Phúc Tinh Giá Lâm

Chương 16:




Edit: Pinkie
Hai anh em đi ra ngoài, Lạc Thiên Kỳ lấy một tập văn kiện đưa cho Lạc Thiên Hữu, “Anh, đây là hợp đồng mà Lôi Thị gửi tới. Anh, cái này rất tổn thất với công ty chúng ta, anh đều phải một mình gánh chịu.” Cậu không ngờ, anh trai vì cứu chị dâu mà dễ dàng đáp ứng áp dụng hệ thống vận chuyển mới nhất để giúp đỡ Lôi Thị chế tạo một loại tàu du lịch nhỏ, chỉ lấy phí có 50%. Aigu! Anh trai bị thua thiệt cực kỳ lớn trong phi vụ làm ăn này.
Phải biết rằng, hệ thống vận tải đường thủy mới nhất mới hợp tác với Áo Nhĩ Đề Tư. Hiện nay, ngoại trừ Lạc Thị, thì Lôi Thị là công ty đầu tiên sử dụng hệ thống vận tải đường thủy này.
“Ừ, nhớ kỹ là không được nói chuyện này trước mặt Tiểu Viên.” Lạc Thiên Hữu không chút do dự lấy bút ký tên lên hợp đồng. Có thể tìm thấy cô, những tổn thất này có tính là gì!
Lạc Thiên Kỳ cầm lấy hợp đồng, “Anh, anh để ý chị dâu như vậy, sao lại không muốn dẫn chị ấy đi gặp cha mẹ?”
Lạc Thiên Hữu liếc mắt nhìn cậu, “Bác sĩ đã nói không nên tạo áp lực cho cô ấy. Ngoài trừ bị ngoại thương, trong lòng cô ấy cũng đã hình thành bóng ma. Anh muốn dẫn cô ấy ra nước ngoài thả lỏng tinh thần trước, sau đó mới dẫn cô ấy đi gặp cha mẹ.” Nhờ có em trai gà mẹ như cậu mà không chừng Tiểu Viên đã hiểu lầm là anh không muốn dẫn cô đi gặp cha mẹ chồng.
“Ha ha… Em lại không biết. Thôi, em đi trước đây!” Lạc Thiên Kỳ cười hắc hắc, cầm cặp công văn lách qua người anh đi về.
Lạc Thiên Hữu lắc đầu nhìn bóng lưng của cậu, sau đó mở cửa quay lại phòng bệnh. Đi vào, nhìn thấy Phúc Viên Viên tuy rằng ngẩng đầu nhìn anh cười nhưng mà nụ cười kia lại có chút lạc lõng, đôi mắt vốn sáng rỡ thì giờ lại có chút buồn bã.
Anh đưa tay nhẹ mơn trớn gương mặt nhợt nhạt của cô, “Tiểu Viên, em đừng có suy nghĩ nhiều. Anh chỉ muốn dẫn em đi Nhật Bản trước.” Ngồi bên giường, anh tự nhiên đưa tay ôm cô vào lòng.
Phúc Viên Viên tựa đầu trên cổ anh, khuôn mặt hồng hồng, “Em nào có suy nghĩ nhiều.” Ý của anh có phải là, đi Nhật Bản xong, thì sẽ đi Mỹ gặp cha mẹ anh, đúng không?
Lạc Thiên Hữu cười cười, cũng không để ý cô đang cậy mạnh, ôm eo cô, sau đó nói: “Đi Nhật Bản, em phải ăn nhiều một chút, đã gầy rồi!” Anh vẫn thích cô mũm mĩm một chút.
“Gầy không tốt sao?” Từ khi cô lớn, đây là lần đầu tiên cân nặng của cô đạt tiêu chuẩn, mặc dù chênh lệch trên dưới mười cân (1) nhưng cũng là cân nặng tiêu chuẩn thực sự!
(1) 10 cân = 5kg
Lạc Thiên Hữu ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói cho cô biết là gầy xuống thì phúc lợi của anh cũng không tốt, Phúc Viên Viên nghe xong thì xấu hổ, đỏ mặt quay đầu nhìn chỗ khác, không để ý tới anh.
Lạc Thiên Hữu kéo mặt cô lại, nhẹ nhàng in lên gương mặt nhợt nhạt của cô vài dấu ấn, nhìn cô cười rạng rỡ thì rất thỏa mãn, lặng lẽ giữ nụ cười tinh tế của cô trong lòng, cả đời trân trọng.
*
Vài ngày trước Trung Thu, cuối cùng mấy vết thương trên người Phúc Viên Viên đã bình phục. Lạc Thiên Hữu thực sự dẹp hết công việc qua một bên, thực hiện lời hứa hẹn, dẫn cô đi Nhật Bản trước.
Từ Đài Loan đến Nhật Bản rất nhanh. Máy bay vừa hạ cánh thì họ lập tức lên xe đến Hakone (2).
(2) Hakone là một thị trấn thuộc tỉnh Kanagawa, Nhật Bản.
Phúc Viên Viên có thói quen ưa giường mỗi ngày, đột nhiên phải dậy sớm để lên máy bay nên bây giờ cô còn buồn ngủ, ngáp một cái, lười biếng ngã đầu lên vai Lạc Thiên Hữu.
“Sao vậy? Vừa rồi ở cửa hàng miễn thuế trong sân bay, sao em không mua thứ gì?” Sợ ngủ bây giờ thì đến lúc tới khách sạn cô sẽ không ngủ được nên anh tùy tiện tìm một đề tài để nói.
“Hả? Em không thích.” Cô không hứng thú với túi xách, quần áo đẹp, suy nghĩ một chút, đột nhiên nở nụ cười, “Anh biết không? Từ trước đến nay, chuyện em ghét nhất chính là đi dạo phố.”
Lạc Thiên Hữu kinh ngạc nhìn cô, “Tại sao?” Anh còn tưởng rằng, mọi cô gái đều thích đi dạo phố mua sắm.
“Em cảm thấy thích cái nào thì mua cái đó, ghét nhất là xem cái này rồi mua một cái khác. Bởi vì như vậy, bạn học trước đây của em đều nói em là người kỳ quái.” Trong suy nghĩ của cô, mấy người bạn đó mới chính là người phiền phúc, nếu đã thích mua thì việc gì phải chọn tới chọn lui?
Phúc Viên Viên cũng chỉ tùy ý nói một chút mà thôi, cô tuyệt đối không ngờ rằng, bời vì những lời hôm nay cô nói mà từ đó về sau, trong mấy chục năm sau cô cũng không cần phải đi dạo phố mua quần áo. Bởi vì người nào đó đã trực tiếp yêu cầu công ty thời trang đem quần áo tới nhà tặng, bốn mùa đều tặng, cô không thể nào mặc hết.
“Cha mẹ anh đều nghiêm túc sao?” Trước khi đi anh đã nói, bọn họ ở Hakone khoảng năm ngày, sau đó sẽ đến Mỹ gặp cha mẹ anh để ăn Tết Trung Thu, cũng coi như là chính thức ra mắt cô với mọi người trong nhà họ Lạc.
Đây không giống như chiến trận khi anh đến nhà họ Phúc. Nhà họ Lạc có số người gấp đôi nhà họ Phúc, cô không khỏi có chút lo lắng.
Nhắc đến cha mẹ, vẻ mặt của Lạc Thiên Hữu có chút lạ, “Cha anh là người nghiêm túc, còn mẹ anh… Hai anh em anh, một người giống cha, một người giống mẹ.”
Vậy thì không cần nói tiếp cũng đã biết, chắc chắn Lạc Thiên Hữu giống cha. Phúc Viên Viên nhớ tới Lạc Thiên Kỳ, cậu ấy là người vui vẻ, hào phóng, có chút vô lại, thì ra là giống bác gái…
Thật ra, anh nói không hết toàn bộ, cho nên sau khi gặp mẹ Lạc, Phúc Viên Viên đã ngốc lăng thật lâu mới lấy lại được tinh thần.
“Em muốn ngủ.” Cô mệt mỏi thật sự, không biết còn bao lâu nữa mới tới.
Thấy tinh thần cô không tốt, Lạc Thiên Hữu cũng thương xót, vỗ lưng cô dỗ dành, để yên cho cô ngủ.
*
Phúc Viên Viên ngủ thẳng một giấc đến khi tới khách sạn vẫn chưa tỉnh. Lạc Thiên Hữu không muốn đánh thức cô nên ôm cô đi vào khách sạn. Bỏ qua ánh mắt mập mờ lẫn hâm mộ của mọi người, anh trực tiếp ôm bảo bối của anh lên phòng.
Điều hòa trong phòng mở ở nhiệt độ dễ chịu, anh sờ sờ gương mặt ấm áp của cô, sau đó kéo chăn rồi nằm xuống bên cạnh. Nghiêng người nhìn bộ dáng khi ngủ của cô, bất tri bất giác, mí mắt anh nặng dần, rồi từ từ ngủ thiếp đi với cô.
Không biết qua bao lâu, Phúc Viên Viên mơ màng mở mắt ra, có chút kinh ngạc nhìn xung quanh lạ lẫm, đoán chắc là đã đến khách sạn.
Nắm lấy mái tóc mình, cô chậm rãi ngồi dậy, đi tới nhà vệ sinh bên cạnh để rửa mặt cho thanh tỉnh một chút, nhìn quanh, thì phát hiện trong phòng không có một bóng người.
Đây là một căn phòng kiểu Nhật, không gian không nhỏ, đi qua phòng khách có một cửa sổ sát đất, bên ngoài thì toàn cây xanh.
Phúc Viên Viên tắt điều hòa, kéo cửa ra, bên ngoài là khoảng sân rộng lớn với nhiều cây xanh, mang hơi hướng xưa cũ. Cô tùy ý ngồi trên bậc cầu thang, hai chân đung đưa nhìn bầu trời trong xanh. Thời tiết hơi nóng, may mà có gió thổi nhè nhẹ. Khi có một cơn gió thổi qua, lá cây vang lên tiếng xào xạc, cô nhắm mắt lại, cảm thụ ngày hè thư giãn này, tâm tình cũng vì thế mà thỏa mái hơn.
Đột nhiên có một cơ thể hơi lạnh dán sau lưng cô, mùi hương dễ chịu tràn đầy trong khoang mũi, trên eo có hai bàn tay ôm lấy, cô lười biếng ngả người về phía sau một chút: “Anh đi đâu thế?”
Giọng nói mềm nhũn đi vào lòng anh, Lạc Thiên Hữu kéo cô lại sát hơn, “Đi xác nhận phòng và lên lịch tham quan với bà chủ khách sạn. Bà chủ nói đêm nay có hội chùa, đợi lát nữa ăn cơm xong, em có muốn đi xem không?”
“Được!” Cô nắm lấy tay anh, lắc qua lắc lại, đôi chân nhỏ cũng đong đua. Hai người không nói gì, cứ lẳng lặng dựa vào nhau.
Có tiếng chào hỏi bằng tiếng Nhật vang lên sau cánh cửa, bà chủ trẻ của khách sạn mặc bộ đồ kimono màu xanh nhạt cùng với nhân viên bước vào. Lạc Thiên Hữu đỡ Phúc Viên Viên đứng dậy vào phòng.
“Vị này chính là bà chủ của khách sạn.” Anh giới thiệu đơn giản với cô.
“Chào cô!” Phúc Viên Viên dùng tiếng Nhật đơn giản chào hỏi đối phương.
Đối phương ưu nhã nở nụ cười: “Khách sạn Tachibana rất hoan nghênh hai người đến đây, tôi họ Thượng Nguyên.”
“A? Cô có thể nói tiếng Trung sao?” Phúc Viên Viên không ngờ đối phương nói tiếng Trung chuẩn đến như vậy.
Cô Thượng Nguyên cười gật đầu, “Đúng vậy, chồng tôi là người Đài Loan, tôi cũng đã học một chút tiếng Trung. Phúc tiểu thư có thích căn phòng này không?”
“Rất thích, cảm ơn!” Căn phòng này đầy nắng, quan cảnh bên ngoài cũng rất thích, sao mà cô lại không hài lòng được cơ chứ.
“Một lát nữa là đến giờ ăn cơm, Phúc tiểu thư có yêu cầu gì đặc biệt không?” Cô Thượng Nguyên cẩn thận tỉ mỉ hỏi.
Phúc Viên Viên lắc đầu, “Theo sắp xếp của mọi người là được rồi.” Cô cũng không kén chọn đến như vậy.
“Được, buổi tối có hội chùa, hai người có muốn đến xem không? Khách sạn chúng tôi có chuẩn bị yukata (3), có cần chuẩn bị cho hai người không?” Cô Thượng Nguyên tỉ mỉ phát hiện, ánh mắt của ngài Lạc luôn nhìn chằm chằm Phúc tiểu thư, trong mắt đầy vẻ quyến luyến, có thể khẳng định bọn họ là một cặp tình nhân.
(3) Yukata là một loại áo truyền thống của Nhật Bản, một loại kimono mùa hè, đơn giản và ít lớp hơn, thường làm bằng vải mát như cotton. Không như kimono, yukata có cả hai loại cho cả nam và nữ.
“Được, vậy làm phiền cô rồi!” Lạc Thiên Hữu nói.
Cô Thượng Nguyên không quấy rầy bọn họ nữa, sau khi chào hỏi xong thì rời đi.
“Phải tắm trước sao? Phòng này có hồ tắm nước nóng riêng, hay em muốn tắm hồ tắm công cộng?”
“Em đi hồ tắm riêng.” Cô xấu hổ khi phải tắm nơi công cộng, dáng người cũng chẳng phải tốt, còn chưa muốn hù dọa người ta đâu.
“Ừ, em đi đi, anh bận một chút việc.” Lạc Thiên Hữu buông tay ra, bảo cô đi tắm, còn mình thì lấy laptop ra. Tuy rằng công ty có em trai tiếp quản nhưng có một số chuyện chỉ anh mới có thể xử lý.
Huống hồ, anh còn muốn cho cô một kinh hỉ.
*
Mang theo quần áo để thay, Phúc Viên Viên vô cùng hứng thú đi tắm. Ngâm mình trong suối nước nóng, mọi lỗ chân lông trên cơ thể như giãn nở ra, cực kỳ thoải mái… Đột nhiên cô ngẩn người, rồi ngồi thẳng dậy.
Ặc, bọn họ thuê… hình như chỉ có một phòng?
Gò má nóng lên, đó không phải ý là buổi tối bọn họ sẽ cùng nhau ngủ trên một cái giường trong một gian phòng đấy chứ? Sao có thể như vậy!
Phúc Viên Viên núp người trong bồn tắm miên man suy nghĩ, cả người đều nóng cả lên. Từ trước đến nay, bọn họ quá lắm chỉ mới hôn môi, nếu như chuyện tình tiến triển thì như thế nào? Cô nên làm gì? Ôi chao, ghét quá!
“Tiểu Viên? Không nên ngâm quá lâu, cẩn thận bị váng đầu đấy!” Lạc Thiên Hữu ở bên ngoài xử lý công chuyện, nhìn đồng hồ, thấy cô đã nửa tiếng rồi mà còn chưa đi ra.
“À!” Bị giọng nói bất thình lình của anh làm cho hoảng sợ, cô chột dạ, vừa mới suy nghĩ thông suốt, dù cảm thấy hơi xấu hổ một chút. Cô nhanh chóng tắm sơ qua, lau khô cơ thể, mặc quần áo rồi vội vàng ra ngoài.
Đúng lúc cơm được mang tới, cô ăn đồ ăn ngon, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa dịu bớt, tâm trạng lân lân giống như uống rượu say.
“Đến đây chơi thế này có hài lòng không?” Lạc Thiên Hữu thấy cô cười tươi đến mức mặt mày cong cong thì liền biết tâm trạng cô đang rất tốt.
Khóe miệng sượng lại, cô làm sao mà có thể không biết xấu hổ thừa nhận là bởi vì trong đầu mình đã có suy nghĩ không đơn thuần nên mới hưng phấn như thế. “Ừ! Chờ chút nữa đi ra ngoài chơi, rất vui nha!” Cô chỉ biết dựa theo lời anh mà đáp lại, ý xuân trên mặt cuối cùng cũng thu lại một chút.
*
Trời tối, cô Thượng Nguyên cầm đến một bộ đồ yukata màu tím nhạt đến, giúp Phúc Viên Viên thay đồ.
“Phúc tiểu thư, ngồi xuống nhé! Tôi sẽ giúp cô búi tóc.” Sau khi giúp cô mặc đồ xong thì cô Thượng Nguyên cầm một cây lược, giúp cô búi tóc.
Phúc Viên Viên mặc yukata, bộ đồ này có màu sắc và hoa văn rất đẹp, làm cô yêu thích không buông tay. Cô ngoan ngoãn ngồi trước gương, để cho cô ấy búi tóc.
“Phúc tiểu thư thật may mắn, có được người bạn trai tốt như ngài Lạc.” Làm ở khách sạn, cô ấy đã gặp rất nhiều người, nên có thể nhìn ra được, giá trị con người của Lạc Thiên Hữu cực kỳ cao, và cũng có thể nhìn ra được, anh ấy thật tâm yêu Phúc Viên Viên.
Công tử có tiền cô ấy đã gặp không ít người, nhưng mà thực sự không có nhiều người sủng ái người phụ nữ của mình thật lòng như thế này.
“Ừm!” Phúc Viên Viên ngọt ngào cười, trong lòng vô cùng ấm áp, muốn nhanh chóng để cho Lạc Thiên Hữu thấy được dáng vẻ mặc bộ đồ này của mình.
Ở trong gian phòng khác, Lạc Thiên Hữu đã sớm thay xong đồ. Bộ yukata màu tím sẫm làm cho làn da của anh trông trắng sáng hơn, gương mặt đẹp trai càng thêm xuất chúng.
“Được rồi.” Cô Thượng Nguyên đi ra trước, đúng lúc Lạc Thiên Hữu quay đầu lại thấy Phúc Viên Viên đi tới.
Tiểu Viên của anh mặc bộ yukata màu tím nhạt, mái tóc ngang vai được búi thành một búi nhỏ, trên đầu còn cài phụ kiện cùng màu tím cùng tông, tay thì cầm một túi xách nhỏ. Đôi mắt to tròn trên gương mặt hồng hào làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn, so với bình thường thì có thêm một chút quyến rũ phong tình.
“Trời đã tối, hai người nhanh chóng xuất phát nhé! Nhớ kỹ là không nên trở về quá muộn.” Cô Thượng Nguyên tiến lên một bước, cầm tay Phúc Viên Viên thả vào lòng bàn tay của Lạc Thiên Hữu.
Hai người cười cười, tay trong tay, chân mang guốc gỗ, đi ra đường phố náo nhiệt.
*
Hội chùa vô cùng náo nhiệt, bày bán rất nhiều đồ ăn vặt. Hai người chưa từng buông tay ra. Phúc Viên Viên kéo tay Lạc Thiên Hữu đi vào bên trong chùa, cung kính chắp tay vái lạy, bỏ thêm hương và tiền.
Sau khi mặc quần áo, Phúc Viên Viên trông thanh tú khả ái hơn, còn bề ngoài của Lạc Thiên Hữu cũng quá mức gây sự chú ý với mọi người. Có người còn tưởng bọn họ là ngôi sao, nên đến xin chụp hình, còn không ngừng quay phim.
Phúc Viên Viên không thèm để ý bọn họ nhưng Lạc Thiên Hữu thì đã cảm thấy phiền. Tuy nhiên, nhìn thấy cô vui vẻ như vậy thì anh cũng không nỡ chặt đứng hứng thú của cô, chỉ để cho mọi người tùy tiện nhìn.
Có mấy cô gái trẻ tuổi mặc đồ yukata không nhịn được mà tiến lên vây quanh bọn họ xin ký tên. Phúc Viên Viên nghe không hiểu, chỉ có thể bị người ta đẩy qua đẩy lại, nhìn Lạc Thiên Hữu bị một đám người vây quanh.
Đám đông không ít, lấn tới lấn lui làm cho hai người bị tách ra. Phúc Viên Viên mờ mịt nhìn quanh, thì đã không thấy Lạc Thiên Hữu ở đâu cả, lúc này, cô có chút sợ hãi.
Bên kia, Lạc Thiên Hữu cố nén tức giận, giải thích với mấy cô gái quấn quýt lấy anh không chịu buông là anh không phải là ngôi sao nào cả, đồng thời cũng lo lắng, tìm kiếm bóng dáng của Phúc Viên Viên khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.