Triệu Phùng Thanh cảm thấy thật may mắn vì lúc đó mình đang quay lưng lại với Giang Tấn, nếu không chắc cô cũng chẳng kịp điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt mình nữa.
Cô nắm chặt nội y trong tay, mạnh đến mức gân xanh cũng nổi hết cả lên.
Cô cũng hiểu cái đạo lý khổ trước sướng sau mới là tình yêu, chỉ là cô không được nếm trải điều đó mà thôi.
Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu lại giống như chỉ mới vài phút ngắn ngủi.
Triệu Phùng Thanh thả lỏng tay, bắt đầu mặc nội y của mình.
Thái độ của cô vẫn rất bình thường. Không khóc lóc cũng không la hét om sòm.
Lúc cài cúc áo, cô còn có thể thản nhiên mở miệng trả lời hắn: “Quen được bác sĩ giỏi thì chỉ mất hai trăm tệ.” Nói xong, cô nhìn chiếc bóng mình đổ dài trên sàn nhà cười duyên một cái. Nụ cười chua xót ấy chỉ mình cô nghe thấy.
Cô ngồi bên mép giường, hai tay buông xuống, ngay cả đứng lên cũng không còn sức, mệt lả cả người.
Trước kia Triệu Phùng Thanh cảm thấy quá trình mình theo đuổi Giang Tấn cùng lắm chỉ như đào núi lấp đất, giờ thì cô mới hiểu đó là bức tường đồng vách sắt, chỉ là cô tự lừa mình dối người mà thôi. Cô vốn không mạnh mẽ lạc quan như mọi người vẫn nghĩ. Một câu nói của hắn có thể khiến quân lính của cô tan rã. Tình yêu của cô, sự trong trắng của cô, tất cả đều kết thúc vào đêm hôm qua.
Giang Tấn không nói gì, quay người bước vào phòng tắm.
Từ phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào.
Triệu Phùng Thanh ngây ngẩn quay đầu lại, cô nhìn về phía cửa phòng tắm thì đột nhiên không nhớ nổi dáng vẻ của Giang Tấn nữa rồi.
Cô cúi người xuống nhặt quần áo lên từ từ mặc vào từng cái. Động tác của cô rất chậm, giống như mỗi cử động đều tiêu tốn hết sức lực của bản thân vậy.
Tìm tòi một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mặc xong quần áo.
Tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng lại.
Lúc này, cô đột nhiên lấy lại tinh thần, trước khi Giang Tấn đi ra thì đã vội vàng rời khỏi phòng.
Cô không muốn nói lời từ biệt với hắn. Sau khi hắn nói câu đó, trong lòng cô cũng chết tâm rồi.
Triệu Phùng Thanh ra khỏi khách sạn, lang thang đi trên đường mà không có điểm đến.
Cô thất thần bước lên xe bus, đến con đường dành riêng cho người đi bộ.
Cô xuống xe.
Cô không biết đây là đâu cũng không biết mình muốn đi đâu. Giờ cô còn đang bận ngẩn ngơ vì câu nói đó của Giang Tấn.
Cho đến khi những người qua đường nhìn cô chỉ trò, thì cô mới tỉnh táo lại.
Triệu Phùng Thanh soi mình trong tấm kính của cửa tiệm. Từ tấm kính kia cô không thấy gì lạ cả. Cho đến khi nhìn vào tấm gương của cửa hàng, cô mới nhận ra trên cổ mình có rất nhiều vết hôn.
Sự ấm áp và nhức nhối Giang Tấn mang đến cho cô bỗng xuất hiện trong đầu cô lần nữa.
Nhưng bên tai chợt vang lên câu nói của hắn, cảm giác ấm áp đó liền biến mất không còn gì nữa. Chỉ còn lại cơn đau đớn vô cùng chạy từ trái tim lan ra tứ chi trong nháy mắt.
Triệu Phùng Thanh ngồi vào ghế nghỉ dành riêng cho người đi bộ, mở to đôi mắt trống rỗng nhìn dòng người qua lại trên đường.
Có một chàng trai ôm cô gái, thân mật đi qua.
Có cô gái tức đến dậm chân, bạn trai bỗng ôm lấy cô dỗ dành.
Còn có những cặp đôi tay trong tay, trên mặt là nụ cười mỉm ngọt ngào.
Triệu Phùng Thanh chớp chớp mắt, cô sợ mình sẽ khóc ở đây mất.
May mà không có.
Tiếng chuông di động đã vang lên cắt ngang phút thẫn thờ của cô.
Vừa nhấc máy, tiếng cười của Tương Phù Lị liền vang lên từ đầu iên kia, “Thanh Nhi, ba tao lo xong chuyện đi du học cho tao rồi. Hôm nay chị đây rất vui, tao mời mày uống rượu.”
“Tao không đi đâu.”
“Sao thế? Bận gì à?”
“Ừ, để hôm khác tao kể nhé.”
Triệu Phùng Thanh cúp điện thoại, đứng dậy tới cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc lá.
Sau đó cô quay về ghế tiếp tục ngồi.
Hút hết nửa bao thuốc, cô quyết định quay về cao trung A.
***
Hôm nay sân thể dục cao trung A có vẻ hơi vắng người.
Tầm giờ này đang là tiết thể dục của lớp mười và mười một. Mặt trời chói chang đã lên đến đỉnh đầu nên không lớp nào phải ra tập chạy.
Triệu Phùng Thanh đi tới rừng cây nhỏ ngay bên cạnh sân bóng, hai tay loe ra làm thành cái loa, gào lên về phía sân bóng, ” Bạn học Giang! Tôi không thích cậu nữa!”
Âm thanh vang trong không gian nhưng không có tiếng vọng lại.
Đột nhiên cô bật khóc.
Triệu Phùng Thanh là một cô gái vốn mạnh mẽ, cô rất ít khi khóc. Nhưng khi phải tự tay đặt dấu chấm tròn kết thúc cho mối tình đầu của mình thì cô không nhịn được mà òa khóc.
Trận khóc này khiến cô đau đến tận xương tủy.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối khóc ra thành tiếng.
Mối tình đơn phương ấy của cô quá mức khổ sở. Mỗi lần Giang Tấn nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng, cô lại tự ảo tưởng tương lai rồi sẽ tốt hơn thôi mà cổ vũ bản thân.
Còn hôm nay cô thật sự muốn kết thúc nó.
Câu nói ấy của Giang Tấn đã hoàn toàn phá nát chút tôn nghiêm cuối cùng của cô.
Triệu Phùng Thanh không biết mình khóc bao lâu, vừa khóc lại vừa nấc lên nghẹn ngào. Khi vừa ngẩng đầu lên thì ánh mặt trời đã chói mắt lắm rồi.
Cô ho khụ khụ hai cái rồi đứng dậy.
Vì đã ngồi một lúc lâu rồi đột ngột đứng lên nên có hơi choáng váng. Cô nhanh chóng vịn tay vào thân cây bên cạnh.
Trong luồng ánh sáng lờ mờ ấy, hình như cô đã nhìn thấy một người.
Dáng vẻ rất giống cậu thiếu niên kỳ lạ ấy.
“Bạn học?” Triệu Phùng Thanh chớp mắt mấy cái để lấy lại tinh thần.
Xung quanh là hàng cây xanh um tươi tốt nhưng không có một bóng người
Có lẽ là cô nhìn nhầm rồi.
Chờ cảm giác mơ màng ấy qua đi, cô dụi dụi mắt, ngẩng mặt lên bầu trời hét to, “Bạn học Giang! Tôi không thích cậu!”
Sau đó, cô quay người bỏ đi.
***
Sau khi Triệu Phùng Thanh khóc đỏ cả mắt thì đã đem toàn bộ ký ức về cái tên “Giang Tấn” vứt vào thùng rác rồi.
Đương quét đến một nửa, đột nhiên cô nhớ tới tiết mục mình sẽ biểu diễn trong ngày thành lập trường.
Giờ mới nhớ, lúc trước cô còn ngây thơ muốn dành bài nhảy ấy cho mình Giang Tấn. Ngay cả khi say rượu, hắn cũng không muốn nhìn thấy cô, nếu không cũng chẳng tự nhiên đang làm mà bật dậy tắt hết đèn đi như vậy.
Quả là một mối tình sai lầm mà.
Ngày hôm sau, Triệu Phùng Thanh gọi điện thoại hỏi lớp phó đời sống, xem có thể hủy bỏ tiết mục đã đăng ký cho ngày kỷ niệm thành lập trường được không.
Cuối cùng lại nhận được câu trả lời thuyết phục là tiết mục múa đơn của cô đã đăng ký với ban giáo viên, nếu sửa sẽ rất phiền toái.”Thời gian tiết mục cũng đã được sắp xếp, tự dưng bỏ tiết mục của cậu đi, thì lấy ai vào bổ sung đây. Hơn nữa năm nay trường mình đón tiếp một lãnh đạo cấp cao trong tỉnh, hiệu trưởng rất để ý đấy.”
“Vậy thì thôi.” Triệu Phùng Thanh nghĩ ngợi. Hôm trước khi báo tiết mục, cô chỉ ghi danh là múa đơn, nhưng không nói rõ tiết mục múa đơn này cô sẽ nhảy thể loại nhạc gì. Cô sẽ đổi một ca khúc khác rồi vẫn lên biểu diễn.
Tiết mục đã định rồi.
Chỉ là cô không quá để bụng về việc tập luyện, cảm giác hụt hẫng vì đã mất đi mục tiêu phấn đấu.
Luyện được vài ngày rồi cô lại thôi.
Triệu Phùng Thanh bên ngoài vẫn là Triệu Phùng Thanh, vẫn cùng đám người Tương Phù Lị sống phóng túng như thường ngày, chỉ là bọn họ cũng không hề nhắc tới cái người ở lớp 12_2 kia nữa.
Cách ngày kỷ niệm thành lập trường hai ngày, Tương Phù Lị đi mua một đống đạo cụ cổ vũ, uy hiếp anh em: “Mấy người hôm đó không được đứa nào nghỉ đâu đấy! Tất cả đều phải tới cổ vũ cho Thanh Nhi.”
“Chị Lị, chuyện đó chị cứ yên tâm.” Đại Hồ uống một ngụm rượu, “Em Đại Hồ giọng to nhấ trường, bảo đảm em cổ vũ thì cả trường đều nghe thấy tiếng.”
“Thôi đi, mày chém gió thì to nhất đấy em ạ.” Tương Phù Lị ném cho Đại Hồ một cái trống, “Dùng cái này đi, còn có tác dụng hơn cổ họng mày đấy.”
Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó, Tương Phù Lị kéo Đại Hồ cùng mấy người anh em chen chân lên hàng đầu ngồi. Trên khán đài là thầy hiệu trưởng đang diễn thuyết, “Năm nào bài phát biểu cũng giống nhau, định biểu diễn đến khi nào nữa, thật chẳng có sáng tạo gì cả.”
“Thanh Nhi đâu?” Đại Hồ nhìn xung quanh, “Cậu ấy ra sau hậu trường sớm thế à?”
“Ai biết.” Tương Phù Lị lắc đầu, “Chẳng hiểu dạo này làm sao con bé tự dưng lười hẳn ra.”
Viên Táo chen vào một câu, “Không phải cậu ta muốn thi trường nào ở thành phố B à?”
“Giờ hình như đổi sang trường khác rồi.” Tương Phù Lị chẳng hiểu tại sao cô lại đổi nguyện vọng nữa. Đến lúc hỏi thì Triệu Phùng Thanh lại chẳng hé nửa lời lý do.
“Phụ nữ dễ thay đổi thật đấy.” Nhiêu Tử ngồi bên cạnh nói chen vào. Thật ra hắn đã nhận ra, sự thay đổi rõ rệt của Triệu Phùng Thanh là không còn cố chấp với cái người tên Giang Tấn nữa.
Đây là hiện tượng tốt.
***
Triệu Phùng Thanh đang ở sau khán đài chuẩn bị trước khi lên sân khấu.
Những bạn học trong phòng nghỉ vừa thấy cô thì tỏ ra rất kinh ngạc.
Ngoài hội trường vẫn là tiết mục diễn văn dài dòng. Các bạn học dưới khán đài cũng chẳng thèm để ý. Cho đến khi đột nhiên một nữ sinh lớp 12_2 hô lên “Này đến lượt Giang Tấn diễn thuyết rồi kìa.”
Triệu Phùng Thanh cũng chẳng thèm quan tâm.
Vài nữ sinh lớp 12_2 đang đứng kia ồn ào, bàn luận gương mặt của Giang Tấn đẹp trai cỡ nào rồi thì giọng nói mê người, thành tích nổi trội xuất sắc, mà khoan đã…
Triệu Phùng Thanh dè dặt soi mình trong gương.
Hắn có nhiều lựa chọn như vậy thì một đứa con gái như cô đã là gì.
Sau bài phát biểu của Giang Tấn là đến lượt Tần Hiểu.
Thái độ của mấy nữ sinh lớp 12_2 thay đổi rõ rệt, cả đám đều tự động quay lại chỗ ngồi của mình chờ đến lượt lên biểu diễn.
Lúc này Triệu Phùng Thanh bỗng đứng dậy, đi về phía cánh gà bên trái sân khấu.
Cô kéo màn che lên sau đó bất giác nhận ra.
Trước kia Triệu Phùng Thanh quả thật chưa từng chú ý đến Tần Hiểu, vài lần gặp mặt cô nàng rồi quên luôn. Lúc này nhìn cô gái ấy, cô mới nhận ra, hóa ra cô nữ sinh Giang Tấn bá vai ngoài hành lang đêm hôm đó chính là Tần Hiểu.
“Trong những năm tháng trung học này, chúng ta luôn có một vấn đề phải tự mình đối mặt, đó chính là những tình cảm mông lung.” Gương mặt Tần Hiểu ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn rất trong trẻo, “Thứ tình cảm mơ hồ không thể tả được ấy rất đẹp nhưng lại tiêu tốn nhiều thời gian. Dưới áp lực của kỳ thi đại học, chúng ta tuyệt đối không thể phân tâm. . .”
Triệu Phùng Thanh bỗng bật cười.
Tnh cảm thời thanh xuân ngây ngô chẳng chút toan tính. Dù nó có ngọt ngào hay chua xót thì vẫn là những ký niệm đáng quý. Cô chưa từng hối hận khi đã thích hắn.
Có lẽ, đây là điều khác biệt lớn nhất giữa cô và Tần Hiểu.
***
Tiết mục biểu diễn trong ngày kỷ niệm thành lập trường có đủ thể loại
Các bạn học dưới sân khấu bắt đầu nhốn nháo hẳn lên, đến những tiết mục ở giữa thì đã không thể ngồi yên nổi. Tốp năm tốp ba lấy cớ đi toilet rồi về luôn.
Tiết mục của Triệu Phùng Thanh là thứ ba từ dưới đếm lên. Tiết mục thứ tư từ dưới lên là tấu hài nhưng lại chẳng buồn cười tí nào. Mọi người dưới sân khấu chả ai cười chỉ toàn chế nhạo.
Tương Phù Lị càng xem càng bực mình, cô đã buồn ngủ lắm rồi.”Tiết mục của Thanh Nhi sao lại xếp tận gần cuối thế?”
“Sau tiết mục này là đến lượt Thanh Nhi rồi.” Đại Hồ an ủi nói, “Chị nhịn chút đi.”
Người dẫn chương trình vừa nói tiết mục tiếp theo là múa đơn của lớp 12_7, đám người phía dưới đã bắt đầu hò hét, cả đám ra sức vỗ tay kèm theo đó là tiếng huýt sáo điên loạn.
Các bạn học xung quanh đều quay sang nhìn bọn họ.
Người dẫn chương trình vừa lui về hậu trường, đám người Đại Hồ liền im lặng.
Triệu Phùng Thanh đội một chiếc mũ dạ mau đen, trên người mặc bộ phục trang màu đen phối hợp chiếc giày da cũng màu đen.
Toàn thân tỏa ra hơi thở của phái mạnh.
Âm nhạc vừa vang lên, động tác của cô cũng chẳng thấy chút nữ tính mềm mại nào mà là những động tác khá mạnh mẽ của phái nam. Cô kéo vành nón xuống thật thấp, một nửa gương mặt kia khuất dưới chiến mũ vành tròn, người xem ở dướt chỉ nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi đỏ chót kia.
Bài nhạc nền vừa vang lên đã khiến bầu không khí tẻ nhạt nãy giờ của hội trường bỗng sôi sục hẳn lên.
Đại Hồ dẫn đầu một đám người đứng dậy vỗ tay theo tiết tấu bài nhạc, sau đó các bạn học khác cũng dần dần đứng lên ủng hộ.
Tương Phù Lị nhảy lên ghế hò hét như kẻ điên. Tiếng la ó ngày càng lớn, khiến Viên Táo cũng không dám đứng gần cô hai bước.
Đến khi gần kết thúc bài diễn Triệu Phùng Thanh bỗng tung chiếc mũ dạ lên.
Mái tóc dài màu bạch kim khẽ tung bay trong không trung.
Thật rung động lòng người.
Tóc trắng áo đen, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ như son vô cùng hấp dẫn. Dưới ánh đèn sân khấu, cô giống như một nàng yêu tinh, vừa lạnh lùng lại xinh đẹp.
Tương Phù Lị nhảy xuống khỏi ghế, đột nhiên kéo cổ Đại Hồ, kích động không thôi.”Thanh Nhi đẹp trai quá! Con mẹ nó đẹp vãi!”
“Nhẹ tay chút chị hai à…” Đại Hồ le lưỡi ho khụ khụ.
Tương Phù Lị buông Đại Hồ ra rồi lại lao lên ghế. Cô cầm chiếc loa điện gào lên về phía sân khấu, “Triệu Phùng Thanh! Em muốn gả cho anh!”
Triệu Phùng Thanh nhìn về phía đồng bọn điên cuồng dưới kia thì cong khóe môi khẽ cười.
Tuy rằng cô không thể liếc mắt đưa tình với Giang Tấn, nhưng cô có thể dùng mái tóc trắng này, tiễn đưa mối tình đầu vô thủy vô chung ấy.
[1] Vô thủy vô chung : không có bắt đầu cũng chẳng có kết thúc, em không chọn được từ nào thay thế được cụm này nên xin để nguyên văn.
Từ ngày cô trúng tiếng sét với hắn đến nay cũng là tròn chín tháng.
Giang Tấn.
Tạm biệt !