Quá trình tiến hóa thành cầm thú mười hai năm qua chắc hẳn cũng làm triệu trái tim thiếu nữ tan vỡ.
Đây là lần đầu tiên Triệu Phùng Thanh nghe thấy hai chữ Giang Tấn phát ra từ miệng hắn. Cô mỉm cười, “Nghe cũng quen tai.”
“Tên thường đặt nên cũng khá phổ biến.” Giang Tấn mượn lời cô, đáp trả lại y hệt.
Sau khi giới thiệu họ tên hai bên, bầu không khí liền trở nên tẻ nhạt.
Triệu Phùng Thanh nhìn ánh mặt trời hất xuống mặt bàn, nước trong chén trà hơi rung làm tan đi cái bóng của vệt nắng. Lần xem mặt này, cô không ôm bất kỳ hy vọng gì, nên lấp đầy bụng vẫn là điều quan trọng nhất.
Quán này đưa đồ ăn lên hơi chậm.
Sau khi hai người im lặng một lúc, nhân viên phục vụ mới gõ cửa.
Triệu Phùng Thanh cuối cùng cũng không cần ngồi đần mặt ra nữa. Cô cầm đũa lên, nói một câu thành thật nhất từ lúc gặp lại hắn tới giờ, “Giang tiên sinh, tôi đói rồi.”
Giang Tấn ngước mắt đáp lời.”Ừ.”
Cô lập tức động ũụa.
Hắn chỉ ngồi uống trà, nhìn chằm chằm cô đắm mình trong mỹ thực, hồi lâu sau lại tiếp tục hỏi dò, “Triệu tiểu thư đang làm việc ở đâu?”
“Tôi à.” Cô dùng khăn tay lau bên khóe miệng, mỉm cười đáp, “Làm việc ở tiệm sách.”
“Ồ?” Hắn hơi cao giọng “Tiệm sách ở đâu?”
“Gần cao trung A.” Liên quan đến mấy chuyện đó, cô cũng chẳng muốn nói dối. Dù sao hắn đã biết rõ trình độ của, nếu như hắn muốn cười nhạo, cô cũng chẳng quan tâm lắm.
“Cũng trùng hợp nhỉ.” Giang Tấn thả chén trà trong tay xuống, ngón tay như vô tình lại cố ý gõ nhẹ bên miệng chén, “Tôi tốt nghiệp trường cao trung A.”
“Ồ, khéo thật. Khách hàng của tôi đều là bạn học cùng trường anh cả.” Cô ứng phó cho có lệ, cầm đũa kẹp một miếng cá. Dính phải mù tạt quá cay, cô đành cúi đầu âm thầm thè lưỡi.
“Triệu tiểu thư.” Giang Tấn nhìn cô, “Đây là lần xem mặt thứ mấy của cô rồi?”
Nghe vậy, Triệu Phùng Thanh bỗng ho khụ khụ hai tiếng, mặt cũng đỏ lên vì nghẹn. Hắn cố ý, nhất định là cố ý! Cô uống hết hơn nửa chén trà, từ từ xuôi cơn nghẹn giữa ngực, sau đó mới nở nụ cười tươi sát thủ, “Cũng không dám giấu anh, đây là lần đầu tiên.”
Khóe miệng hắn hơi cong lên, rõ ràng là không tin.
Triệu Phùng Thanh tiếp tục ăn. Cô nói gì là quyền của cô, còn hắn có tin hay không thì tùy.
Giang Tấn im lặng một lát rồi lại nói: “Tôi thấy Triệu tiểu thư có vẻ không thích nói chuyện cho lắm.”
Cô nói bừa nói: “Đúng vậy, tôi cũng khá là hướng nội.”
Khóe môi Giang Tấn cong lên, mang theo chút châm chọc.
Triệu Phùng Thanh thấy vậy cũng chẳng biểu hiện gì.
Trong phòng ăn lại rơi vào không khí im lặng như cũ.
Giang Tấn vốn là người ít nói.
Triệu Phùng Thanh cũng lại lười mở miệng.
Sau khi dùng cơm xong, Giang Tấn tỏ vẻ công việc của mình rất bận, nên hôm nay sẽ kết thúc tại đây.
Hai má núm của Triệu Phùng Thanh tươi như hoa, ra vẻ hiểu ý hắn, “Dĩ nhiên công việc quan trọng hơn mà.”
“Vậy?” Hắn lôi di động ra, “Triệu tiểu thư có thể tiện tay cho tôi số di động cá nhân không?”
Dáng vẻ dặp dịp thì chơi này, Triệu Phùng Thanh biết thừa.
Sau khi hai người trao đổi số, thì lại lên weibo kết bạn, rồi mới tạm biệt nhau trước cửa tiệm
Lần xem mặt này tốn mất 50 phút, hai người nói chuyện với nhau cũng chưa vượt quá 50 câu.
Triệu Phùng Thanh xoay người đi về phía tàu điện ngầm. Vừa đi cô vừa lướt web.
Avatar của Giang Tấn là một màu đen xì, danh sách bạn bè cũng trống trơn không một bóng người.
Cô vô cùng xem thường nói: “Thật nhỏ mọn, đẹp trai như vậy mà không đăng được một tấm ảnh.”
Hồi sáng tác tình sử của tra nam ấy, cô luôn luôn miêu tả nhan sắc của nam chính đẹp trai ngời ngời thế nào, nhưng lại không có bất cứ tấm ảnh nào để chứng minh. Cô còn định chọn một tấm ảnh của anh trong đám bạn để phù hợp với câu chuyện tình sử mình sáng tác.
Lúc này, Giang Tấn bỗng như âm hồn nhào lên từ phía sau, “Weibo của cô cũng không có ảnh.”
Triệu Phùng Thanh nhất thời hơi cứng người lại.
Sau đó, cô coi như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại mà tiếp tục tiến về phía trước.
Hắn cũng không đuổi theo nữa.
Cô càng chạy càng nhanh.
Cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt hắn.
***
Triệu Phùng Thanh vừa lên tàu điện ngầm, mẹ Triệu đã gọi điện tới hỏi thăm.”Con gái, sao rồi sao rồi?”
Triệu Phùng Thanh không nghe rõ mẹ mình vừa nói gì, nhưng đại khái cô cũng đoán ra ý của mẫu hậu.”Mẹ, tí về rồi nói nhé. Ở đây ồn lắm.”
“Này này, alo alo…”
Nghe thấy tiếng mở cửa, mẹ Triệu hai mắt sáng rực đứng bật dậy, nhanh chóng chạy ra, “Con gái, sao rồi sao rồi?” Dì Triệu nói người đàn ông kia ai gặp cũng ưng, nên giờ mẹ Triệu đang không thể giấu nổi niềm vui của mình.
Triệu Phùng Thanh mở miệng đã nói là, “Đối phương là người chẳng ra sao cả.” Cô đang nói rất thật. Tuy rằng Giang Tấn có cái mặt đẹp, nhưng nhân phẩm lại chẳng có. Trong quá trình tiến hóa thành cầm thú mười hai năm qua của hắn, chắc hẳn cũng làm triệu trái tim thiếu nữ tan vỡ rồi.
Mẹ Triệu trợn mắt nghi ngờ hỏi lại, “Nghe dì con nói, cậu ta là độc thân hoàng kim của giới quý tộc đấy.”
“Được rồi.” Triệu Phùng Thanh nghiêm mặt, “Thật ra anh ta rất ưu tú, tướng mạo đường hoàng, phong độ ngời ngời, tốt nghiệp đại học danh tiếng. Thì sao mà con dám trèo cao được.”
Mẹ Triệu nghẹn họng, “Con gái của mẹ cũng đâu thua kém gì!” Ba mẹ nào cũng luôn cảm thấy con mình là tuyệt nhất.
Triệu Phùng Thanh cười, “Đúng vậy, cho nên mẹ đừng vội.”
“Cô thật là...” Mẹ Triệu không nói nữa. Bà cứ nghĩ vì con gái mình tự ti, nên định tìm một ngày nào đó hỏi dò dì Triệu về ý của đối phương xem sao.
Tối đó mẹ Triệu lại nhắc tới chuyện này với ba Triệu.
Ba Triệu có vẻ khá bình tĩnh, “Duyên phận đến tự nhiên sẽ thành.”
“Con gái ông vừa nãy cũng nói y hệt ông, tôi bực lắm.” Mẹ Triệu sầu não, “Đằng trai điều kiện tốt như vậy, sao không tìm mấy đứa con gái hai mươi tuổi ấy?” Hôm trước nghe dì Triệu kể, bên phía nhà trai rất thích Triệu Phùng Thanh, còn chủ động liên hệ gặp mặt cô.
“Điều kiện gì? Có xe có nhà?” Ba Triệu phụ không đồng ý, “Ở bên đường lớn Bắc Bộ mới mở bán chung cư, chúng ta mua nhà cho con gái, là khiến điều kiện của nó được tăng thôi.”
“Nói vớ vẩn.” Mẹ Triệu chọc ba Triệu một cái, “Nghe nói, gia thế đằng trai rất khá, họ không cần mấy căn nhà đó đâu.”
“Vậy thì nó có con mắt tinh đời đấy, chấm đúng Thanh Nhi nhà chúng ta.” Ba Triệu nở nụ cười.
***
Cuộc sống của Triệu Phùng Thanh cứ trôi qua như thế, thỉnh thoảng cô cũng qua quảng trường chơi lướt ván. Cô cho rằng buổi xem mặt đã kết thúc lâu rồi, thì Giang Tấn sẽ không liên lạc lại với cô nữa.
Không ngờ, chiếc avatar đen xì ấy lại có ngày bật sáng.
Đó là ngày cách hôm xem mặt tầm mười ngày, Giang Tấn nhắn tin qua weibo nói tình cờ đi ngang chỗ cô làm việc nên hẹn cô ra ngoài ăn bữa trưa.
Triệu Phùng Thanh ngẩn người nhìn hai hàng chữ một lúc lâu, rồi lại cẩn thận giải nghĩa từng chữ.
Hắn đang phát bệnh phải không?.
Nhất định là vậy.
Cho nên cô cũng không để ý nữa.
Sau đó của hắn gửi một tin nhắn âm thanh qua: “Triệu Phùng Thanh.”
Ba chữ ấy, cô nghe đi nghe lại sáu lần. Trong ấn tượng của cô, hắn chưa từng gọi tên cô bằng giọng điệu chắc chắn như vậy. Giờ hắn đã nhớ được tên cô rồi à?...
Cô hơi nghi ngờ.
Cô ỏn ển đáp lại: “Giang tiên sinh.”
Hắn hỏi cô địa chỉ hiệu sách.
Cô đi thẳng ra ngoài cửa chụp một tấm ảnh biển hiệu gửi cho hắn. Sau đó lại quay về đọc tiểu thuyết, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn đồng hồ.
Cách mười hai giờ khoảng ba mươi phút.
Triệu Phùng Thanh không hiểu tại sao mình vẫn chưa block nick hắn, rõ ràng avatar của hắn có anh chàng đẹp trai nào đâu.
Nơi này là khu nội thành cũ nên đỗ xe hơi khó. Ngoài cửa tiệm sách đã chật xe, nên xe của Giang Tấn phải đỗ ở sân bãi quảng trường bên kia.
Mặt trời rất chói, hắn từ từ đi tới, trên mặt đã lấm tấm mồ hôi. Khi đến cửa tiệm sách thì ngay cả tóc cũng ướt sũng.
Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của hắn.
Triệu Phùng Thanh vừa nhìn thấy hắn, thì theo thói quen mà mỉm cười, “Giang tiên sinh.”
Giang Tấn bước vào tiệm, nhìn xung quanh tiệm sách một vòng, “Nơi làm việc của Triệu tiểu thư cũng khá trang nhã.”
“Quá khen quá khen rồi.” Để chứng minh lời nói của hắn, cô lấy bộ trà mời hắn vào một gian nhỏ trong tiệm,” Nếu Giang tiên sinh không chê thì mời anh vào uống tách trà nhé?”
Cô không muốn mời hắn vào phòng nhỏ bên trong, nhưng cô càng không muốn cảnh hai người đối chọi gay gắt lại bị khách hàng nhìn thấy. Đây chỉ là việc tư, nếu làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của tiệm thì không được.
“Tôi rảnh từ giờ đến hai giờ chiều.” Giang Tấn thong thả đi vào, liếc qua giá sách bên cạnh quầy thanh toán thì đều là loại tiểu thuyết ngôn tình không thực tế. Hắn quay sang nhìn cô hỏi, “Triệu tiểu thư, tôi có hân hạnh được mời cô ăn bữa cơm trưa nay không nhỉ?”
“Thật ngại quá.” Vẻ mặt Triệu Phùng Thanh thành thật, “Cửa tiệm này chỉ có mình tôi trông, nên không thể đi ra ngoài trong giờ làm được.”
“Bình thường cô ăn uống thế nào?”
“Toàn gọi đồ về tiệm.” Cô cảm thấy hôm nay mình đã quá lịch sự rồi.
“Vậy cũng gọi luôn cho tôi đi.” Giang Tấn tự mình ngồi châm trà.
Triệu Phùng Thanh không biết, rốt cuộc hắn đang suy nghĩ gì. Nhưng binh đến thì tướng chặn. Cô đứng dậy tìm số đặt cơm, ngoài miệng nói, “Tôi đã ăn hết đồ xung quanh đây rồi, cơm rang bình dân ăn cũng khá ngon.”
Giang Tấn nghịch nghịch chén trà, nhìn về phía cô đang đứng, “Nếu đã ăn hết rồi thì hôm nay chọn món khác đi.”
Sau đó, hắn gọi một cuộc đặt hai suất cơm tàu ở một quán cách đây ba kilomet.
Triệu Phùng Thanh thầm vỗ tay trong lòng, kẻ giàu quả nhiên thích phô trương mà.
Vậy là trưa nay cô được ăn ngon rồi.
***
Khi Triệu Phùng Thanh còn học cấp ba, cô đã từng ảo tưởng, nếu như mình có thể theo đuổi được Giang Tấn thì sau đó sẽ như thế nào. Thí dụ như, giúp hắn róc xương cá, giúp hắn bóc vỏ tôm, vân vân. Những suy nghĩ ngốc nghếch đó hẳn là của mấy đứa con nít thời yêu đương mới lớn.
Nay quan hệ của cô và Giang Tấn không phải bạn cũng chẳng phải thù, mà cũng chẳng đến mức ngồi cùng nhau ăn cơm thế này.
Nhưng đồ ăn thì rất tuyệt vời.
Triệu Phùng Thanh trải vài tờ báo lên bàn trà. Khi cô vừa xếp báo ra, thì bỗng thấy Giang Tấn hơi chau mày một cái. Cô khẽ cười thầm trong lòng, dọn từng món ăn ra khay.”Giang tiên sinh, nơi này không còn chỗ nào ngồi, đành phải ăn thế này thôi.”
“Ừ.” Mặt hắn lạnh đi.
Cô nhìn mà vui không chịu được. Tốt nhất là khiến hắn tức chết đi.
Trong lúc ăn cơm, hai người không nói chuyện.
Giang Tấn dường như không thích nói chuyện lúc ăn cơm.
Triệu Phùng Thanh thì vùi đầu hì hục ăn.
Cảnh tượng thế này, cô cảm thấy rất kỳ quái. Cô và hắn vốn không quen thân, sao hắn tự nhiên lại chạy tới nơi này ăn cơm.
Không biết nửa năm qua, quan hệ của hắn cùng Liễu Nhu Nhu và Lữ Tiểu Nhân có gì bất ngờ không. Chẳng lẽ là mâu thuẫn nội bộ?
Nghĩ đến chuyện đó, cô liếc qua nhìn hắn một cái.
Liền thấy giữa lông mày hắn chợt có một giọt mồ hôi chạy dọc xuống bên gò má.
Chiếc điều hòa ở phòng nghỉ đã quá cũ, lại không thể hạ nhiệt độ xuống thêm nữa nên hơi nóng, quả nhiên là làm khổ hắn rồi.
Đúng lúc này, Giang Tấn ngẩng đầu lên nhìn cô.
Triệu Phùng Thanh thản nhiên nhìn lại:”Sườn xào tỏi ngon thật đấy.” Nói xong cô gặm miếng sườn nhai rột roạt.
“Bên ngoài có khách.” Hắn cúi đầu gắp một miếng rau.
Cô lập tức thả bát đũa xuống, rời khỏi phòng nghỉ.
Bắt chuyện với cậu học sinh xong, khi cô đi vào, đĩa sườn xào tỏi đã hết nhẵn rồi.