Phù Thủy Nữ Phụ

Chương 7:




Hạ Linh Chi ngớ người ra không hiểu gì cả. Vậy là hôm nay cô sẽ phải đi bái kiến hai ông bà tổ kia một lần nữa sao, chọn thêm một con linh thú. Hờ, vậy thì quá tốt, con linh thú trước của cô lúc trước chỉ biết ăn với ngủ, khi tham chiến thì chạy trốn. Không biết lần này thế nào a~~.
Sau một hồi thuyết lí khá dài dòng, Hạ gia chủ dẫn mọi người tới một nhà thờ lớn ở một đỉnh núi cao, bên trong có hai bức tượng lớn đứng giữa đại sảnh, xung quanh là những quả trứng nhỏ.
- Các con mau bái kiến Minh Dạ Thần rồi hãy chọn linh thú cho riêng mình. - Một Lão gia chủ nói.
Cô, nữ chủ với Doãn Hạo nhanh chóng quỳ xuống bái, nữ chủ thì tỏ vẻ ngoan hiền cung kính còn Doãn Hạo với chị Chi nhà ta thì vừa bái vừa rủa hai người nào đó vì dám phong ấn sức mạnh của họ. Bọn họ rất thù dai a~~.
Sau khi hành lễ nghi xong, ba đứa đi dáo dác xung quanh tìm linh thú cho mình. Cô cứ đi qua đi lại mãi không biết chọn trứng nào còn Doãn Hạo nhanh chóng lấy quả trứng màu đen dưới chân Dạ Thần, nữ chủ lấy quả trứng hồng phấn mỉm cười tạo vẻ xinh xắn tự sướng một tấm cố tình làm cái hình ảnh dễ thương nhí nhảnh trước mặt toàn dân (Có mấy móng cũng nói là toàn dân)
Loay hoay qua loay hoay lại cô vẫn không tìm được quả nào vừa ý cả, cái nào cũng đẹp hết! Lát sau quay qua bất đắc dĩ hỏi.
- Anh hai, theo anh em nên chọn cái nào?
- Hừm, chứ em thích màu gì? - Doãn Hạo nhìn cô hỏi.
- Em thấy quả trứng nào cũng dễ thương hết ớ!
- Ai biết, hỏi người khác đi chứ anh không biết.
- Hạ Lãnh, theo anh tôi nên chọn quả trứng nào? - Vô cùng bất đắc dĩ cô quay qua hỏi Hạ Lãnh. Dù sao suốt hơn 2 năm nay cô có thân quen gì với cái đám người trong đó ngoài hắn với baba đâu.
Mà Hạ Lãnh thấy cô hỏi mình thì vô cùng vui vẻ bước tới chân Minh Thần lấy một quả trứng màu trắng đưa cho cô nói.
- Cái này hợp với em nhất! - Hắn nói. Vì sao quả trứng này hợp với cơ ư? Vì hắn nhìn thấy được từ trong bóng tối u ám, cô như một thiên thần luôn thuần khiết và vui tươi trước mọi thứ. Cô mang trong mình một điều gì đó khiến người khác luôn cảm thấy bình yên mỗi khi ở bên.
- Hừm, cũng được đó. Cảm ơn! - Cô mỉm cười nhận lấy quả trứng.
- Được rồi, cả ba con đã lấy được linh thú của mình. Hãy đến bên hồ nước thần để mở phong ấn linh thú. - Ba cô nói. Ở thế giới này, mỗi 100 năm, ông bà cụ tổ sẽ hiển linh sai phượng thần mang linh thú xuống nơi đây để ở điện Thần, cũng chính là nơi đây. Linh thú được phong ấn bên trong quả trứng là những linh thú ở thế giới thứ ba "Thế giới Linh Thú", dành cho những linh thú. Khi đem trứng ngâm ở Nguyệt Hồ, chính là một cái hồ đã hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt hơn ngàn năm, trứng sẽ nở và linh thú sẽ xuất hiện.
Cả ba thả trứng xuống hồ, một luồng sáng hiện lên, từ bên trong trứng những con thú be bé hiện ra dần rồi bay về phía chủ nhân của nó.
Linh thú của Doãn Hạo là một con Hắc Long Vương đã tu luyện ngàn năm, thật là hợp với chủ nhân của nó, vừa tàn nhẫn lại lãnh khốc mà mưu mô. Của Liễu Ái là một con bướm lớn hơn những con bình thường, có đôi cánh màu vàng nhạt. Của cô thì sao, đó là một con rồng màu trắng oai phong lẫm liệt, nhưng mà cái ánh mắt nó nhìn cô quả thật không chịu được, cái ánh mắt khinh thường đó là thế nào? Cô là chủ nhân của nó đấy!
Quả nhiên là đồ của nam chủ chọn, không thể ưa nổi.
Khi đi ra ngoài con rồng vẫn cứ cái bộ mặt nghênh ngang như vậy, miệng nhàn nhạt hỏi.
"Ta là Ánh Long Vương. Ngươi là ai?"
- Ta là Hạ Linh Chi, là chủ nhân của người. Xưng hô lễ phép chút đi! - Cô bực tức nói, có linh thú nào ngông cuồng thế không, dám xưng hô với chủ nhân thế đấy. Số cô thiệt là nhọ mà, kiếp trước thì con linh thú vô dụng kiếp này thì con linh thú ngạo mạn, không coi ai ra gì.
"Cô là chủ nhân của ta sao? Nực cười, nhìn cô ta thấy thật đáng thương cho mình. Chủ nhân không phải oai phong lẫm liệt gì mà lại là một con nhỏ liễu yếu đào tơ. " - Nó hất cằm lên châm chọc nói.
- Ngươi hay lắm! Để sau này ngươi biết thế nào là liễu yếu đào tơ! - Cô tức giận nói, quay sang Doãn Hạo thở dài.
- Anh hai, linh thú của anh thế nào?
- Rất tuyệt, nó rất nghe lời! - Anh cười tươi nói.
- Chả bù của em, con rồng đó vừa hách dịch vừa kiêu căng đáng ghét.
- Chịu khó đi! Tiểu Chi, lát anh dẫn em đi ăn kẹo hồ lô! - Hạ Lãnh hình như thấy cô với anh hai nói chuyện mà ngứa miệng chen vô cười nói. Mà mỗ nữ nào đó đang bực tức nghe tới đồ ăn là sáng hai mắt quay qua hỏi.
- Thật? Anh bao!?
- Thật! - Hắn xoa đầu cô nói.
- Ân! Ta ngày càng có hảo cảm với ngươi nha! - Cô cười vui vẻ nói.
Mà từ nãy giờ có một người luôn quan sát cô nhưng Hạ Linh Chi hoàn toàn không chút cảnh giác cứ vô tư hồn nhiên nói cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.