*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phía bên này, Thu Lão Hổ dẫn rất nhiều người quen biết cũ từ trong quân đội, hưng sư động chúng xông vào Phủ Nam Bình Quận Vương, muốn mời Diệp Chiêu làm chủ, bắt lại tên xú tiểu tử Hồ Thanh dạy dỗ một phen.
Hồ Thanh và Thu Thủy bình thường phục nhất tướng quân, sợ nhất tướng quân, hôn sự này cũng là tướng quân tác hợp cho, cộng thêm Thu Lão Hổ có một chút sợ oan uổng con rể như ý của mình nên chỉ có thể trước hết để cho Diệp Chiêu ra mặt giúp đỡ.
"Hả, đây là thế nào? Mọi người sao lại mặt ủ mày ê như vậy?" Thu Lão Hổ vừa tiến đến liền nhận ra được không khí không thích hợp lắm, cười ha ha nói.
Thu Hoa nháy mắt với phụ thân mình một cái, Thu Lão Hổ vừa nhìn lại, trước mắt chính là bức thư hòa ly còn chưa khô mực kia.
"Ta thao(1)... Lão phu dường như tới sai thời điểm rồi..."
Thu Lão Hổ cảm giác việc của hắn còn là từ bỏ cho thỏa đáng, Tướng Quân cùng Quận Vương hòa ly mới chính là chuyện lớn a.
"Ngươi tới có chuyện gì?" Diệp Chiêu cười nói.
"...... Lão phu, lão phu bấm ngón tay tính toán, Thu Hoa à, ngươi hôm nay có chuyện vui, lão phu mang con gái mình trở về nhà một chuyến, không có gì, không có gì." Thu lão hổ vừa đi vừa kéo Thu Hoa, bước chân còn dừng lại để bổ sung thêm một câu "Chúc mừng Tướng Quân khôi phục tự do, chúc mừng Quận Vương thoát khỏi Tướng Quân."
"......" Diệp Chiêu cùng Hạ Ngọc Cẩn im lặng không nói.
Việc này lại cứ như vậy mà chấm dứt, chuyện Thu Lão Hổ muốn dạy dỗ con rể so với chuyện Binh Mã Thiên Hạ Đại Tướng Quân Diệp Chiêu và Nam Bình Quận Vương Hạ Ngọc Cẩn hòa ly đơn giản chỉ là chuyện nhỏ.
Nhất thời, cả kinh thành dư luận xôn xao. Có người nói Nam Bình quận vương có mới nới cũ, coi trọng Hạnh Hoa Lâu hoa khôi, còn muốn lấy về nhà làm thiếp, tướng quân không thể nhịn được liền hòa ly.
Có người nói Diệp Chiêu thật ra thích nữ nhân, cam nguyện cùng thiếp thất trong phủ Nam Bình Quận Vương tư thông.
Lại có người bảo tướng quân đối với biểu muội đã khuất của mình tình căn thâm chủng(2), thấy quận vương liền ghê tởm. Thậm chí, còn có kẻ cực đoan mắng Diệp Chiêu là gà mái không đẻ trứng, là con cọp giấy.
Anh hùng này còn chưa tới trăm năm, mọi người giống như đã quên mất Diệp Chiêu nửa năm trước còn vì nước nhà dục huyết phấn chiến(3), cho nên mới mất đi hài tử trong bụng...
Diệp Chiêu ngồi ở lương đình bên trong Diệp phủ, xung quanh trúc ảnh um tùm, hương thơm nồng nặc.
Nàng lấy khăn nhẹ nhàng lau bảo kiếm sắc bén trong tay, ánh trăng chiếu lên phía trên mũi kiếm, phản xạ ra một đạo hàn quang, khiến khuôn mặt thanh lãnh ngạo nghễ của nàng càng thêm nổi bật.
Hòa ly đã gần nửa tháng, mấy ngày trước nàng cùng Hạ Ngọc Cẩn vào cung diện kiến thái hậu, tự mình nói rõ nguyên nhân vì sao hòa ly, thái hậu nhìn mình, chỉ thở dài một tiếng, nói:
"Diệp Chiêu, bản ý của ai gia là muốn cho ngươi cùng Ngọc Cẩn hai người tương bổ, tác thành một đoạn giai thoại, nhưng lại không có cân nhắc đến vị biểu muội khổ mệnh kia của ngươi, mọi chuyện hôm nay, là ai gia sai lầm rồi, làm trễ nãi hai đoạn nhân duyên, thôi, ngươi đi đi."
Bây giờ nàng mắt thấy lê dân bách tính mà nàng ra sức bảo vệ chê cười nàng, trong lòng chợt có chút bi thương.
Những người đó quên nàng cũng không quan trọng, nàng đã quen rồi, hơn nữa nàng cũng chẳng sợ miệng lưỡi thế gian. Thế nhưng, biểu muội vì Đại Tần mà chết, chỉ để đổi lấy những lời đồn đãi vớ vẩn này sao?
Phong ba tiệm bình(4), nàng đã thu thập hành trang, ngày mai liền lên đường đi thành Ung Quan, nàng phải trở về nơi mà nàng đã cùng biểu muội lớn lên, trở về cánh đồng cỏ lau mà biểu muội muốn đi tới, trở về quá khứ mà nàng không thể quay lại được nữa.
"Tướng quân, Hồ quân sư tới."
"Mời hắn vào đi." Diệp Chiêu thật nghi ngờ tên Hồ Ly này, ngày thường có thể tránh nàng thì liền tránh, hôm nay cư nhiên chủ động tìm nàng, thật là chuyện lạ nha.
"Bái kiến tướng quân!" Hồ Thanh vừa tiến đến liền hành lễ, mặt mũi ưu sầu.
Diệp Chiêu thấy cái bộ dạng của hắn, trong bụng liền hiểu rõ, lạnh lùng nói.
"Nói đi, có chuyện gì cầu xin ta đây?"
"Tướng quân thật là cơ trí hơn người, ngay lập tức cũng biết ta có việc muốn nhờ." Hồ Thanh chê cười nói.
"Có lời mau nói, có rắm mau thả, gia ngày mai phải lên đường trở về thành Ung Quan." Diệp Chiêu không kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
"Là vì biểu muội?"
"Nói nhảm, chẳng lẽ là vì ngươi?"
Hồ Thanh nghe xong đột nhiên rất kích động run lên một chút, sau đó áp xuống cảm xúc, cau mày than ngắn thở dài.
"Chuyện là thế này, tướng quân, ngài cũng biết đó, Hồ Thanh ta đại bản lãnh tuy không có, nhưng dùng đầu suy nghĩ kiếm chút tiền dư vẫn là có thể a. Năm nay ta sớm lấy chút tiền riêng này mua một căn nhà ở ngoại ô kinh thành, sau đó, ha ha, nam nhân ngài cũng hiểu mà, trong nhà này còn có mấy nha hoàn, nhưng không hiểu nhạc phụ từ nơi nào biết được chuyện này, ngày hôm qua ta đang tranh thủ lúc rảnh rỗi núp ở trong nhà, hắn dẫn một đám người xông tới, còn nói với Thu Thủy là đến bắt gian..."
"Cho nên ngươi muốn ta giúp ngươi khuyên Thu Lão Hổ bỏ qua chuyện này để cho ngươi cùng Thu Thủy tiếp tục sinh hoạt, hay vẫn là muốn ta làm chủ giúp ngươi bắt những nha hoàn kia?" Diệp Chiêu trợn mắt.
"Tướng quân, Hồ Thanh đâu phải loại người có mới nới cũ đó, ta lúc ấy liền chém đinh chặt sắt, nghĩa chánh ngôn từ nói cho Thu Lão Hổ, nha hoàn này, là tướng quân trước kia đi dạo thanh lâu cứu giúp, để cho ta nuôi..."
"Hồ Ly ngươi giỏi lắm, ngươi dám bán đứng lão tử!"
"Tướng quân, ta cũng là tình thế cấp bách với bất đắc dĩ mà thôi... Thu Lão Hổ bây giờ còn giữ lại nha hoàn kia chờ tướng quân chứng thực đây, ta nói với hắn căn nhà là của ngài..." Hồ Thanh mặt không đổi sắc nói, trong lời nói tràn đầy ý niệm cầu cứu.
"Tướng quân, chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, ngài không thể thấy chết mà không cứu! Hôn nhân đại sự của tiểu đệ chỉ có thể nhờ hết cả vào ngài a."
"Lão tử không giúp, chính ngươi lừa Thu Thủy đi nuôi nha hoàn, còn muốn lão tử cứu vãng giúp ngươi?? Không có dễ như vậy đâu." Diệp Chiêu mặc kệ chuyện của Hồ Thanh, tên Hồ Ly này quỷ kế đa đoan, tuyệt đối là có mục đích khác.
"Nghe nói tướng quân ngày mai sẽ phải lên đường đi Ung Quan, trên đường sẵn tiện đi ngang qua nhà ta, liền giúp ta chuyện này đi!"
Nếu tướng quân không giúp một tay, hắn làm cách nào mới thoát khỏi một người sống sờ sờ như Liễu cô nương đây. Không ai giúp đem vị tiểu cô nãi nãi(5) mời đi, hắn thật không thể giải thích rõ ràng với Thu Thủy. Mỗi lần đi gặp vị biểu muội tâm ngoan thủ lạt đó, bản thân Hồ Thanh cùng cả nhà hắn cũng sắp bị đủ loại hoa hoa thảo thảo huân(6) đến choáng váng.
Còn nhớ Hồ Thanh hắn một đời anh danh, nhất định là trời ghét người tài, hắn chỉ cần đi quan tâm chuyện của tướng quân thì liền dính đủ loại xui xẻo.
Mấy ngày nay hắn vẫn không thể để cho Liễu Tích Âm biết tình huống ở bên ngoài, nhưng căn nhà sớm muộn gì cũng bị nữ nhân này phá hủy! Biểu muội không từ thủ đoạn câu dẫn hắn để phá hư quan hệ giữa hắn và Thu Lão Hổ. Thu Lão Hổ đúng là ngu như heo(7), cư nhiên thật sự cho rằng Hồ Thanh hắn ra ngoài ngoại tình.
Lúc Hồ Thanh cứu Liễu Tích Âm hoàn toàn không nghĩ tới vị biểu muội này là một cô nãi nãi đội lốt tiên nữ a.
Hắn cũng không phải không bị sự thâm tình của Liễu Tích Âm đối với tướng quân làm cho cảm động, nhưng hắn bây giờ chỉ muốn tướng quân nhanh chóng bắt con yêu nghiệt này đi thôi.
=====================
Ghi chú:
(1): bằng với f.u.c.k của tiếng anh và cái định mệnh của Vn nhé =)))))
(2): tình cảm sâu nặng
(3): tắm máu mà chiến
(4): mọi chuyện lắng xuống
(5): bà nội, vâng, mất trí nhớ nhưng biểu muội vẫn có thể làm bà nội thiên hạ =))))))
(6): xông hơi
(7): cái này y chang bản raw nha mấy chế =))))
*********
Editor: Ta nói, từ lúc đầu coi cảnh biểu muội và tướng quân gặp nhau ấy, editor đã nghi là tướng quân mang giày độn rồi. Chứ biểu muội cao 1m73, tướng quân cũng phải 1m78 gì đó thì mới cao hơn người ta nửa cái đầu. Sự thật chứng minh editor đã nghĩ đúng khi profile của tướng quân bảo tướng quân chỉ cao 1m71 =)))))) hai người chân dài phát hờn a:((
Bonus cho mấy chế 1 tấm Chiêu Tích phiên bản nhỏ.
Cơ mà tiểu Tích Âm lạnh lùng gớm, còn tiểu Diệp Chiêu ngố ngố a =))))))