thuyết, xuyên qua liền đả thông hai mạch Nhâm Đốc, sẽ làm thơ làm phú. Nàng cũng không có bàn tay vàng. ( Ước chừng là bị tác giả ghét bỏ rồi
Nàng cũng sẽ không viết Bát Cổ văn, thậm chí ngay cả cách thức viết Bát Cổ văn cũng không hiểu rõ. Nhưng mà.. điều này không có nghĩa là nàng không biết chữ.
Bài viết đầu tiên của Chu Hoài Sơn là một bài văn với đề bài: Lấy giao thông đường thủy làm chủ đề, viết một bài luận. Đương nhiên, là phải dùng Bát Cổ văn. Giao thông đường thủy làm chủ đề, thường thấy nhất chính là phân tích mặt lợi và hại. Sơn đại gia của chúng ta thì hay rồi, lưu loát viết một bài luận về du sơn ngoạn thủy, hơn nữa trọng điểm còn là chuyện cá câu được trên thuyền ăn ngon bao nhiêu.
Chu Thanh cầm bài văn, suýt chút nữa đã phải phun ra ba lít máu.
"Cha đang viết về giao thông đường thủy đấy à?"
Chu Hoài Sơn liếc qua, hùng hồn đáp: "Đương nhiên! Đây không phải là giao thông đường thủy thì là cái gì! Chẳng lẽ con không thấy ta viết về nước, còn có cả thuyền, đây không phải đường thủy chẳng lẽ là đường bộ chắc?"
Chu Thanh.. Phải!
Cha nàng lấy ra tư thế ban ngày mắng Trịnh ngự sử để mắng nàng.
Vỗ bàn một cái, Chu Thanh quát: "Nói bậy, cha rõ ràng là đang viết về tâm đắc của mình khi ra ngoài du ngoạn."
Chu Hoài Sơn gân cổ cãi: "Không được sao? Ai quy định viết về thuỷ vận thì không thể viết ra tâm đắc đi du ngoạn, chẳng lẽ kênh đào không phải để cho người ta dạo chơi sao? Dạo chơi chẳng lẽ không cho người ta ăn cơm à? Con không thể bắt mỗi một học sinh đều phải viết giống nhau như cùng một khuôn đúc ra như thế. Chúng ta phải có cá tính riêng! Ta cũng không phải con, con dựa vào cái gì mà bắt ta và con phải có ý tưởng giống nhau! Nếu là như vậy, chẳng lẽ ta cũng phải thích Thẩm Lệ, hơn nữa còn phải gả cho hắn à? Ta không làm ra loại chuyện này được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.