Trên đường ra bãi đỗ xe, Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn chỉ giao lưu với nhau thông qua nét mặt.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn im lặng.
Còn cô thì thỉnh thoảng cũng nở nụ cười thể hiện lòng biết ơn.
Phần lớn thời gian còn lại, hai người coi nhau như kẻ qua đường xa lạ.
Hắn không nhắc lại chuyện trung học, đương nhiên cô cũng coi như mình chẳng quen hắn.
Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, hai người bọn họ quả nhiên là người xa lạ. Ngoại trừ từng có một đêm tình do say rượu, thì cũng không thể nói là quen nhau.
Chuyện đó cũng trôi qua nhiều năm rồi, mọi người đều đã là người trưởng thành, suy nghĩ cũng thoáng.
Lần này cô chỉ là đi nhờ xe ngủ một giấc mà thôi.
Xe Giang Tấn cũng coi như là khiêm tốn. Ở một nơi mà xe xịn chạy đầy đường như thành phố S, thì chiếc BMW đời thứ sáu của hắn cũng không quá phô trương cho lắm.
Giang Tấn chẳng nói một lời ngồi vào ghế lái chính, hắn không bắt chuyện với cô mà cũng chẳng chủ động mở cửa xe hộ cô.
Triệu Phùng Thanh tự mình ra ghế sau ngồi.
Cô đánh giá nội thất trong xe.
Cũng rất đơn giản, ngoại trừ mấy chiếc gối ôm thì trong xe không còn gì khác. Hơn nữa tất cả đều mang đậm phong cách nam tính.
Cô ôm lấy một chiếc gối, cảm giác thật mềm mại thoải mái.
Vì thế sau khi cô vừa ăn no cơn buồn ngủ liền kéo nhau mà tới.
Triệu Phùng Thanh ngồi ghế sau thay đổi vài tư thế, chỉ thiếu nước không nằm xuống luôn mà thôi. Chắc hẳn cô cũng đã tính đường về nhà thế nào, nên cuối cùng lựa chọn ngả người về phía bên trái bên mà ánh mặt trời cũng không chói chang lắm. Cô ngả đầu lên gối, nhắm mắt rồi vào giấc ngủ.
Trước khi ý thức dần trở nên mơ hồ, trong đầu cô đã nghĩ, loại xe này cách âm khá tốt. Xung quanh rất im lặng, dường như được tách biệt hoàn toàn với thế giới ngoài kia.
Sau đó cô an tâm đi vào giấc ngủ.
Giang Tấn dừng xe trước cột đèn đỏ, đưa mắt nhìn Triệu Phùng Thanh đang ngủ say ở ghế sau.
Bởi vì xe vừa quay đầu, nên đúng lúc phía cửa bên trái có ánh nắng chiếu vào. Vì thế có thể thấy rõ những lọn tóc con trên đầu cô kia.
Lần đợi đèn đỏ này kéo dài tận hai phút.
Giang Tấn đảo mắt nhìn dòng xe đi phía trước, hắn quyết định bật nhạc.
Triệu Phùng Thanh vẫn chưa tỉnh, người chẳng nhúc nhích lầy một cái.
Đến khi đèn xanh bật sáng, hắn vòng tay đánh xe sang trái, thay đổi lộ trình về nhà.
Bởi vậy, sau khi Triệu Phùng Thanh tỉnh lại, cô rất muốn nổi điên.
Cô bị hắn đánh thức đã cảm thấy không vui rồi.
Hắn còn thản nhiên vứt cô giữa đường, chỉ để lại một câu nói vô tình, “Đổi địa điểm họp.”
Triệu Phùng Thanh túm lấy túi xách của mình, lập tức xuống xe. Sau đó đập mạnh cửa xe một cái, hận không thể phá nát cái cửa này.
Xe của Giang Tấn nhanh chóng rời đi.
Cô xoay người đi về phía trước.
Đi được vài bước, cô mới nhận ra chính mình cũng không biết đường.
Nơi này là khu nội thành cũ nhưng chưa được quy hoạch của thành phố S, các tòa nhà xung quanh đều được xây theo kiến trúc cổ. Mấy năm trước có bài báo đưa tin, chính phủ đã ra quyết định sẽ cải tạo toàn bộ đoạn đường cũ này.
Tin tức vừa đăng không lâu, giá đất ở đây đã tăng vọt.
Mấy năm trôi qua, giá cũng tăng gấp vài lần nhưng vẫn chưa có động tĩnh phá dỡ và di rời của dân cư.
Triệu Phùng Thanh nhìn mấy cửa tiệm xung quanh, sau đó mở di động bật ứng dụng bản đồ tìm kiếm phương tiện giao thông gần đây nhất.
Tra được vài phút, cô càng muốn nổi điên hơn.
Trong phạm vi hai km quanh đây không có trạm tàu điện nào. Trạm xe bus gần đây nhất cũng phải đi một đoạn dài.
Điều này chứng tỏ, cô phải đi nửa thành phố S nữa mới có thể về nhà trọ của mình.
Triệu Phùng Thanh khoác túi xách lên, đi về hướng trạm xe bus ở phía trước.
Gần đó có một cửa tiệm bán hoa.
Mặt tiền cửa tiệm cũng không rộng lắm.
Lý do Triệu Phùng Thanh để ý đến nó là vì có một người đẹp đang đứng trước cửa tiệm.
Người đẹp đang đùa nghịch với mấy lẵng hoa bên ngoài, nhìn một bên sườn mặt cũng nhận ra vẻ thanh tú của nàng.
Trong lòng Triệu Phùng Thanh thầm huýt sáo, cô cũng chẳng thèm che dấu ánh mắt tán thưởng kia của mình.
Có lẽ người đẹp kia đã nhận ra có người đang nhìn mình, cô nàng liền ngẩng đầu lên. Đó quả là một cô gái mặt đẹp như hoa, dáng người như họa.
“Xin chào.” Cô ta gật đầu nở nụ cười, “Cô muốn mua hoa sao?”
Triệu Phùng Thanh lắc đầu. Lúc đi ngang qua cửa tiệm, cô liền liếc thấy thông báo tuyển dụng dán trên cửa kính, vì thế cô liền dừng bước, “Tiệm này đang tuyển người sao”
“Đúng vậy.” Người đẹp cười với Triệu Phùng Thanh đáp. Nụ cười dịu dàng rực rỡ đến mức xóa tan cái rách nát của con phố này.”Có muốn giúp tôi một tay không?”
“Vậy tôi phải nhận lời rồi.” Triệu Phùng Thanh nở nụ cười. Cô chưa từng làm ở cửa tiệm bán hoa nào, nhưng nghe có vẻ chỉ là việc vặt thôi. Mà việc cô có khả năng làm nhất là việc vặt.
Người đẹp kia ngạc nhiên rồi nói thẳng: “Cửa tiệm của tôi làm ăn cũng bình thường, tiền lương không cao.”
“Công việc tôi làm được chắc cũng chỉ bình thường thôi.” Triệu Phùng Thanh ăn ngay nói thật.
Người đẹp kia bật cười thành tiếng, “Vậy chúng ta thử xem. Tôi dán thông báo một tháng nay, có ba bốn người cũng nhận lời làm, nhưng chỉ có cô là thoải mái nhất.”
“Có lẽ đây là duyên phận.” Triệu Phùng Thanh thuận miệng nói bừa một câu.
Một tuần sau, cô mới hiểu được, đây chính là nghiệt duyên mới đúng.
***
Hôm nay thời tiết khá tốt.
Trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây.
Chiếc chuông gió trước cửa tiệm kêu leng keng một tiếng, Triệu Phùng Thanh cười tươi mời chào, “Hoan nghênh quý khách.” Cô ngẩng đầu lên nhìn người vừa bước vào, nụ cười cũng cứng lại mấy giây, sau đó lại càng rực rỡ hơn.
Dạo này không biết gặp phải ma quỷ ở đâu, mà cô liên tục chạm mặt một người. Mà tên này là kẻ cô không muốn gặp nhất.
Giang Tấn nhìn thấy cô, hắn cũng chẳng bất ngờ lắm. Hoặc giả là, gương mặt kia của hắn lạnh lùng quen rồi, không thể trưng ra biểu cảm nào khác nữa. Hắn đi vào tiệm hỏi: “Nhu Nhu đâu?”
Ừm, bà chủ tiệm bán hoa này tên là Liễu Nhu Nhu. Người cũng như tên, dịu dàng như nước.
Triệu Phùng Thanh vẫn cười, đang định trả lời thì bên cạnh liền có một giọng mừng rỡ vang lên, “Giang.”
Cô nàng cũng chẳng thèm che dấu sự vui sướng của mình.
“Nhu Nhu.” Giang Tấn quay sang nhìn Liễu Nhu Nhu.
Triệu Phùng Thanh đã hiểu, trong tình huống này cô chỉ cần giữ im lặng là được.
Liễu Nhu Nhu cắn môi, xấu hổ liếc mắt nhìn Triệu Phùng Thanh, sau đó hai gò má bỗng ửng đỏ. Cô nàng bước tới kéo tay Giang Tấn, nhỏ giọng hỏi: “Sao hôm nay anh lại tới đây?”
“Vừa đúng lúc đi ngang qua, chiều cũng không có việc nên đến thăm em.”
Triệu Phùng Thanh nhận ra, lúc Giang Tấn nói chuyện với Liễu Nhu Nhu thì giọng nói rất trầm. Cô tự lặp lại lời nói của hắn trong đầu, rồi đếm từng từ một. Ừm, số chữ cũng nhiều phết đấy chứ.
“Chị Triệu, chị trông tiệm hộ em nhé.” Liễu Nhu Nhu nhỏ hơn Triệu Phùng Thanh năm tuổi, cho nên cô nàng luôn gọi cô như vậy.
Liễu Nhu Nhu kéo tay Giang Tấn, hai người cùng lên lầu.
Nam tuấn mỹ nữ, vô cùng xứng đôi.
Triệu Phùng Thanh chỉ liếc mắt nhìn bóng dáng hai người họ một cái, sau đó lại tiếp tục bê những chậu hoa ra ngoài.
Trong câu chuyện tự kể của cô, Giang Tấn là nam chính quan trọng. Nhưng ngược lại, trong cuộc sống của hắn, cô cũng chẳng bằng mấy người qua đường Giáp Ất Bính Đinh kia.
Một bên cam tâm tình nguyện vì đối phương, đó vốn không gọi là tình yêu mà chỉ là đơn phương.
Triệu Phùng Thanh xếp xong đống chậu hoa, rồi lại vào quầy thu ngân ngồi nghỉ. Cô buồn chán ngắm nhìn ngã tư đường phía trước.
Đúng như lời Liễu Nhu Nhu nói ngày trước, cửa tiệm này buôn bán không tốt lắm, rất vắng vẻ.
Hiện nay đa số người sống ở khu này đều là những người già. Bọn họ cũng chẳng có tâm trạng mà tới đây mua mấy bó hoa vài ngày rồi lại héo.
Tuy vậy đời sống vật chất của Liễu Nhu Nhu cũng khá đầy đủ. Đồ dùng và trang phục đều là hàng hiệu.
Giờ thì Triệu Phùng Thanh đã biết nguyên nhân rồi. Chỉ là cô tò mò, vì sao Giang Tấn lại giấu hồng nhan tri kỷ của mình ở đây. Nếu sắp xếp cho Liễu Nhu Nhu ở gần khách sạn của hắn, thuê phòng không phải sẽ càng tiện hơn sao. Cần gì phải đi một quãng đường xa tới đây làm gì, vừa tốn thời gian lại tốn sức.
Một lúc sau, trên lầu bỗng có tiếng rên mơ hồ vang lên.
Ban đầu thì có hơi đứt quãng, sau đó thì không kiềm chế được mà thở dồn dập.
Ánh mắt Triệu Phùng Thanh vẫn đang tập trung nhìn vào cột đèn ở ngã tư đường trước mặt. Cô nghĩ, cô có thể thêm vài tình tiết vào câu chuyện về gã đàn ông khốn nạn của mình rồi.
Tầng hai của cửa tiệm bán hoa được ngăn làm hai phòng tách biệt, có lẽ do vật liệu cách âm cũng kém, nên chất giọng đoan trang dịu dàng của Liễu Nhu Nhu giờ này mới trở nên sắc bén chói tai đến thế.
Giờ đang là giữa trưa hè nhưng nhiệt độ cũng vừa phải.
Thỉnh thoảng còn có cơn gió lạnh thổi qua, khiến con người ta cảm thấy thật thoải mái.
Trong tiệm không có vị khách nào.
Triệu Phùng Thanh nghe tiếng Liễu Nhu Nhu ‘A Ưm’ một lúc liền có cảm giác buổn ngủ.
Cô nửa nằm trên bàn, cúi đầu nhắm mắt.
Mùa này quả khiến con người ta mệt mỏi mà.
Cuối cùng cô thật sự đã ngủ thiếp đi.
Cô mơ về hồi trung học.
Có Tương Phù Lị, Đại Hồ, Nhiêu Tử, Viên Táo.
Và một thiếu niên kỳ lạ.
Ánh trăng màu bạc phản chiếu bóng dáng cậu thiếu niên ấy. Cảnh tượng giống hệt như trong truyện tranh bước ra.
Sau đó, Triệu Phùng Thanh đột nhiên tỉnh lại.
Giờ thì cô đã hiểu, tại sao khi chơi World Of Warcraft [1], cô lại rất thích thu thập đống đồ lưu niệm vào đêm trăng rồi.
[1] World Of Warcraft: game nhập vai trực tuyến được xây dựng trong thế giới Warcraft nổi tiếng. Người chơi sẽ vào vai những anh hùng trong Warcraft trên con đường thám hiểm, phiêu lưu và tìm kiếm xuyên suốt trong thế giới rộng lớn.
Thì ra đó là khung cảnh xuất hiện của vị thiếu niên ấy.
Cô chỉnh lại mái tóc rối bù của mình.
Rồi lắng tai nghe một chút, hai vị trên lầu kia có vẻ vẫn chưa xong chuyện.
Triệu Phùng Thanh chán muốn chết, cô lôi túi xách tới, lấy ra một bao thuốc lá.
Từ từ hút một điếu thuốc, cô cong khóe môi cười mỉm.
Mười hai năm không gặp, kỹ năng trên giường của hắn tiến bộ không ít nhỉ.
Năm ấy cũng thật đáng tiếc, cô hoàn toàn chẳng cảm nhận được chút sung sướng nào. Bằng không đã có cảm giác hưởng thụ vì được trai đẹp phục vụ rồi.
Một làn khói phun ra rồi tan dần. Trong tầm mắt của Triệu Phùng Thanh, ngoài ngã tư đường kia cũng trở nên mờ ảo vì khói thuốc.
Hút được nửa điếu, tiếng Liễu Nhu Nhu trên lầu cũng im dần.
Một điếu thuốc vừa tàn thì bên cầu thang liền có tiếng bước chân đi xuống.
Triệu Phùng Thanh không hề nhúc nhích, cô vẫn duy trì tư thế vốn có của mình, ngay cả ánh mắt cũng vẫn bình thản nhìn ra ngoài ngã tư đường.
“Giang, đây là chị Triệu mới tới giúp em.” Giọng nói đoan trang dịu dàng của Liễu Nhu Nhu đã trở lại.
Triệu Phùng Thanh quay đầu, chạm mắt với Giang Tấn.
Rồi cô lại quay sang nhìn Liễu Nhu Nhu đứng bên cạnh hắn cười rạng rỡ.
Triệu Phùng Thanh cười chào hỏi, “Bà chủ.”
Liễu Nhu Nhu đặt tay lên vai Giang Tấn, “Chị Triệu rất chịu khó làm việc.”
Giang Tấn quay đầu nhìn về phía Liễu Nhu Nhu, “Anh đi trước.”
“Khoan đã.” Liễu Nhu Nhu vội vàng nói, “Để em thắt cho anh một bó hoa.”
“Ừ.”
Bình thường Liễu Nhu Nhu cũng hay bó hoa cho khách nên động tác rất trôi chảy, nhưng lúc này cô nàng bỗng chậm chạp hẳn ra.
Cho đến khi Giang Tấn giơ tay nhìn đồng hồ, cô nàng mới đột nhiên tăng tốc độ.
Bó hoa kia là sự kết hợp của hoa bồ công anh và cát cánh.
Giang Tấn nói cám ơn rồi nhanh chóng rời đi.
Ngay cả khi bóng dáng hắn đã biến mất ở ngã rẽ một lúc lâu, Liễu Nhu Nhu vẫn đang đứng ngoài cửa nhìn theo hướng đó.
Vẻ mặt và tư thế kia khiến Triệu Phùng Thanh bỗng nhớ tới một câu thơ, “Mai gầy phấn vàng mắt đẫm lệ.”[2]
[2] Nguyên gốc là “Mai sấu hoa vàng lệ nhãn trường” – ám chỉ một người con gái đẹp khi nhan sắc tan phai héo úa.